Ngô Thiên Tri Xuân Lai

Chương 6: Chương 6



Nhưng nàng không nghĩ nhiều, tiếp tục đến trước thớt, chuẩn bị làm mì trường thọ.

Đến lúc yến tiệc sinh thần bắt đầu.

Vân Kiểu đứng bên bàn hầu hạ, lặng lẽ quan sát Tạ Duẫn Khâm và Tề Uyển Hề kính rượu chúc mừng nhau.

Tề Uyển Hề dịu dàng nói: “Nguyện chàng mỗi năm mỗi tuổi đều an khang, ngày ngày thuận buồm xuôi gió.”

Tạ Duẫn Khâm chạm ly với nàng, ôn hòa đáp lại: “Uyển Hề, ta chỉ mong có thể cùng nàng năm năm tháng tháng.”

Năm năm tháng tháng… Thật là một lời chúc tốt đẹp biết bao.

Vân Kiểu sững sờ trong chốc lát, rồi cúi đầu.

“Thế tử, thử nếm bánh phúc thọ thiếp thân tự tay làm đi.” Tề Uyển Hề khẽ nhón một miếng bánh, đưa đến bên môi Tạ Duẫn Khâm.

Hắn cũng thuận theo cắn một miếng.

Suốt bữa tiệc, Tạ Duẫn Khâm nếm qua đủ mọi món ăn trên bàn, chỉ duy nhất bát mì trường thọ kia vẫn chưa động đến dù chỉ một đũa.

Dùng bữa xong, hắn dẫn Tề Uyển Hề ra ngoài du ngoạn.

Vân Kiểu tiến lên thu dọn bàn tiệc, do dự trong giây lát, rồi vẫn bưng lấy bát mì trường thọ, tự mình ăn hết.

Vì nàng từng nghe nói, mì trường thọ đã nấu xong thì phải ăn hết, nếu đổ đi thì phúc khí cũng sẽ theo đó mà mất.

Mì đã nguội ngắt, ăn một bát xuống bụng, dạ dày cũng theo đó mà lạnh lẽo.

Vân Kiểu lặng lẽ nghĩ, chẳng bao lâu nữa, nàng sẽ rời xa Tạ Duẫn Khâm.

Từ nay về sau, bát mì chúc phúc cho hắn trăm tuổi an khang này, e rằng cũng là lần cuối cùng nàng làm.

Nhưng có lẽ vì ăn mì lạnh, khi quay về phòng, Vân Kiểu cảm thấy cả người rét run, khó chịu khắp nơi.

Nàng không để tâm lắm, cho đến khi không thể kiềm chế mà nôn khan một tiếng.

Chính lúc đó, nàng mới chợt nhận ra, kỳ nguyệt sự của mình đã chậm gần hai tháng rồi!

Một cơn lạnh toát đổ ập lên người, nàng ngẩn ngơ đặt tay lên cổ tay mình bắt mạch.

Là mạch trượt… nàng đã mang thai rồi!

 

  5

Vân Kiểu cảm thấy trời đất quay cuồng trước mắt, tim đập dồn dập.

Nàng chưa từng nghĩ mình sẽ mang thai.

Dù từng có chút ảo tưởng, nhưng sau khi Tạ Duẫn Khâm cưới vợ, suy nghĩ ấy cũng tan thành mây khói.

Vậy… có nên nói với hắn không?

Nếu thẳng thắn thừa nhận, thì cả việc giữ lại đứa bé lẫn việc nàng có thể ở lại hay không đều sẽ trở thành vấn đề.

Tâm trí Vân Kiểu nhất thời rối như tơ vò. Nàng cố ép bản thân nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng trằn trọc mãi vẫn không sao ngủ được.

Hôm sau, Vân Kiểu quấn kín người, theo những người khác trong phủ ra ngoài mua sắm.

Chỉ là nàng không ngờ, khi mua tử tô tửu, lại chạm mặt Tần Chí An một lần nữa.

Hôm nay ánh sáng rõ ràng, Vân Kiểu mới phát hiện người này cũng có dáng vẻ đoan chính cương nghị.

Thấy nàng, Tần Chí An vội bước lên một bước.

Người này dù một tay vẫn còn băng bó, nhưng vẫn không quên buông lời trêu ghẹo: “Tiểu Vân Kiểu, Thế tử nhà nàng đã có chính thất, nàng ở bên hắn chẳng phải cũng bị lạnh nhạt sao? Không bằng theo ta đi?”

Vân Kiểu lùi về sau hai bước, cúi đầu đáp khẽ: “Nô tỳ thân phận thấp hèn, Tần tướng quân, ngài đừng đem nô tỳ ra bỡn cợt.”

Chuyện lần trước Tạ Duẫn Khâm không truy cứu, không có nghĩa là đã bỏ qua, nàng đâu dám dính dáng gì đến Tần Chí An nữa.

Nhưng người nọ lại dường như không nhận ra sự né tránh của nàng, tiếp tục tiến lên hai bước.

Vân Kiểu càng lùi về sau, nhưng bỗng va phải một người.

Tim nàng giật thót, quay đầu lại liền thấy khuôn mặt âm trầm như La Sát của Tạ Duẫn Khâm.

Nàng lập tức bối rối nói: “Thế tử gia, sao ngài lại ở đây?”

Hắn không trả lời, chỉ lạnh lùng nắm lấy tay nàng, kéo sát vào bên mình.

Cánh tay to lớn của hắn siết chặt eo nàng, ánh mắt nhìn Tần Chí An mang theo sự rét buốt.

Giọng hắn nghe có vẻ hờ hững, nhưng lại lạnh lẽo vô cùng: “Gãy một tay rồi, Tần tướng quân vẫn chưa học được cách an phận à?”

Tần Chí An nghiến răng nghiến lợi: “Trong buổi săn đông hôm ấy, quả nhiên là ngươi giở trò!”

“Hừ.” Tạ Duẫn Khâm bật cười lạnh: “Tần tướng quân, làm người nên biết thân biết phận. Nếu còn không biết điều, thì e rằng không chỉ dừng lại ở việc gãy tay đâu.”

Dứt lời, hắn mạnh tay kéo Vân Kiểu lên xe ngựa.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip thabet fb88 69Vn
Tele: @erictran21
Loading...