Ngoan, Đừng Sợ Anh

Chương 97: Ngoại Truyện Tố Giản Cuối_ Cùng Nhau Chầm Chậm Già Đi



"Học bá Lục Thần ngồi cùng một nữ sinh! Hình như còn là bạn gái của Lục Thần!"

Tin tức này nhanh chóng càn quét cả lớp học, ai cũng liếc mắt nhìn về phía bàn bên kia, Châu Tố ườn người nằm ra mặt bàn, đầu nghiêng qua một bên, chỉ để lộ nửa cái mặt cho Lục Giản nhìn. Cô nhỏ giọng thì thầm với anh: "Em cảm thấy bản thân biến thành khỉ rồi."

Lục Giản: "Hửm?"

"Có rất nhiều người đang nhìn em."

Anh mỉm cười, đưa tay lên vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, "Không sao, bọn họ thích nhìn thì cứ nhìn."

Hành động thân mật này của hai người, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người liên tục bắn về phía này.

"Lục Thần có bạn gái, chắc là chuyện này sẽ khiến nhiều nữ sinh tan nát cõi lòng đây." Châu Tố ra vẻ tiếc nuối, "Tò mò quá đi, không biết là tiên nữ nào đã bỏ anh vào trong túi?"

Lục Giản xoay bút trong tay, ánh mắt chuyển qua cô gái đang nằm ườn ra bàn: "Là tiên nữ buổi sáng ăn hai cái bánh bao."

Châu Tố ngồi dậy đánh lên cánh tay anh một cái "chát", xẵng giọng: "Cái gì thế, rõ ràng là do anh mua, có được hay không hả. Anh mới là người sáng sớm ăn hai cái bánh bao nhé."

Lúc Châu Tố tức giận, gương mặt nhỏ của cô đỏ bừng, con ngươi đảo một vòng, hai má phồng lên khiến anh không nhịn được muốn cắn một cái.

Lục Giản nghĩ, nếu không phải do ở đây có nhiều người như vậy, anh sẽ đè cô lên bàn hôn một lúc.

Châu Tố hầm hừ quay mặt đi, lúc này có nam sinh đi tới ngồi xuống đằng sau Lục Giản, không khỏi bật cười: "Lục Thần, không phải chứ, cô gái này thật sự là bạn gái của cậu à?"

"Ừm." Anh hào phóng thừa nhận.

Đám nam sinh cười trêu ghẹo cây đại thụ cũng có ngày nở hoa, có nam sinh nói: "Lục Thần có phải cậu chọc bạn gái dỗi rồi không, bạn gái là lớn nhất, nói cái gì cũng phải dỗ dành mới được."

Châu Tố quay qua một nghịch điện thoại. Một lúc sau trước mặt cô xuất hiện một tờ giấy, trên đó là chữ viết của Lục Giản:

"Là tiên nữ xinh đẹp nhất trên trần đời này đã bỏ anh vào trong túi."

Cũng tiên nữ duy nhất khiến anh rung động.

Châu Tố ngẩn người, chợt cong môi, quay đầu lại nhìn anh lập tức chạm phải ánh mắt dịu dàng của anh.

Cô biết, Lục Giản chưa từng nhìn bất kỳ ai với ánh mắt như vậy, toàn bộ dịu dàng và yêu thương của anh đều chỉ dành cho cô.

Cuối năm nhất đại học, kỳ thi cuối kỳ kết thúc cũng đồng nghĩa với việc hai người phải tách ra trong khoảng thời gian ngắn.

Cũng may Châu Tố và Lục Giản đều là người của thành phố này, cũng không đến nỗi cả kỳ nghỉ hè không gặp nhau được.

Châu Tố vốn cho rằng, vừa mới ở bên nhau, cô sẽ là người không nỡ xa anh hơn. Không ngờ, đêm trước một ngày về nhà, anh đè cô ra ghế sô pha trong rạp chiếu phim tư nhân ở ngoài trường, hôn đến mức mặt cô đỏ bừng, gần như không thở nổi.

Ngón tay của cô không tự chủ được luồng qua những sợi tóc của anh, cả người bị anh ôm chặt vào trong lòng, "Lục, Lục Giản..."

Hơi thở của cô rất nhanh biến mất trong bờ môi ấm áp của anh, trong bóng tối mờ mờ, phim trên màn hình vẫn đang chiếu, Lục Giản đã chỉnh tiếng ở mức nhỏ nhất, cô hoàn toàn không biết phim đã chiếu đến đoạn này rồi, cô chỉ cảm thấy cả người mình sắp hòa tan ở trên người anh.

Cô bị anh nhấc lên rồi xoay người một cái, chuyển thành cô dạng chân ngồi trên người anh, chiếc váy ngắn cũn cỡn của cô dường như không che được gì, đầu ngón tay anh nhảy múa trên người cô, dáng vẻ khóc thút thít này của cô khiến dây thần kinh trong đầu anh căng cứng.

Hơi thở nặng nề phả lên vành tai của cô, cô cầu xin anh tha cho mình: "Em về nhà làm gì mà sẽ đi tìm anh trai nhà bên chứ, em chỉ là trêu anh thôi..."

"Biết sai rồi?" Anh hỏi.

Cô gật đầu như giã tỏi, Lục Giản cười cười, anh cơ bản là không có ý định sẽ tha cho cô: "Muộn rồi."

Châu Tố: "..."

Hu hu kịch bản này không giống như những gì cô tưởng tượng, phải là cô thuần phục anh mới đúng chứ [QAQ].

Quả nhiên đàn ông khi yêu đương đều biến thành cầm thú.

Nhất là Lục Giản --

Mặt người dạ thú một chút dấm cũng không ăn được.

Châu Tố bị nụ hôn của anh làm cho đầu óc choáng váng, lúc nãy cô còn chọn một chút đồ có cồn uống, bây giờ người có lâng lâng trong men say. Lục Giản phát hiện cả người cô mềm giống như một vũng nước, anh có thể tưởng tượng được một ngày nào đó cô nằm dưới người anh khóc thút thít sẽ động lòng người đến mức nào.

Cuối cùng Lục Giản ôm lấy gương mặt của cô, thấp giọng nói: "Trở về chỉ có thể được nhớ mỗi anh."

Anh nói cực kỳ nghiêm túc, muốn lấy được lời khẳng định của cô.

Châu Tố bị anh vừa ôm vừa dỗ dàng, sau đó chỉnh lại váy cho cô, phim đến đến đoạn kết thúc, cô giận anh lúc đầu nói tối nay muốn đi xem phim mà không xem được gì. Anh nhìn cô một cái, "Anh không có ý định đến đây xem phim."

Châu Tố: "..."

Con sói già này thành tinh rồi.

Anh nắm tay cô đi ra khỏi rạp chiếu phim tư nhân, dắt tay cô đi về đến dưới lầu ký túc xá, cô trêu ghẹo anh: "Người nào đó không nỡ đến vậy hả?"

"... Ừm." Anh không hề che dấu chút nào, thẳng thắn thừa nhận.

Châu Tố mỉm cười, "Anh yên tâm, em đã lên bản đồ trên Baidu search địa chỉ nhà chúng ta rồi, ngồi xe khoảng một tiếng là đến. Nếu như anh không nỡ thì mỗi ngày đến nhà em ăn chực cũng được, bố mẹ em không ngại nhận thêm một người con nuôi đâu."

"..." Lục Giản vuốt tóc cô, "Trong thời gian nghỉ hè, anh sẽ đến tìm em. Con nuôi thì anh không cần, làm con rể là được rồi."

Châu Tố đỏ mặt.

Ngày hôm sau, hai người chia tay nhau ở trạm xe, Châu Tố về đến nhà. Mẹ cô đang chuẩn bị cơm trưa, nhìn thấy con gái trở về lập tức cười toét miệng, "Con mau đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi, bố con cũng sắp về đến nhà rồi đó."

"Bố bận rộn như vậy mà giữa trưa cũng từ công ty chạy về nhà nữa?"

"Không phải bởi vì hôm nay con về nhà sao, bố con nói sẽ mua gà quay con thích ăn nhất về đấy."

Châu Tố ngã ra ghế sô pha kiểu dáng châu Âu, khinh bỉ khẽ hừ hai tiếng, "Bố thích ăn mà cứ phải lấy con ra làm cớ. Mẹ đã nói bắt bố ăn kiêng nửa năm để cái bụng bia của bố biến mất, mẹ thích dung túng bố thôi."

Mẹ Châu cười, "Được rồi, mấy ngày nay lúc ăn cơm mẹ đều không cho bố con ăn gì có chất béo, ông ấy nói môi ông ấy sắp trắng nhợt đến nơi rồi."

"Tin bố thà tin có quỷ còn hơn."

Một lúc sau Bố Châu Tố trở về, ông để cặp công văn trên tủ giày rồi ló đầu nhìn vào trong nhà, nhìn thấy Châu Tố nằm trên ghế sô pha: "Chao ôi, nhóc con của bố về rồi à."

Bố Châu cầm gà quay vui vẻ đi vào nhà, "Làn gió xuân cải cách đang thổi khắp nơi, người dân Trung Quốc như bố đây vô cùng vui mừng..."

"Bố, tâm trạng của bố tốt thật đấy."

"Tất nhiên rồi, cuối cùng con cũng về nhà rồi bố có thể không vui được sao?" Bố Châu đặt gà quay lên bàn, tay còn lại lập tức mở túi định cầm lấy đùi gà.

Châu Tố: Bố chắc chắn bố vui vẻ không phải bởi vì nửa con gà quay đó sao?

Bố Châu vừa vừa cắn một miếng, Châu Tố đã lấy túi gà quay đi, "Bố, mẹ nói bố mua gà quay này cho con, con xin nhận ạ, cái đùi đó cho bố, cảm ơn bố nhé. Mẹ ơi, bố nói tất cả chỗ gà quay này đều cho con ăn hết."

Bố Châu: "..."

Xem như con giỏi.

Mẹ Châu bưng bát canh ra, bất mãn với chồng mình: “Ai da, anh còn chưa rửa tay ăn cái gì mà ăn...”

“Vợ ơi, con gái em cướp gà quay của anh.”

Châu Tố hừ hừ.

Mẹ Châu: “Anh có một cái đùi, một bát cơm, như vậy là đủ no rồi, anh ăn tiết kiệm một chút, lát đừng có nói là không đủ gà ăn với cơm đấy.”

Bố Châu suýt khóc thành tiếng.

“Bố, con không muốn bản thân lại thành chướng ngại vật trong công cuộc giảm béo của bố. Chỗ gà này con giúp bố giải quyết, bố không cần cảm ơn con đâu, con gà quay cũng nói nó rất tình nguyện để con ăn.”

Hai mẹ con nhìn vẻ mặt đen xì của bố Châu thì bật cười.

Buổi tối lúc cô gọi điện nói chuyện với Lục Giản cô kể cho anh nghe chuyện gà quay hôm nay, “Mẹ em nói, lúc bố em còn trẻ cũng rất phong lưu phóng khoáng, ai mà ngờ được bây giờ sẽ có cái bụng bia bảy mươi lăm cân. Lục Giản, anh nói xem sau này có thể anh cũng sẽ trở nên như vậy không?” Cô trêu ghẹo.

“Nếu như anh thật sự trở nên như vậy thì sao?”

“Vậy thì em không cần anh nữa hừ.”

Lục Giản mỉm cười, giọng nói ôn hòa vang lên: “Nói như vậy là Tố Tố đã nghĩ đến sau này sẽ lấy anh hửm.”

Mặt cô đỏ bừng, nằm trên giường vân vê lỗ tai của con thỏ bông, ngoài miệng vẫn không chịu thừa nhận: “Em không có đâu nhé. .. “

Lục Giản ở đầu dây bên kia chỉ cười, không nói gì, nhưng anh có thể tưởng tượng được dáng vẻ xấu hổ lúc này của cô. Trước kia cô nói cái gì đó cũng có thể khiến anh đỏ mặt, bây giờ anh dần dần phát hiện cô chỉ là ngoài miệng cậy mạnh, thật ra da mặt rất mỏng, đùa một chút là đỏ mặt.

Lục Giản nói: “Ngày mai em muốn đi ra ngoài chơi không?”

“Được ạ! Chúng ta đi đâu?”

“Anh biết một studio chụp ảnh đen trắng, không phải trước đó em nói muốn chụp ảnh sao?”

Châu Tố đồng ý, Lục Giản nói sáng mai anh sẽ chờ dưới lầu nhà cô.

Châu Tố: “Vâng ạ, vậy em đi ngủ trước nhé?”

“Ừm, như vậy thôi hả?”

Cô mím môi cười: “Ngủ ngon, anh Lục Giản ~”

Lục Giản nghe giọng nói mềm mại ngọt ngào của cô, đáy lòng dâng lên một loại cảm giác khô nóng, “Ừm, ngày mai ở trước mặt anh gọi như vậy.”

Châu Tố nghĩ đến hình ảnh nào đó, mặt cô bất giác đỏ lên.

Châu Tố đặt báo thức bảy giờ sáng, nhưng xui ở chỗ là cô quên bật âm thanh, cuối cùng cô ngủ trễ hơn dự tính một tiếng đồng hồ...

Bởi vì tối qua cô xem phim đến tận mười hai giờ.

Cô hoảng loạn lập tức đứng dậy,

Cô lập tức đứng lên, cô và Lục Giản đã hẹn nhau tám giờ, cô mò mò tìm điện thoại và dây buộc tóc, vừa gọi điện vừa chạy ra khỏi phòng ngủ. Không ngờ cô vừa mở cửa phòng ra thì lại nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ của bố mẹ Châu, cô liếc mắt nhìn qua thì thấy --

Trên ghế sô pha, Lục Giản đang ngồi ở giữa bố mẹ thân yêu của cô.

Châu Tố: ???!!!

Cô ngơ ngác đứng đó, bố mẹ Châu thấy cô, “Ôi, cuối cũng con cũng chịu tỉnh rồi à?”

“Lục Giản, bố mẹ... Mọi người ...”

Bố Châu cười: “Con đó, có bạn trai cũng không nói cho bố mẹ biết, bạn trai tốt thế này mà giấu là sao hả?”

Châu Tố làm vẻ mặt đen xì với ba dấu chấm hỏi.

Không phải Lục Giản nói đợi cô sao, sao lại thành cùng bố mẹ cô ngồi nói chuyện rồi?

Mẹ Châu đuổi cô đi rửa mặt: “Ài, con nhìn quả đầu gà dù của con kìa, lôi thôi lếch thếch, không giống con gái gì hết.”

Lục Giản nhìn thấy dáng vẻ mới rời giường của cô lúc này cũng đang khẽ cười nhìn chằm chằm cô. Mặt cô thoáng đỏ lên, nhanh chóng chạy vụt vào trong phòng đánh răng rửa mặt.

Mất hết hình tượng rồi.

Một lúc sau Châu Tố rửa mặt xong quay trở lại, mẹ Châu đi chuẩn bị bữa sáng, nên chỉ có mỗi bố Châu và Lục Giản đang ngồi nói chuyện, cô ngồi xuống bên cạnh anh: “Sao anh lại ở đây...”

“Sáng nay anh ở dưới lầu chờ em, điện thoại cho em thì em không nghe máy, đúng lúc chú đi xuống dưới nhìn thấy anh.”

Nhà của Châu Tố là một căn biệt thự nhỏ nhiều tầng, sáng nay bố Châu xuống dưới lầu tập thể dục buổi sáng thấy có một nam thanh niên cao gầy đẹp trai đang đứng trước cửa. Ông đến hỏi một chút, hóa ra là bạn trai của con gái mình, ông lập tức mời anh lên nhà ngồi. Lục Giản biết cô vẫn còn đang ngủ nên cũng không gọi cô nữa.

Châu Tố xấu hổ sờ đầu, không ngờ mới yêu đương mà bạn trai đã gặp bố mẹ cô nhanh như vậy.

Bố Châu ở trước mặt Châu Tố khen Lục Giản không ngớt lời: "Bố nghe nói Lục Giản học máy tính, lúc thi đại học còn nằm trong top đầu của khoa, nhìn là biết đứa trẻ thích học rồi..."

Những lời quen thuộc này tất nhiên là cô đã nghe từ nhỏ đến lớn, "con nhà người ta" đã đóng kén ở trong tai cô rồi.

Bố Châu: "Con nhìn lại con đi, cả ngày không bao giờ thấy con chăm chỉ đọc sách hay nghiên cứu học tập gì cả. Phải học tập theo Tiểu Giản chăm chỉ học tập biết chưa?"

Châu Tố bĩu môi: "Bố, dù sao con cũng thi đậu đại học Z rồi mà."

"Con nói thì nghe hay lắm, trước đó nếu không phải bố ép con, có khi con còn không lên nổi đại học. Con còn nhớ lúc thi tốt nghiệp con ở trước mặt chúng ta khóc như mưa, nói không muốn đi học."

"Bố... Con làm gì có như vậy đâu!" Lục Giản còn đang ở đây đó, bố có thể chừa cho con một chút mặt mũi không!

Bố Châu và Châu Tố bắt đầu đấu khẩu, cuối cùng bố Châu tươi cười nhìn về phía Lục Giản, nói gì thì đây cũng là con gái cưng của ông, ông vẫn phải khen vài câu: "Nhưng mà Tiểu Giản à, mặc dù Tố Tố nhà chúng ta không thích đọc sách, nhưng thật sự rất thông minh, từ khi học tiểu học đã nhanh nhạy hơn các bạn khác."

Lục Giản cười gật đầu, dịu dàng nhìn Châu Tố: "Vâng, cháu biết ạ."

Thật ra từ lần anh dạy Châu Tố chơi rubik anh đã nhìn ra. Anh nói cái gì, cô đều hiểu nhanh hơn người ta một chút. Dù sao hai người cùng học một đại học, trí thông minh của cô chắc chắn sẽ không kém.

Mẹ Châu từ trong phòng bếp đi ra, "Tố Tố ăn sáng đi nào, Tiểu Giản trưa nay cháu ở lại ăn trưa với mọi người nhé?" Mẹ Châu nhiệt tình mời.

Châu Tố kéo tay Lục Giản dậy," Không đâu mẹ, hôm nay bọn con muốn ra ngoài chơi."

"Con nhìn lại xem con ngủ trưa đến mấy giờ rồi hả, ăn cơm trưa xong lại đi cũng được..." Mẹ Châu cời cười, nhìn chàng trai đẹp trai này, "Cháu ở lại ăn cơm của chúng ta nhé, dì mua rất nhiều đồ ăn."

"Vâng ạ, cháu cảm ơn dì."

Châu Tố kéo tay Lục Giản đến nhà ăn, cô ngồi xuống, hỏi anh: "Anh không để ý chứ? Giữa trưa ở lại nhà em ăn cơm. Tính tình bố mẹ khá nhiệt tình..."

"Sao anh lại để ý được? Anh cảm thấy chú dì rất hiền hòa thân thiết." Lục Giản sờ đầu của cô.

Anh có thể tưởng tượng được bố mẹ cô là người thế nào khi có thể dạy ra cô một người hoạt bát tươi sáng, mỗi ngày đều vui vẻ không lo nghĩ như vậy. Hôm nay gặp mặt mới biết được, bầu không khí trong gia đình cô thật sự rất thoải mái vui vẻ.

Cô húp cháo, anh ngồi bên cạnh cùng cô, Châu Tố nói: "Anh biết không, bố mẹ em từ khi em còn nhỏ đã thích những đứa trẻ ham đọc sách, anh là dáng vẻ lý tưởng trong lòng bọn họ đó."

"Dáng vẻ con rể lý tưởng?" Anh hạ thấp giọng.

Châu Tố da mặt mỏng đỏ bừng: "Anh, đừng trêu em nữa..."

Ý cười trên môi anh dần sâu, "Em ăn sáng trước đi nào."

Sau khi cô ăn sáng xong thì còn một lúc lâu nữa mới đến bữa trưa, bố Châu đi công ty, Châu Tố nói với mẹ một câu rồi lôi kéo Lục Giản đi dạo xung quanh.

Hai người nắm tay nhanh ra khỏi cửa nhà, Châu Tố dẫn anh đi ra công viên yêu thích từ nhỏ của cô, "Trước đây em cực kỳ thích ra đây nhảy dây, mỗi khi nghỉ hè, chiều tối em đều ra đây chơi với bạn."

Cô vui vẻ kể cho Lục Giản về những ngày thơ bé của mình, giống như anh cũng có thể tham dự vào trong quá khứ của cô vậy.

Luc cô nói đến chuyện học cấp hai, cấp ba,"Lục Giản, em muốn thẳng thắn với anh một chuyện." Đột nhiên cô nghiêm túc nói.

"Hửm?"

"Thật ra... Anh không phải bạn nam đầu tiên em thích."

Sắc mặt anh đột nhiên trở nên rất vi diệu, cô lập tức bổ sung thêm: "Nhưng anh là người bạn trai đầu tiên của em."

Xung quanh không có người, Lục Giản bước lại gần cô một bước, ôm cô vào trong lòng, thấp giọng hỏi: "Vậy nam sinh đó thì sao?"

"Nam sinh đó là người em thích năm học lớp mười. Cậu ấy rất đẹp trai, chơi bóng rổ rất giỏi, lại cực kỳ thích cười nữa, các bạn nữa trong lớp em đều thích cậu ấy, mới đầu em cũng thích cậu ấy, nhưng sau đó bỗng một ngày nọ em không thích nữa."

Lục Giản nhẫn nhịn một bụng dấm hỏi: "Vì sao?"

Cô cười: "Bởi vì có một lần học thể dục, lúc nhảy xa cậu ấy cởi giày ra, sau đó em gái nhỏ cầm giày giúp cậu ấy nói với em -- chân cậu ấy rất thối."

Thuở niên thiếu, thích và không thích luôn là điều không thể giải thích được, lúc Châu Tố tưởng tượng ra mùi thối em gái đó miêu tả thì đột nhiên mất hứng thú với cậu bạn kia.

“Nhưng bây giờ nghĩ lại, thật ra em không thích cậu ấy lắm.” Cô cong môi nhìn anh, “Em thích nhất là Lục Giản."

Câu nói ngọt ngào này của cô vuốt xuôi những xúc động trong lòng anh, anh không nói gì, nắm lấy cằm của cô hôn lên đôi môi ngọt ngào ấy.

Châu Tố phát hiện, bây giờ Lục Giản ngày càng làm chuyện này quen thuộc như một thói quen...

Cuối cùng, con ngươi ướt sũng của cô nhìn về phía anh, nhỏ giọng hỏi: "Lục Giản, anh ghen à?"

Trán anh tựa lên trán của cô, hai gò má của cô dần nóng lên, anh nói: "Ừm, vừa rồi có chút." Cho dù anh không xuất hiện trong quá khứ của cô, nhưng anh vẫn muốn chiếm lấy nó, anh muốn cô chỉ thuộc về một mình anh.

"Vậy trước đó anh chưa từng thích cô gái nào sao? Hay là trong lòng Lục Thần chỉ có mỗi sách thánh hiền thôi nên rất nhiều cô gái không lọt vào mắt xanh của anh?"

"Về cơ bản thì anh không thường tiếp xúc với nữ sinh, cũng không nói chuyện nhiều với các bạn học nữ, chỉ có một lần năm lớp mười lúc phân chia chỗ ngồi, giáo viên sắp xếp anh ngồi cùng một bạn nữ trong một khoảng thời gian."

"Đột nhiên em có chút hâm mộ... Cô gái đó như thế nào?" Cô hiếu kỳ.

"Anh không nhớ lắm, trong ấn tượng... thì không thích nói chuyện cho lắm."

"Là kiểu con gái điềm đạm ít nói sao? Nói không chừng là cô ấy nhìn thấy anh ngượng ngùng đến đến mức không nói được lời này thì có."

Lục Giản nhéo má cô, cong môi cười: "Anh mà cứ nhung nhớ mãi về một cô gái khác, Tố Tố xác định là không ngại sao?"

Châu Tố khẽ hừ một tiếng, "Vậy thì quên đi, em mà thật sự ghen lên thì anh dỗ không nổi đâu đó."

Hai người từ công viên đi bộ trở về nhà Châu Tố, Lục Giản dẫn cô đi mua một chút hoa quả, vừa rồi ở trên đường, Lục Giản nhân được điện thoại của mẹ.

Mẹ Lục hỏi anh đang làm gì, anh nói với bà là mình đang đi với bạn gái.

Châu Tố ở bên cạnh ngạc nhiên, cô đợi anh nói chuyện điện thoại xong thì hỏi: "Mẹ anh... biết chuyện của chúng ta rồi sao?"

Anh nắm tay cô, "Tối qua lúc hai chúng ta gọi video, mẹ ở ngoài ban công phơi quần áo nghe được."

CHâu Tố: "..." Hu hu hu có cần phải nhanh như vậy không.

"Mẹ của anh cảm thấy em..."

"Em yên tâm, anh đã nói với mẹ rồi, bà ấy rất vui vẻ, còn có thời gian thì muốn gặp em một lần."

"Mẹ anh không trách em bắt cóc con trai của dì sao?"

"Bà ấy sợ người ta không bắt nổi anh, con trai của bà sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại."

Cô bật cười, "Yên tâm, có em ở đây anh sẽ không sống cô độc suốt quãng đời còn lại đâu."

Sau khi Lục Giản gặp bố mẹ Châu Tố, mấy tuần sau, Châu Tố cũng đến nhà Lục Giản. Bố mẹ Lục Giản rất thích cô gái sáng sủa như cô, nói cô bù lại cho tính cách lầm lì ít nói của con trai bọn họ.

Hai người bọn họ gặp phụ huynh hai bên sớm như vậy, Châu Tố trêu anh lỡ như sau này hai người bọn họ chia tay không phải sẽ rất xấu hổ sao, Lục Giản nghe cô nói vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi. Buổi tối hai người ngủ lại ở bên ngoài, anh đè cô một lần rồi lại một lần giọng khàn khàn ép hỏi: "Cái gì mà sau này lỡ như chia tay?"

Khóe mắt Châu Tố đẫm nước, cô xin anh buông tha cho mình, "Em em em chỉ là đùa một chút thôi..."

Đầu ngón tay cô bấu vào cánh tay anh, tạo thành vết hằn trên tay anh, cô không chịu nổi anh "bắt nạt" cô thế này, sắp khóc thành tiếng.

Cuối cùng trở thanh anh dỗ cô.

Trước khi anh ôm cô đi ngủ, dịu dàng nói: "Trừ em ra, anh không muốn tìm hiểu thêm về bất kỳ cô gái nào khác."

Anh không dám chắc cuối cùng nếu như anh bỏ lỡ cô, anh có còn đủ sức lực để đi yêu người khác không. Nhưng chỉ cần anh nghĩ đến, tương lai có thể có một người đàn ông khác cũng ôm cô như vậy, cô mềm giọng ghé vào tai người đó nói yêu anh ta, anh lập tức muốn nổi điên lên.

Châu Tố mỉm cười, tựa vào lồng ngực anh, "Đồ ngốc, em cũng sẽ không cho anh cơ hội đó."

Châu Tố từng nghĩ, cô và Lục Giản là hai người có tính cách hoàn toàn trái ngược, có thể sẽ không hợp nhau, không biết có cùng nhau đi được lâu dài hay không. Cô rất sợ cô không chịu được tính cách lầm lì ít nói của anh, mà Lục Giản cũng không chịu nổi cô ồn ào náo loạn.

Nhưng thời gian dần trôi qua, Châu Tố mới nhận ra một chân lý -- Không có thích hợp hay không thích hợp, chỉ có yêu hay không yêu.

Chỉ cần tình yêu của đối phương dành cho bạn đủ lớn, thì mọi xích mích đều có thể hàn gắn, tình yêu vốn dĩ cần phải có hai bên cùng nhau bồi đắp.

Lục Giản thích cô ấy hoạt bát, sôi nổi và tràn đầy sức sống, mà Châu Tố cũng đánh giá cao sự tập trung và chuyên tâm vào việc học của anh.

Tất nhiên bọn họ cũng có những lúc cãi nhau, hai mắt cũng từng đỏ bừng, nhưng cho dù có ầm ĩ đến thế nào, hai người đều biết đối phương không thể từ bỏ mối tình này. Năm hai là khoảng thời gian mâu thuẫn nhiều nhất giữa hai người, sau khi trải qua thì đến năm thứ ba và thứ tư, mối quan hệ dần ổn định.

Tuy nhiên, mọi người xung quanh đều thầm nghĩ, liệu hai người có chia tay sau khi ra trường?

Nhưng một người có kế hoạch rõ ràng cho tương lai như Lục Giản, anh đã lên kế hoạch tương lai của mình và Châu Tố từ rất sớm. Sau khi anh cùng Du Hàn sáng lập ra Phong Cao Technology, bọn họ tiếp tục ở lại thành phố Z sau khi tốt nghiệp. Mà Châu Tố thì không có ý định dấn thân vào công việc liên quan đến chuyên môn mà trở thành một beauty blogger, cô bắt đầu làm từ năm ba đại học, đến năm tư đã gây dựng được một lượng fan đông đảo. Châu Tố nói bản thân vẫn thích hợp với Chanel Gucci, hơn nữa quả thật có công ty riêng, bố mẹ cô cũng chờ cô về "điều hành công ty".

Nửa cuối năm cuối đại học, Lục Giản thuê một căn hộ ở bên ngoài, Châu Tố cũng chuyển vào ở với anh.

Chỉ hai người, hai phòng.

Lục Giản cư xử với cô như một quý ông thực thụ, bởi vì bố Lục đã cảnh cáo anh, trước khi kết hôn, không được làm chuyện đó với cô, đây là gia quy của bọn họ. Mặc dù có những lúc cô khiến anh suýt không kiềm chế nổi, cuối cùng vẫn là Châu Tố đắc ý ghé vào tai anh nhắc nhở, "Gia quy, gia quy.".

Tầm mắt trước mắt anh chợt tối sầm, anh ôm cô càng chặt hơn, nghiến răng nghiến lợi: "Em chờ đó."

Sớm muộn gì cũng có một ngày anh sẽ để cô trả lại gấp bội.

Năm đó sau khi tốt nghiệp, tầm tháng bảy Lục Giản được mời đến buổi họp lớp cấp ba. Ban đầu Lục Giản không định đến, nhưng nghe nói một khoảng thời gian trước giáo viên toán bị bệnh nặng, tất cả mọi người đều nói mau mau tụ họp đến thăm thầy, trước đó Lục Giản là cán bộ môn toán, thầy giáo đã lớn tuổi nhưng vẫn thường hay nhắc đến anh.

Buổi tối hôm tụ họp, Lục Giản uống một chút rượu, mấy người ngồi cùng bàn quan tâm hỏi tình hình hiện tại của anh, sau khi biết được anh đã mở công ty thì đều nhao nhao lên hâm mộ, "Quả nhiên Lục Giản là người có tiền đồ nhất trong chúng ta."

"Lục Thần, không phải bây giờ cậu vẫn còn độc thân đấy chứ?" Có người giúp mọi người hỏi vấn đề mà ai nấy cũng tò mò, "Các bạn nữ ở đây ở, hy vọng của các cậu đã tới rồi."

Mọi người cười ha hả, Lục Giản thản nhiên nói: "Tôi có bạn gái rồi."

Mọi người ngạc nhiên: "Lục Giản cậu cậu cậu có bản gái rồi?"

"Ừm, chúng tôi sắp kết hôn rồi."

"Mẹ ơi, khá lắm Lục Giản, đây là bội thu cả trong tình yêu vẫn sự nghiệp luôn..."

Chuyện Lục Giản có bạn gái khiến những bạn học nữ ở đây trong lòng thầm thất vọng, cô gái tóc ngắn ngồi đối diện hơi ngẩng đầu lên nhìn Lục Giản, đáy mắt hiện lên cảm xúc.

Bạn học bên cạnh đẩy cô ấy một cái, kề tai nói nhỏ: "Cậu đó, ai bảo cậu lúc trước khi tốt nghiệp không tỏ tình, bỏ lỡ người ta rồi."

Cô gái này từng là bạn ngồi cùng bàn với Lục Giản.

Cô ấy lắc đầu, khẽ cong khóe môi, che giấu cảm xúc của mình.

Sau khi tiệc tàn, mọi người đi ra ngoài, bên ngoài cửa có một cô gái cao gầy mặc chiếc váy màu xanh sẫm, da trắng môi đỏ, cực kỳ thu hút ánh nhìn của người khác.

Mọi người thấy Lục Giản sau khi nhìn thấy cô gái đó thì đi tới nắm tay người ta, đám bạn họ bừng tỉnh, hóa ra người này là bạn gái của Lục Giản.

Lục Giản nắm tay Châu Tố đến chỗ bạn học, chào hỏi giới thiệu với mọi người, lớp trưởng nói: "Hai cậu kết hôn nhớ phải phát kẹo mừng đó nha."

Mặt Châu Tố đỏ lên, cô ngẩng đầu nhìn Lục Giản, anh nắm chặt tay cô, "Tất nhiên rồi."

Sau khi hai người rời đi, mọi người không khỏi cảm hán, "Đúng là một đôi trai tài gái sắc mà."

Một cô gái yên lặng đứng ở một bên nhìn bóng lưng của hai người rời đi, cô ấy có chút giật mình, hóa ra khi đứng trước cô gái mình thích Lục Giản sẽ dịu dàng đến như vậy.

Đáng tiếc là dáng vẻ dịu dàng đó chỉ dành cho cô gái kia.

Châu Tố và Lục Giản nắm tay nhau tản bộ về nhà, trên đường có gặp một người đang bán kẹo đường ở ven đường, Châu Tố la hét đòi ăn, anh liền mua cho cô. Cô liếm mấy miếng, ngọt lịm, nói muốn cho anh ăn thử, anh cúi đầu mổ lên đôi môi cô.

Hai người về đến nhà, anh đi tắm rửa còn cô thì livestream, lúc gần kết thúc Lục Giản đến xuất hiện trước camera vài lần, lại cho fan hâm mộ ăn một đống thức ăn cho chó, người xem đều đang cào màn hình: Đã no rồi, no rồi.

Sau khi kết thúc livestream, Châu Tố đi thư phòng tìm anh, vốn đinh quấy rầy anh làm việc, cuối cùng lại bị anh đè lên bàn làm việc hôn một lúc lâu.

"Lục Giản..."

Anh bế ngang cô lên, đi ra ngoài thư phòng, cô choáng váng: "Khụ khụ, gia quy..."

"Chỉ ôm em đi ngủ thôi."

Châu Tố: Em tin anh thì thà tin quỷ còn hơn.

Đúng như cô nghĩ, anh ôm cô vào trong phòng ngủ của anh, "Đã nói là gia quy rồi mà, ưm..."

Sáng ngày hôm sau, Lục Giản tỉnh trước, sau đó anh đánh thức cô dậy, hôm nay cô nói muốn về nhà một chuyến, lấy mấy bộ quần áo mùa hè.

Châu Tố rửa mặt xong, cô đi chuẩn bị bữa sáng, sau đó quay lại phòng ngủ gọi anh, "Ăn sáng thôi."

Anh đang thắt cà vạt, hỏi cô: "Cái đồng hồ em mua cho anh đâu rồi?"

"Hửm?"

"Hôm nay anh muốn đeo cái đồng hồ đó."

Lục Giản có hai cái đồng hồ, trong đó có một cái là Châu Tố tặng trong dịp sinh nhật anh năm nay, bình thường anh sẽ nhìn đồ ngày đó mặc mà phối cùng.

Châu Tố tức giận: "Ngay trong ngăn tủ đó, tự anh không biết lấy à."

"Em lấy giúp anh đi."

Châu Tố mắng anh lười, nhưng vẫn đi về phía tủ, cúi người xuống mở ngăn tủ ra, cô thấy bên cạnh hộp đồng hồ có một cái hộp nho nhỏ, cô chưa từng thấy hộp này bao giờ.

Cô hơi ngạc nhiên, cầm lấy nhìn, lúc mở ra --

Bên trong có một chiếc nhẫn kim cương sáng chói.

"Đây là..."

Lục Giản tiến lại ôm cô từ phía sau, Châu Tố còn chưa kịp phản ứng lại từ trong bất ngờ, cô quay đầu nhìn thấy ánh mắt thâm tình của anh.

Anh nắm lấy tay cô, cầm lấy nhẫn kim cương, mở miệng nói: "Tố Tố, có thể anh cầu hôn không lãng mạn, không có hoa tươi cũng không có nến, chiếc nhẫn này là hôm qua mới đến tay anh, anh thật... Thật sự rất muốn mau chóng đeo nó lên, anh không muốn chờ thêm một giây một phút nào nữa."

Châu Tố không ngờ, chuyện cầu hôn mới chỉ là chuyện ở trong tưởng tượng của cô, đã bị anh sớm lên kế hoạch.

"Tố Tố, anh yêu em, muốn kết hôn với em, muốn cùng em đi đến già, chỉ cần nghĩ đến có thể ở cùng một căn nhà với em, có những đứa con của chúng ta, anh cảm thấy đây là chuyện ý nghĩa nhất trong cuộc đời này của anh rồi."

Anh chăm chú nhìn con ngươi sáng ngời của cô, trịnh trọng hỏi:

"Em có bằng lòng lấy anh không?"

Châu Tố gật đầu, cô nở nụ cười: "Em bằng lòng..."

Anh ầm chiếc nhẫn đeo vào tay cô, hai mắt Châu Tố cay cay, cô cảm động khẽ nói một câu: "Vừa rồi."

"Chắc chắn là vừa." Trong vô số đêm ôm cô ngủ, anh đều mơn trớn ngón tay áp út của cô, đo đi đo lại trong lòng.

Lúc Lục Giản hôn cô, Châu Tố cười cong mày nhắm mắt lại, trong lòng chỉ có một câu --

Đúng vậy, chúng ta sẽ cùng nhau chầm chậm già đi.

"Hoàn toàn văn."
Chương trước
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...