Ngoan, Hôn Anh
Chương 53
Lúc Tề Duy Duy bị Tưởng Nam Khanh và Khúc Kỳ kéo đến nơi mới phát hiện ra Lưu Minh Triết cũng ở đây.
Cô vừa nhìn thấy Lưu Minh Triết, không nói hai lời liền muốn quay người lên taxi đi về, Tưởng Nam Khanh và Khúc Kỳ vội giữ cô lại.
“Làm gì thế, mọi người khó khăn lắm mới tụ tập với nhau, hai ngày nữa bọn mình phải đi rồi, coi như là cùng bọn mình ăn bữa cơm đi.” Cookie lôi kéo không cho cô ấy đi.
Tề Duy Duy bất đắc dĩ thở dài, nhìn hai người họ: “Chẳng qua là mình nể mặt hai cậu, nếu không mình nhất định không đến đâu!”
Tưởng Nam Khanh và Cookie nhìn nhau cười, cùng nhau gật đầu.
Kéo Tề Duy Duy đến bờ biển, ba người Mục Lăng Thành, Trần Thiếu Ngang và Lưu Minh Triết đang dựng lều và chuẩn bị khuôn nướng.
Nhìn ba người họ bận rộn, Tưởng Nam Khanh hỏi: “Mọi người có cần giúp không?”
Mục Lăng Thành đang đóng đinh, nghe cô hỏi liền nhìn sang, anh mỉm cười: “Hay là em qua đây giúp anh đi?”
Tưởng Nam Khanh suy nghĩ, sau khi nháy mắt ra hiệu với Cookie, liền chạy đến chỗ Mục Lăng Thành.
Cookie thấy Trần Thiếu Ngang đang dựng lều một mình, cô mím môi lại, ngượng ngùng nói: “Vậy, mình đi giúp anh ấy.”
Nói xong thì lập tức chuồn mất.
“Này!” Hai người này làm sao thế, đều đi hết rồi, bỏ lại cô một mình…
Cô nhìn thấy Mục Lăng Thành và Tưởng Nam Khanh đang đùa giỡn với nhau, lại nhó qua Cookie bị Trần Thiếu Ngang nhìn đến nỗi đỏ bừng mặt, nếu cô qua đó cũng không thích hợp lắm.
Cuối cùng, ánh mắt Tề Duy Duy dừng lại, nhìn về bóng lưng Lưu Minh Triết đang chuẩn bị vỉ nướng, nhóm lửa.
Cô yên lặng đứng đó, ánh mắt nhìn bóng lưng Lưu Minh Triết bận rộn bóng lưng xuất thần.
Ngay lúc này, Lưu Minh không hề báo trước mà quay người lại, liếc mắt về phía bên này.
Trong lòng Tề Duy Duy có chút hồi hộp, cô vội vàng quay mặt đi, làm như không có chuyện gì đi về bãi cát phía xa, tìm một tảng đá lẳng lặng ngồi xuống, không nói một lời.
Lưu Minh Triết ngây người một lúc, cũng không lên tiếng, tiếp tục làm việc của mình.
Từng cơn sóng vỗ vào bờ những lớp bọt trắng xóa, ngọn sóng ngoài khơi xa xa giáp hòa một thể với chân trời tít tắp, hùng vĩ mà và tráng lệ.
Ánh hoàng hôn đỏ rực, cùng với những đám mây sáng lạn, tạo nên một bức tranh hoàn hảo.
Mục Lăng Thành và Tưởng Nam Khanh dựng lều xong, hai người đi đến bên cạnh Lưu Minh Triết hỗ trợ, thấy anh không yên lòng, thi thoảng ánh mắt sẽ nhìn về phía Tề Duy Duy, Mục Lăng Thành vỗ bờ vai anh: “Muốn đi thì đi đi, chỗ này cứ để bọn mình.”
“Mình…” Lưu Minh Triết gãi gãi cái ót, có chút do dự.
Mục Lăng Thành đấm nhẹ vào ngừng anh: “Lần này bọn mình làm vậy là vì hai người các cậu đó, cậu đừng có ‘bùn nhão không dính được tường’, có gì phải sợ chứ, cậu có phải đàn ông không?”
Lưu Minh Triết thở dài một hơi, cuối cùng vẫn quay người đi về phía Tề Duy Duy.
Mục Lăng Thành ngồi nướng đồ ăn, Tưởng Nam Khanh ngồi bên cạnh anh, nhìn Lưu Minh Triết và Tề Duy Duy không chớp mắt.
Cô nhìn thấy Lưu Minh Triết vừa đi qua, Tề Duy Duy lập tức đứng dậy. Sau đó bị Lưu Minh Triết bắt lấy cổ tay, không biết anh đang nói gì với Tề Duy Duy.
Thấy cô vô cùng chăm chú, Mục Lăng Thành vẫy vẫy tay trước mặt cô: “Có người yêu đẹp trai của em ngồi bên cạnh cũng không thu hút được em à? Ở đó có gì hấp dẫn em thế?”
Tưởng Nam Khanh đánh tay anh: “Đừng nháo.”
“Em cảm thấy hai cậu ấy có vẻ sắp làm lành rồi.” Tưởng Nam Khanh tiếp tục chống cằm nhìn bên đó, như có điều suy nghĩ.
Mục Lăng Thành chọc chọc đầu cô: “Em quan tâm nhiều như vậy làm gì, anh nhớ là bạn học Tưởng Nam Khanh không thích nhúng tay vào những chuyện không liên quan đến mình kia mà, sao bây giờ lại thay đổi rồi?”
“Vậy thì phải xem đối tượng là ai nữa!” Tưởng Nam Khanh trợn mắt nhìn anh.
Đột nhiên Mục Lăng Thành hứng thú nhìn cô: “Vậy còn anh thì sao, em có muốn quan tâm đến anh không?”
“Quan tâm anh làm gì?” Tưởng Nam Khanh bị anh hỏi vậy có chút khó hiểu.
Mục Lăng Thành kéo đầu cô dựa lên vai mình, sau đó nói: “Vào một buổi tốt đẹp trời nhừ vậy, đừng nghĩ đến những người khác nữa, nghĩ đến anh nhiều một chút.”
Tưởng Nam Khanh không nhịn được bật cười, kéo cái lỗ tai đỏ bừng của Mục Lăng Thành, trêu chọc anh: “Không nhìn ra đó, thì ra anh lại dính người như vậy?”
“Nhưng mà, hôm nay tâm tình cô đây không tệ, sẽ cưng chiều cháu trai một chút.” Cô nói xong liền ôm lấy mặt anh, hôn lên trán anh mấy cái.
Lúc này, đột nhiên có nước tung tóe, Mục Lăng Thành vô thức ôm Tưởng Nam Khanh vào lòng, che chở cô, vừa nghiêng đầu liền thấy Lưu Minh Triết cầm một chai nước khoáng bị đục lỗ, phun về phía hai người.
Thấy Mục Lăng Thành nhìn qua, anh ta cười cười, trong lòng càng thêm vui vẻ: “Trước mặt mọi người mà hai người các cậu làm gì thế? Đừng để ảnh hưởng đến người khác chứ?
Sau đó lại quay ra trêu chọc Tưởng Nam Khanh: “Nam Khanh à, mình nói cậu nghe này, là con gái không nên chủ động quá, sẽ dạy hư đàn ông đó, cậu biết chưa?”
Tưởng Nam Khanh có chút xấu hổ: “…”
“Lưu Minh Triết, con mẹ cậu!” Mục Lăng Thành đứng dậy hét lên cướp lấy chai nước trong tay anh ta, Lưu Minh Triết thấy tình thế không ổn lập tức chuồn đi.
Tề Duy Duy đứng ở một bên, trên mặt nở nụ cười hiếm thấy: “Hai người các anh đừng đuổi nhau nữa, vẫn còn chưa nướng đồ đâu, em đói bụng rồi!”
Tưởng Nam Khanh đi qua, khoác tay lên vai Tề Duy Duy: “Làm hòa nhanh vậy à? Mình nói cậu nghe, loại người như Lưu Minh Triết phải đè xuống đánh cho một trận mới hả giận được.”
Tề Duy Duy cười: “Bởi vì vừa rồi anh ấy trêu chọc cậu, cho nên cậu muốn báo thù đúng không?”
“… Thôi được rồi, hai người các cậu làm hòa rồi, hai người các cậu là thân nhất, mình nói không lại.” Tưởng Nam Khanh bất đắc dĩ buông tay.
Tề Duy Duy nắm lấy tay cô: “Mình biết là cậu vì mình. Nhưng mà, hai ngày nữa các cậu phải đi rồi, mình không muốn tốn thời gian để tức giận nữa. Trong lòng anh ấy có mình là được rồi, đúng không?”
Nói đến chuyện này, Tề Duy Duy đột nhiên cảm thấy buồn bực, “Trước kia không cảm thấy gì, bây giờ suy nghĩ kĩ một chút, mấy người các cậu đều đến thành phố C, chỉ có một mình mình ở lại Cần Nam, sao mình lại thảm vậy chứ, thật đáng thương!”
“Vậy cậu thi nghiên cứu đi, sau này đến Đại học C.”
Tề Duy Duy lắc đầu liên tục: “Thôi, cậu có thể tha cho mình không, mình không muốn trải qua cảm giác thi đại học lần nữa đâu. Hơn nữa, ngay từ đầu mình đã không phải loại người thích học tập.”
—
Kỳ nghỉ Quốc khánh trôi qua rất nhanh, sau khi quay lại trường học, Tưởng Nam Khanh chính thức điều chỉnh trạng thái học tập, tiếp tục hành trình trở thành học bá.
Khoảng thời gian này, cuộc bầu chọn hoa khôi cuối cùng cũng kết thúc, ban đêm, tất cả thành viên ký túc xá phòng 301 xem được kết quả liền trợn mắt há mồm.
“Vậy mà không phải Nam Khanh của chúng ta! Xảy ra chuyện gì vậy chứ!” Trương Xuân Phàm không phục, đập giương một cái.
Vu Thiến Thiến thở dài: “Cũng không biết là ai giữa đường lại đưa ra quy định mới, cái gì mà có bạn trai rồi thì không được tham gia bầu chọn nữa, vậy nên đến cơ hội trở thành hoa khôi Nam Khanh cũng không có.”
“Còn có thể là ai chứ, diễn đàn của trường chúng ta thuộc quyền quản lý của bộ tuyên truyền, bộ trưởng bộ tuyên truyền lại là bạn cùng phòng của Mục Lăng Thành. Nếu như Mục Lăng Thành không đồng ý, ai dám thêm tự tiện đưa ra quy tắc?” Trương Xuân Phàm nói, lại nhìn Tưởng Nam Khanh đang ngồi trước bàn làm bài tập, “Nam Khanh, có thật là Mục Lăng Thành giở trò không? Cậu ấy sợ cậu quá chói mắt sao? Không ngờ chủ tịch Mục của chúng ta lại là người cẩn thận như vậy.”
“Ừ.” Tưởng Nam Khanh qua quýt đáp lại, đầu cũng không ngẩng lên.
Trương Xuân Phàm không thể tưởng tượng nổi: “Nam Khanh, cậu vui đầu làm gì thế, mình thấy cậu vẫn luôn bận rộn suốt.”
Tưởng Nam Khanh: “Không phải hôm nay thầy giao cho chúng ta một đề toán sao, mình đang tìm cách giải.”
“Cậu còn tìm cách giải sao? Hôm nay thầy đã nói đề này rất khó, bảo chúng ta thử xem thôi, cũng không trông mong chúng ta giải được. Thầy bảo chúng ta làm thử một lần cũng có nghĩa là không phải làm.”
Tưởng Nam Khanh: “… Dù sao mình cũng nhàn rỗi mà.”
Trương Xuân Phàm bất đắc dĩ nhún vai: “Ai da, học bá và chúng ta đúng là không giống nhau.”
Vu Thiến Thiến đột nhiên tiến lại gần: “Hơn nữa, từ khi kết thúc kỳ nghỉ Quốc khánh, dường như cậu vẫn luôn vui đầu làm bài tập, sao lại không thấy cậu với Mục Lăng Thành thường xuyên hẹn hò nữa, chẳng lẽ hai người… cãi nhau?”
“Không có, bởi vì công việc học nặng nề nên ít gặp mặt hơn.”
Vu Thiến Thiến và Trương Xuân Phàm nhìn nhau một chút, Trương Xuân Phàm nói: “Vậy nên không phải là hai người cãi nhau, mà là vì cậu muốn từ bỏ Mục Lăng Thành để tập trung học tập?”
Cuối cùng Tưởng Nam Khanh cũng buông bút xuống, quay đầu nhìn hai người họ đang ngồi trên giường: “Cái gì mà mình từ bỏ anh ấy chứ, cậu nhìn khoa chúng ta xem, mối ngày đều phải lên lớp, mỗi buổi tối đều phải tự học, mình thật sự không có thời gian mà. Với lại anh ấy cũng rất bận, không chỉ học tập mà còn phải quản lý hội sinh viên, có khi còn bận hơn cả mình.”
Vu Thiến Thiến “chậc chậc” hai tiếng: “Cậu cũng thật rộng lượng, Mục Lăng Thành là ai chứ, chủ tịch hội sinh viên, đại thần khoa công nghệ, đứng đầu Đại học C! Số người muốn theo đuổi cậu ấy có xếp một vòng Đại học C cũng không đủ chỗ, cậu vất vả lắm mới bắt được cậu ta, cẩn thận một ngày nào xuất hiện tình địch cướp nam thần nhà cậu đi đấy.”
Tưởng Nam Khanh không nhịn được bật cười: “Ồ, vậy có phải mình nên trói anh ấy lên người mình, đi đâu cũng mang theo không?”
Vu Thiến Thiến gật đầu như giã tỏi: “Đúng đúng đúng, chính là làm như vậy! Phải làm như vậy mới đề phòng được cậu ta trật đường ray.”
Tưởng Nam Khanh: “…”
Ba người đang náo nhiệt bàn luận, đột nhiên Chu Yến từ bên ngoài trở về, vừa vào cửa đã lắc lắc hộp quà nhỏ trong tay: “Hôm nay mình được phát lương, mọi người cùng nhau ăn bánh ngọt đi.”
Kỳ nghỉ Quốc khánh vừa rồi, Chu Yến đã tìm được công việc part time ở quán trà sữa gần trường học, nếu như không cần lên lớp cô ấy sẽ qua đó làm việc.
Trương Xuân Phàm vui vẻ leo xuống giường: “Oa, cậu được phát lương sớm vậy à, mình nhớ cậu làm cũng chưa được mấy ngày mà?”
“Cái gì chứ, hôm này là ngày mùng 9 tháng 11, mình đã đi làm hơn một tháng rồi đó.” Chu Yến vừa nói vừa mở hộp bánh ngọt ra, “Ở trên còn có ô mai mà cậu thích đó.”
Hai mắt Trương Xuân Phàm tỏa sáng: “Vẫn là tiểu Yến Yến của chúng ta tốt nhất! Mình yêu cậu chết đi được!”
Sau đó lại gọi Vu Thiến Thiến và Tưởng Nam Khanh đến, “Hai người các cậu ở đó làm gì, mau tới đây ăn đi!”
Vu Thiến Thiến lười nhác xuống giường: “Mình đang giảm béo, cậu đút mình ăn quả anh đào phía trên là được rồi, cảm ơn cậu!”
Chu Yến đút cho cô ấy một quả anh đào, Vu Thiến Thiến thỏa mãn xoa đầu Chu Yến: “Tiểu Yến Yến thật ngoan.”
“Có ngon không?” Chu Yến ngửa mặt lên hỏi cô.
Vu Thiến Thiến gật đầu: “Rất ngon! Là bánh ở cửa hàng bên cạnh tiệm trà sữa phải không, mình nói cậu biết tiệm bánh đó là ngon nhất!”
“Nam Khanh, cậu không ăn à?” Chu Yến lại hỏi.
“Chờ mình một chút, đều tại hai người họ quấy rầy mình làm bài, một lát nữa là xong rồi.”
Chu Yến đi tới xem, vô cùng kinh ngạc: “Oa, Nam Khanh, không ngờ cậu lại giải được, làm được một nửa thì đột nhiên bị mắc kẹt. Vừa rồi lúc mình đi làm vẫn luôn suy nghĩ đến đề này, nhưng mà một chút cũng không nghĩ ra được.”
Sau khi Tưởng Nam Khanh viết xong trình tự cuối cùng, cô bỏ bút xuống, cười: “Thật ra như vậy là tốt lắm rồi, chờ lát nữa mình chỉ cho cậu.”
Trương Xuân Phàm ở bên kia cầm bánh ngọt lắc đầu: “Quên đi, mình vẫn chỉ nên ăn bánh ngọt thôi, các cậu cứ làm bài tiếp đi.”
“Cắt, cậu mơ đẹp lắm.” Tưởng Nam Khanh nói xong liền cướp lấy bánh ngọt trong tay Trương Xuân Phàm, cô xúc một miệng đút cho Chu Yến trước, sau đó mới ăn một miếng, còn không quên gật đầu khen ngời, “Ăn khá ngon, không tệ lắm!”
Sau khi ăn xong, mọi người cùng nhau đi rửa mặt, sau đó lên giường nằm, Chu Yến và Tưởng Nam Khanh nằm đối diện nhau, thấy Tưởng Nam Khanh đeo tai nghe lên rồi nhắm mắt lại, cô do dự mở miệng:
“Nam Khanh, có phải cậu và Mục Lăng Thành lâu rồi chưa gặp nhau không?”
“Cũng không lâu lắm, thứ sáu tuần trước bọn mình có ăn tối cùng nhau, thứ bảy, chủ nhật vừa rồi thì anh ấy đến công ty của học trưởng Cố Ngôn Thanh để giúp đỡ, cho nên không gặp nhau… cũng được bốn, năm ngày rồi.”
Tưởng Nam Khanh trả lời xong thì tháo tai nghe xuống, “Bình thường cậu không quan tâm mà, sao hôm nay lại hỏi chuyện này?”
“Chuyện là… trên đường đi làm về mình có nghe được một chuyện.”
“Chuyện gì? Chuyện gì?” Vu Thiến Thiến ở bên kia nghe thấy thì hỏi liên tục.
Chu Yến nói: “Hôm nay mình gặp được bạn cùng phòng của hoa khôi năm ngoái, Lâm Tiêu, hình như đang lập kế hoạch tỏ tình với Mục Lăng Thành.”
“Cái gì?” Trương Xuân Phàm vô cùng kinh ngạc, “Mục Lăng Thành có bạn gái rồi có được không, Lâm Tiêu nghĩ cái gì thế, muốn làm tiểu tam à?”
“Mình nghe các chị ấy nói gần đây đã quan sát rất kĩ, thấy Mục Lăng Thành rất ít đi chung với Nam Khanh, chắc là Mục Lăng Thành không thích Nam Khanh nữa, tình cảm giữa hai người đang có vết nứt, cho nên đây chính là cơ hội.”
“Nhưng mà Lâm Tiêu theo đuổi Mục Lăng Thành ròng rã một năm trời, chẳng phải là không theo đuổi được à? Không lẽ bây giờ có thể đuổi kịp?” Vu Thiến Thiến khinh thường.
Chu Yến nhìn Tưởng Nam Khanh: “Có lẽ là cách tỏ tình khác người của Nam Khanh lần trước tạo cho Lâm Tiêu linh cảm, dựa theo cuộc nói chuyện mình nghe được, Lâm Tiêu định làm giống cậu, tỏ tình trước mắt nhiều người, như vậy sẽ khiến Mục Lăng Thành vì coi trọng mặt mũi mà đồng ý với cô ta. Dù sao thì lúc trước mọi người đều nghĩ Mục Lăng Thành đồng ý với cậu là vì để lại cho cậu mặt mũi. Sau đó còn khen Mục Lăng Thành rất lịch, cái gì mà không đành lòng từ chối nữ sinh, nhất định phải đem người đàn ông tốt như vậy nắm chắc trong tay.”
“Vậy cô ta định tỏ tình lúc nào, chẳng lẽ đình làm trận lớn à? Cũng không sợ thất bại.” Vu Thiến Thiến cười trên nỗi đau của người khác.
Chu Yến suy nghĩ: “Hình như chiều thứ sáu tuần này có cuộc thi đấu bóng rổ giữa khoa công nghệ với khoa kiến trúc, cô ta định tỏ tình ở ngay trên sân.”
“Nam Khanh, có người nhớ thương nam thần nhà cậu kìa, ngày mai bọn mình cùng cậu ra mặt?”
“… Đừng để ý đến cô ta nữa, nhàm chán.” Tưởng Nam Khanh tiếp tục đeo tai nghe nằm xuống ngủ.
—
Trưa thứ sáu, Tưởng Nam Khanh và bạn cùng phòng cùng nhau đi ăn.
Trương Xuân Phàm cắn cắn đũa, đột nhiên nói: “Hiếm khi buổi chiều không phải lên lớp, hay là chúng ta cùng nhau đi xem học trưởng Mục Lăng Thành thi đấu bóng rổ đi?”
Chu Yến lắc đầu: “Mình không đi được, hôm nay mình còn phải đến tiệm trà sữa.”
Tưởng Nam Khanh cũng nói: “Cậu và Thiến Thiến cứ đi đi, mình còn có việc.”
“Cậu thì có việc gì chứ, hôm nay cũng đầu cần lên lớp?”
Tưởng Nam Khanh: “Hai ngày trước mình đã tìm được một việc làm, xế chiều hôm nay đã hẹn đến đó dạy học cho người ta rồi.”
Trương Xuân Phàm thở dài: “Cậu thật là, sao lại sắp xếp kín hết thời gian thế, chẳng trách người khác nghĩ rằng cậu và Mục Lăng Thành rạn nứt tình cảm, bây giờ mình cũng không thể không hoài nghi hai cậu có vấn đề đấy.”
Tưởng Nam Khanh trợn mắt: “Cảm ơn cậu đã quan tâm, nhưng mà bọn mình vẫn rất tốt.”
“Nhưng hôm nay Lâm Tiêu sẽ tỏ tình với người đàn ông của cậu đó, cậu không định ra mặt à?”
“Mình tin tưởng Mục Lăng Thành, Lâm Tiêu không làm được gì đâu.” Tưởng Nam Khanh nhún vai: “Với lại, mình phải học cách cúi đầu khi đối mặt với hiện thực, dù sao vẫn phải kiếm cho bản thân chút tiền sinh hoạt chứ.”
Học phí của cô là do chú Quách trả, nhưng mà cứ nhận tiền từ Quách gia mãi cũng không nên chút nào.
Hơn nữa…
Tương lai cô còn muốn ra nước ngoài du học, nếu như không có tiền thì chỉ có thể nằm mơ thôi.
Cô biết, đến lúc đó Mục Lăng Thành chắc chắn sẽ tình nguyện giúp cô, nhưng cô không thể tạo thêm gánh nặng cho anh được.
Anh cũng không phải là người vô cùng giàu có, cô không muốn để anh phải cực khổ vì mình, nếu vậy cô sẽ có áp lực.
—
Sau bữa trưa, Tưởng Nam Khanh quay về ký túc xá nghỉ ngơi một lát, lúc đến giờ đi làm thêm, cô nhận được điện thoại của Mục Lăng Thành.
“Sao hôm nay lại niềm nở gọi cho em thế, mau nói đi, có phải anh nhớ em không?” Tưởng Nam Khanh nghe điện thoại, vừa đi ra khỏi ký túc xá vừa mỉm cười.
“Đúng vậy, đã lâu rồi chưa gặp em. Anh phát hiện hai chúng ta không có thời gian rảnh rỗi để ở bên nhau, thật thê thảm.” Ở đầu bên kia, giọng điệu của Mục Lăng Thành giống như một đứa trẻ đang làm nũng.
Tưởng Nam Khanh quét mã xe đạp công cộng, sau đó cất điện thoại vào túi, cô đeo tai nghe lên, bắt đầu đạp xe: “Nghe nói chiều nay anh thi đấu bóng rổ, cố lên nha, hôm nay em phải đi làm thêm, hai ngày trước đã nói với anh rồi.”
Mục Lăng Thành do dự: “Khoa bọn anh thi đấu muộn, có lẽ sáu giờ mới kết thúc. Nếu em dạy xong sớm, nói không chừng vẫn có cơ hội nhìn phong thái của bạn trai em trên sân bóng rổ.”
“Em biết, anh gọi điện cho em chắc chắn là muốn em đến xem anh thì đấu bóng rổ. Được rồi, năm giờ chiều nay em sẽ quay lại trường học, chắc là vẫn kịp xem.”
“Ừ, buổi tối chúng ta ăn cơm với nhau.” Rốt cuộc Mục Lăng Thành cũng vui vẻ hơn một chút.
“Đúng rồi, chuyện là…”
“Sao thế?”
Tưởng Nam Khanh do dự một chút, cuối cùng vẫn không nói cho anh biết chuyện Lâm Tiêu muốn tỏ tình. Một bất ngờ lớn như vậy, nếu cô nói ra sẽ mất hay.
“Không có việc gì, em đang lái xe, không thèm nghe anh nói nữa, buổi tối gặp lại sau nhé.” Tưởng Nam Khanh nói xong liền cúp điện thoại.
Cô vừa nhìn thấy Lưu Minh Triết, không nói hai lời liền muốn quay người lên taxi đi về, Tưởng Nam Khanh và Khúc Kỳ vội giữ cô lại.
“Làm gì thế, mọi người khó khăn lắm mới tụ tập với nhau, hai ngày nữa bọn mình phải đi rồi, coi như là cùng bọn mình ăn bữa cơm đi.” Cookie lôi kéo không cho cô ấy đi.
Tề Duy Duy bất đắc dĩ thở dài, nhìn hai người họ: “Chẳng qua là mình nể mặt hai cậu, nếu không mình nhất định không đến đâu!”
Tưởng Nam Khanh và Cookie nhìn nhau cười, cùng nhau gật đầu.
Kéo Tề Duy Duy đến bờ biển, ba người Mục Lăng Thành, Trần Thiếu Ngang và Lưu Minh Triết đang dựng lều và chuẩn bị khuôn nướng.
Nhìn ba người họ bận rộn, Tưởng Nam Khanh hỏi: “Mọi người có cần giúp không?”
Mục Lăng Thành đang đóng đinh, nghe cô hỏi liền nhìn sang, anh mỉm cười: “Hay là em qua đây giúp anh đi?”
Tưởng Nam Khanh suy nghĩ, sau khi nháy mắt ra hiệu với Cookie, liền chạy đến chỗ Mục Lăng Thành.
Cookie thấy Trần Thiếu Ngang đang dựng lều một mình, cô mím môi lại, ngượng ngùng nói: “Vậy, mình đi giúp anh ấy.”
Nói xong thì lập tức chuồn mất.
“Này!” Hai người này làm sao thế, đều đi hết rồi, bỏ lại cô một mình…
Cô nhìn thấy Mục Lăng Thành và Tưởng Nam Khanh đang đùa giỡn với nhau, lại nhó qua Cookie bị Trần Thiếu Ngang nhìn đến nỗi đỏ bừng mặt, nếu cô qua đó cũng không thích hợp lắm.
Cuối cùng, ánh mắt Tề Duy Duy dừng lại, nhìn về bóng lưng Lưu Minh Triết đang chuẩn bị vỉ nướng, nhóm lửa.
Cô yên lặng đứng đó, ánh mắt nhìn bóng lưng Lưu Minh Triết bận rộn bóng lưng xuất thần.
Ngay lúc này, Lưu Minh không hề báo trước mà quay người lại, liếc mắt về phía bên này.
Trong lòng Tề Duy Duy có chút hồi hộp, cô vội vàng quay mặt đi, làm như không có chuyện gì đi về bãi cát phía xa, tìm một tảng đá lẳng lặng ngồi xuống, không nói một lời.
Lưu Minh Triết ngây người một lúc, cũng không lên tiếng, tiếp tục làm việc của mình.
Từng cơn sóng vỗ vào bờ những lớp bọt trắng xóa, ngọn sóng ngoài khơi xa xa giáp hòa một thể với chân trời tít tắp, hùng vĩ mà và tráng lệ.
Ánh hoàng hôn đỏ rực, cùng với những đám mây sáng lạn, tạo nên một bức tranh hoàn hảo.
Mục Lăng Thành và Tưởng Nam Khanh dựng lều xong, hai người đi đến bên cạnh Lưu Minh Triết hỗ trợ, thấy anh không yên lòng, thi thoảng ánh mắt sẽ nhìn về phía Tề Duy Duy, Mục Lăng Thành vỗ bờ vai anh: “Muốn đi thì đi đi, chỗ này cứ để bọn mình.”
“Mình…” Lưu Minh Triết gãi gãi cái ót, có chút do dự.
Mục Lăng Thành đấm nhẹ vào ngừng anh: “Lần này bọn mình làm vậy là vì hai người các cậu đó, cậu đừng có ‘bùn nhão không dính được tường’, có gì phải sợ chứ, cậu có phải đàn ông không?”
Lưu Minh Triết thở dài một hơi, cuối cùng vẫn quay người đi về phía Tề Duy Duy.
Mục Lăng Thành ngồi nướng đồ ăn, Tưởng Nam Khanh ngồi bên cạnh anh, nhìn Lưu Minh Triết và Tề Duy Duy không chớp mắt.
Cô nhìn thấy Lưu Minh Triết vừa đi qua, Tề Duy Duy lập tức đứng dậy. Sau đó bị Lưu Minh Triết bắt lấy cổ tay, không biết anh đang nói gì với Tề Duy Duy.
Thấy cô vô cùng chăm chú, Mục Lăng Thành vẫy vẫy tay trước mặt cô: “Có người yêu đẹp trai của em ngồi bên cạnh cũng không thu hút được em à? Ở đó có gì hấp dẫn em thế?”
Tưởng Nam Khanh đánh tay anh: “Đừng nháo.”
“Em cảm thấy hai cậu ấy có vẻ sắp làm lành rồi.” Tưởng Nam Khanh tiếp tục chống cằm nhìn bên đó, như có điều suy nghĩ.
Mục Lăng Thành chọc chọc đầu cô: “Em quan tâm nhiều như vậy làm gì, anh nhớ là bạn học Tưởng Nam Khanh không thích nhúng tay vào những chuyện không liên quan đến mình kia mà, sao bây giờ lại thay đổi rồi?”
“Vậy thì phải xem đối tượng là ai nữa!” Tưởng Nam Khanh trợn mắt nhìn anh.
Đột nhiên Mục Lăng Thành hứng thú nhìn cô: “Vậy còn anh thì sao, em có muốn quan tâm đến anh không?”
“Quan tâm anh làm gì?” Tưởng Nam Khanh bị anh hỏi vậy có chút khó hiểu.
Mục Lăng Thành kéo đầu cô dựa lên vai mình, sau đó nói: “Vào một buổi tốt đẹp trời nhừ vậy, đừng nghĩ đến những người khác nữa, nghĩ đến anh nhiều một chút.”
Tưởng Nam Khanh không nhịn được bật cười, kéo cái lỗ tai đỏ bừng của Mục Lăng Thành, trêu chọc anh: “Không nhìn ra đó, thì ra anh lại dính người như vậy?”
“Nhưng mà, hôm nay tâm tình cô đây không tệ, sẽ cưng chiều cháu trai một chút.” Cô nói xong liền ôm lấy mặt anh, hôn lên trán anh mấy cái.
Lúc này, đột nhiên có nước tung tóe, Mục Lăng Thành vô thức ôm Tưởng Nam Khanh vào lòng, che chở cô, vừa nghiêng đầu liền thấy Lưu Minh Triết cầm một chai nước khoáng bị đục lỗ, phun về phía hai người.
Thấy Mục Lăng Thành nhìn qua, anh ta cười cười, trong lòng càng thêm vui vẻ: “Trước mặt mọi người mà hai người các cậu làm gì thế? Đừng để ảnh hưởng đến người khác chứ?
Sau đó lại quay ra trêu chọc Tưởng Nam Khanh: “Nam Khanh à, mình nói cậu nghe này, là con gái không nên chủ động quá, sẽ dạy hư đàn ông đó, cậu biết chưa?”
Tưởng Nam Khanh có chút xấu hổ: “…”
“Lưu Minh Triết, con mẹ cậu!” Mục Lăng Thành đứng dậy hét lên cướp lấy chai nước trong tay anh ta, Lưu Minh Triết thấy tình thế không ổn lập tức chuồn đi.
Tề Duy Duy đứng ở một bên, trên mặt nở nụ cười hiếm thấy: “Hai người các anh đừng đuổi nhau nữa, vẫn còn chưa nướng đồ đâu, em đói bụng rồi!”
Tưởng Nam Khanh đi qua, khoác tay lên vai Tề Duy Duy: “Làm hòa nhanh vậy à? Mình nói cậu nghe, loại người như Lưu Minh Triết phải đè xuống đánh cho một trận mới hả giận được.”
Tề Duy Duy cười: “Bởi vì vừa rồi anh ấy trêu chọc cậu, cho nên cậu muốn báo thù đúng không?”
“… Thôi được rồi, hai người các cậu làm hòa rồi, hai người các cậu là thân nhất, mình nói không lại.” Tưởng Nam Khanh bất đắc dĩ buông tay.
Tề Duy Duy nắm lấy tay cô: “Mình biết là cậu vì mình. Nhưng mà, hai ngày nữa các cậu phải đi rồi, mình không muốn tốn thời gian để tức giận nữa. Trong lòng anh ấy có mình là được rồi, đúng không?”
Nói đến chuyện này, Tề Duy Duy đột nhiên cảm thấy buồn bực, “Trước kia không cảm thấy gì, bây giờ suy nghĩ kĩ một chút, mấy người các cậu đều đến thành phố C, chỉ có một mình mình ở lại Cần Nam, sao mình lại thảm vậy chứ, thật đáng thương!”
“Vậy cậu thi nghiên cứu đi, sau này đến Đại học C.”
Tề Duy Duy lắc đầu liên tục: “Thôi, cậu có thể tha cho mình không, mình không muốn trải qua cảm giác thi đại học lần nữa đâu. Hơn nữa, ngay từ đầu mình đã không phải loại người thích học tập.”
—
Kỳ nghỉ Quốc khánh trôi qua rất nhanh, sau khi quay lại trường học, Tưởng Nam Khanh chính thức điều chỉnh trạng thái học tập, tiếp tục hành trình trở thành học bá.
Khoảng thời gian này, cuộc bầu chọn hoa khôi cuối cùng cũng kết thúc, ban đêm, tất cả thành viên ký túc xá phòng 301 xem được kết quả liền trợn mắt há mồm.
“Vậy mà không phải Nam Khanh của chúng ta! Xảy ra chuyện gì vậy chứ!” Trương Xuân Phàm không phục, đập giương một cái.
Vu Thiến Thiến thở dài: “Cũng không biết là ai giữa đường lại đưa ra quy định mới, cái gì mà có bạn trai rồi thì không được tham gia bầu chọn nữa, vậy nên đến cơ hội trở thành hoa khôi Nam Khanh cũng không có.”
“Còn có thể là ai chứ, diễn đàn của trường chúng ta thuộc quyền quản lý của bộ tuyên truyền, bộ trưởng bộ tuyên truyền lại là bạn cùng phòng của Mục Lăng Thành. Nếu như Mục Lăng Thành không đồng ý, ai dám thêm tự tiện đưa ra quy tắc?” Trương Xuân Phàm nói, lại nhìn Tưởng Nam Khanh đang ngồi trước bàn làm bài tập, “Nam Khanh, có thật là Mục Lăng Thành giở trò không? Cậu ấy sợ cậu quá chói mắt sao? Không ngờ chủ tịch Mục của chúng ta lại là người cẩn thận như vậy.”
“Ừ.” Tưởng Nam Khanh qua quýt đáp lại, đầu cũng không ngẩng lên.
Trương Xuân Phàm không thể tưởng tượng nổi: “Nam Khanh, cậu vui đầu làm gì thế, mình thấy cậu vẫn luôn bận rộn suốt.”
Tưởng Nam Khanh: “Không phải hôm nay thầy giao cho chúng ta một đề toán sao, mình đang tìm cách giải.”
“Cậu còn tìm cách giải sao? Hôm nay thầy đã nói đề này rất khó, bảo chúng ta thử xem thôi, cũng không trông mong chúng ta giải được. Thầy bảo chúng ta làm thử một lần cũng có nghĩa là không phải làm.”
Tưởng Nam Khanh: “… Dù sao mình cũng nhàn rỗi mà.”
Trương Xuân Phàm bất đắc dĩ nhún vai: “Ai da, học bá và chúng ta đúng là không giống nhau.”
Vu Thiến Thiến đột nhiên tiến lại gần: “Hơn nữa, từ khi kết thúc kỳ nghỉ Quốc khánh, dường như cậu vẫn luôn vui đầu làm bài tập, sao lại không thấy cậu với Mục Lăng Thành thường xuyên hẹn hò nữa, chẳng lẽ hai người… cãi nhau?”
“Không có, bởi vì công việc học nặng nề nên ít gặp mặt hơn.”
Vu Thiến Thiến và Trương Xuân Phàm nhìn nhau một chút, Trương Xuân Phàm nói: “Vậy nên không phải là hai người cãi nhau, mà là vì cậu muốn từ bỏ Mục Lăng Thành để tập trung học tập?”
Cuối cùng Tưởng Nam Khanh cũng buông bút xuống, quay đầu nhìn hai người họ đang ngồi trên giường: “Cái gì mà mình từ bỏ anh ấy chứ, cậu nhìn khoa chúng ta xem, mối ngày đều phải lên lớp, mỗi buổi tối đều phải tự học, mình thật sự không có thời gian mà. Với lại anh ấy cũng rất bận, không chỉ học tập mà còn phải quản lý hội sinh viên, có khi còn bận hơn cả mình.”
Vu Thiến Thiến “chậc chậc” hai tiếng: “Cậu cũng thật rộng lượng, Mục Lăng Thành là ai chứ, chủ tịch hội sinh viên, đại thần khoa công nghệ, đứng đầu Đại học C! Số người muốn theo đuổi cậu ấy có xếp một vòng Đại học C cũng không đủ chỗ, cậu vất vả lắm mới bắt được cậu ta, cẩn thận một ngày nào xuất hiện tình địch cướp nam thần nhà cậu đi đấy.”
Tưởng Nam Khanh không nhịn được bật cười: “Ồ, vậy có phải mình nên trói anh ấy lên người mình, đi đâu cũng mang theo không?”
Vu Thiến Thiến gật đầu như giã tỏi: “Đúng đúng đúng, chính là làm như vậy! Phải làm như vậy mới đề phòng được cậu ta trật đường ray.”
Tưởng Nam Khanh: “…”
Ba người đang náo nhiệt bàn luận, đột nhiên Chu Yến từ bên ngoài trở về, vừa vào cửa đã lắc lắc hộp quà nhỏ trong tay: “Hôm nay mình được phát lương, mọi người cùng nhau ăn bánh ngọt đi.”
Kỳ nghỉ Quốc khánh vừa rồi, Chu Yến đã tìm được công việc part time ở quán trà sữa gần trường học, nếu như không cần lên lớp cô ấy sẽ qua đó làm việc.
Trương Xuân Phàm vui vẻ leo xuống giường: “Oa, cậu được phát lương sớm vậy à, mình nhớ cậu làm cũng chưa được mấy ngày mà?”
“Cái gì chứ, hôm này là ngày mùng 9 tháng 11, mình đã đi làm hơn một tháng rồi đó.” Chu Yến vừa nói vừa mở hộp bánh ngọt ra, “Ở trên còn có ô mai mà cậu thích đó.”
Hai mắt Trương Xuân Phàm tỏa sáng: “Vẫn là tiểu Yến Yến của chúng ta tốt nhất! Mình yêu cậu chết đi được!”
Sau đó lại gọi Vu Thiến Thiến và Tưởng Nam Khanh đến, “Hai người các cậu ở đó làm gì, mau tới đây ăn đi!”
Vu Thiến Thiến lười nhác xuống giường: “Mình đang giảm béo, cậu đút mình ăn quả anh đào phía trên là được rồi, cảm ơn cậu!”
Chu Yến đút cho cô ấy một quả anh đào, Vu Thiến Thiến thỏa mãn xoa đầu Chu Yến: “Tiểu Yến Yến thật ngoan.”
“Có ngon không?” Chu Yến ngửa mặt lên hỏi cô.
Vu Thiến Thiến gật đầu: “Rất ngon! Là bánh ở cửa hàng bên cạnh tiệm trà sữa phải không, mình nói cậu biết tiệm bánh đó là ngon nhất!”
“Nam Khanh, cậu không ăn à?” Chu Yến lại hỏi.
“Chờ mình một chút, đều tại hai người họ quấy rầy mình làm bài, một lát nữa là xong rồi.”
Chu Yến đi tới xem, vô cùng kinh ngạc: “Oa, Nam Khanh, không ngờ cậu lại giải được, làm được một nửa thì đột nhiên bị mắc kẹt. Vừa rồi lúc mình đi làm vẫn luôn suy nghĩ đến đề này, nhưng mà một chút cũng không nghĩ ra được.”
Sau khi Tưởng Nam Khanh viết xong trình tự cuối cùng, cô bỏ bút xuống, cười: “Thật ra như vậy là tốt lắm rồi, chờ lát nữa mình chỉ cho cậu.”
Trương Xuân Phàm ở bên kia cầm bánh ngọt lắc đầu: “Quên đi, mình vẫn chỉ nên ăn bánh ngọt thôi, các cậu cứ làm bài tiếp đi.”
“Cắt, cậu mơ đẹp lắm.” Tưởng Nam Khanh nói xong liền cướp lấy bánh ngọt trong tay Trương Xuân Phàm, cô xúc một miệng đút cho Chu Yến trước, sau đó mới ăn một miếng, còn không quên gật đầu khen ngời, “Ăn khá ngon, không tệ lắm!”
Sau khi ăn xong, mọi người cùng nhau đi rửa mặt, sau đó lên giường nằm, Chu Yến và Tưởng Nam Khanh nằm đối diện nhau, thấy Tưởng Nam Khanh đeo tai nghe lên rồi nhắm mắt lại, cô do dự mở miệng:
“Nam Khanh, có phải cậu và Mục Lăng Thành lâu rồi chưa gặp nhau không?”
“Cũng không lâu lắm, thứ sáu tuần trước bọn mình có ăn tối cùng nhau, thứ bảy, chủ nhật vừa rồi thì anh ấy đến công ty của học trưởng Cố Ngôn Thanh để giúp đỡ, cho nên không gặp nhau… cũng được bốn, năm ngày rồi.”
Tưởng Nam Khanh trả lời xong thì tháo tai nghe xuống, “Bình thường cậu không quan tâm mà, sao hôm nay lại hỏi chuyện này?”
“Chuyện là… trên đường đi làm về mình có nghe được một chuyện.”
“Chuyện gì? Chuyện gì?” Vu Thiến Thiến ở bên kia nghe thấy thì hỏi liên tục.
Chu Yến nói: “Hôm nay mình gặp được bạn cùng phòng của hoa khôi năm ngoái, Lâm Tiêu, hình như đang lập kế hoạch tỏ tình với Mục Lăng Thành.”
“Cái gì?” Trương Xuân Phàm vô cùng kinh ngạc, “Mục Lăng Thành có bạn gái rồi có được không, Lâm Tiêu nghĩ cái gì thế, muốn làm tiểu tam à?”
“Mình nghe các chị ấy nói gần đây đã quan sát rất kĩ, thấy Mục Lăng Thành rất ít đi chung với Nam Khanh, chắc là Mục Lăng Thành không thích Nam Khanh nữa, tình cảm giữa hai người đang có vết nứt, cho nên đây chính là cơ hội.”
“Nhưng mà Lâm Tiêu theo đuổi Mục Lăng Thành ròng rã một năm trời, chẳng phải là không theo đuổi được à? Không lẽ bây giờ có thể đuổi kịp?” Vu Thiến Thiến khinh thường.
Chu Yến nhìn Tưởng Nam Khanh: “Có lẽ là cách tỏ tình khác người của Nam Khanh lần trước tạo cho Lâm Tiêu linh cảm, dựa theo cuộc nói chuyện mình nghe được, Lâm Tiêu định làm giống cậu, tỏ tình trước mắt nhiều người, như vậy sẽ khiến Mục Lăng Thành vì coi trọng mặt mũi mà đồng ý với cô ta. Dù sao thì lúc trước mọi người đều nghĩ Mục Lăng Thành đồng ý với cậu là vì để lại cho cậu mặt mũi. Sau đó còn khen Mục Lăng Thành rất lịch, cái gì mà không đành lòng từ chối nữ sinh, nhất định phải đem người đàn ông tốt như vậy nắm chắc trong tay.”
“Vậy cô ta định tỏ tình lúc nào, chẳng lẽ đình làm trận lớn à? Cũng không sợ thất bại.” Vu Thiến Thiến cười trên nỗi đau của người khác.
Chu Yến suy nghĩ: “Hình như chiều thứ sáu tuần này có cuộc thi đấu bóng rổ giữa khoa công nghệ với khoa kiến trúc, cô ta định tỏ tình ở ngay trên sân.”
“Nam Khanh, có người nhớ thương nam thần nhà cậu kìa, ngày mai bọn mình cùng cậu ra mặt?”
“… Đừng để ý đến cô ta nữa, nhàm chán.” Tưởng Nam Khanh tiếp tục đeo tai nghe nằm xuống ngủ.
—
Trưa thứ sáu, Tưởng Nam Khanh và bạn cùng phòng cùng nhau đi ăn.
Trương Xuân Phàm cắn cắn đũa, đột nhiên nói: “Hiếm khi buổi chiều không phải lên lớp, hay là chúng ta cùng nhau đi xem học trưởng Mục Lăng Thành thi đấu bóng rổ đi?”
Chu Yến lắc đầu: “Mình không đi được, hôm nay mình còn phải đến tiệm trà sữa.”
Tưởng Nam Khanh cũng nói: “Cậu và Thiến Thiến cứ đi đi, mình còn có việc.”
“Cậu thì có việc gì chứ, hôm nay cũng đầu cần lên lớp?”
Tưởng Nam Khanh: “Hai ngày trước mình đã tìm được một việc làm, xế chiều hôm nay đã hẹn đến đó dạy học cho người ta rồi.”
Trương Xuân Phàm thở dài: “Cậu thật là, sao lại sắp xếp kín hết thời gian thế, chẳng trách người khác nghĩ rằng cậu và Mục Lăng Thành rạn nứt tình cảm, bây giờ mình cũng không thể không hoài nghi hai cậu có vấn đề đấy.”
Tưởng Nam Khanh trợn mắt: “Cảm ơn cậu đã quan tâm, nhưng mà bọn mình vẫn rất tốt.”
“Nhưng hôm nay Lâm Tiêu sẽ tỏ tình với người đàn ông của cậu đó, cậu không định ra mặt à?”
“Mình tin tưởng Mục Lăng Thành, Lâm Tiêu không làm được gì đâu.” Tưởng Nam Khanh nhún vai: “Với lại, mình phải học cách cúi đầu khi đối mặt với hiện thực, dù sao vẫn phải kiếm cho bản thân chút tiền sinh hoạt chứ.”
Học phí của cô là do chú Quách trả, nhưng mà cứ nhận tiền từ Quách gia mãi cũng không nên chút nào.
Hơn nữa…
Tương lai cô còn muốn ra nước ngoài du học, nếu như không có tiền thì chỉ có thể nằm mơ thôi.
Cô biết, đến lúc đó Mục Lăng Thành chắc chắn sẽ tình nguyện giúp cô, nhưng cô không thể tạo thêm gánh nặng cho anh được.
Anh cũng không phải là người vô cùng giàu có, cô không muốn để anh phải cực khổ vì mình, nếu vậy cô sẽ có áp lực.
—
Sau bữa trưa, Tưởng Nam Khanh quay về ký túc xá nghỉ ngơi một lát, lúc đến giờ đi làm thêm, cô nhận được điện thoại của Mục Lăng Thành.
“Sao hôm nay lại niềm nở gọi cho em thế, mau nói đi, có phải anh nhớ em không?” Tưởng Nam Khanh nghe điện thoại, vừa đi ra khỏi ký túc xá vừa mỉm cười.
“Đúng vậy, đã lâu rồi chưa gặp em. Anh phát hiện hai chúng ta không có thời gian rảnh rỗi để ở bên nhau, thật thê thảm.” Ở đầu bên kia, giọng điệu của Mục Lăng Thành giống như một đứa trẻ đang làm nũng.
Tưởng Nam Khanh quét mã xe đạp công cộng, sau đó cất điện thoại vào túi, cô đeo tai nghe lên, bắt đầu đạp xe: “Nghe nói chiều nay anh thi đấu bóng rổ, cố lên nha, hôm nay em phải đi làm thêm, hai ngày trước đã nói với anh rồi.”
Mục Lăng Thành do dự: “Khoa bọn anh thi đấu muộn, có lẽ sáu giờ mới kết thúc. Nếu em dạy xong sớm, nói không chừng vẫn có cơ hội nhìn phong thái của bạn trai em trên sân bóng rổ.”
“Em biết, anh gọi điện cho em chắc chắn là muốn em đến xem anh thì đấu bóng rổ. Được rồi, năm giờ chiều nay em sẽ quay lại trường học, chắc là vẫn kịp xem.”
“Ừ, buổi tối chúng ta ăn cơm với nhau.” Rốt cuộc Mục Lăng Thành cũng vui vẻ hơn một chút.
“Đúng rồi, chuyện là…”
“Sao thế?”
Tưởng Nam Khanh do dự một chút, cuối cùng vẫn không nói cho anh biết chuyện Lâm Tiêu muốn tỏ tình. Một bất ngờ lớn như vậy, nếu cô nói ra sẽ mất hay.
“Không có việc gì, em đang lái xe, không thèm nghe anh nói nữa, buổi tối gặp lại sau nhé.” Tưởng Nam Khanh nói xong liền cúp điện thoại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương