Ngốc Tử
Chương 5
Diệp Tư Vũ cuối đầu như một hành động cảm ơn đã cứu giúp, sau đó chỉ vào cổ họng, hiện tại không nói được. Tử Trạch cũng chẳng trách, anh ta bưng mâm thức ăn đặt lên bàn bên cạnh, ôn nhu nói : "Chắc là anh đói rồi, cứ tự nhiên. Tôi ra có việc cần phải ra ngoài. À, ăn xong anh cứ để đó, còn nhà vệ sinh thì ở đó. Không được tùy tiện đụng vào đồ của tôi. Được rồi, tôi đi đây." Nói rồi Tử Trạch liền rời đi. Ọt~... Đói quá! Diệp Tư Vũ cẩn thận bưng mâm thức ăn đặt lên chân ngoan ngoãn dùng bữa. Ngon quá đi... Cảm ơn nha ân nhân. —————————— Tại ngôi biệt thự xa hoa, một nam nhân vận một bộ vest sang trọng đang rất tức giận đi qua đi lại, ly rượu van đỏ trên tay hắn sắp bể vị lực cầm của kẻ kia quá lớn. "Phong tổng, xin ngài giữ bình tĩnh, phía bên thám tử đang dò la tung tích sắp ra rồi. Ngài ngồi xuống chờ một chút nữa xem." Một vị thư kí nam thận trọng nhắc nhở. "A Lâm, con đừng quan tâm tới nó." Người phụ nữ giọng điệu nghiêm túc nhìn người được gọi là A Lâm, lại quay sang nhìn nam nhân đang gấp gáp tới nỗi vứt luôn cả ly rượu. "Con xem mình đã làm gì con dâu của mẹ, hiện tại người ta bỏ đi, để lại mỗi một tờ giấy ly hôn. Ha, vừa lòng hả dạ con chưa?" Giọng điệu đầy châm chọc cùng ghét bỏ. "Bà im ngay cho tôi." Hắn ta tức giận mắng. 'Mẹ mày không thích thì mày làm gì?' Bà nghĩ thầm chứ cũng chẳng nói ra, sợ mất vẻ uy nghiêm. Trước đó vài tiếng, Phong Dật Thần cùng Nhã Tịnh bàn về việc đổi thư ký cho hắn, người đó là Hàn Lâm. Còn về Phong tổng vì bị Tư Duệ lừa dối mà thuận theo, nói câu nào cũng ừ ừ cho có lệ. Cả ba bàn bạc xong thì ngồi đó dùng bữa, ai mà ngờ một vị quản gia gọi đến báo tin dữ. Diệp Tư Vũ mất tích!!! Phong Dật Thần thật không ngờ, kẻ hèn đó vậy mà cũng dám lẩn trốn hắn. Hừ, lần này bắt về được rồi họ Phong hắn cho cậu biết tay. Điện thoại hắn bị người ta gọi tới sắp nổ luôn rồi, lần nào cũng hỏi dáng dấp của Diệp Tư Vũ ra sao, Diệp Tư Vũ thường đi đến những đâu, gần đây có việc gì làm tâm sinh lý Diệp Tư Vũ bất ổn dẫn đến làm những việc dại dột không, và v...v... Phong Dật Thần là ai, một kẻ quan tâm thương vợ hay sao? Không không, hắn là một con sói máu lạnh, chỉ biết coi Diệp Tư Vũ là bao cát xả cơn giận cho hắn, đừng nói là hắn để tâm cậu buồn vui ra sao. Về phần hình ảnh sao? Ngày đại hôn đó, hoàn toàn không có lấy một tấm hình, có thì cũng bị hắn đem đốt cả rồi, ngày đó chẳng khác nào lễ tang đối với hắn vậy. Ba năm chung sống, số lần hắn chạm mặt cậu chỉ đếm trên đầu ngón tay, Phong Dật Thần chỉ dựa vào những ý nghĩ lơ mơ mà miêu tả cho họa sĩ phác họa nên việc tìm kiếm khá khó khăn. Hơn 11 giờ khuya, Phong Dật Thần vẫn ngồi chờ, ngồi ngay cái vị trí mà cậu thường ngồi, nhưng là chờ trong vô vọng. Ánh mắt hắn giăng đầy tơ máu tay siết chặt vào nhau đến run, Tư Vũ, tôi sẽ cho cậu nếm mùi thế nào là tuyệt vọng. —————————— "Tôi về rồi." Thanh âm trầm thấp của Tử Trạch vang lên. Diệp Tư Vũ đang ngủ trong phòng thì bị âm thanh kia làm cho tỉnh, cậu chống người ngồi dậy định xuống giường. Vì Tử Trạch chưa chuẩn bị dép đi trong nhà cho cậu nên cậu cố chịu lạnh đi. Dù gì cũng quen rồi. Tử Trạch lên phòng thì thấy Diệp Tư Vũ loạng choạng đi, bèn bước tới đỡ cậu lên giường. Bác sĩ Trạch hỏi nhỏ : "Nè, anh bỏ nhà đi bụi à. Khi nãy trên đường về tôi bị đám người lạ mặt dò hỏi, có vẻ giống anh nhưng tôi không chắc. Hình này nè." Nói rồi anh ta lấy ra một bức hình từ trong túi đưa cho Diệp Tư Vũ. Cậu bị chấn kinh, nhanh như vậy đã bị kẻ kia đuổi tới đây. Hai tay cầm bước hình run tới lợi hại, nước mắt ứa ra vì sợ, nếu phát hiện ra cậu ở đây thì cậu chết chắc. Thấy cậu tỏ ra lo sợ, Tử Trạch bọn họ chắc chắn là kẻ xấu, anh nắm lấy bả vai nhỏ gầy của Diệp Tư Vũ mà hứa hẹn : "Anh yên tâm, tôi sẽ không khai ra đâu. Còn nữa, tôi sẽ cho anh tá túc ở nhà tôi." Ánh mắt anh như tỏa ra tia sáng, nhìn cậu. Diệp Tư Vũ chậm rãi gỡ tay Tử Trạch trên vai, khẽ lắc đầu, cậu chỉ chỉ tờ giấy trên bàn, Tử Trạch lấy giúp để cậu ghi : "Tôi thực cảm ơn anh, cứu tôi qua ải này tôi đã mang ơn anh nhiều rồi. Giờ không phiền tới anh nữa. Chuyện gia đình tôi tự tôi giải quyết." Ý tốt bị chối từ, Tử Trạch cũng chẳng buồn chi, bản thân mình bớt nhiều chuyện lại a. "Vậy thì tối nay ở đây ngủ tạm đi, khi nào khỏe rồi anh đi." Anh cười nhẹ, lúc ra cửa giúp cậu tắt đèn rồi đóng cửa rồi mới rời đi. Phải chi Thần Thần cũng ôn nhu như vậy... Diệp Tư Vũ nằm xuống giường cuộn mình lại, lệ muốn rơi nhưng cứ giữ trên khoé mắt. Nếu như có thể lưu lưu lại đây lâu một tí thì quá tốt. Lâu lắm rồi Diệp Tư Vũ mới cảm nhận lại được cái ấm áp của một căn phòng thực sự, nó làm cậu quyến luyến cái hạnh phúc nhỏ nhoi chợt đến nhưng cũng đi thật nhanh, nước mắt không kềm nén được nữa mà tuôn rơi, gối bị ướt một mảng lớn. "Hức... hức..." Bên ngoài căn phòng nhỏ, một thiếu niên đứng dựa vào cửa nghe lén, là Tử Trạch. Anh không biết quá khứ của cậu, không biết cậu nhớ thương ai lại càng không biết tên cậu, nhưng tim anh vẫn thấy nhói, cảm thương cho người nọ. —————————— Diệp Tư Vũ tỉnh dậy lúc 5 giờ sáng, cậu lục đục dọn đống đồ chuẩn bị ly khai thì bắt gặp Tử Trạch : "Anh sao lại về sớm như vậy, ở lại đây cho khỏe rồi hẳn đi." Diệp Tư Vũ khàn giọng đáp : "Tôi không thể... khụ... làm phiền nhiều như vậy... Xin phép. À, tôi là Diệp Tư Vũ, về sau... khụ...nếu có chuyện gì cần nhờ cứ nói, tôi sẽ cố gắng giúp đỡ." Tử Trạch hơi luyến tiếc, thấy cậu bước đi gần tới cửa bèn chặn lại : "Anh... ở đây mấy hôm đi. Tôi... tôi ở một mình chán, anh ở với tôi mấy hôm..." Diệp Tư Vũ thì có gì để chối từ ý tốt, cậu cần ít thời gian để ổn định lại cuộc sống, việc làm cũng cần phải tìm: "À, vậy thì... cũng được, tôi cảm ơn anh." Nhận được sự đồng ý, tâm tình Tử Trạch phấn chấn lên đôi chút, nhanh chóng dẫn Diệp Tư Vũ tới một khách phòng rộng rãi hơn cho Diệp Tư Vũ. "Cho tôi ngủ cái phòng kia là được rồi, không cần... khụ... phô trương như vậy... khụ..." Diệp Tư Vũ xua tay. "Ài, anh đừng ngại cứ ở đi, nhà tôi rộng như vậy. Với cả tôi coi anh là khách quí, chẳng lẽ lại phải ngủ căn phòng bé xíu kia." Không đợi Diệp Tư Vũ phản bác, anh đã đẩy cậu vô trong phòng đóng cửa lại, còn nói vọng vào : "Nghỉ ngơi cho tốt vào." Diệp Tư Vũ bị xoay cho chóng mặt, không kịp ư hử tiếng nào thì người kia đã đi mất rồi. Anh ta dặn không được tuỳ tiện đụng chạm vào những thứ trong nhà Tử Trạch nên cậu tôn trọng mà nghe theo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương