[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)
Chương 229: Cô thật sự đúng là một diễn viên
Cô ta đưa tay ra, chuẩn bị cởi quần áo trên người Giang Bắc Minh.
Thế nhưng khi cô ta vừa chuẩn bị đưa tay ra thì Giang Bắc Minh vốn đang yên lặng ngủ say chợt chìa tay ra nắm lấy cánh tay cô ta.
“Bắc Minh, anh.” Hàn Nhã Văn chợt ngây người, cô ta hơi hoảng loạn. Thế nhưng phản ứng của Hàn Nhã Văn rất nhanh, chẳng bao lâu sau cô ta đã khôi phục lại vẻ trấn tĩnh, cô ta nhìn Giang Bắc Minh, cười nói: “Bắc Minh, anh tỉnh rồi sao? Vừa nãy anh uống say quá rồi à?”
Giang Bắc Minh ngồi dậy, anh chậm một điếu thuốc, hít một hơi, nhìn về phía Hàn Nhã Văn, nói: “Hàn Nhã Văn, cô nói xem, nếu như cô đi làm diễn viên thì cũng ổn lắm đấy chứ nhỉ?”
“Bắc Minh, sao anh đột nhiên lại nói vậy?” Hàn Nhã Văn hỏi.
“Chuyện này thì bản thân cô phải rõ nhất chứ” Giang Bắc Minh cười khẩy một tiếng: “Hàn. Nhã Văn, thành thật mà nói, năng lực diễn xuất của cô không tệ chút nào đâu. Từ lúc bắt đầu, khi cô diễn một màn kịch tình cảm lâm li bi đát, nếu như không phải tôi quan sát kỹ lưỡng thì tôi còn thật sự cho rằng cô bị người đàn ông kia vứt bỏ, thật sự không có nhà để về, đáng thương đến chừng nào!”.
“Bắc Minh, em.”
“Cô đừng nói nữa” Giang Bắc Minh lắc đầu: “Hôm nay lời cô nói đã đủ lắm rồi, bây giờ có lẽ đến lượt tôi nói rồi chứ?”
“Thật ra cô vốn dĩ không bị người đàn ông kia vứt bỏ, đúng không?” Giang Bắc Minh nói: “Cô nói cô bị người đàn ông đó bỏ rơi, nhưng thẻ ngân hàng của cô bị đóng băng rồi, sao cô lại xuất hiện ở cửa khách sạn này? Đã thế đây còn là khách sạn năm sao, ở một đêm ít nhất cũng tổn hơn ba triệu rưỡi. Hơn nữa lại còn trùng hợp đến thế, gặp được tôi ở nơi này? Gặp được tôi có còn nói gì mà cô chỉ quen duy nhất một người ở thành phố này?”
“Cô không cẩn thận làm đổ rượu lên quần tôi, chuyện này cũng là cô cố ý, đúng chứ? Bởi vì cô muốn để tôi đi vào nhà vệ sinh, nhân cơ hội tôi không có ở đây, lén lút bỏ thuốc vào trong ly của tôi, thuốc đó chẳng phải loại thuốc gì đặc biệt, nó chỉ là một loại thuốc an thần mà thôi, đúng không?” Giang Bắc Minh nhìn Hàn Nhã Văn, nói: “Thật ra mục đích của cô tôi đã nhìn ra cả rồi, cô chỉ muốn tôi ngủ thiếp đi, sau đó đưa tôi vào trong khách sạn này, tiếp đó cởi sạch quần áo trên người tôi ra, cô cũng cởi sạch quần áo của cô ra nốt, rồi chụp hình làm bằng chứng, sau đó ôm lấy tôi ngủ một đêm”
Tất cả những thứ này cô ta đã tính toán mất mấy ngày, hôm nay cuối cùng cũng hành động được, nhưng không ngờ tới cuối lại thất bại như vậy!
Đúng vậy, Giang Bắc Minh nói đúng, cô ta quả thật rất muốn ưỡn ngực ngẩng cao đầu, rất muốn có nhiều tiền, rất muốn có thể thỏa mãn hết lòng hư vinh của mình. Ban đầu khi ở bên người đàn ông kia, tiền anh ta cho cô khiến cô ta cảm thấy rất mãn nguyện.
Thế nhưng theo thời gian, dã tâm của cô ta ngày càng lớn, tiền người đàn ông đó cho cô ta cũng dần dần không đủ.
Vậy nên cô ta mới lợi dụng cách này, ra tay với Giang Bắc Minh.
Thế nhưng điều khiến cô ta bất ngờ chính là, tên Giang Bắc Minh nhìn có vẻ ngốc nghếch đấy lại thay đổi ba trăm sáu mươi độ, trở nên thông minh, xảo quyệt đến vậy!
“Giang Bắc Minh, thất bại một lần với tôi mà nói chẳng là gì cả, sớm muộn cũng có một ngày tôi khiến anh nằm trong tay tôi!” Hàn Nhã Văn cắn răng nghiến lợi nhìn bóng lưng Giang Bắc Minh, nói.
Thế nhưng khi cô ta vừa chuẩn bị đưa tay ra thì Giang Bắc Minh vốn đang yên lặng ngủ say chợt chìa tay ra nắm lấy cánh tay cô ta.
“Bắc Minh, anh.” Hàn Nhã Văn chợt ngây người, cô ta hơi hoảng loạn. Thế nhưng phản ứng của Hàn Nhã Văn rất nhanh, chẳng bao lâu sau cô ta đã khôi phục lại vẻ trấn tĩnh, cô ta nhìn Giang Bắc Minh, cười nói: “Bắc Minh, anh tỉnh rồi sao? Vừa nãy anh uống say quá rồi à?”
Giang Bắc Minh ngồi dậy, anh chậm một điếu thuốc, hít một hơi, nhìn về phía Hàn Nhã Văn, nói: “Hàn Nhã Văn, cô nói xem, nếu như cô đi làm diễn viên thì cũng ổn lắm đấy chứ nhỉ?”
“Bắc Minh, sao anh đột nhiên lại nói vậy?” Hàn Nhã Văn hỏi.
“Chuyện này thì bản thân cô phải rõ nhất chứ” Giang Bắc Minh cười khẩy một tiếng: “Hàn. Nhã Văn, thành thật mà nói, năng lực diễn xuất của cô không tệ chút nào đâu. Từ lúc bắt đầu, khi cô diễn một màn kịch tình cảm lâm li bi đát, nếu như không phải tôi quan sát kỹ lưỡng thì tôi còn thật sự cho rằng cô bị người đàn ông kia vứt bỏ, thật sự không có nhà để về, đáng thương đến chừng nào!”.
“Bắc Minh, em.”
“Cô đừng nói nữa” Giang Bắc Minh lắc đầu: “Hôm nay lời cô nói đã đủ lắm rồi, bây giờ có lẽ đến lượt tôi nói rồi chứ?”
“Thật ra cô vốn dĩ không bị người đàn ông kia vứt bỏ, đúng không?” Giang Bắc Minh nói: “Cô nói cô bị người đàn ông đó bỏ rơi, nhưng thẻ ngân hàng của cô bị đóng băng rồi, sao cô lại xuất hiện ở cửa khách sạn này? Đã thế đây còn là khách sạn năm sao, ở một đêm ít nhất cũng tổn hơn ba triệu rưỡi. Hơn nữa lại còn trùng hợp đến thế, gặp được tôi ở nơi này? Gặp được tôi có còn nói gì mà cô chỉ quen duy nhất một người ở thành phố này?”
“Cô không cẩn thận làm đổ rượu lên quần tôi, chuyện này cũng là cô cố ý, đúng chứ? Bởi vì cô muốn để tôi đi vào nhà vệ sinh, nhân cơ hội tôi không có ở đây, lén lút bỏ thuốc vào trong ly của tôi, thuốc đó chẳng phải loại thuốc gì đặc biệt, nó chỉ là một loại thuốc an thần mà thôi, đúng không?” Giang Bắc Minh nhìn Hàn Nhã Văn, nói: “Thật ra mục đích của cô tôi đã nhìn ra cả rồi, cô chỉ muốn tôi ngủ thiếp đi, sau đó đưa tôi vào trong khách sạn này, tiếp đó cởi sạch quần áo trên người tôi ra, cô cũng cởi sạch quần áo của cô ra nốt, rồi chụp hình làm bằng chứng, sau đó ôm lấy tôi ngủ một đêm”
Tất cả những thứ này cô ta đã tính toán mất mấy ngày, hôm nay cuối cùng cũng hành động được, nhưng không ngờ tới cuối lại thất bại như vậy!
Đúng vậy, Giang Bắc Minh nói đúng, cô ta quả thật rất muốn ưỡn ngực ngẩng cao đầu, rất muốn có nhiều tiền, rất muốn có thể thỏa mãn hết lòng hư vinh của mình. Ban đầu khi ở bên người đàn ông kia, tiền anh ta cho cô khiến cô ta cảm thấy rất mãn nguyện.
Thế nhưng theo thời gian, dã tâm của cô ta ngày càng lớn, tiền người đàn ông đó cho cô ta cũng dần dần không đủ.
Vậy nên cô ta mới lợi dụng cách này, ra tay với Giang Bắc Minh.
Thế nhưng điều khiến cô ta bất ngờ chính là, tên Giang Bắc Minh nhìn có vẻ ngốc nghếch đấy lại thay đổi ba trăm sáu mươi độ, trở nên thông minh, xảo quyệt đến vậy!
“Giang Bắc Minh, thất bại một lần với tôi mà nói chẳng là gì cả, sớm muộn cũng có một ngày tôi khiến anh nằm trong tay tôi!” Hàn Nhã Văn cắn răng nghiến lợi nhìn bóng lưng Giang Bắc Minh, nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương