Ngoại Thất Không Dễ Làm
Chương 2
Rõ ràng ngày hôm qua còn nói để cho nàng điều dưỡng thân thể mấy ngày, sao bỗng nhiên liền muốn nàng tiếp khách.
Chiêu Chiêu cắn môi: "Trân Châu tỷ tỷ, tại sao bỗng nhiên muốn tiếp khách nhanh như vậy?"
"Là Vân Nương phân phó, hiện tại Vân Nương đang bận rộn, chờ sau khi dùng xong bữa tối ngươi sẽ được qua gặp Vân Nương, Vân Nương nói nàng ấy muốn tự mình nói với ngươi ngày mai sẽ làm như thế nào, " Trân Châu nói.
Dứt lời, Trân Châu dường như có chút hâm mộ nói: "Được Vân Nương đối xử như vậy không có được mấy người, Chiêu Chiêu ngươi thật có phúc khí."
Chiêu Chiêu nghĩ thầm làm gì có phúc khí, đem phúc khí này cho người khác đi, nàng không muốn tiếp khách.
"Trân Châu tỷ tỷ, bệnh trên người Chiêu Chiêu còn chưa hết hoàn toàn, tỷ xem có thể thêm hai ngày được không?" Chiêu Chiêu thử thăm dò hỏi.
Trân Châu mặt không đổi sắc, chỉ nói: "Đây là Vân Nương phân phó, Chiêu Chiêu cô nương vẫn là nên nghe theo đi." nói xong liền xoay người rời đi.
Chiêu Chiêu nhìn tấm bình phong bị đóng lại, suy sụp ngồi ở trên tháp, trong hốc mắt rất nhanh liền nổi sương mù, nàng không muốn làm hoa nương vạn người gối.
Hạnh Nhi bên cạnh nhìn nàng có chút đáng thương, nàng thầm nghĩ Chiêu Chiêu cô nương này tuy rằng vụng về, nhưng cũng là một người mệnh khổ.
Nàng đi đến bên cạnh Chiêu Chiêu: "Cô nương, người đừng vội, tiếp khách này cũng không phải thật sự là treo biển hành nghề tiếp khách."
Chiêu Chiêu vừa nghe vậy liền như sống lại nàng bắt lấy tay Hạnh Nhi hỏi: "Đây là ý gì?"
Hạnh Nhi từ nhỏ lớn lên ở Túy Nguyệt Lâu, thường thấy cách thức làm việc ở đây, cũng biết các cô nương trước khi treo biển hành nghề tiếp khách sẽ đi ra gặp khách, cho những khách nhân này nhìn xem, cũng là cho những người này biết trong lâu có các cô nương mới tới, như thế đêm đầu sẽ bán được giá càng cao.
"Hạnh Nhi nghĩ ngày mai người cũng chỉ là ra lộ mặt."
Vừa nghe Chiêu Chiêu liền nhẹ nhàng thở ra, không phải tiếp khách thật là tốt.
Đến buổi tối đúng giờ, Chiêu Chiêu đến nơi ở của Vân Nương.
Vân Nương thấy Chiêu Chiêu liền nói: "Ngồi xuống trước đã."
Chiêu Chiêu ngồi ở ghế đầu bên dưới chổ Vân Nương, lưng nàng thẳng thắn, lại không cứng đờ, hai tay để trên đầu gối, tư thế đúng là mười phần đoan trang, nhìn như là tiểu thư khuê các, nhất là dáng người thon thon, như thêm một hương vị phong lưu.
Vân Nương thầm khen một tiếng.
"Có biết ngày mai phải làm những gì chưa?"
"Hạnh Nhi có nói với con, con hiểu một chút, nhưng cụ thể vẫn chưa rõ ràng lắm."
Vân Nương bưng chén trà uống một ngụm: "Ngày mai là tiệc các cô nương mới ra chào khách."
"Tiệc chào khách là quy tắc cũ của Túy Nguyệt Lâu chúng ta,các cô nương mới đến đều phải tham gia, cũng là dịp cho các công tử thiếu gia Lạc Châu nhìn thấy các cô nương, ngày mai sẽ thật sự rất náo nhiệt"
Chiêu Chiêu gật đầu: "Vậy Chiêu Chiêu cần làm gì đây?"
Vân Nương hỏi Chiêu Chiêu: "Ngươi có tài nghệ gì không, thí dụ như đánh đàn, nhảy múa?" Từ lúc Chiêu Chiêu bị bán vào liền bị giáo huấn, xác thật còn chưa tìm hiểu cái này.
Chiêu Chiêu sửng sốt, chợt hiểu ý của Vân Nương.
Nếu là yến tiệc chào khách, khi đó chắc là muốn biểu diễn chút tài nghệ, không thể gọi các cô nương đứng cứng đờ ở đấy, như thế mới càng có thể thể hiện thanh danh của các cô nương.
Chiêu Chiêu cái gì cũng không biết a! Chiêu Chiêu lắc đầu. Huống chi nếu có thật sự biết, Chiêu Chiêu cũng không muốn trước bàn dân thiên hạ thể hiện ra tư thế ấy.
Vân Nương ngẩn người, bất quá suy nghĩ lại cô nương nhà lành cũng sẽ không học cái gì mà đánh đàn, nhảy múa, người đời vẫn quan niệm nữ tử không tài mới có đức.
"Vậy ngươi biết hát khúc?"
Chiêu Chiêu vẫn lắc đầu, kỳ thật nàng biết, nhưng nàng không nguyện ý, nàng suy nghĩ, như vậy Vân Nương sẽ không kêu nàng tham gia yến tiệc chào khách a, dù sao nàng không biết gì cả.
Vân Nương cảm thấy có chút đáng tiếc, giọng nói của Chiêu Chiêu là chất giọng trong veo ít ai có được.
Nhưng không vấn đề gì, Vân Nương nhìn Chiêu Chiêu: "Vậy ngày mai ngươi liền đứng xen lẫn trong đấy giả vờ hát khúc đi."
Chiêu Chiêu nghĩ thế mà cũng được ư???
Đến hôm sau, Chiêu Chiêu liền biết, đúng là có thể.
Đại sảnh lầu một của Túy Nguyệt Lâu được trang hoàn rực rỡ hẳn lên, Chiêu Chiêu cùng đám các cô nương đứng ở trung tâm đại sảnh, bốn phía rèm chuỗi hạt liêm, châu chuỗi theo gió va chạm, ánh đèn chiếu vào tựa như ảo mộng.
Bức rèm che này vừa vặn đem các cô nương che lại, nửa che nửa đậy, lại tăng thêm một phần hương vị.
Đôi mắt các khách nhân xung quanh đại sảnh đều sáng rực, Túy Nguyệt Lâu ngày càng đa dạng, các cô nương cũng ngày càng xinh đẹp, nhất là vị cô nương trong nhóm hát khúc kia, vừa nhìn thấy nàng thì xung quanh đều vang lên tiếng hít không khí.
Hiện tại, Chiêu Chiêu chính là xen lẫn trong đó giả vờ hát khúc. Một hàng có năm cô nương, hai người nhảy múa, một người đánh đàn, một người hát khúc, nàng vừa lúc xen lẫn bên trong.
Bức rèm không che được mặt Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt ghê tởm của những nam nhân ngồi bốn phía, nghĩ tới mình chính là con dê đang chờ bị làm thịt trong mắt bọn họ. Nhất là những ánh mắt chăm chú nhìn vào ngực, vào eo nàng, lưu luyến không tha.
Chiêu Chiêu cũng biết không chỉ những nam nhân này, mà còn có những người quyền thế, đều ngồi ở nhã gian lầu một hoặc lầu hai nhìn các nàng. Dù sao cũng là những người có thân phận, không thể trực tiếp lộ ra bên ngoài.
Chiêu Chiêu cảm thấy có chút ghê tởm, cũng có sợ hãi. Không dễ dàng chịu đựng đến khi yến tiệc kết thúc, Chiêu Chiêu vội vàng cùng Hạnh Nhi đi về hậu viện.
Vừa mới đến một đoạn hành lang gấp khúc, Chiêu Chiêu mơ hồ nghe thấy phía trước có tiếng nói.
"Nha, Từ đại nhân, ngài hôm nay cũng tới rồi, tiểu nha hoàn có chậm trễ ngài không?"
Âm thanh này có phần xinh đẹp, còn có chút hơi cao, là tiếng của Vân Nương, nghĩ một cái Chiêu Chiêu liền nhận ra.
Tiếng nói chuyện phía trước tiếp tục, "Túy Nguyệt Lâu sao lại chậm trễ khách nhân, Vân Nương nói đùa," thanh âm này có chút đục ngầu, chắc là Từ đại nhân trong miệng Vân Nương.
Chiêu Chiêu còn định nghe, liền nghe Vân Nương mỉm cười nói: "Chiêu Chiêu, tại sao tới rồi còn không đến đây, lại đây ra mắt Từ đại nhân."
Da đầu Chiêu Chiêu run lên, chỉ phải bước tới phía trước.
Từ đại nhân vừa nhìn thấy Chiêu Chiêu trong nháy mắt mắt liền sáng lên, hắn trước đó ở lầu hai nhã gian đã thấy được Chiêu Chiêu, lúc ấy chỉ là nhìn từ xa liền cảm thấy đẹp vô cùng, giờ phút này nhìn kỹ lại có chút không kìm lòng được.
Hắn cũng xem như thường nhìn thấy mỹ nhân, gặp được Chiêu Chiêu câu nhân tâm phách như vậy, vẫn là nhịn không được.
Tiếng của Từ đại nhân lại vẩn đục vài phần: "Đêm đầu của Chiêu Chiêu cô nhưng định khi nào đấu giá?" Hắn là đang nói chuyện với Vân Nương, nhưng đôi mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm trên người Chiêu Chiêu.
Từ đại nhân hơn bốn mươi tuổi, dáng người lại béo, dáng vẻ bị tửu sắc mài mòn, giờ này là một dạng vẻ hết sức kinh tởm.
Chiêu Chiêu cắn môi, nàng cơ hồ là dùng hết sức lực toàn thân mới không bỏ chạy.
Vân Nương cười duyên nói: "Chuyện này Từ đại nhân yên tâm, trước khi Chiêu Chiêu treo biển tiếp khách thiếp sẽ báo cho đại nhân đầu tiên, ngài là khách quen của Túy Nguyệt Lâu chúng ta, ngài còn không biết sao."
Từ đại nhân cũng cười theo một tiếng, sau đó nuốt một ngụm nước bọt. Cô nương trước mắt này thật là xinh đẹp, hắn không tự chủ được nâng tay định nắm lấy tay Chiêu Chiêu.
Nhìn thấy cái tay to như cái quạt đang tới gần, Chiêu Chiêu rốt cuộc nhịn không được, nàng lùi về phía sau một bước.
Tay Từ đại nhân rơi vào khoảng không, xung quanh liền yên tĩnh, không cần đợi Vân Nương giải thích, Từ đại nhân lên tiếng trước: "Mỹ nhân nhát gan, sau này ta nhất định sẽ thật cẩn thận chiếu cố."
Nghe ý tứ này, hốc mắt Chiêu Chiêu liền có chút đỏ, Từ đại nhân đây là muốn mua đêm đầu tiên của nàng. Vừa nghĩ đến cảnh tượng kia nàng liền muốn nôn ra.
Lại nói thêm vài câu, Từ đại nhân mới rời đi. Từ đại nhân vừa đi, Chiêu Chiêu liền không nhin được hỏi: "Vân Nương, vị Từ đại nhân này muốn mua đêm đầu tiên của Chiêu Chiêu sao?"
Nước mắt treo trong khoé mắt, nửa muốn rơi xuống nửa không chịu rơi, nhìn mà thấy thương. Vân Nương lại giống như không nhìn thấy: "Nếu Từ đại nhân ra giá cao, đêm đầu của ngươi sẽ là của Từ đại nhân, nếu người khác ra giá cao hơn, thì liền là người khác."
Nói xong liền xoay người rời đi.
Nỗi lòng Chiêu Chiêu loạn như ma, không kịp nghĩ ra manh mối, liền nghe tiếng cười nhạo cách đó không xa, nàng quay đầu, chỉ thấy người tới làn da như hoa tuyết, chính là Đường Cẩm Sắt cô nương của Túy Nguyệt Lâu.
Nói đến Túy Nguyệt Lâu có thật nhiều cô nương Đường Cẩm Sắt trong số đó cũng có thể được coi là vị trí đầu bảng, chỉ là không biết vì sao, Đường Cẩm Sắt mỗi lần nhìn thấy mình đều nói lời lạnh nhạt, tự hồ rất chướng mắt mình.
Chiêu Chiêu không muốn để ý Đường Cẩm Sắt, nàng cất bước vào trong.
"Ngươi biết vị Từ đại nhân vừa rồi là ai không?" Đường Cẩm Sắt hỏi.
Chiêu Chiêu dừng chân lại. Đường Cẩm Sắt rất là chướng mắt Chiêu Chiêu, vốn lấy dung mạo nàng ta, tính ra trong Túy Nguyệt Lâu này cũng không tìm ra được người thứ hai, chỉ tiếc Chiêu Chiêu vừa đến, nàng liền thành ảm đạm thất sắc.
Đường Cẩm Sắt rất mừng rỡ nhìn Chiêu Chiêu chịu khổ.
"Vị Từ đại nhân này, tên là Từ Hưng Đức, chính là Tri phủ đại nhân của Lạc Châu chúng ta. Tuy nói là quan tri phủ, nhưng hắn không phải là một vị quan tốt. Từ đại nhân đặc biệt háo sắc, không nói đến hắn đã chà đạp rất nhiều cô nương của Túy Nguyệt Lâu chúng ta, mà phụ nữ đàng hoàng bên ngoài, hắn muốn liền phải lấy được." Đường Cẩm Sắt giọng đắn đo nói.
Chiêu Chiêu biết Đường Cẩm Sắt không nói dối nàng. Trong lòng Chiêu Chiêu cũng rõ ràng, nếu Từ đại nhân này là quỷ háo sắc, hơn phân nửa là sẽ dùng thủ đoạn để đoạt được đêm đầu tiên của nàng.
Đường Cẩm Sắt chưa nói xong, nàng bước lên vài bước, nhìn gò má xinh đẹp dù đang ở trong bóng tối của Chiêu Chiêu, khẽ cười nói tiếp: "Ta còn nghe nói vị Từ đại nhân này không chỉ háo sắc, mà còn đam mê kỳ lạ không thể nói cho người khác biết."
"Mỗi khi cô nương nào hầu hạ Từ đại nhân xong, cơ thể luôn có vết thương, ngay cả...vị trí không thể nói kia cũng đều thương tổn."
Mặt Chiêu Chiêu trắng toát. Thấy Chiêu Chiêu như thế, Đường Cẩm Sắt cuối cùng cũng thấy vui vẻ, sau đó bỏ đi.
Chiêu Chiêu thất hồn lạc phách đi về phòng, nàng vòng qua hành lang gấp khúc, đi lên lầu hai, phòng cuối cùng ở tầng hai là phòng của nàng. Chưa đi đến phòng mình, nàng nghe được tiếng cười duyên của nữ tử.
Nguyên lai là cửa sổ không đóng kín, tiếng cười theo khe hở truyền đến. Chiêu Chiêu theo bản năng nhìn qua.
Chỉ thấy một nam nhân lỗ mãng tráng kiện ôm một cô nương mềm mại, tay người nam tử kia hướng vào trong vạt áo của cô nương kia sờ tới sờ lui. Cô nương ấy rõ ràng không thoải mái, nhưng vẫn phải làm như vui vẻ, cười duyên liên tục.
trong nháy mắt ấy, Chiêu Chiêu dường như nhìn thấy tương lai sau này của chính mình.
Tối nay nếu không phải là Từ đại nhân, thì cũng sẽ có những người khác, tóm lại đều giống nhau cả thôi.
Nàng lảo đảo về tới phòng mình, cảm giác ghê tởm thật lâu chưa hết, nàng nôn khan một hồi lâu, nhưng không nôn ra được gì.
Hạnh Nhi bưng một chén trà đưa qua cho Chiêu Chiêu. Nàng nuốt không trôi, dựa người trên giường, nước mắt rơi xuống gò má, nàng nên làm gì bây giờ. Nàng sớm hay muộn cũng phải tiếp khách....
.......
Chiêu Chiêu cắn môi: "Trân Châu tỷ tỷ, tại sao bỗng nhiên muốn tiếp khách nhanh như vậy?"
"Là Vân Nương phân phó, hiện tại Vân Nương đang bận rộn, chờ sau khi dùng xong bữa tối ngươi sẽ được qua gặp Vân Nương, Vân Nương nói nàng ấy muốn tự mình nói với ngươi ngày mai sẽ làm như thế nào, " Trân Châu nói.
Dứt lời, Trân Châu dường như có chút hâm mộ nói: "Được Vân Nương đối xử như vậy không có được mấy người, Chiêu Chiêu ngươi thật có phúc khí."
Chiêu Chiêu nghĩ thầm làm gì có phúc khí, đem phúc khí này cho người khác đi, nàng không muốn tiếp khách.
"Trân Châu tỷ tỷ, bệnh trên người Chiêu Chiêu còn chưa hết hoàn toàn, tỷ xem có thể thêm hai ngày được không?" Chiêu Chiêu thử thăm dò hỏi.
Trân Châu mặt không đổi sắc, chỉ nói: "Đây là Vân Nương phân phó, Chiêu Chiêu cô nương vẫn là nên nghe theo đi." nói xong liền xoay người rời đi.
Chiêu Chiêu nhìn tấm bình phong bị đóng lại, suy sụp ngồi ở trên tháp, trong hốc mắt rất nhanh liền nổi sương mù, nàng không muốn làm hoa nương vạn người gối.
Hạnh Nhi bên cạnh nhìn nàng có chút đáng thương, nàng thầm nghĩ Chiêu Chiêu cô nương này tuy rằng vụng về, nhưng cũng là một người mệnh khổ.
Nàng đi đến bên cạnh Chiêu Chiêu: "Cô nương, người đừng vội, tiếp khách này cũng không phải thật sự là treo biển hành nghề tiếp khách."
Chiêu Chiêu vừa nghe vậy liền như sống lại nàng bắt lấy tay Hạnh Nhi hỏi: "Đây là ý gì?"
Hạnh Nhi từ nhỏ lớn lên ở Túy Nguyệt Lâu, thường thấy cách thức làm việc ở đây, cũng biết các cô nương trước khi treo biển hành nghề tiếp khách sẽ đi ra gặp khách, cho những khách nhân này nhìn xem, cũng là cho những người này biết trong lâu có các cô nương mới tới, như thế đêm đầu sẽ bán được giá càng cao.
"Hạnh Nhi nghĩ ngày mai người cũng chỉ là ra lộ mặt."
Vừa nghe Chiêu Chiêu liền nhẹ nhàng thở ra, không phải tiếp khách thật là tốt.
Đến buổi tối đúng giờ, Chiêu Chiêu đến nơi ở của Vân Nương.
Vân Nương thấy Chiêu Chiêu liền nói: "Ngồi xuống trước đã."
Chiêu Chiêu ngồi ở ghế đầu bên dưới chổ Vân Nương, lưng nàng thẳng thắn, lại không cứng đờ, hai tay để trên đầu gối, tư thế đúng là mười phần đoan trang, nhìn như là tiểu thư khuê các, nhất là dáng người thon thon, như thêm một hương vị phong lưu.
Vân Nương thầm khen một tiếng.
"Có biết ngày mai phải làm những gì chưa?"
"Hạnh Nhi có nói với con, con hiểu một chút, nhưng cụ thể vẫn chưa rõ ràng lắm."
Vân Nương bưng chén trà uống một ngụm: "Ngày mai là tiệc các cô nương mới ra chào khách."
"Tiệc chào khách là quy tắc cũ của Túy Nguyệt Lâu chúng ta,các cô nương mới đến đều phải tham gia, cũng là dịp cho các công tử thiếu gia Lạc Châu nhìn thấy các cô nương, ngày mai sẽ thật sự rất náo nhiệt"
Chiêu Chiêu gật đầu: "Vậy Chiêu Chiêu cần làm gì đây?"
Vân Nương hỏi Chiêu Chiêu: "Ngươi có tài nghệ gì không, thí dụ như đánh đàn, nhảy múa?" Từ lúc Chiêu Chiêu bị bán vào liền bị giáo huấn, xác thật còn chưa tìm hiểu cái này.
Chiêu Chiêu sửng sốt, chợt hiểu ý của Vân Nương.
Nếu là yến tiệc chào khách, khi đó chắc là muốn biểu diễn chút tài nghệ, không thể gọi các cô nương đứng cứng đờ ở đấy, như thế mới càng có thể thể hiện thanh danh của các cô nương.
Chiêu Chiêu cái gì cũng không biết a! Chiêu Chiêu lắc đầu. Huống chi nếu có thật sự biết, Chiêu Chiêu cũng không muốn trước bàn dân thiên hạ thể hiện ra tư thế ấy.
Vân Nương ngẩn người, bất quá suy nghĩ lại cô nương nhà lành cũng sẽ không học cái gì mà đánh đàn, nhảy múa, người đời vẫn quan niệm nữ tử không tài mới có đức.
"Vậy ngươi biết hát khúc?"
Chiêu Chiêu vẫn lắc đầu, kỳ thật nàng biết, nhưng nàng không nguyện ý, nàng suy nghĩ, như vậy Vân Nương sẽ không kêu nàng tham gia yến tiệc chào khách a, dù sao nàng không biết gì cả.
Vân Nương cảm thấy có chút đáng tiếc, giọng nói của Chiêu Chiêu là chất giọng trong veo ít ai có được.
Nhưng không vấn đề gì, Vân Nương nhìn Chiêu Chiêu: "Vậy ngày mai ngươi liền đứng xen lẫn trong đấy giả vờ hát khúc đi."
Chiêu Chiêu nghĩ thế mà cũng được ư???
Đến hôm sau, Chiêu Chiêu liền biết, đúng là có thể.
Đại sảnh lầu một của Túy Nguyệt Lâu được trang hoàn rực rỡ hẳn lên, Chiêu Chiêu cùng đám các cô nương đứng ở trung tâm đại sảnh, bốn phía rèm chuỗi hạt liêm, châu chuỗi theo gió va chạm, ánh đèn chiếu vào tựa như ảo mộng.
Bức rèm che này vừa vặn đem các cô nương che lại, nửa che nửa đậy, lại tăng thêm một phần hương vị.
Đôi mắt các khách nhân xung quanh đại sảnh đều sáng rực, Túy Nguyệt Lâu ngày càng đa dạng, các cô nương cũng ngày càng xinh đẹp, nhất là vị cô nương trong nhóm hát khúc kia, vừa nhìn thấy nàng thì xung quanh đều vang lên tiếng hít không khí.
Hiện tại, Chiêu Chiêu chính là xen lẫn trong đó giả vờ hát khúc. Một hàng có năm cô nương, hai người nhảy múa, một người đánh đàn, một người hát khúc, nàng vừa lúc xen lẫn bên trong.
Bức rèm không che được mặt Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt ghê tởm của những nam nhân ngồi bốn phía, nghĩ tới mình chính là con dê đang chờ bị làm thịt trong mắt bọn họ. Nhất là những ánh mắt chăm chú nhìn vào ngực, vào eo nàng, lưu luyến không tha.
Chiêu Chiêu cũng biết không chỉ những nam nhân này, mà còn có những người quyền thế, đều ngồi ở nhã gian lầu một hoặc lầu hai nhìn các nàng. Dù sao cũng là những người có thân phận, không thể trực tiếp lộ ra bên ngoài.
Chiêu Chiêu cảm thấy có chút ghê tởm, cũng có sợ hãi. Không dễ dàng chịu đựng đến khi yến tiệc kết thúc, Chiêu Chiêu vội vàng cùng Hạnh Nhi đi về hậu viện.
Vừa mới đến một đoạn hành lang gấp khúc, Chiêu Chiêu mơ hồ nghe thấy phía trước có tiếng nói.
"Nha, Từ đại nhân, ngài hôm nay cũng tới rồi, tiểu nha hoàn có chậm trễ ngài không?"
Âm thanh này có phần xinh đẹp, còn có chút hơi cao, là tiếng của Vân Nương, nghĩ một cái Chiêu Chiêu liền nhận ra.
Tiếng nói chuyện phía trước tiếp tục, "Túy Nguyệt Lâu sao lại chậm trễ khách nhân, Vân Nương nói đùa," thanh âm này có chút đục ngầu, chắc là Từ đại nhân trong miệng Vân Nương.
Chiêu Chiêu còn định nghe, liền nghe Vân Nương mỉm cười nói: "Chiêu Chiêu, tại sao tới rồi còn không đến đây, lại đây ra mắt Từ đại nhân."
Da đầu Chiêu Chiêu run lên, chỉ phải bước tới phía trước.
Từ đại nhân vừa nhìn thấy Chiêu Chiêu trong nháy mắt mắt liền sáng lên, hắn trước đó ở lầu hai nhã gian đã thấy được Chiêu Chiêu, lúc ấy chỉ là nhìn từ xa liền cảm thấy đẹp vô cùng, giờ phút này nhìn kỹ lại có chút không kìm lòng được.
Hắn cũng xem như thường nhìn thấy mỹ nhân, gặp được Chiêu Chiêu câu nhân tâm phách như vậy, vẫn là nhịn không được.
Tiếng của Từ đại nhân lại vẩn đục vài phần: "Đêm đầu của Chiêu Chiêu cô nhưng định khi nào đấu giá?" Hắn là đang nói chuyện với Vân Nương, nhưng đôi mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm trên người Chiêu Chiêu.
Từ đại nhân hơn bốn mươi tuổi, dáng người lại béo, dáng vẻ bị tửu sắc mài mòn, giờ này là một dạng vẻ hết sức kinh tởm.
Chiêu Chiêu cắn môi, nàng cơ hồ là dùng hết sức lực toàn thân mới không bỏ chạy.
Vân Nương cười duyên nói: "Chuyện này Từ đại nhân yên tâm, trước khi Chiêu Chiêu treo biển tiếp khách thiếp sẽ báo cho đại nhân đầu tiên, ngài là khách quen của Túy Nguyệt Lâu chúng ta, ngài còn không biết sao."
Từ đại nhân cũng cười theo một tiếng, sau đó nuốt một ngụm nước bọt. Cô nương trước mắt này thật là xinh đẹp, hắn không tự chủ được nâng tay định nắm lấy tay Chiêu Chiêu.
Nhìn thấy cái tay to như cái quạt đang tới gần, Chiêu Chiêu rốt cuộc nhịn không được, nàng lùi về phía sau một bước.
Tay Từ đại nhân rơi vào khoảng không, xung quanh liền yên tĩnh, không cần đợi Vân Nương giải thích, Từ đại nhân lên tiếng trước: "Mỹ nhân nhát gan, sau này ta nhất định sẽ thật cẩn thận chiếu cố."
Nghe ý tứ này, hốc mắt Chiêu Chiêu liền có chút đỏ, Từ đại nhân đây là muốn mua đêm đầu tiên của nàng. Vừa nghĩ đến cảnh tượng kia nàng liền muốn nôn ra.
Lại nói thêm vài câu, Từ đại nhân mới rời đi. Từ đại nhân vừa đi, Chiêu Chiêu liền không nhin được hỏi: "Vân Nương, vị Từ đại nhân này muốn mua đêm đầu tiên của Chiêu Chiêu sao?"
Nước mắt treo trong khoé mắt, nửa muốn rơi xuống nửa không chịu rơi, nhìn mà thấy thương. Vân Nương lại giống như không nhìn thấy: "Nếu Từ đại nhân ra giá cao, đêm đầu của ngươi sẽ là của Từ đại nhân, nếu người khác ra giá cao hơn, thì liền là người khác."
Nói xong liền xoay người rời đi.
Nỗi lòng Chiêu Chiêu loạn như ma, không kịp nghĩ ra manh mối, liền nghe tiếng cười nhạo cách đó không xa, nàng quay đầu, chỉ thấy người tới làn da như hoa tuyết, chính là Đường Cẩm Sắt cô nương của Túy Nguyệt Lâu.
Nói đến Túy Nguyệt Lâu có thật nhiều cô nương Đường Cẩm Sắt trong số đó cũng có thể được coi là vị trí đầu bảng, chỉ là không biết vì sao, Đường Cẩm Sắt mỗi lần nhìn thấy mình đều nói lời lạnh nhạt, tự hồ rất chướng mắt mình.
Chiêu Chiêu không muốn để ý Đường Cẩm Sắt, nàng cất bước vào trong.
"Ngươi biết vị Từ đại nhân vừa rồi là ai không?" Đường Cẩm Sắt hỏi.
Chiêu Chiêu dừng chân lại. Đường Cẩm Sắt rất là chướng mắt Chiêu Chiêu, vốn lấy dung mạo nàng ta, tính ra trong Túy Nguyệt Lâu này cũng không tìm ra được người thứ hai, chỉ tiếc Chiêu Chiêu vừa đến, nàng liền thành ảm đạm thất sắc.
Đường Cẩm Sắt rất mừng rỡ nhìn Chiêu Chiêu chịu khổ.
"Vị Từ đại nhân này, tên là Từ Hưng Đức, chính là Tri phủ đại nhân của Lạc Châu chúng ta. Tuy nói là quan tri phủ, nhưng hắn không phải là một vị quan tốt. Từ đại nhân đặc biệt háo sắc, không nói đến hắn đã chà đạp rất nhiều cô nương của Túy Nguyệt Lâu chúng ta, mà phụ nữ đàng hoàng bên ngoài, hắn muốn liền phải lấy được." Đường Cẩm Sắt giọng đắn đo nói.
Chiêu Chiêu biết Đường Cẩm Sắt không nói dối nàng. Trong lòng Chiêu Chiêu cũng rõ ràng, nếu Từ đại nhân này là quỷ háo sắc, hơn phân nửa là sẽ dùng thủ đoạn để đoạt được đêm đầu tiên của nàng.
Đường Cẩm Sắt chưa nói xong, nàng bước lên vài bước, nhìn gò má xinh đẹp dù đang ở trong bóng tối của Chiêu Chiêu, khẽ cười nói tiếp: "Ta còn nghe nói vị Từ đại nhân này không chỉ háo sắc, mà còn đam mê kỳ lạ không thể nói cho người khác biết."
"Mỗi khi cô nương nào hầu hạ Từ đại nhân xong, cơ thể luôn có vết thương, ngay cả...vị trí không thể nói kia cũng đều thương tổn."
Mặt Chiêu Chiêu trắng toát. Thấy Chiêu Chiêu như thế, Đường Cẩm Sắt cuối cùng cũng thấy vui vẻ, sau đó bỏ đi.
Chiêu Chiêu thất hồn lạc phách đi về phòng, nàng vòng qua hành lang gấp khúc, đi lên lầu hai, phòng cuối cùng ở tầng hai là phòng của nàng. Chưa đi đến phòng mình, nàng nghe được tiếng cười duyên của nữ tử.
Nguyên lai là cửa sổ không đóng kín, tiếng cười theo khe hở truyền đến. Chiêu Chiêu theo bản năng nhìn qua.
Chỉ thấy một nam nhân lỗ mãng tráng kiện ôm một cô nương mềm mại, tay người nam tử kia hướng vào trong vạt áo của cô nương kia sờ tới sờ lui. Cô nương ấy rõ ràng không thoải mái, nhưng vẫn phải làm như vui vẻ, cười duyên liên tục.
trong nháy mắt ấy, Chiêu Chiêu dường như nhìn thấy tương lai sau này của chính mình.
Tối nay nếu không phải là Từ đại nhân, thì cũng sẽ có những người khác, tóm lại đều giống nhau cả thôi.
Nàng lảo đảo về tới phòng mình, cảm giác ghê tởm thật lâu chưa hết, nàng nôn khan một hồi lâu, nhưng không nôn ra được gì.
Hạnh Nhi bưng một chén trà đưa qua cho Chiêu Chiêu. Nàng nuốt không trôi, dựa người trên giường, nước mắt rơi xuống gò má, nàng nên làm gì bây giờ. Nàng sớm hay muộn cũng phải tiếp khách....
.......
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương