Ngọa Hổ Tàng Long
Chương 373: Không Thèm Chơi Cái Trò Này Nữa!
**Chương có nội dung hình ảnh Ngay sau đó, Lâm Hữu lại thắng một ván, có thêm hơn hai mươi triệu tệ! Ván sau mới đến lượt người khác thắng. Advertisement Sau khi chơi tiếp khoảng hơn một tiếng, Lâm Hữu đã không còn may mắn như vậy nữa, nhưng cũng thắng được tổng cộng hơn chín mươi triệu tệ! Tự dưng may mắn như vậy khiến ông ta sung sướng tới nỗi không còn biết gì hết, thế nên đã bỏ qua rất nhiều chi tiết. Ví dụ như, trong lúc chơi bài anh Lạc đã rất nhiều lần trưng cầu ý kiến Tôn Hàn bằng ánh mắt, mà Tôn Hàn lại chẳng phản ứng gì. Chín mươi triệu tệ, cũng khá gần với mục tiêu một trăm triệu tệ của ông ta rồi. Advertisement Lúc này Lâm Hữu đã muốn rút lui, ông ta cố ý nhìn đồng hồ: "Ôi trời, không còn sớm nữa, sắp mười một giờ rồi!" "Hầy, tối nay đến đây thôi, tối mai chúng ta lại tiếp tục!" Nói như vậy nhưng trong lòng ông ta lại nghĩ, tối mai có điên ông ta mới tới. Bây giờ ông ta thắng nhiều tiền như vậy đã đủ để ông ta trả hết nợ cả vốn lẫn lãi, còn dư được hơn hai mươi triệu tệ. Có nhiều tiền như vậy, ông ta sẽ ăn chơi thoải mái, không thèm chơi cái trò này nữa! Nhưng ông đầu trọc thua nhiều nhất liền bất bình: "Bình thường đều chơi tới mười hai giờ, ông đi sớm như vậy thì không hay lắm nhỉ?" Anh Lạc cũng tức giận: "Lâm Hữu, ông thắng được tiền rồi là muốn đi, đúng là không hợp với quy tắc! Chơi đến mười hai giờ, ông thắng được bao nhiêu tiền thì có thể đem bấy nhiêu đi!" Lâm Hữu thầm than trong lòng, nghĩ rằng cùng lắm ông ta lại cược thêm một lát, chỉ cần không gặp phải bài quá to là được. Lúc này Tôn Hàn lại phất tay, cười nói: "Người ta muốn đi thì đi, chẳng có gì là không phù hợp cả. Nếu Lâm Hữu không muốn chơi nữa thì chúng ta giải tán. Tiếc là tôi vẫn chưa thua hết một trăm triệu tệ, chẳng thú vị gì cả". "Vậy... Lâm Hữu, ông có thể đi rồi!" Anh Lạc tuy không biết cậu Tôn định làm gì, nhưng cậu Tôn đã nói như vậy thì cũng không ép Lâm Hữu ở lại nữa. Tôn Hàn đã thua hai ván, tuy không thua quá nhiều nhưng trước mặt vẫn còn tiền vốn sáu mươi triệu tệ. Đã được cho đi, Lâm Hữu như được đại xá, nhưng hai chân ông ta lại không thể cử động. Thầy bói nói rằng, trước mười hai giờ đêm nay ông ta sẽ vô cùng may mắn. Một khi qua mười hai giờ, ai biết được đến khi nào mới có vận may như vậy nữa. Lâm Hữu nhìn đống tiền vốn trước mặt Tôn Hàn, ông ta liền liếm môi. Sau khi chơi bài hơn một tiếng, Lâm Hữu đã nhận ra, mỗi ván Tôn Hàn đều đặt bừa, hoàn toàn không biết chơi bài, không thiếu tiền và cũng không biết sợ. Nếu thắng được sáu mươi triệu tệ trong tay anh, vậy thì cả đời này ông ta sẽ ăn chơi thoải mái, cả đời này không xài hết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương