"Trước kia cũng có người kêu oan, kết cục ra sao? Kẻ dám lên tiếng vì tiền Thái tử, nhẹ thì lưu đày, nặng thì đầu lìa khỏi cổ."
"Ngươi nói xem, chẳng phải càng ra sức che đậy thì càng đáng ngờ hay sao..."
Những chuyện xưa không ai dám nhắc tới đột nhiên bị cuốn vào dòng dư luận, nhưng Vân Kiểu chỉ làm ngơ, không can thiệp.
Mấy tháng nay, Trấn Nam Vương Thẩm Văn Tranh hành sự kín kẽ, hết lòng làm việc vì dân.
Nhưng dù có khiêm nhường đến đâu, Vân Kiểu vẫn biết rõ, y chính là một thanh lợi kiếm đã ra khỏi vỏ.
Mà kiếm đã tuốt ra, ắt phải đoạt lấy thứ mình muốn, ắt phải nhuốm máu.
Dù là vì tranh đoạt hoàng vị hay vì rửa sạch nỗi oan, nàng chỉ mong hắn có thể giơ cao đánh khẽ.
Chỉ là nàng không ngờ, khi tửu lâu sắp đóng cửa vào buổi tối, lại đón một vị khách quý đã được nhắc đến suốt những ngày qua.
Người vừa tới khoác một bộ trường bào màu đen, ăn mặc giản dị kín đáo, nhưng khí độ vẫn không thể che giấu.
Vân Kiểu đang ngồi trong phòng tính sổ, vừa ngẩng đầu lên đã chạm mắt với y.
Thấy không thể tránh được, nàng chỉ đành cong mắt mỉm cười: "Thật trùng hợp, Trấn Nam Vương điện hạ."
24
Thẩm Văn Tranh chỉ liếc mắt một cái liền biết trong lòng nha đầu này thực ra đang nói: Xui xẻo.
Giống hệt một con tiểu hồ ly, bề ngoài thì ngoan ngoãn nghe lời.
Y thu cây quạt gấp trong tay lại, hơi chắp tay, phong thái như một vị công tử quý tộc lạnh lùng xa cách: "Đường đột quấy rầy, Vân chưởng quầy."
Vân Kiểu cũng đáp lễ, hỏi: "Đêm khuya ghé thăm, không biết điện hạ có chuyện gì?"
Thẩm Văn Tranh thản nhiên nói: "Ý định không thay đổi, vẫn là vì chuyện cầu thân."
Vân Kiểu chưa từng có ý định thành thân, càng cảm thấy vị Trấn Nam Vương này hành sự thật khó lường.
Một hoàng tử muốn cưới một nữ tử thương hộ, nào có chuyện phải đích thân tới tận nơi, còn mất công tìm hiểu ý kiến của nàng?
Dù y có thất sủng đến đâu, thì chỉ cần cầu xin Hoàng thượng ban một đạo thánh chỉ, nàng cũng không thể không tuân.
Lẽ nào y thật sự không phải chỉ vì lợi ích, mà còn có mấy phần hứng thú với nàng?
Hai năm trước, rõ ràng nàng có ơn cứu mạng y, cớ sao giờ lại muốn lấy oán báo ơn?
Vân Kiểu bỗng bật cười: "Bệ hạ không dễ dàng thay đổi ý định, dân nữ cũng vậy."
"Dân nữ không muốn vì chút thiện ý hai năm trước mà bước vào cuộc cờ, trở thành một con tốt, nhưng Tô gia lại sẵn lòng cùng điện hạ kết mối lương duyên."
"Nhà ta có Tam cô nương chưa xuất giá, đã ngưỡng mộ điện hạ từ lâu, hơn nữa lại là con gái ruột thịt của Tôn gia, hôn sự như vậy chẳng phải càng có giá trị hơn sao?"
Thẩm Văn Tranh ngồi xuống đối diện nàng, tự rót cho mình một chén trà.
Nghe nàng nói xong, y mới nhấp một ngụm, chậm rãi đáp: "Vân cô nương tuy chỉ là nghĩa nữ của Tô lão gia, nhưng đã sớm trở thành cánh tay đắc lực của ông ấy, ở Tô gia cũng có trọng lượng không nhỏ. Ta còn nghe nói, Tô lão gia coi cô nương như con ruột, mà lão phu nhân lại càng xem nàng như trân bảo trong tay."
Ánh mắt y dừng lại trên gương mặt thanh lệ của nàng, khóe môi khẽ nhếch: "Đối với ta, chẳng phải càng có lợi hơn sao?"
Lời Vân Kiểu lập tức bị hắn phản bác.
Nàng cong môi cười nhẹ, đầu ngón tay trắng muốt khẽ vuốt ve vành chén trà.
"Điện hạ vào kinh chuyến này, xem ra đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ, mắt sáng như đuốc."
"Trải qua bao chiến công hiển hách, phong quang hồi kinh, hiện giờ lại được thăng thành Ngũ Châu thân vương, dã tâm của điện hạ, hẳn là không chỉ dừng lại ở đây chứ?"
Hai người chạm mắt nhau, trong đáy mắt đều ẩn giấu từng tầng sóng ngầm.
"Một nữ tử nho nhỏ, thật là to gan." Thẩm Văn Tranh hơi nhướng đuôi mắt, xoay nhẹ cây quạt gấp trong tay, nhẹ nhàng gõ xuống trán nàng.
"Nàng là người thông minh, hẳn phải hiểu đạo lý họa từ miệng mà ra."
Vân Kiểu bị y gõ một cái, nhưng tay vẫn thong thả xoay chén trà, sắc mặt không đổi, chỉ khẽ cúi mi than nhẹ: "Điện hạ đã muốn tìm đồng minh, vậy dân nữ cũng nên biết rõ ngài có gì trong tay. Chỉ cần điện hạ tự mình nói ra..."