Ngoan, Đừng Sợ Anh

Chương 35: Tôi Có Thể Nắm Tay Cậu Một Lúc Không



Lúc hai người trở về biệt thự, trời vừa sáng hẳn, Du Linh đang cùng mấy người giúp việc khác chuẩn bị bữa sáng trong bếp.

Bối Doanh Doanh thay giày xong, nhẹ nhàng đi vào trong nhà, Du Hàn một tay đút túi thong dong đi theo sau.

Hai người đi đến phòng khách không người, cô khẽ thở phào một hơi, quay đầu nhìn anh, "Vậy mình..."

"Đi ăn sáng trước đi."

Suy nghĩ của cô bị anh nói trúng, cô khẽ gật đầu một cái, trước khi đi không quên dặn dò anh: "Nếu cậu buồn ngủ thì đi ngủ một lúc đi."

Vừa rồi anh làm gối đầu cho cô lâu như vậy, bản thân cô thì được ngủ bù, còn anh phải vất vả rồi.

Anh khẽ nhướng mày, ánh mắt nhìn ánh nắng ban mai rơi lên gương mặt nhỏ trắng như sứ của cô, anh không nhịn được đưa tay lên xoa xoa mái tóc mềm mại của cô: "Biết rồi."

Cô cụp mắt xuống, gương mặt hơi nóng, lon ton chạy vào trong phòng ăn.

Anh bật cười.

Sau khi ăn sáng xong, Bối Doanh Doanh trở về phòng, cô lấy điện thoại ra, đọc tin nhắn trong nhóm chát nhỏ.

Cố Anh: [Vậy cuối cùng các cậu có đi nghe buổi tọa đàm ở thư viện thành phố không? Mình cảm thấy đây là cơ hội hiếm có khó tìm đó, mọi người cùng nhau đi nhé.]

Kỷ Diệu: [Buổi chiều à? Buổi chiều thì được, sáng sớm mình còn muốn nằm trên giường thêm một lúc ...]

Cố Anh: [Buổi chiều, các cậu thì sao @BốiYY @Bạn trêu tôi đấy à.]

Trịnh Hy xuất hiện, [Mình mới đọc tin nhắn, các cậu đi thì mình đi, dù sao mình cũng không phải học bài ha ha ha, chuồn ra ngoài chơi...]

Bối Doanh Doanh cũng trả lời: "Mình OK.]

Cố Anh: [Đã quyết định vậy rồi nhé /vui vẻ/]

[Ê đợi chút, hay là chúng ta tụ tập đông đủ luôn đi? Các cậu không muốn họp mặt một lần sao? Gọi thêm nhóm Du Hàn Tăng Đóng đi chung, chúng ta nghe tọa đàm xong đi ăn luôn.] Kỷ Diệu nói.

Tất cả mọi người đều nói được, dù sao ở nhà cũng chán, không bằng ra ngoài chơi cho rồi. Bình thường ở trong trường, quan hệ của đám Tăng Đống và Lạc Phàm với bọn họ cũng không tệ.

Cuối cùng Kỷ Diệu nói để cô ấy nhắn hai người này, [Về phần Du Hàn... Doanh Doanh cậu hiểu mà?"

[?]

[Tất nhiên là cậu rủ rồi, ngoại trừ cậu ra còn ai có thể rủ cậu ấy đi?] Kỷ Diệu cười hì hì trêu chọc.

Bối Doanh Doanh: "..."

Sao mấy người này lại xấu xa thế này...

Sau khi phân công nhiệm vụ xong, Bối Doanh Doanh vẫn rất nghe lời gửi tin nhắn cho Du Hàn, nói buổi trưa đi nghe tọa đàm, đầu bên kia trả lời được.

Cô thắc mắc: [Không phải hôm qua cậu nói muốn đọc sách sao?]

Du Hàn trả lời: [Cậu cảm thấy vì sao hôm qua tôi nói như vậy?]

Cô suy nghĩ mấy giây... Sau khi hiểu ra, mặt cô đỏ bừng, ngả người ra giường, chậm chạm nhắn lại: [... Ờm.]

[Ngốc.]

Cậu mới ngốc!

Cô bất mãn lẩm bẩm, nhưng cuối cùng mặt mày lại cong lên vui vẻ.

Buổi chiều, cả nhóm hẹn gặp nhau lúc hai giờ ở trước cửa thư viện. Lúc đầu Viên Man Hà nói để bảo lái xe đưa cô đi, nhưng cô từ chối. Cô bịa chuyện nói lý do là đã hẹn bạn cùng lớp đi tàu điện ngầm chung rồi.

Cô đi ra khỏi biệt thư, chậm rãi băng qua con đường rợp bóng cây long não và cây bạch quả trước nhà, vào tầm giờ này cô đi trên đường không gặp ai.

Cô đi đến cuối đường rẽ sang bên phải, nhìn thấy một người đang dựa vào bức tường đất nung chạm khắc hoa văn hoa hồng, đeo chiếc túi lệch vai màu xanh quân đội, dáng vẻ lười biếng, như thể đã đợi rất lâu.

Cô bỗng dừng lại, có hơi ngơ ra: "Du Hàn, cậu, không phải cậu nói sẽ đợi mình ngoài cổng ra vào sao?"

Anh đứng thẳng dậy, vẻ mặt thản nhiên nói: "Đúng lúc nhìn thấy cậu sắp đi đến nên chờ luôn."

"Ừm..."

"Đi thôi."

Cô giữ khoảng cách khoảng nửa cánh tay đi theo sau lưng anh. Hôm nay anh mặc một chiếc áo chui đầu màu trắng với một chiếc quần jean, ống quần hơi ngắn khiến anh càng thêm gầy và cao hơn.

Cô lặng lẽ nhìn anh vài lần, không hiểu tại sao đầu cô cảm giác như sắp nổ tung, đầu ngón tay nắm túi vải không ngừng nắm chặt lại.

Nhịp tim bắt đầu đập nhanh hơn.

Du Hàn nghiêng đầu nhìn cô, bước chân thả chậm lại, ánh mắt chăm chú dừng trên gương mặt của cô, khẽ cong môi:

"Đến mức đó sao, tôi còn chưa nói gì, mặt đã đỏ vậy rồi?"

"..." Cô nhanh chóng nhìn xuống dưới đất, "Không có..."

Lời nói của cô không hề có chút sức thuyết phục nào.

Anh im lặng nở nụ cười, ánh mắt quay lại nhìn về phía trước, "Đi nhanh thôi, xe sắp đến rồi."

1:50 hai người đến trước cửa thư viện, những người khác cũng gần như đã đến đầy đủ.

Lúc Kỷ Diệu nhìn thấy hai người xuất hiện cùng một lúc, cô ấy nhảy xuống bậc thang, đi qua kéo tay Bối Doanh Doanh: "Mình chỉ bảo cô thông báo với cậu ấy, cũng đâu nói hai người đi cùng nhau?"

Tăng Đống cũng cười, "Không phải hai người hẹn nhau đi chung đấy chứ?"

Bối Doanh Doanh nhanh chóng phủ nhận: "Vừa, vừa rồi gặp trên đường đi."

"Cũng quá trùng hợp rồi..."

Ánh mắt Du Hàn đảo qua, Tăng Đống lập tức thức thời thu lại nụ cười xấu xa, nhìn xuống đồng hồ trên tay, "Lạc Phàm làm gì mà giờ này còn chưa đến."

Trịnh Hy chỉ đường cái phía đối diện, "Nhìn đi, đối diện đường."

Đèn xanh sáng lên, Lạc Phàm chạy đến, mọi người cùng nhau đi vào thư viện. Cố Anh nói đàm tọa ở trên lầu năm, bọn họ trực tiếp đi lên bằng thang máy.

Trong thang máy, Tăng Đống nói: "Tối nay chúng ta đi ăn thịt nướng đi, có một quán nướng thịt kiểu Hàn Quốc rất ngon."

"Sao trong đầu cậu chỉ nhớ đến ăn thôi thế? Cậu đã mập lắm rồi."

"Trịnh Hy cậu câm miệng, lại đâm vào nỗi đau của tôi."

Hai người đùa giỡn, Bối Doanh Doanh đứng bên trong cùng, lúc đến tầng hai thang máy mở ra, có thêm mấy người đi vào thang máy, cô từng bước lùi lại phía sau lúc cô sắp bị ép lại thì bàn tay của Du Hàn đặt lên gáy của cô.

Anh đứng trong góc kéo cô về phía mình để ra khỏi chốn đông người.

Vì sợ đầu cô chạm vào bức tường lạnh lẽo, lòng bàn tay anh vẫn luôn dán vào sau đầu cô, che chở cô.

Không ai chú ý đến hành động bên này của bọn họ.

Sau khi ra khỏi thang máy, nhóm người bọn họ tìm đến địa điểm tổ chức tọa đàm. Đây là giảng đường lớn nhất trên tầng cao nhất có sức chứa cả nghìn người. Hôm nay học sinh các trường cấp ba lớn ở thành phố T đều có mặt đông đủ, có rất nhiều bậc phụ huynh đưa con nhỏ đang học lớp mười của mình đến nghe.

Bọn họ đến khá trễ, nên đành phải ngồi tách ra, Bối Doanh Doanh ngồi chung với Kỷ Diệu, mấy người khác không biết tản đi đâu tìm chỗ ngồi.

"Hôm nay nhiều người đến thật đấy." Kỷ Diệu thở dài, "Nghĩ đến qua một năm nữa là phải thi đại học rồi, thật đau khổ mà."

Bối Doanh Doanh nghe vậy, một lúc sau cũng cảm thấy sầu não...

Bây giờ cô học môn vật lý và toán học kém như vậy, có thể thi thành cái dạng gì đây?

Cô nằm ườn ra mặt bàn, nhìn bục giảng ngẩng đầu, Kỷ Diệu nói muốn đi vệ sinh, đứng dậy rời đi.

Cũng không bao lâu sau, lúc cô đang ngẩn người thì nghe thấy tiếng bàn tán phấn khích của mấy nữ sinh ngồi hàng ghế phía sau, "Nam sinh kia đẹp trai quá..."

Cô tò mò quay đầu, nhìn theo ánh mắt mấy nữ sinh đó, cô thấy Du Hàn chậm rãi đi xuyên qua chỗ ngồi bọn họ đi về phía cô.

Lúc cô còn đang ngạc nhiên, anh đã ngồi xuống bên cạnh cô.

"Cậu, nhưng đây là chỗ của Kỷ Diệu..."

Du Hàn quay đầu nhìn cô, lúc mở miệng giọng điệu không nóng cũng không lạnh: "Cậu ta nói muốn ngồi cùng Trịnh Hy, nên đổi chỗ với tôi."

Cô gái nhỏ còn chưa kịp hoàn hồn, mấy nữ sinh phía sau đã kích động đến mức không chịu nổi, còn có người lén lấy điện thoại ra chụp hình.

Điện thoại của Bối Doanh Doanh sáng lên, báo có tin nhắn đến: [Doanh Doanh có phải cậu đang rất yêu mình không /đáng yêu/]

"..."

Du Hàn nhìn biểu cảm rối rắm của cô, sau đó nói: "Không muốn tôi ngồi ở đây, vậy tôi trở về chỗ cũ vậy."

Anh còn diễn rất thật, nghiêng người giả bộ thật sự muốn đi, cô gái nhỏ lập tức nắm lấy ống tay áo của anh, giọng cực kỳ nhỏ: "Không phải..."

Anh đè khóe môi đang giương lên của mình, người quay lại bên cạnh cô, "Ừm, vậy tôi ngồi ở đây."

Bối Doanh Doanh đột nhiên cảm giác... Sao giống như người này đang chơi "đòn phủ đầu" với cô thế nhỉ?

Đã đến giờ, buổi tọa đàm bắt đầu, hôm nay đến đây diễn thuyết là một thầy giáo của một tỉnh khác, mấy năm trước từng tham gia ra đề môn ngữ văn trong kỳ thi đại học, cũng từng tham gia vào rất nhiều buổi hội nghị nghiên cứu giảng dạy ngôn ngữ và văn học. Bối Doanh Doanh rất nghiêm túc, lấy giấy bút ra bắt đầu ghi chép.

Cô quay đầu nhìn người bên cạnh đang cúi đầu nhìn điện thoại, không thèm để ý ở trên kia đang nói gì, cô thắc mắc: "Cậu không nghe sao?"

Du Hàn ngước lên nhìn cô: "Có, đang nghe." Chỉ là không tập trung thôi.

Cô nhớ đến thành tích môn ngữ văn của anh trong lớp cũng thuộc loại dạng top, mặc dù không phải là đứng đầu lớp, nhưng điểm số khoa học tự nhiên và môn toán của anh cũng đã rất cao rồi. Anh căn bản không cần dựa vào điểm môn ngữ văn để kéo điểm tổng lên.

Cô khẽ thở dài một tiếng, bàn tay để trên bàn, nghiêng đầu dựa vào, Du Hàn để ý thấy, anh để điện thoại vào trong ngăn bàn, ngồi thẳng người dậy, xích lại gần cô.

Anh trầm giọng hỏi: "Sao thế?"

Anh bỗng sát lại gần, cô gái nhỏ gửi thấy mùi hương thoang thoảng trên áo anh, trái tim cô run lên một cái, nhẹ giọng đặt câu hỏi:

"Du Hàn, năm sau cậu muốn thi vào trường đại học nào?"

Cô dường như cũng không biết mục tiêu của anh.

Anh suy nghĩ một lúc, "Tôi thi vào trường nào cũng được, cậu muốn thi vào trường nào?"

Cô xụ miệng, "Mình muốn thi vào đại học Z, nhưng với điểm số hiện tại của mình cơ bản là thi không đậu..."

Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, dịu dàng nói: "Không sao, chúng ta cùng nhau thi vào một trường, thế nào?"

Cùng thi vào một trường?

"Cậu... Cậu cũng thích đại học Z sao?" Hai mắt cô sáng lên.

Anh cười, không trả lời cô.

Một tiếng rưỡi sau buổi tọa đàm kết thúc, bọn họ đi ra khỏi thư viện đi dạo một vòng, mọi người đều nói trực tiếp đi qua Vạn Đạt.

Đến Vạn Đạt, bây giờ đi ăn vẫn còn hơi sớm, nên bọn họ tìm một tiệm chè khoai môn ngồi nói chuyện.

Kỷ Diệu nói kỳ nghỉ đông này cực kỳ muốn đi du lịch, nhưng điều kiện kinh tế trong nhà không tốt, mấy người bọn họ cũng nói năm sau rất muốn cùng nhau đi chơi một lần.

"“Lần này tôi thi trượt kỳ thi cuối kỳ môn tiếng Anh, bố tôi thẳng tay cắt tiền tiêu vặt của tôi rồi." Tăng Đống than khóc.

"Tiền mừng tuổi của cậu đâu?"

"Tiền mừng tuổi hàng năm đều phải nộp một khoảng lớn đó, các cậu không phải sao?"

"Nhà tôi cũng thế..."

Trịnh Hy chen vào: "Chẳng lẽ các cậu không nghĩ đến việc muốn tự mình đi làm kiếm tiền đi du lịch sao?"

"Kiếm tiền, đi đâu kiếm tiền?!"

Trịnh Hy đẩy điện thoại ra cho mọi người nhìn, "Đây nè, cuộc thi mùa đông chạy tiếp sức vòng quanh hồ của thành phố T!"

Trịnh Hy nói đây là cuộc thi thể thao mới phát triển ở thành phố T. Hai năm trở lại đây, được tổ chức tại hồ Bắc Nam, hồ nước lớn nhất thành phố T. Cuộc thi này khác với cuộc đua chạy cự li đường dài nói chung, cuộc đua này mang tính chất giải trí và thư giãn hơn. Mục đích ban đầu là khuyến khích mọi người tích cực tham gia tập thể dục. Đây là một cuộc thi đồng đội, với một đội bảy người, chia thành một nhóm trung học cơ sở và một nhóm người lớn. Ba người đứng đầu mỗi nhóm có tiền thưởng hậu hĩnh, người chạy về nhất sẽ nhận được tiền thưởng lên tới 100 000 nhân dân tệ.

“Vãi nồi 100 000 tệ!” Tăng Đống trừng lớn hai mắt, “Tôi muốn tham gia cuộc thi này!"

"Mày cho rằng mày có thể giành được hạng nhất sao?" Lạc Phàm liếc cậu ta, "Dựa vào các thể tạng một trăm năm chục cân này của mày á hả."

Tăng Đống lập tức im lặng...

"Chúng ta có thể thử một chút, mình cảm thấy rất tốt mà, nè thấy không, bất kỳ ai đăng ký tham gia thi chạy đều có thể nhận được phiếu mua hàng của câu lạc bộ suối nước nóng, ít nhất chúng ta có thể đi ngâm suối nước nóng." Kỷ Diệu phấn khích.

Lạc Phàm gật đầu, "Tôi thì không có vấn đề gì, còn cmn Tăng Đống có chạy nổi hay không đây?"

Tăng Đống vỗ vỗ cái bụng heo ba ngấn của mình, "Tôi có thể chạy, chỉ là chạy hơi chậm thôi, mấy ngày nay ở nhà mỗi ngày bố tôi đều bắt tôi chạy 5 km."

Bọn họ quay đầu nhìn Bối Doanh Doanh và Du Hàn, cô khó xử: "Mình chơi thể thao rất kém."

"Không sao, cứ xem như chạy bộ cũng được." Trịnh Hy cười , "Cậu suy nghĩ một chút đi, còn cậu thì sao Du Hàn?"

Du Hàn nhìn về phía Bối Doanh Doanh, "Chờ cậu ấy suy nghĩ xong đã."

Mọi người nhao nhao cười đầy ẩn ý, hiểu rõ mà không nói toạc ra.

Đột nhiên Lạc Phàm nhướng mày: "Nhưng mà cuộc thi quy định một đội gồm bảy người, ba nữ và bốn nam..."

Cố Anh yếu ớt giơ tay lên: "Vậy mình không tham gia, kỳ nghỉ đông năm nay có thể mình phải về quê."

"Vậy thì còn thiếu một nam nữa, cái này để tôi ngẫm lại xem có thể gọi ai..."

Trịnh Hy khóa màn hình điện thoại lại, đứng lên: "Không sao thời hạn đăng ký còn chưa hết, tất cả mọi người trở về suy nghĩ thử xem, bây giờ ăn cơm mới là quan trọng! Đi nào!"

Buổi tối sau khi ăn xong, bọn họ lại đi dạo một vòng vài cửa hàng, gần đến chín giờ lần tụ họp lần này của bọn họ mới kết thúc.

Bối Doanh Doanh và Du Hàn cùng ngồi xe buýt về đến cổng khu biệt thự, hai người xuống xe chậm rãi đi vào trong khu dân cư.

Mười ngón tay Bối Doanh Doanh quấn vào nhau, đặt trước người, cô cúi đầu nhìn chân của mình, nghĩ đến một chuyện, bỗng ngẩng đầu lên: "Cuộc thi chạy cự li dài kia, cậu có muốn tham gia không?"

“Tại sao lại hỏi tôi?” Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô.

"Bởi vì... mình vẫn đang do dự không biết có nên đi hay không. Từ sau khi tham gia thi biện luận, mình bắt đầu muốn thử thách bản thân làm những chuyện mà trước đây mình nghĩ mình sẽ không làm được." Cô cảm thấy bản thân rất kém cỏi, không am hiểu chạy cự li đường dài, nhưng trong lòng lại có một giọng nói vang lên, có thể thử một chút.

Cũng không phải vì tiền thường, mà vì bản thân muốn trở nên tự tin hơn một chút.

Anh mỉm cười, "Cho nên nếu tôi đi với cậu, cậu sẽ yên tâm hơn một chút?"

"Ừm..." Cô cúi đầu, nhỏ giọng thừa nhận.

Du Hàn đứng vững trước mặt cô, anh cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt cô: "Chỉ cần cậu cần tôi, tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu."

Người cô run lên một cái, tim bắt đầu đập thình thịch, một lúc sau cong môi cười, "Cảm ơn cậu."

"Cả chuyện cậu hỏi tôi muốn thi trường đại học nào, thật ra tôi thi trường nào cũng không quan trọng." Anh dừng lại một chút, "Nhưng nếu cậu đã muốn thi vào đại học Z, tôi sẽ cùng cậu thi đậu trường đó."

Đáy mắt cô lướt qua cảm xúc kinh ngạc.

Cô không ngờ tiêu chí lựa chọn một chuyện quan trọng trong cuộc đời anh như vậy lại liên quan đến cô.

"Nhưng... Đây là chuyện rất quan trọng, cậu phải suy nghĩ thật kỹ, đừng vì mình..."

Cô còn chưa nói hết cậu, anh đã nắm lấy hai vai cô, khóe môi cong lên, nói: "Xin lỗi, chuyện có liên quan đến cậu, rất khó có thể dùng hình học không gian để phân tích, hay dùng tư duy giải tính hàm số để giải quyết vấn đề."

Anh có thể sử dụng tư duy khắt khe và cẩn thận lên kế hoạch cho cuộc đời mình, nhưng việc thêm vào biến số "Bối Doanh Doanh" khiến mọi thứ bị nhảy số và anh phải bắt đầu làm lại từ đầu.

Nhưng anh rất sẵn lòng làm như vậy.

Du Hàn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy phiền muộn của cô, anh vỗ đầu cô, "Thật sự rất ngốc."

"Này..."

Cả hai tiếp tục đi về phía trước, trong đầu cô lúc này mới chầm chầm ngẫm nghĩ lại ý nghĩa câu nói vừa rồi của anh, cô cảm thấy bản thân như vừa ngậm một viên kẹo ngâm trong hũ mật ong, ngọt đến tận đáy lòng.

Lần đầu tiên cô cảm thấy mình được coi trọng nhiều như vậy.

Cô —— thật sự rất vui...

Hai người rẽ vào một khúc cua bên trái, băng qua một khu vườn kiểu Trung Quốc, Du Hàn đang đi phía trước bỗng quay đầu lại hỏi: "Mấy giờ rồi?"

Cô nhìn đồng hồ đeo tay, "21:36, sao vậy?"

Anh dừng lại, cụp mắt nhìn cô, vài giây sau anh nói:

"Tôi có thể nắm tay cậu một lúc không?"

Giọng nói trầm thấp của anh hòa cùng làn gió đêm mát lạnh, đột nhiên đánh tới, hạ gục trái tim cô.

Cô sửng sốt ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh khẽ ho một tiếng, nhìn đi chỗ khác, giọng điệu tự nhiên hơn chút:

"Ra khỏi vườn hoa, tôi sẽ lập tức buông ra."

Anh đưa bàn tay thon dài đường nét rõ ràng đến trước mặt cô, chờ cô ra quyết định.

Không biết qua bao lâu sau, khi anh cho rằng cô không đồng ý, cô mới chậm rãi đưa bàn tay ra.

Khoảnh khắc tiếp theo, anh nắm chặt tay cô, khóe miệng anh cong lên một đường vòng cung không che giấu.

Mà giờ phút này, tim Bối Doanh Doanh đập thình thịch, từng nhịp đập nhanh như chú hươu con đang chạy loạn. Cô có thể cảm nhận được toàn bộ sức nóng dồn vào bàn tay đang nắm lại cùng một chỗ của hai người, cảm giác lâng lâng như bước trên mây.

Cũng giống như đang ngậm kẹo ngọt.

Hai người đi về phía trước, Du Hàn thả chậm bước chân, thậm chí dường như đang dậm chân tại chỗ...

Anh lên tiếng: "Cậu bắt đầu làm bài tập chưa?"

Bối Doanh Doanh: "Tớ làm rồi."

Du hàn: "Có bài nào khó không?"

Bối Doanh Doanh: "Có vài bài."

Du Hàn: "Vậy cậu...không hiểu có thể hỏi tôi."

"Ừm."

Cô thậm chí không biết bản thân đang nói gì...

Sau khi im lặng mấy giây, anh lại lần nữa lên tiếng gọi cô: "Doanh Doanh —— "

"?"

"Tay của cậu rất mềm." Trước đó nắm tay cô anh đã biết điều này rồi.

Mặt cô đỏ bừng.

Lần trước hai người bọn họ cũng nắm tay như thế này đi dạo trong thành cổ, nhưng hôm nay không giống như vậy, lần này bọn họ dùng thân phận thật.

Cô ngập ngừng, giọng rất nhỏ: "Trước đây cậu từng nắm tay cô gái nào khác chưa?"

Du Hàn khẽ cười một tiếng, kéo cô lại gần anh thêm một chút, cúi người nói bên tai cô: "Chỉ từng nắm tay của mỗi một mình Doanh Doanh thôi, biết chưa?"

Cô ấy xấu hổ đến mức không thể nói gì ngoài việc gật đầu.

Dù con đường có dài bao nhiêu thì cuối cùng cũng sẽ đi đến cuối đường, cả hai cùng bước ra khỏi khu vườn, mặc cho Du Hàn không nỡ buông tay cô ra, nhưng anh vẫn thực hiện lời hứa của mình như một người đàn ông lịch thiệp, nhẹ nhàng buông tay cô.

Hai người đi thêm khoảng năm phút thì đến biện thự nhà họ Bối. Lúc đến nơi, cô điều chỉnh lại cảm xúc của mình, đi vào phòng khách thấy Bối Hồng và Viên Man Hà đang ngồi xem phim, cô bình tĩnh chào bố mẹ.

Viên Man Hà hỏi: "Con đi chơi thế nào mà về trễ thế?"

"Vì... Vì bọn con đi dạo trong Vạn Đạt một lúc."

Du Hàn cũng chào hỏi bọn họ, sau đó quay về phòng, Bối Doanh Doanh ngồi xuống ghế sô pha, Viên Man Hà chỉ sữa chua và salad hoa quả trên bàn: "Con ăn chút đi."

Bối Doanh Doanh ăn vài miếng, phía cầu thang truyền đến tiếng động, là Bối Sơ Nhan đi xuống.

Bối Sơ Nhan nhìn thấy Bối Doanh Doanh thì hơi ngạc nhiên một chút, sau đó phớt lờ cô đi đến bên cạnh Viên Man Hà, làm nũng: "Mẹ, con vừa tắm xong lạnh lắm, muốn ngồi giữa mẹ và bố."

Mẹ cười cười, xê dịch qua một bên: "Con đó, giống y chang hồi còn bé."

Bối Sơ Nhan kéo tay hai người bọn họ, "Như này rất ấm." Vừa dứt lời, cô ta ngẩng đầu nhìn Bối Doanh Doanh ngồi bên ghế sô pha bên cạnh, đáy mắt lướt qua một ý cười khẩy.

Đã qua hai tháng từ chuyện thuốc xổ lần trước, Bối Hồng và Viên Man Hà cũng dần buông xuống chuyện này, không nhắc đến chuyện này nữa, dường như Bối Sơ Nhan vẫn là đứa con ngoan trong mắt bố mẹ giống như trước đây.

Bối Sơ Nhan kể chuyện tối qua đi suối nước nóng, "Anh Chi Hạo cực kỳ tốt luôn, tối hôm qua anh sắp xếp cho con một phòng riêng, ngân suối nước nóng cũng rất thoải mái nữa."

"Tại sao tối hôm qua Doanh Doanh không đi?" Mẹ hỏi.

Bối Doanh Doanh ngẩng đầu, sờ sờ đầu của mình: "Con chạy về làm bài tập, nên không đi được, anh Chi Hạo đưa con về."

Vừa nhắc đến chuyện Hứa Chi Hạo đưa Bối Doanh Doanh về nhà, lửa giận trong lòng Bối Sơ Nhan lại dâng lên, ban đầu cô ta muốn được ở riêng thế giới hai người với Hứa Chi Hạo, nhưng tại vì Bối Doanh Doanh mà giấc mơ đẹp đẽ của cô ta đã tan vỡ.

Bối Sơ Nhan buông tiếng thở dài, ra vẻ tiếc nuối: "Thật tiếc cho Doanh Doanh không đi, vốn dĩ hai chúng ta có thể đi."

Bối Doanh Doanh đột nhiên mỉm cười với Bối Sơ Nhan, "Không sao đâu, anh Chi Hạo nói, hôm nào em muốn đi thì liên lạc với anh ấy, anh ấy lại đưa em đi. Đến lúc đó em sẽ gọi chị đi cùng."

Bối Sơ Nhan nghe thấy lời này, nụ cười trên mặt cô ta lập tức trở nên cứng ngắc.

Sáng sớm hôm nay Hứa Chi Hạo đưa cô ta về nhà, cô ta làm nũng với anh Chi Hạo muốn mấy ngày nữa anh ấy lại đưa cô ta đi, nhưng anh ấy lại nói thời gian tới anh ấy không rảnh!

Mà câu nói này đúng thật tối hôm qua Hứa Chi Hạo có nói với Bối Doanh Doanh, cô cũng không coi là thật, chỉ là nhìn thấy dáng vẻ này của Bối Sơ Nhan, cô đành phải đâm chị ta một cái.

"Hai đứa này, nếu các con muốn đi bố sẽ không đưa các con đi à?" Bối Hồng nói, Viên Man Hà cũng cười, "Đúng là chỉ biết dính lấy anh Chi Hạo thôi."

Sau đó Bối Sơ Nhan lôi kéo bố mẹ bắt đầu thảo luận kỳ nghỉ đông này sẽ đi du lịch ở đâu, cuối cùng nói muốn đi Australia, hỏi Bối Doanh Doanh có muốn đi cùng hay không, cô do dự một lúc lâu mới nói: "Bố mẹ, kỳ nghỉ đông năm nay con muốn tham gia một cuộc thi."

"Cuộc thi? Lại là thi biện luận sao?"

"Không phải, là một cuộc thi đồng đội chạy tiếp sức cự li dài..." Cô lấy điện thoại di động ra, đưa thông báo tổ chức cuộc thi cho bố mẹ xem, Viên Man Hà đõ xong, giật mình nhìn cô: "Con muốn thi chạy cự li đường dài?"

Bối Sơ Nhan không khỏi bật cười, đầu óc của con nhỏ Bối Doanh Doanh này có phải bị hỏng rồi không?

"... Vâng."

"Nhưng mà Doanh Doanh à, không phải con kém nhất môn thể dục sao, bình thường không phải con rất sợ chạy 800 mét à? Đây không phải cuộc thi bình thường, chạy cự li dài ít nhất cũng phải mấy cây số." Viên Man Hà nhíu mày.

Bối Hồng: "Đúng vậy, con muốn vận động bố ủng hộ con, nhưng con không thích hợp chạy cự li dài, đến lúc đó mệt xỉu thì phải làm sao bây giờ?"

Bối Sơ Nhan nhếch môi, đả kích cô: "Mấu chốt là, chưa chắc gì em đã chạy được đến đích, đến lúc đó chạy chưa được một nửa đã không kiên trì nổi rồi. Năm ngoái bạn cùng lớp chị cũng tham gia cuộc thi này, cậu ấy rất giỏi thể thao nhưng còn chưa chạy được hai km đã bỏ cuộc rồi, Doanh Doanh em đừng cậy mạnh được không?"

Bối Doanh Doanh cụp mắt, bàn tay nắm chặt lại, "Em cũng không biết em có thể chạy được hay không, nhưng nếu em không dám đăng ký tham gia thì ngay cả một trăm mét em cũng không chạy được.

Con muốn thử một lần."
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...