Ngô Thiên Tri Xuân Lai

Chương 2: Chương 2



Hơi nóng tan đi, giọng Tạ Duẫn Khâm trầm lạnh: “Hôm nay ngươi tìm Thế tử phi, là có chuyện gì?”

Động tác của Vân Kiểu khựng lại.

Nàng đang suy nghĩ xem nên nói thế nào để qua loa cho xong.

Nhưng Tạ Duẫn Khâm đột nhiên đưa tay, dùng hai ngón tay nắm lấy cằm nàng, khóe môi nhếch lên đầy giễu cợt: “Nha hoàn thông phòng thì cứ làm tròn bổn phận của mình. Đừng vọng tưởng những thứ không thuộc về ngươi.”

Hắn cho rằng nàng đi tìm Thế tử phi để cầu xin được nâng lên làm thiếp sao?

Nụ cười mỉa mai nơi khóe môi hắn như một cây kim đâm vào lòng nàng.

Môi Vân Kiểu khẽ run: “Vâng, nô tỳ xin ghi nhớ.”

Tạ Duẫn Khâm hờ hững cười nhạt, mặc xong y phục rồi đi thẳng ra tiền viện.

Buổi tối, bữa cơm được bày sẵn trong viện của Tề Uyển Hề.

Tạ Duẫn Khâm ngồi trước bàn, nắm lấy tay nàng, vừa cười vừa trò chuyện. Gương mặt vốn mang vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, giờ đây chỉ còn ôn nhu mà không có chút sát khí nào.

Những dịu dàng mà hắn chưa từng thể hiện, đều dành hết cho Tề Uyển Hề.

Vân Kiểu đứng hầu một bên, tất cả đều thu vào mắt. Nhưng nàng không ghen tị, chỉ cảm thấy trống rỗng.

Bởi vì nàng và Tạ Duẫn Khâm quen biết nhau mười hai năm, vậy mà mãi đến ba tháng trước, khi Tề Uyển Hề gả vào phủ, nàng mới biết… Thì ra đây mới là cách hắn yêu một người.

Hắn sẽ trân trọng nàng ấy, kính nàng ấy, thương nàng ấy, cẩn thận che giấu tất cả những gì tệ hại nhất của mình trước mặt nàng ấy.

Chứ không phải như cách hắn đối với Vân Kiểu — hoàn toàn tùy ý, chẳng chút để tâm đến cảm xúc của nàng.

Suy cho cùng, nàng và hắn chẳng qua chỉ là chủ tử và nha hoàn thông phòng.

Từ xa, tiếng pháo trúc nổ lốp bốp vang lên.

Tề Uyển Hề khẽ cười, nâng ly rượu kính Tạ Duẫn Khâm: “Sắp sang giao thừa rồi, tiếng pháo này thật đúng lúc. Thế tử, hy vọng sau này vẫn luôn tốt đẹp thế này.”

Tạ Duẫn Khâm thoáng dừng lại, rồi cũng nâng ly cùng nàng ấy: “Sau này.”

Hắn nhấp một ngụm rượu, chậm rãi nói tiếp: “Tự nhiên hòa hợp mỹ mãn, năm tháng an khang.”

Vân Kiểu cúi đầu, lặng lẽ xuất thần.

Sau này?

Nàng thì có tương lai gì đây?

Vân Kiểu nghĩ, nàng sẽ tìm một nơi nương thân, ngày ngày mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, từ đó không còn chút liên quan gì đến Tạ Duẫn Khâm nữa.

 

  2

Mùng tám tháng Chạp, hiếm khi tuyết ngừng rơi, Hầu phủ cũng vì thế mà trở nên náo nhiệt hơn hẳn.

Sáng sớm, Tạ Duẫn Khâm đưa Tề Uyển Hề cùng vào cung tham dự yến tiệc.

Vân Kiểu thì cùng đám hạ nhân trong phủ nấu cháo Lạp Bát, mong cầu một năm mới may mắn thuận lợi.

Sau khi nấu xong, nàng lần lượt mang cháo phân phát cho mọi người trong phủ.

Lúc Tạ Duẫn Khâm và Tề Uyển Hề trở về, liền trông thấy Vân Kiểu đang tươi cười đưa một bát cháo cho thị vệ trong phủ.

Tạ Duẫn Khâm lập tức nhìn thấy nàng mặc một bộ áo bông lụa hồng đào, khiến cả người như đoá hoa đào nở rộ, khóe môi còn hiện lên hai lúm đồng tiền...

Đột nhiên, Vân Kiểu cảm nhận được một ánh mắt sắc bén lạnh lẽo phóng tới.

Nàng vừa ngẩng đầu đã thấy Tạ Duẫn Khâm và Tề Uyển Hề đứng cách đó không xa.

Tạ Duẫn Khâm mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm nàng, đáy mắt âm u, lạnh lẽo đến mức khiến người ta sợ hãi.

Vân Kiểu giật mình, vội vàng hành lễ với hai người: “Tham kiến Thế tử, Thế tử phi.”

Tạ Duẫn Khâm vẫn chỉ lạnh lùng dõi theo nàng, rất lâu không nói gì, ánh mắt khiến lòng bàn tay nàng ứa mồ hôi.

Cuối cùng, vẫn là Tề Uyển Hề mỉm cười nói: “Miễn lễ đi.”

Nói rồi, nàng nhẹ nhàng kéo tay Tạ Duẫn Khâm, dịu dàng hỏi: “Thế tử, chàng sao vậy?”

Vân Kiểu cúi đầu đứng yên bất động, mãi đến khi cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo kia rời đi.

Nàng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng lại nghe được giọng hắn dịu dàng nói với Tề Uyển Hề: “Không sao, về phòng thôi.”

Tạ Duẫn Khâm đã trở về, Vân Kiểu cũng không quản chuyện trong bếp nữa, không dám chậm trễ mà lập tức chạy đến chính phòng.

Mãi đến nửa canh giờ sau, Tạ Duẫn Khâm mới chậm rãi trở về.

Vân Kiểu vội vàng bước tới, giọng nhẹ nhàng cung kính: “Nô tỳ giúp Thế tử thay y phục.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip thabet fb88 69Vn
Tele: @erictran21
Loading...