Ngoan, Hôn Anh

Chương 57



Dường như thời gian sẽ không vì bất kỳ ai, cùng chẳng vì bất cứ chuyện gì mà dừng lại.

Chuyện gì tới rồi cũng sẽ tới.

Một ngày trước khi Tưởng Nam Khanh đi, Mục Lăng Thành không đi làm, anh ở nhà thu dọn đồ đạc với cô, dặn dò cô không được quên cái này, nhớ phải mang cái kia.

Đây là lần đầu tiên Tưởng Nam Khanh cảm thấy anh lề mề chậm chạp như vậy, cứ lải nhải không dứt.

Thật ra từ trước đến nay, Tưởng Nam Khanh vốn không để tâm đến chuyện ly biệt, cô đã quen với cuộc sống độc lập, cảm thấy cuộc vui nào cũng phải tàn, cho nên không cảm thấy buồn lắm.

Nhưng hôm nay sắp phải đi xa Mục Lăng Thành, trong lòng cô cảm thấy rất chua xót, hai mắt cũng cay cay, giống như đang thái hành tây vậy.

Cô vẫn luôn cho rằng bản thân không cần sống dựa vào ai, nhưng mà trải qua 4 năm đại học, cô đã vô tình ỷ lại vào Mục Lăng Thành, hận không thể ở bên cạnh anh, mãi mãi không rời.

Ban đêm, hai người ngồi cạnh nhau trên ghế sofa xem TV, âm thanh của TV rất lớn, nhưng không có ai chăm chú xem cả.

Đồng hồ trên tường cứ chạy một vòng lại một vòng, 10:00, 11:00 rồi đến 12:00, cuối cùng Mục Lăng Thành cũng quay đầu nhìn Tưởng Nam Khanh, giọng nói ấm áp: “Không còn sớm nữa, em đi ngủ đi, sáng mai còn phải dậy sớm ra sân bay.”

Tưởng Nam Khanh đột nhiên ôm lấy cổ anh, ngửa đầu nhìn anh: “Lần này em đi, anh sẽ không thay lòng chứ?”

Mục Lăng Thành nhíu mày: “Sao vậy, không tin tưởng anh? Công ty của anh cũng không có nhân viên nữ.”

Tưởng Nam Khanh chỉ là lẳng lặng nhìn anh, không nói lời nào.

Mục Lăng Thành cưng chiều nhéo nhéo cái mũi tinh xảo của cô: “Thôi nào, đừng suy nghĩ lung tung nữa, em đến Ý rồi, rảnh thì call video với anh, như vậy thì mỗi ngày chúng ta đều có thể nhìn thấy nhau, anh sẽ báo cáo mọi chuyện với em, được không?”

Tưởng Nam Khanh tựa vào ngực anh, vẫn trầm mặc như cũ.

Đương nhiên hai người có thể call video, chỉ là, cô không thể tựa vào lòng anh như bây giờ, cảm nhận được hơi thở và hơi ấm của anh, nói chung là không giống nhau.

Tưởng Nam Khanh cảm thấy bản thân đột nhiên làm giá.

“Không sao đâu, em đừng buồn rầu nữa, đây đâu giống phong cách bà cô của anh.” Mục Lăng Thành trêu chọc cô, muốn cô thả lỏng tâm trạng.

Anh kéo hai tay đang quấn lấy cổ mình ra: “Thức đêm không tốt cho sức khỏe, mau đi ngủ đi.”

Tưởng Nam Khanh lại ôm anh: “Mục Lăng Thành, ngày mai chúng ta đi lĩnh chứng đi?”

Mục Lăng Thành dở khóc dở cười: “Sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện này, lỡ như cục dân chính có nhiều người, em không kịp lên máy bay thì sao. Ngoan ngoãn đi du học đi, anh chờ em trở về, em vừa về nước chúng ta sẽ lập tức kết hôn, được không?”

Tưởng Nam Khanh được anh dỗ dành, cuối cùng cũng ngoan ngoãn về phòng đi ngủ.

Nhưng cô ở trên giường lăn qua lăn lại mấy lần, buồn bực đến nỗi không ngủ được, vì vậy xuống giường xỏ dép vào, mở cửa ra ngoài, gõ cửa Mục Lăng Thành một cái.

Mục Lăng Thành cũng chưa ngủ, lúc mở cửa ra thấy Tưởng Nam Khanh, anh ngây ra một lúc: “Sao vậy em?”

Tưởng Nam Khanh chui vào phòng ngủ, chui vào chăn của anh: “Em không ngủ được, đêm nay em phải ở đây.”

Hiếm khi cô như con mèo nhỏ dính lấy anh, trái tim Mục Lăng Thành như muốn mềm nhũn.

Anh đóng cửa lại, tắt đèn lên giường.

Vừa mới nằm xuống, Tưởng Nam Khanh liền tiến tới, chủ động hôn anh, xuống cổ của anh, cái tay nhỏ cũng không ngoan ngoãn vén áo thun của anh lên…

Nhịp tim Mục Lăng Thành đập nhanh hơn, anh cố nén ngọn lửa kia xuống, giữ lấy tay cô, giọng nói có hơi khàn khàn: “Khanh Khanh, đừng nháo.”

Tưởng Nam Khanh nằm sấp trên người anh, ngửa đầu nhìn anh: “Mục Lăng Thành, anh có muốn em không?”

Mục Lăng Thành trầm mặc.

Tưởng Nam Khanh lại hôn lên môi anh lần nữa, so với vừa rồi còn nhiệt tình hơn.

Mục Lăng Thành đè nén cảm xúc dồn dập trong lòng, nhắm mắt lại, duỗi tay đẩy cô ra: “Nghe lời anh, ngủ đi.”

Nghe được âm thanh khàn khàn của anh, cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng và nhịp tim của anh, Tưởng Nam Khanh khó hiểu hỏi: “Vì sao lại không muốn?”

Cô đã chủ động như vậy rồi, thế mà anh còn đẩy cô ra, chẳng lẽ không biết làm vậy sẽ khiến cô mất mặt sao?

Mục Lăng Thành bất đắc dĩ cười, kéo cô vào trong lòng, nói nhỏ bên tai cô: “Em đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa, anh là một người đàn ông bình thường, không tự chủ tốt đâu, nếu để anh ăn sạch sẽ, ngày mai em sẽ không đi được.”

Lúc này Tưởng Nam Khanh mới hiểu được ý của anh, cô ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, không làm thêm động tác dư thừa nào nữa.

____

Ngày hôm sau, lúc Tưởng Nam Khanh ra sân bay, Cookie, Trần Thiếu Ngang và Lưu Minh Triết đều đến.

Nhìn hai mắt Cookie đỏ như thỏ, Tưởng Nam Khanh có chút ghét bỏ, cô cười: “Không được khóc, ai không biết còn tưởng mình đi rồi sẽ không về được nữa.”

Cookie lau nước mắt, ôm lấy cô: “Vậy cậu đi bao lâu? Phải sớm trở về đấy.”

Tưởng Nam Khanh nghĩ nghĩ: “Mình cảm thấy mình lợi hai như vậy, chắc hai năm là hoàn thành các tín chỉ và tốt nghiệp rồi? Nhưng mà cũng không có con số cố định, ba năm đi, ba năm nữa mình nhất định sẽ về nước phát triển.”

Sau đó lại nói với Cookie, “Không phải cậu muốn thi nghiên cứu sinh vào Đại học C sao, ba năm nữa là tốt nghiệp rồi, rất đúng lúc.”

“Vậy chúng ta nói rồi nhé, ba năm nữa cậu nhất định phải trở về, không được đổi ý đâu.”

Lưu Minh Triết cũng nói: “Tưởng Nam Khanh, cậu không được để Lăng Thành của bọn mình một mình ôm hết tương tư đâu, về sớm quay về đấy.”

Ánh mắt Tưởng Nam Khanh rơi trên người Mục Lăng Thành, cô cười cười, vẫy tay với anh: “Em đi đây.”

“Ừ, đến nơi thì gọi cho anh.” Lúc này, trong mắt Mục Lăng Thành chỉ có hình bóng cô.

Tưởng Nam Khanh đột nhiên tiến lên ôm lấy cô anh, hôn nhẹ lên gò má anh: “Ở trong ngăn kéo bàn trà phòng khách, có một món quà em muốn đưa cho anh. Chờ em quay về, chúng ta tiếp tục nốt chuyện đang dang dở của tối qua…”

Cô nói xong, cũng không cho Mục Lăng Thành cơ hội phản ứng lại, trực tiếp kéo vali chạy đi.

Lưu Minh Triết không nhịn được trêu chọc: “Này, vừa rồi Tưởng Nam Khanh đã nói gì với cậu thế, sao tai lại đỏ như vậy?”

Mục Lăng Thành lườm anh ta một cái, không nói lời nào, quay người rời đi.



Lúc lên máy bay Tưởng Nam Khanh mới phát hiện ngồi cạnh người quen, cô kinh ngạc không thốt lên lời.

“Sao chị lại ở đây?” Cô ngồi xuống, nhìn Quách Mậu Tuyết đội mũ đeo khẩu trang, thật sự không thể tin nổi.

“Đương nhiên là đưa em đi Ý rồi.” Quách Mậu Tuyết kéo áo cô, “Em ngồi xuống đi, chắn cho chị, vừa rồi có mấy người ở đối diện cứ nhìn chị chằm chằm, bị nhận ra sẽ không tốt.”

“Ai cần chị đưa.” Tưởng Nam Khanh nhìn bộ dáng trang bị đầy đủ này của Quách Mậu Tuyết, không khỏi bật cười, “Em phát hiện, sau bộ phim thanh xuân vườn trường kia, độ nổi tiếng của chị lớn hơn, fans trên weibo cũng hơn 30 triệu người, không tệ, rất có tiềm năng. Nhưng mà cũng đâu cần như này, bị người ta phát hiện đi máy bay thì sao chứ? Chả lẽ diễn viên không được đi máy bay à?”

Quách Mậu Tuyết ho khan hai tiếng: “Nếu là bình thường thì không sao, nhưng bây giờ Cố Trí Dương đang đi công tác ở Ý, scandal của bọn chị vẫn còn đang xôn xao trên mạng, bây giờ chị lại bay đến Ý, lỡ như bị chụp ảnh lại, không biết bên truyền thông sẽ đưa tin thế nào.”

“Đây không phải là chuyện tốt sao, Cố Trí Dương nổi tiếng như vậy, có scandal với anh ấy cũng đâu bị lỗ.” Nói xong, Tưởng Nam Khanh ghé sát vào cô ấy, “Hai ngày trước mẹ gọi điện thoại cho em, nói chị với Cố Trí Dương ở ngoài đời rất thân thiết, scandal kia có phải là thật không? Hai người…”

“Đừng nói bậy, không có chuyện đó!” Quách Mậu Tuyết không muốn nói đến chuyện này, cô nghiêng đầu, tựa vào vai Tưởng Nam Khanh, “Haizz, Mục Lăng Thành thật đáng thương, cứ bị em bỏ rơi như vậy. Em cũng không sợ cậu ấy bị người khác cướp đi sao, dù sao thì Mục Lăng Thành cũng có rất nhiều người để ý, ví dụ như chị.”

“À.” Tưởng Nam Khanh nhướng mày, “Vậy chị theo đuổi anh ấy đi?”

Quách Mậu Tuyết tức giận liếc cô một cái: “Còn không phải là do cậu ấy thích em à, đắc ý cái gì chứ. Mặc dù chị thật sự thích Mục Lăng Thành, dù sao thì gương mặt kia… nhưng mà sau này cậu ấy sẽ trở thành em rể của chị, chị sẽ không có những suy nghĩ xấu đâu, em yên tâm đi.”

“Ai là em rể của chị.”

“Tưởng Nam Khanh!” Quách Mậu Tuyết bỗng nói to hơn, sau khi phản ứng lại thì nhanh chóng hạ giọng, “Em không thể vong ân phụ nghĩa như vậy được, chị sợ em và Mục Lăng Thành xa nhau, một mình rời khỏi quê hương, trên máy bay sẽ cảm thấy không thoải mái, vì vậy mới cùng em đi Ý, vậy mà em lại không tim không phổi nói chuyện với chị kiểu này.”

Tưởng Nam Khanh nghiêm túc nhìn cô ấy: “Thế rốt cuộc là chị đưa em đến Ý hay đi gặp người nào đó đang công tác ở Ý?”

“Chị buồn ngủ, chị muốn đi ngủ.”

Tưởng Nam Khanh: “…”



Sau khi đưa Tưởng Nam Khanh đi, Mục Lăng Thành quay về nhà, dựa theo lời dặn của Tưởng Nam Khanh, anh mở ngăn kéo bàn trà ra, thấy được món quà cô đã chuẩn bị.

Là một cuốn vở vẽ bằng tay.

Mục Lăng Thành ngồi trên ghế sofa, lật từng tờ ra xem.

Đây là những bức tranh Tưởng Nam Khanh vẽ lúc cùng Mục Lăng Thành đến công ty, mỗi một bức đều vẽ Mục Lăng Thành, lúc anh ngồi ở bàn làm việc, lúc anh lật sách tra tư liệu, lúc anh ăn cơm, lúc anh mệt mỏi nằm ngủ trên bàn…

Ba tháng, cô vẽ chín mươi chín bức chân dung của anh, ở góc bên phải của mỗi một bức đều có một bông hoa hồng được vẽ bằng tay, cô rất có năng khiếu hội hoa, tô màu rất đẹp, lúc nhìn qua còn tưởng là hoa thật vừa được hái.

Ở bức tranh cuối cùng, cô có viết một đoạn:

Em nghe nói chín mươi chín bông hoa hồng tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu, nhưng nếu tặng hoa thật, sẽ rất nhanh héo, sao có thể gọi là vĩnh cửu được?

Vẫn là để em tự vẽ, như vậy sẽ giữ được lâu hơn, bạn trai của em, anh cảm thấy thế nào?

Sau khi xem xong, anh cứ tha hồ khen em, em nhất định nghe được.

Dù sao thì chúng ta cũng có thần giao cách cảm mà.

【Tình yêu của anh.】
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...