Ngô Thiên Tri Xuân Lai

Chương 35: Chương 35



Sau đó, nàng cúi rạp xuống, trán chạm đất, hai tay đặt ngang tai, thành kính đến tột cùng.

"Vân Kiểu."

Bên cạnh, Thẩm Văn Tranh cũng quỳ trên tấm đệm đỏ, bỗng gọi tên nàng.

"Trước đây, ta luôn tin rằng mọi chuyện do con người quyết định, chưa từng cầu khấn thần Phật."

Lòng Vân Kiểu khẽ rung động, nàng hiểu ý tứ trong lời hắn.

Nàng là người duy nhất.

Đôi mắt Vân Kiểu chợt nóng lên. Một lúc lâu sau, nàng khẽ gật đầu: "Điện hạ cũng là người đầu tiên cùng ta dâng hương bái Phật."

Hai người cùng nhau hướng về tượng Phật, cúi lạy ba lần, thành tâm cầu nguyện điều ước sau cùng.

Lão phu nhân Tô gia năm nay đã gần sáu mươi tuổi, sức khỏe mỗi ngày một sa sút.

Từ xuân sang thu, bệnh tật không ngừng.

Hai năm trước vẫn còn là một lão thái thái cười mắng oang oang, giờ đây lại chỉ có thể nằm trên giường uống thuốc qua ngày. Vân Kiểu nhìn mà trong lòng xót xa.

Nàng cũng vì thế mà ngày đêm ủ ê, tâm sự nặng nề.

Cuối thu, Tạ Duẩn Khâm đích thân đưa tới thiệp mời tiệc đầy tháng của Tiểu Quận chúa.

Vì quá lo lắng chuyện của lão phu nhân, Vân Kiểu thậm chí còn chẳng hay biết khi nào Tề Uyển Hề đã hạ sinh.

Khi Vân Kiểu nhận lấy thiệp mời từ tay Tạ Duẩn Khâm, trong lòng nàng ngổn ngang trăm mối.

Lầu bên này vừa dựng, lầu bên kia đã đổ, người đến người đi, vốn là lẽ thường tình.

Nhưng khi chuyện xảy ra ngay bên cạnh mình, nàng vẫn thấy khó lòng chấp nhận.

"Vân Kiểu..."

Trước mặt nàng, Tạ Duẩn Khâm khẽ gọi, trong mắt ẩn chứa nỗi đau khó nói.

Giờ đây, để gặp lại nàng, hắn phải tìm cớ, phải tạo cơ hội.

Hóa ra, sau lần trùng phùng này, sự dằn vặt trong lòng hắn cũng chẳng dễ chịu hơn hai năm trời không biết tin nàng là bao.

Chỉ là lúc này, Vân Kiểu thực sự chẳng còn tâm tư để đối diện với hắn. Nàng khẽ hành lễ, nhàn nhạt nói: "Làm phiền Thế tử đích thân đi một chuyến, đa tạ."

Cánh cổng phủ Tô khép lại trước mắt Tạ Duẩn Khâm.

Chỉ những ai từng chân thành nắm giữ, mới có cơ hội để từ bỏ.

Hắn là người buông tay trước. Nhưng vì sao, sau khi buông tay rồi, nỗi đau đớn lại dày vò hắn như thế?

Trái tim đã đánh mất, có lẽ vĩnh viễn không thể tìm lại được nữa.

 

  27

Vân Kiểu cùng Tô Cận Nguyên đến phủ Trấn Viễn Hầu.

Cả hai đều lo lắng cho tổ mẫu, nên dù cười nói nhưng vẫn mang theo chút miễn cưỡng.

Mọi thứ trong Hầu phủ vẫn chẳng thay đổi.

Bước chân trở lại nơi đã gắn bó suốt mười hai năm, lòng Vân Kiểu chợt dậy sóng.

Hóa ra, những yêu hận từng đeo mang, không dễ dàng mà hóa thành gió thoảng mây bay như nàng từng nghĩ.

Vân Kiểu cùng Tô Cận Nguyên sóng bước đi tới phòng Tề Uyển Hề.

Tề Uyển Hề vừa hạ sinh một tiểu Quận chúa, sau cơn đau đẻ, nàng ấy mặc y phục dày cộp, dịu dàng đung đưa chiếc nôi.

Ngày thường nàng vốn đã ôn hòa, nay lại mang thêm nét dịu dàng của một người mẹ.

Trước sinh mệnh non nớt vừa chào đời, Vân Kiểu và Tô Cận Nguyên hiếm khi nở nụ cười nhẹ nhõm.

Tô Cận Nguyên vốn dễ thân thiết với người hiền lành, liền tự nhiên bước đến bên Tề Uyển Hề, tò mò hỏi: "Thế tử phi, tiểu Quận chúa đặt tên là gì rồi? Ngài đã nghĩ ra chưa?"

"Vẫn chưa."

Nói rồi, Tề Uyển Hề bất giác ngước nhìn Vân Kiểu.

"Vân Kiểu, ngươi có gợi ý nào không?"

Vân Kiểu nhất thời chưa đáp, chỉ bước tới bên chiếc nôi.

Nàng định khẽ chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của hài tử, nhưng không ngờ lại bị bàn tay bé xíu kia nắm chặt lấy ngón tay.

Mềm mại tựa nước, hư ảo đến không chân thực.

Bất giác, Vân Kiểu như được giải thoát. Khởi đầu của một sinh mệnh, đồng nghĩa với những chuyện cũ đã theo gió bay xa.

Lúc này nàng mới thực sự buông bỏ.

Tề Uyển Hề mỉm cười: "Tiểu nha đầu này vốn chẳng mấy khi để ý ai, vậy mà lại thân thiết với ngươi thế này, thật hiếm có!"

Vân Kiểu cũng khẽ cười, nụ cười chân thành từ tận đáy lòng.

"Tuế Chiêu, thế nào?"

"Trần xuân yểu yểu, lai tuế chiêu chiêu."

Tô Cận Nguyên và Tề Uyển Hề đều tán thưởng đây là một cái tên hay.

Vân Kiểu lấy ra một chiếc vòng ngọc tinh xảo, đeo vào tay Tuế Chiêu.

Tiểu Tuế Chiêu khẽ chu môi, nhưng vẫn không chịu buông tay nàng.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip thabet fb88 69Vn
Tele: @erictran21
Loading...