Ngỗ Tác Số Một Chiếu Ngục
Chương 9: Yên tùng sa che mờ đôi mắt
Edit: Kido
*Giải thích tên chương: Trong Hồng lâu mộng từng nhắc đến một loại vải siêu mỏng, mềm dùng để dán hoặc làm rèm cửa.
Diệp Bạch Đinh không cố ý úp úp mở mở, y thực sự muốn suy nghĩ.
Y học tâm lý học và pháp y, tốt nghiệp hai bằng, ban đầu chỗ làm thiếu người, gặp án tử mọi người chụm vào cùng nhau phá, hợp mưu hợp sức, ra phương hướng cùng nhau thảo luận không cần giấu giếm. Trong án tử không chỉ có xác định động cơ gây án, mọi linh cảm đều không thừa, lượng tin tức càng nhiều càng lớn, càng có thể lột kén kéo tơ tìm ra nguyên nhân nguồn gốc.
Sau này y một mình nhận một phòng ban, phương thức tư duy dần dần hình thành, pháp y xem biểu hiện của hung thủ thông qua thi thể, kết luận sự thật nhưng chưa chắc có thể phá án. Những hung thủ thông minh thường biết lợi dụng thời gian cùng thị giác đánh lạc hướng cảnh sát, những thứ bày ra trước mắt chưa chắc là những thứ đúng sự thật, cần phải nhìn nhiều, nghe nhiều, kết hợp và đối chiếu liên tục.
Từ lời khai của các nhân chứng, nạn nhân Lương Duy tính tình đơn độc, quy củ nghiêm minh. Hắn có yêu cầu về không gian riêng tư một cách tuyệt đối, không cho phép, càng không thể chịu đựng khi người ngoài bước vào. Hắn yêu tiền, có dã tâm nhưng không phải quỷ bủn xỉn. Hắn nuôi rất nhiều người, tự quản lý nhà kho và sổ sách, hắn muốn biết tiền của mình ở đâu, đi đâu, thứ hắn muốn là cảm giác được không chế. Tuy nhiên hắn lại không thể hiện đam mê ra bên ngoài, hắn thích làm từ phía sau, thiếu hành động thân mật, có khuynh hướng bạo lực rất nhỏ, đây cũng là dạng biến thể của tính chiếm hữu. Mỗi lần làm hắn đều cần rượu trợ hứng…rượu rất quan trọng, chả nhẽ là biện pháp khiến hắn hưng phấn? Phương diện này nạn nhân không ổn lắm?
Như vậy, sở thích uống rượu…đó thực sự là sở thích sao?
Tất cả mọi người đều có thứ mình yêu thích, đều có mục đích hướng đến. Tiền, quyền, rượu cũng không thể khiến bản thân vui vẻ, chúng nó là đồ vật khiến người ta hài lòng. Trải qua cảm giác sung sướng mới khiến sinh mệnh khởi sắc, cuộc sống thú vị. Người chết dùng rượu để trợ hứng lúc hành sự, thực sự vì hắn thích rượu?
Chưa chắc, giống như đó là một đồ vật cần thiết nhưng không phải do bản thân chủ động lựa chọn, vui sướng không hề thuần túy… Vậy hắn thực sự thích cái gì? Thực sự muốn hướng đến cái gì?
Nạn nhân nhìn qua rất thọ, không ham mê của lạ, ngày ngày làm việc bận rộn y như máy móc. Hắn không có người thân, không có bạn bè, không có người yêu…Tại sao hắn lại không sinh ra cảm giác “ràng buộc” với người khác?
Con người là động vật sống theo bầy đàn, trên gien đã viết sâu mấy chữ “cần quan hệ xã hội”, khác nhau ở số lượng quan hệ nhiều hay ít. Kể cả người sợ xã hội cũng sẽ có khát vọng mong một mối quan hệ ổn định, hoặc là cha mẹ hoặc là bạn bè, kiểu gì cũng xuất hiện. Tại sao nạn nhân không muốn? Không muốn hay là…
Đầu ngón tay lướt qua tờ giấy Tuyên Thành, dừng trên mấy chữ “tính tình cô độc”, ánh mắt Diệp Bạch Đinh lóe lên.
Hay là…có, nhưng giấu rất kỹ.
Từ lúc nhìn biểu hiện của thi thể y đã cảm thấy không đúng, trong lòng người chết nhất định đã có người quan trọng. Hắn rất yêu thương người này, theo bản năng bày ra mặt tốt của chính bản thân mình. Tuy nhiên khi cùng vợ bé lên giường hắn sẽ hôn lên đôi mắt được che bằng yên tùng sa…
Hắn đang ảo tưởng! Trong ảo tưởng lúc hôn ấy, người đang thân mật cùng hắn không phải cô vợ tối ngày được nuôi nhốt sau hậu viện mà là người khác. Đôi mắt người này rất đặc biệt, đã cho hắn ấn tượng sâu đậm ví dụ như xinh đẹp, dịu dàng, bao dung… Không thể đi tìm chính chủ mà lựa chọn dùng người thay thể, có khả năng hắn không thể với đến.
Yên tùng sa có ý nghĩa đặc thù nào chăng? Tại sao nhất định phải là yên tùng sa mà không phải cái khác?
Diệp Bạch Đinh nhanh chóng lật khẩu cung, từ lời khai của chưởng quầy tìm ba chữ… Tìm được rồi!
Yên tùng sa là loại vải do người chết tự mình làm ra! Hắn rất có thiên phú về màu nhuộm, các loại quần áo bày bán rực rỡ xinh đẹp, hầu như thuốc nhuộm trong tiệm đều do hắn chế tạo. Yên tùng sa đặc biệt nhất, các loại vải khác hoặc quý hoặc tiện nhưng nó không đặc biệt! Chẳng những yên tùng sa quý giá, nó còn mềm mại, khó mua, nguyên liệu chế tạo khan hiếm, màu nhuộm khó điều chế. Yên tùng sa nhạt hơn màu mây, mượt hơn màu nước, như sương như khói, mỏng tang giống cánh ve, phương pháp chế tạo thần bí. Người chết luôn tự tay làm nó, từng cái từng cái một, cũng giữ lại cho mình dùng, lúc tâm trạng tốt mới bán ra số lượng ít.
Quý đến mức thà giấu đi cũng không muốn ai động chạm lại quan tâm đến mức không muốn để người khác làm ra…
Còn căn lầu nhỏ kia nữa, cửa nách ban đêm đóng chặt, không gian tĩnh lặng. Nếu người treo đầu quả tim của hắn không đến thì cũng chả ngắm được. Hắn thông minh như thế, nỗ lực như thế, quyền rượu không thiếu, vậy hắn muốn gì?
Diệp Bạch Đinh có một suy đoán to gan, người chết và hung thủ không phải không qua lại với nhau, bọn họ quen nhau từ sớm, chỉ là giấu rất kỹ, không muốn người khác phát hiện.
Sự tồn tại của căn lầu nhỏ kia cũng vậy, dùng để lén gặp nhau ban đêm, ban ngày cũng có thể nói chuyện không ai biết…Bí mật của người chết không chỉ có một.
Đứng trên góc độ của người chết, quan đốc thúc lương thực lục phẩm ở kinh thành không tính là lớn, cũng không phải vị trí quan trọng gì, tại sao lại bị uy hiếp đến tính mạng? Lương thực? Vải vóc? Thứ người chết có thể tiếp xúc rất hữu hạn, thứ được gọi là quan trọng chắc chỉ có phương pháp bí mật hoặc là sổ sách linh tinh.
Phương pháp bí mật ắt hẳn sẽ không khiến Cẩm Y Vệ chú ý, cho nên hẳn là sổ sách? Nếu có thể uy hiếp đến tính mạng người khác cũng tức là đặt người kia vào sự nguy hiểm thì thứ hắn nắm trong tay chính là nguy hiểm.
Người chết đa nghi, cẩn thận, đối với ai cũng không yên tâm, không tin tưởng, vậy hắn sẽ để nó ở đâu? Hắn ngốc ở đâu nhiều nhất, nơi nào khiến hắn cảm thấy an toàn? Là nơi người khác không biết hay ở trên chính bản thân mình?
Nơi người chết ở nhiều nhất trong khẩu cung thể hiện không phải tiểu lâu mà phòng sách.
Phòng sách quá công khai, nếu hắn thực sự chọn đặt đồ vật ở nơi này nhất định phải có phương pháp che giấu bí mật, cơ quan, mật thất? Thứ đó phải đơn giản, thậm chí đặt trước mặt kẻ trộm nhưng kẻ trộm sẽ bỏ qua…
Diệp Bạch Đinh nghĩ nghĩ, ý thức càng ngày càng mờ mịt, cuối cùng gục ngã, không biết đã ngủ hay bị ngất.
Thân thể y vốn dĩ không khỏe, lại tốn tâm tư quan sát xung quanh, nghiệm thi đều dùng sức mạnh tinh thần chèo trống, cháo nóng giữ hơi nhưng cũng đâu phải thuốc bổ, muốn khỏe lại cần có quá trình, hơn nữa tắm nước nóng cũng phải dùng sức…
Giấc ngủ là an ủi lớn nhất dành cho thân thể, ở nơi Chiếu Ngục mà muốn ngủ ngon ngủ khỏe thực sự rất khó khăn.
Mơ màng không biết bao nhiêu lâu, lúc ý thức quay lại, Diệp Bạch Đinh nghe thấy hàng xóm hai bên cãi nhau, ngẩn ra một lúc mới tỉnh.
Hàng xóm bên trái táo bạo hét: “Anh đánh thức nó dậy đi, cháo nóng lạnh ngắt rồi kìa!”
Hàng xóm bên phải thong thả ung dung, vừa nghe cái giọng là biết đang phẩy quạt: “Sao anh không tự gọi?”
Hàng xóm bên trái: “Tôi sợ nhỡ nó giận, nó không chia cháo cho tôi thì phải làm sao?!”
Hàng xóm bên phải: “Chứ tôi gọi thì nó không giận à?”
Diệp Bạch Đinh: “…”
Vừa mở mắt đã thấy đồ ăn, trải nghiệm không tệ lắm.
“Mấy giờ rồi?” Giọng y vẫn khàn đặc, nói chuyện chữ rõ chữ không.
Hàng xóm bên trái chen trước: “Chuột không nhiều, đang là ban ngày, buổi sáng.”
Diệp Bạch Đinh: “Giữa trưa?”
Hàng xóm bên trái trầm mặc: “…Sao tôi biết được?” Cậu đang khiêu khích tôi đấy à?
Hàng xóm bên phải “phạch”, mở quạt: “Mới có ngục tốt bàn nhau thay ca để qua Nhất Mộng lâu uống rượu nên chưa đến giờ trưa, nhưng cũng sắp rồi.” Nói xong, chả biết có phải hắn nhớ tới vinh quang xưa cũ hay gì, thở dài cực kỳ tiếc nuối: “Chao ôi Nhất Mộng lâu, đã lâu rồi tôi chưa đến, bà chủ nơi đó mặt phấn hoa đào, đẫy đà ngon miệng, váy nghê thường tung bay trong gió, cơ mà…”
Hàng xóm bên trái xùy xùy: “Chiếu Ngục cũng có đàn bà con gái, anh có bản lĩnh thì thử sức xem.”
“Anh biết cái rắm, mấy cô nàng Nhất Mộng lâu dịu dàng mềm mại, chạm vào ruồi muỗi trượt chân. Còn mấy cô nơi Chiếu Ngục thì khô khô héo héo, gầy da bọc xương chẳng bằng mấy thằng đàn ông con trai, ví dụ rõ nhất là bạn nhỏ này đây…” Hàng xóm bên phải phẩy quạt, nhìn Diệp Bạch Đinh: “Sắc đẹp độc nhất giữa mây trời, trắng sáng như vầng trăng tròn trịa — trong veo, yếu đuối, cô độc, đâu nào đẹp hơn?”*
*edit bừa, không đúng nghĩa lắm nho.
Diệp Bạch Đinh ngơ ra rồi bừng tỉnh, bàn tay chuẩn bị cầm bát cháo nóng đột nhiên cứng đờ: “Tôi biết rồi!”
Biết, biết chó gì?
Cánh tay phe phẩy quạt của hàng xóm bên phải hơi dừng: “Mong cậu bạn nhỏ không quá kiêu ngạo, cái chuyện cậu đẹp mà không biết thực sự rất đả kích người khác, mong cậu tự hiểu được vẻ đẹp của mình.”
Diệp Bạch Đinh gõ cửa ầm ầm, kéo cai ngục đến: “Tôi muốn gặp Thân Khương!”
Hàng xóm bên trái nhìn bát cháo nóng: “Thực ra tôi thấy cậu nên chia cháo trước…” Cậu không ăn chứ tôi thèm bỏ mẹ ra rồi!
Hàng xóm bên phải cũng không húp được cháo, vẻ mặt muốn chiếm mà không dám oán than.
Hàng xóm bên trái lườm hắn: “Đều tại anh! Nếu không phải anh cướp lời tôi, nó có thể biết cái chó gì?! Im mồm vào, nếu anh dám đọc thơ nữa ông đây đánh gãy chân anh!”
Hàng xóm bên phải: “…”
Thơ…thơ văn thì có gì sai trái chứ? Người đẹp cũng đâu có sai.
Hết chương 9
*Giải thích tên chương: Trong Hồng lâu mộng từng nhắc đến một loại vải siêu mỏng, mềm dùng để dán hoặc làm rèm cửa.
Diệp Bạch Đinh không cố ý úp úp mở mở, y thực sự muốn suy nghĩ.
Y học tâm lý học và pháp y, tốt nghiệp hai bằng, ban đầu chỗ làm thiếu người, gặp án tử mọi người chụm vào cùng nhau phá, hợp mưu hợp sức, ra phương hướng cùng nhau thảo luận không cần giấu giếm. Trong án tử không chỉ có xác định động cơ gây án, mọi linh cảm đều không thừa, lượng tin tức càng nhiều càng lớn, càng có thể lột kén kéo tơ tìm ra nguyên nhân nguồn gốc.
Sau này y một mình nhận một phòng ban, phương thức tư duy dần dần hình thành, pháp y xem biểu hiện của hung thủ thông qua thi thể, kết luận sự thật nhưng chưa chắc có thể phá án. Những hung thủ thông minh thường biết lợi dụng thời gian cùng thị giác đánh lạc hướng cảnh sát, những thứ bày ra trước mắt chưa chắc là những thứ đúng sự thật, cần phải nhìn nhiều, nghe nhiều, kết hợp và đối chiếu liên tục.
Từ lời khai của các nhân chứng, nạn nhân Lương Duy tính tình đơn độc, quy củ nghiêm minh. Hắn có yêu cầu về không gian riêng tư một cách tuyệt đối, không cho phép, càng không thể chịu đựng khi người ngoài bước vào. Hắn yêu tiền, có dã tâm nhưng không phải quỷ bủn xỉn. Hắn nuôi rất nhiều người, tự quản lý nhà kho và sổ sách, hắn muốn biết tiền của mình ở đâu, đi đâu, thứ hắn muốn là cảm giác được không chế. Tuy nhiên hắn lại không thể hiện đam mê ra bên ngoài, hắn thích làm từ phía sau, thiếu hành động thân mật, có khuynh hướng bạo lực rất nhỏ, đây cũng là dạng biến thể của tính chiếm hữu. Mỗi lần làm hắn đều cần rượu trợ hứng…rượu rất quan trọng, chả nhẽ là biện pháp khiến hắn hưng phấn? Phương diện này nạn nhân không ổn lắm?
Như vậy, sở thích uống rượu…đó thực sự là sở thích sao?
Tất cả mọi người đều có thứ mình yêu thích, đều có mục đích hướng đến. Tiền, quyền, rượu cũng không thể khiến bản thân vui vẻ, chúng nó là đồ vật khiến người ta hài lòng. Trải qua cảm giác sung sướng mới khiến sinh mệnh khởi sắc, cuộc sống thú vị. Người chết dùng rượu để trợ hứng lúc hành sự, thực sự vì hắn thích rượu?
Chưa chắc, giống như đó là một đồ vật cần thiết nhưng không phải do bản thân chủ động lựa chọn, vui sướng không hề thuần túy… Vậy hắn thực sự thích cái gì? Thực sự muốn hướng đến cái gì?
Nạn nhân nhìn qua rất thọ, không ham mê của lạ, ngày ngày làm việc bận rộn y như máy móc. Hắn không có người thân, không có bạn bè, không có người yêu…Tại sao hắn lại không sinh ra cảm giác “ràng buộc” với người khác?
Con người là động vật sống theo bầy đàn, trên gien đã viết sâu mấy chữ “cần quan hệ xã hội”, khác nhau ở số lượng quan hệ nhiều hay ít. Kể cả người sợ xã hội cũng sẽ có khát vọng mong một mối quan hệ ổn định, hoặc là cha mẹ hoặc là bạn bè, kiểu gì cũng xuất hiện. Tại sao nạn nhân không muốn? Không muốn hay là…
Đầu ngón tay lướt qua tờ giấy Tuyên Thành, dừng trên mấy chữ “tính tình cô độc”, ánh mắt Diệp Bạch Đinh lóe lên.
Hay là…có, nhưng giấu rất kỹ.
Từ lúc nhìn biểu hiện của thi thể y đã cảm thấy không đúng, trong lòng người chết nhất định đã có người quan trọng. Hắn rất yêu thương người này, theo bản năng bày ra mặt tốt của chính bản thân mình. Tuy nhiên khi cùng vợ bé lên giường hắn sẽ hôn lên đôi mắt được che bằng yên tùng sa…
Hắn đang ảo tưởng! Trong ảo tưởng lúc hôn ấy, người đang thân mật cùng hắn không phải cô vợ tối ngày được nuôi nhốt sau hậu viện mà là người khác. Đôi mắt người này rất đặc biệt, đã cho hắn ấn tượng sâu đậm ví dụ như xinh đẹp, dịu dàng, bao dung… Không thể đi tìm chính chủ mà lựa chọn dùng người thay thể, có khả năng hắn không thể với đến.
Yên tùng sa có ý nghĩa đặc thù nào chăng? Tại sao nhất định phải là yên tùng sa mà không phải cái khác?
Diệp Bạch Đinh nhanh chóng lật khẩu cung, từ lời khai của chưởng quầy tìm ba chữ… Tìm được rồi!
Yên tùng sa là loại vải do người chết tự mình làm ra! Hắn rất có thiên phú về màu nhuộm, các loại quần áo bày bán rực rỡ xinh đẹp, hầu như thuốc nhuộm trong tiệm đều do hắn chế tạo. Yên tùng sa đặc biệt nhất, các loại vải khác hoặc quý hoặc tiện nhưng nó không đặc biệt! Chẳng những yên tùng sa quý giá, nó còn mềm mại, khó mua, nguyên liệu chế tạo khan hiếm, màu nhuộm khó điều chế. Yên tùng sa nhạt hơn màu mây, mượt hơn màu nước, như sương như khói, mỏng tang giống cánh ve, phương pháp chế tạo thần bí. Người chết luôn tự tay làm nó, từng cái từng cái một, cũng giữ lại cho mình dùng, lúc tâm trạng tốt mới bán ra số lượng ít.
Quý đến mức thà giấu đi cũng không muốn ai động chạm lại quan tâm đến mức không muốn để người khác làm ra…
Còn căn lầu nhỏ kia nữa, cửa nách ban đêm đóng chặt, không gian tĩnh lặng. Nếu người treo đầu quả tim của hắn không đến thì cũng chả ngắm được. Hắn thông minh như thế, nỗ lực như thế, quyền rượu không thiếu, vậy hắn muốn gì?
Diệp Bạch Đinh có một suy đoán to gan, người chết và hung thủ không phải không qua lại với nhau, bọn họ quen nhau từ sớm, chỉ là giấu rất kỹ, không muốn người khác phát hiện.
Sự tồn tại của căn lầu nhỏ kia cũng vậy, dùng để lén gặp nhau ban đêm, ban ngày cũng có thể nói chuyện không ai biết…Bí mật của người chết không chỉ có một.
Đứng trên góc độ của người chết, quan đốc thúc lương thực lục phẩm ở kinh thành không tính là lớn, cũng không phải vị trí quan trọng gì, tại sao lại bị uy hiếp đến tính mạng? Lương thực? Vải vóc? Thứ người chết có thể tiếp xúc rất hữu hạn, thứ được gọi là quan trọng chắc chỉ có phương pháp bí mật hoặc là sổ sách linh tinh.
Phương pháp bí mật ắt hẳn sẽ không khiến Cẩm Y Vệ chú ý, cho nên hẳn là sổ sách? Nếu có thể uy hiếp đến tính mạng người khác cũng tức là đặt người kia vào sự nguy hiểm thì thứ hắn nắm trong tay chính là nguy hiểm.
Người chết đa nghi, cẩn thận, đối với ai cũng không yên tâm, không tin tưởng, vậy hắn sẽ để nó ở đâu? Hắn ngốc ở đâu nhiều nhất, nơi nào khiến hắn cảm thấy an toàn? Là nơi người khác không biết hay ở trên chính bản thân mình?
Nơi người chết ở nhiều nhất trong khẩu cung thể hiện không phải tiểu lâu mà phòng sách.
Phòng sách quá công khai, nếu hắn thực sự chọn đặt đồ vật ở nơi này nhất định phải có phương pháp che giấu bí mật, cơ quan, mật thất? Thứ đó phải đơn giản, thậm chí đặt trước mặt kẻ trộm nhưng kẻ trộm sẽ bỏ qua…
Diệp Bạch Đinh nghĩ nghĩ, ý thức càng ngày càng mờ mịt, cuối cùng gục ngã, không biết đã ngủ hay bị ngất.
Thân thể y vốn dĩ không khỏe, lại tốn tâm tư quan sát xung quanh, nghiệm thi đều dùng sức mạnh tinh thần chèo trống, cháo nóng giữ hơi nhưng cũng đâu phải thuốc bổ, muốn khỏe lại cần có quá trình, hơn nữa tắm nước nóng cũng phải dùng sức…
Giấc ngủ là an ủi lớn nhất dành cho thân thể, ở nơi Chiếu Ngục mà muốn ngủ ngon ngủ khỏe thực sự rất khó khăn.
Mơ màng không biết bao nhiêu lâu, lúc ý thức quay lại, Diệp Bạch Đinh nghe thấy hàng xóm hai bên cãi nhau, ngẩn ra một lúc mới tỉnh.
Hàng xóm bên trái táo bạo hét: “Anh đánh thức nó dậy đi, cháo nóng lạnh ngắt rồi kìa!”
Hàng xóm bên phải thong thả ung dung, vừa nghe cái giọng là biết đang phẩy quạt: “Sao anh không tự gọi?”
Hàng xóm bên trái: “Tôi sợ nhỡ nó giận, nó không chia cháo cho tôi thì phải làm sao?!”
Hàng xóm bên phải: “Chứ tôi gọi thì nó không giận à?”
Diệp Bạch Đinh: “…”
Vừa mở mắt đã thấy đồ ăn, trải nghiệm không tệ lắm.
“Mấy giờ rồi?” Giọng y vẫn khàn đặc, nói chuyện chữ rõ chữ không.
Hàng xóm bên trái chen trước: “Chuột không nhiều, đang là ban ngày, buổi sáng.”
Diệp Bạch Đinh: “Giữa trưa?”
Hàng xóm bên trái trầm mặc: “…Sao tôi biết được?” Cậu đang khiêu khích tôi đấy à?
Hàng xóm bên phải “phạch”, mở quạt: “Mới có ngục tốt bàn nhau thay ca để qua Nhất Mộng lâu uống rượu nên chưa đến giờ trưa, nhưng cũng sắp rồi.” Nói xong, chả biết có phải hắn nhớ tới vinh quang xưa cũ hay gì, thở dài cực kỳ tiếc nuối: “Chao ôi Nhất Mộng lâu, đã lâu rồi tôi chưa đến, bà chủ nơi đó mặt phấn hoa đào, đẫy đà ngon miệng, váy nghê thường tung bay trong gió, cơ mà…”
Hàng xóm bên trái xùy xùy: “Chiếu Ngục cũng có đàn bà con gái, anh có bản lĩnh thì thử sức xem.”
“Anh biết cái rắm, mấy cô nàng Nhất Mộng lâu dịu dàng mềm mại, chạm vào ruồi muỗi trượt chân. Còn mấy cô nơi Chiếu Ngục thì khô khô héo héo, gầy da bọc xương chẳng bằng mấy thằng đàn ông con trai, ví dụ rõ nhất là bạn nhỏ này đây…” Hàng xóm bên phải phẩy quạt, nhìn Diệp Bạch Đinh: “Sắc đẹp độc nhất giữa mây trời, trắng sáng như vầng trăng tròn trịa — trong veo, yếu đuối, cô độc, đâu nào đẹp hơn?”*
*edit bừa, không đúng nghĩa lắm nho.
Diệp Bạch Đinh ngơ ra rồi bừng tỉnh, bàn tay chuẩn bị cầm bát cháo nóng đột nhiên cứng đờ: “Tôi biết rồi!”
Biết, biết chó gì?
Cánh tay phe phẩy quạt của hàng xóm bên phải hơi dừng: “Mong cậu bạn nhỏ không quá kiêu ngạo, cái chuyện cậu đẹp mà không biết thực sự rất đả kích người khác, mong cậu tự hiểu được vẻ đẹp của mình.”
Diệp Bạch Đinh gõ cửa ầm ầm, kéo cai ngục đến: “Tôi muốn gặp Thân Khương!”
Hàng xóm bên trái nhìn bát cháo nóng: “Thực ra tôi thấy cậu nên chia cháo trước…” Cậu không ăn chứ tôi thèm bỏ mẹ ra rồi!
Hàng xóm bên phải cũng không húp được cháo, vẻ mặt muốn chiếm mà không dám oán than.
Hàng xóm bên trái lườm hắn: “Đều tại anh! Nếu không phải anh cướp lời tôi, nó có thể biết cái chó gì?! Im mồm vào, nếu anh dám đọc thơ nữa ông đây đánh gãy chân anh!”
Hàng xóm bên phải: “…”
Thơ…thơ văn thì có gì sai trái chứ? Người đẹp cũng đâu có sai.
Hết chương 9
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương