Ngọa Hổ Tàng Long
Chương 386: Hết Năm Nay Là Anh Sẽ Ba Mươi Tuổi.
Tạ Phương rất bực mình, liền liếc Từ Tiểu Bân, nói: "Từ Tiểu Bân, tôi hỏi cậu, mấy thứ này có quá nhiều không?" Cổ họng Từ Tiểu Bân giật giật: "Không, không nhiều ạ!" Advertisement Lúc này Tôn Hàn đã đi vào căn phòng của anh. Nào chỉ bừa bộn như Từ Tiểu Bân nói, đây rõ ràng là một bãi chiến trường, anh muốn tìm một chỗ đặt chân cũng không có. Anh cũng lười dọn dẹp, chỉ dọn ra một chỗ trống trên giường rồi ngồi lên, nghe cuộc đối thoại bên ngoài. Anh cũng đã biết sơ sơ, hai mẹ con đó tên là Tạ Phương và Lâm Nhã Nhi, hôm nay họ đến nhà mẹ nuôi để bàn chuyện cưới xin. Advertisement Nhưng họ yêu cầu hơi nhiều, vừa muốn em nuôi phải mua nhà vừa đòi mua xe, còn đòi sáu trăm nghìn tệ tiền sính lễ, không nhìn xem hoàn cảnh gia đình này thế nào sao? Anh cảm thấy khả năng cao chuyện cưới xin này sẽ thất bại. Nhưng Tôn Hàn rất bất ngờ, trong tình hình mặc cả cò kè còn chưa có kết quả, mẹ nuôi anh đột nhiên đồng ý, còn bảo đảm rằng có thể chuẩn bị sính lễ trong vòng một tuần. Tôn Hàn thấy lạ, anh biết rõ tình cảnh nhà mình thế nào. Ngày xưa lúc Tôn Hàn có thể kiếm tiền đã trợ cấp cho nhà khá nhiều, nhưng Từ Tiểu Bân cũng tiêu đi không ít. Sau này Tôn Hàn đi tù, gia đình anh đã không còn nguồn cung kinh tế nữa. Theo như yêu cầu của Tạ Phương, Từ Tiểu Bân muốn kết hôn với Lâm Nhã Nhi thì chỉ riêng tiền thanh toán mua nhà và mua xe thôi đã tiêu hết gần một triệu tệ rồi. Số tiền này đào đâu ra? Chẳng bao lâu sau Tạ Phương và Lâm Nhã Nhi đã đi, Dương Dung mở cửa phòng ra, nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt không vui: "Đi ra đi!" Dương Dung ngồi trên chiếc ghế sô pha cũ kỹ, nhìn Tôn Hàn như nhìn phạm nhân: "Ra tù lúc nào?" "Con ra tù được hai tháng rồi!", Tôn Hàn châm thuốc theo thói quen. "Mày muốn tao sặc chết à!". Dương Dung ngửi mùi thuốc thì lập tức bịt mũi lại kêu gào, sau đó ra lệnh: "Dập điếu thuốc đi cho tao!" Tôn Hàn nhíu mày, nhưng vẫn nghe lời dập điếu thuốc, anh chắp tay lên đầu gối. Em trai Từ Tiểu Bân cũng hút thuốc, nhưng chưa bao giờ bị đối xử như vậy. "Những truyện khi trước đã qua rồi. Nếu đã trở về thì con hãy sống thật yên ổn. Mẹ đã liên hệ để con đi làm ở một công xưởng, còn tiền công con tạm thời đừng nghĩ nhiều. Bây giờ nhà đang kẹt tiền, mẹ sẽ giữ tiền cho con!" Dương Dung nói vậy khiến Tôn Hàn kinh ngạc ngẩng đầu. Anh đã thầm nghĩ, chuyến này anh về nhà, gia đình có lẽ sẽ chẳng mấy chào đón anh. Nhưng anh thực sự không ngờ việc đầu tiên mẹ nuôi làm là tìm việc cho anh, còn yêu cầu anh nộp lương. Hết năm nay là anh sẽ ba mươi tuổi. Hơn nữa anh hoàn toàn hiểu tại sao mẹ nuôi yêu cầu anh đưa lương, là để dùng cho Từ Tiểu Bân. "Mẹ, bây giờ con đang làm việc ở thành phố Giang Châu khá tốt, mẹ không cần lo chuyện công việc nữa đâu!" "Tốt cái gì mà tốt, con sống ở thành phố Giang Châu thảm hại thế mà con còn nói vậy à?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương