[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)
Chương 30: Quá xinh đẹp
Sau khi lấy còng tay ra khống chế hai người đạo diễn Chu và Chị Lương, Mã Quốc Chính vội vàng đi đến trước mặt Giang Bắc Minh rồi nói với anh: “Anh Giang, thật sự rất xin lỗi, vừa rồi thiếu chút nữa đã hiểu lầm anh, tôi là con trai của ông cụ mà anh cứu hôm nay, cám ơn anh hôm nay đã cứu cha tôi, nếu không phải được anh ra tay cứu giúp thì khả năng cha tôi đã mất mạng rồi!” Lúc này Hồ Minh Đức cũng vươn tay ra, bắt lấy tay Giang Bắc Minh: “Anh Giang, tôi là con rể của ông cụ ấy, hôm nay thật sự phải cám ơn anh, thật ra tôi và cậu em vợ tôi định đến đây để cảm tạ anh đót” Nói xong, thì Hồ Minh Đức lấy một tấm thẻ từ trong ví ra: “Anh Giang, trong thẻ này có một tỷ rưỡi, anh nhận lấy đi, coi như là tiền thuốc hôm nay!” Hồ Minh Đức là nghệ sĩ hát tuồng nối tiếng, cha vợ anh ta, ông ngựa núi cao cũng là một nghệ sĩ đã thành danh, cho nên, nhà bọn họ không thiếu tiền.
Giang Bắc Minh nở nụ cười, đấy tấm thẻ lại cho Hồ Minh Đức rồi nói: “Ông Hồ, cha ông đã cho tôi ba trăm triệu, đối với tôi mà nói, số tiền đó đã đủ tiền thuốc men rồi.
Còn nữa, chuyện tôi dặn dò vợ với vợ ông, không biết bà ấy đã nói với ông chưa?” “Chưa nói!” Hồ Minh Đức sững sờ.
“Vậy đế tôi nói cho ông”
Giang Bắc Minh nói: “Trong ba ngày gần đây, ông đừng đi về phía bắc, nếu không chỉ có hại chứ không có lợi gì” “Phía bắc?” Hồ Minh Đức sững sờ: “Đúng vào ngày mai, tôi phải đến thu đô biếu diễn…” *Nếu từ chối được thì từ chối đi” Giang Bắc Minh nói “Anh Giang, anh có thế nói cho tôi biết nguyên nhân cụ thể là gì không?” Hồ Minh Đức hỏi.
*Tôi có thế xem tướng số một chút, ba ngày gần đây, nếu như ông đi về phía bắc thì sẽ gặp phải tai họa đố máu!” Giang Bắc Minh nói thêm: “Cho nên, tốt nhất là ông đừng đi” 7A…” Nghe thấy Giang Bắc Minh nói như vậy, Hồ Minh Đức thốt lên một tiếng, bởi vì, trong tiêm thức của ông ta, việc xem phong thủy dựa vào tướng số là việc mê tín dị đoan, Giang Bắc Minh nói ông ta sẽ gặp phải tai họa, tất nhiên là ông ta sẽ không tin tưởng.
Giang Bắc Minh cũng nhận ra Hồ Minh Đức không tin tưởng lời mình lắm, cho nên cũng không nói thêm gì nữa.
Hồ Minh Đức nói hai ngày nữa muốn mời Giang Bắc Minh ăn cơm, sau đó ông ta trao đổi số điện thoại với Giang Bắc Minh rồi đi cùng với đám người Mã Quốc Chính rời khỏi chỗ này.
Còn Giang Bắc Minh, lúc này anh đang nhanh chóng đi về phía ghế sô pha.
Lục Kỳ Yến đã hoàn toàn ngấm thuốc, cả người đều đỏ ửng lên, ngay cả quần áo cũng bị xé rách ở một vài chỗ.
Vừa rồi sau khi Hồ Minh Đức và Mã Quốc Chính đến, Giang Bắc Minh đã vô cùng sốt ruột, anh muốn nhanh chóng đến đây để cứu Lục Kỳ Yến, cũng may, mà hai người kia cũng không ở lại đây lâu.
Giang Bắc Minh ôm lấy cơ thể mềm mại nóng bỏng của Lục Kỳ Yến, rồi vội vàng đi vào trong phòng sau khó khóa chặt cửa lại.
Anh nhanh chóng đặt Lục Kỳ Yến lên giường, rồi Giang Bắc Minh lấy kim châm cứu ở trong túi mình ra “Tiếu Bắc, anh, giúp tôi một chút..” Ánh mắt mơ màng của Lục Kỳ Yến nhìn về phía Giang Bắc Minh, ngay sau đó cả người cô xông đến ôm chặt lấy cánh tay của Giang Bắc Minh.
Cảm nhận được cơ thể mềm mại nóng bỏng đang dán chặt vào người mình, nếu như không phải còn một tỉa lý trí cuối cùng thì Giang Bắc Minh thật sự đã không nhịn nối nữa Cái kim châm cứu đầu tiên vốn dĩ anh định dùng để giải độc cho Lục Kỳ Yến, nhưng cuổi cùng lại đâm vào người mình để mình tỉnh táo lại trước đã Sau đó anh bế Lục Kỳ Yến lên, đặt cô lại trên giường, rồi lấy kim châm ra nhanh chóng đâm vào vài huyệt vị trên người Lục Kỳ Yến, kết hợp cùng với linh khí bắt đầu giải độc cho cô.
Hai mươi phút sau, Lục Kỳ Yến đã yên tĩnh lại, cô lắng lặng nằm trên giường chậm rãi thiếp đi Sau khi đắp chăn cho Lục Kỳ Yến, Giang Bắc Minh thở ra một hơi, sau đó anh đi vào trong phòng tắm mở vòi nước ra, tắm nước lạnh một lượt, đến tận lúc ấy thì đầu óc anh mới bình tĩnh lại một chút.
Có đôi khi Giang Bắc Minh thật sự rất hận việc tại sao mình lại biết y thuật, nếu như anh không biết, thì hôm nay hoàn toàn có thể nhặt được món hời lớn, hơn nữa, cho dù sau đó khi Lục Kỳ Yến tỉnh lại, cũng sẽ không nói gì anh được cả, dù sao cũng do anh đã giúp cô, nếu anh không giúp, thì Lục Kỳ Yến sẽ không chịu đựng nối, thậm chí còn có khả năng sẽ mất mạng.
Nhưng mà, anh là người tu luyện, nếu như trong đầu anh có cách chữa trị mà anh không chữa, thì trong lòng anh sẽ rất áy náy, sẽ ảnh hưởng đến con đường tu luyện sau này! Người đại diện của Lục Kỳ Yến đã bị cảnh sát bắt đi, tất nhiên Giang Bắc Minh không thể nào đế Lục Kỳ Yến ở một mình trong khách sạn này được.
Anh gọi điện thoại cho cha mẹ vợ và Thấm Thanh Lan, nói với họ là mình có việc bên ngoài không về nhà được, để bọn họ tự chuấn bị bữa cơm trưa nay.
Sau đó, Giang Bắc Minh ngồi lên trên giường, yên lặng chờ Lục Kỳ Yến tỉnh dậy.a
Giang Bắc Minh nở nụ cười, đấy tấm thẻ lại cho Hồ Minh Đức rồi nói: “Ông Hồ, cha ông đã cho tôi ba trăm triệu, đối với tôi mà nói, số tiền đó đã đủ tiền thuốc men rồi.
Còn nữa, chuyện tôi dặn dò vợ với vợ ông, không biết bà ấy đã nói với ông chưa?” “Chưa nói!” Hồ Minh Đức sững sờ.
“Vậy đế tôi nói cho ông”
Giang Bắc Minh nói: “Trong ba ngày gần đây, ông đừng đi về phía bắc, nếu không chỉ có hại chứ không có lợi gì” “Phía bắc?” Hồ Minh Đức sững sờ: “Đúng vào ngày mai, tôi phải đến thu đô biếu diễn…” *Nếu từ chối được thì từ chối đi” Giang Bắc Minh nói “Anh Giang, anh có thế nói cho tôi biết nguyên nhân cụ thể là gì không?” Hồ Minh Đức hỏi.
*Tôi có thế xem tướng số một chút, ba ngày gần đây, nếu như ông đi về phía bắc thì sẽ gặp phải tai họa đố máu!” Giang Bắc Minh nói thêm: “Cho nên, tốt nhất là ông đừng đi” 7A…” Nghe thấy Giang Bắc Minh nói như vậy, Hồ Minh Đức thốt lên một tiếng, bởi vì, trong tiêm thức của ông ta, việc xem phong thủy dựa vào tướng số là việc mê tín dị đoan, Giang Bắc Minh nói ông ta sẽ gặp phải tai họa, tất nhiên là ông ta sẽ không tin tưởng.
Giang Bắc Minh cũng nhận ra Hồ Minh Đức không tin tưởng lời mình lắm, cho nên cũng không nói thêm gì nữa.
Hồ Minh Đức nói hai ngày nữa muốn mời Giang Bắc Minh ăn cơm, sau đó ông ta trao đổi số điện thoại với Giang Bắc Minh rồi đi cùng với đám người Mã Quốc Chính rời khỏi chỗ này.
Còn Giang Bắc Minh, lúc này anh đang nhanh chóng đi về phía ghế sô pha.
Lục Kỳ Yến đã hoàn toàn ngấm thuốc, cả người đều đỏ ửng lên, ngay cả quần áo cũng bị xé rách ở một vài chỗ.
Vừa rồi sau khi Hồ Minh Đức và Mã Quốc Chính đến, Giang Bắc Minh đã vô cùng sốt ruột, anh muốn nhanh chóng đến đây để cứu Lục Kỳ Yến, cũng may, mà hai người kia cũng không ở lại đây lâu.
Giang Bắc Minh ôm lấy cơ thể mềm mại nóng bỏng của Lục Kỳ Yến, rồi vội vàng đi vào trong phòng sau khó khóa chặt cửa lại.
Anh nhanh chóng đặt Lục Kỳ Yến lên giường, rồi Giang Bắc Minh lấy kim châm cứu ở trong túi mình ra “Tiếu Bắc, anh, giúp tôi một chút..” Ánh mắt mơ màng của Lục Kỳ Yến nhìn về phía Giang Bắc Minh, ngay sau đó cả người cô xông đến ôm chặt lấy cánh tay của Giang Bắc Minh.
Cảm nhận được cơ thể mềm mại nóng bỏng đang dán chặt vào người mình, nếu như không phải còn một tỉa lý trí cuối cùng thì Giang Bắc Minh thật sự đã không nhịn nối nữa Cái kim châm cứu đầu tiên vốn dĩ anh định dùng để giải độc cho Lục Kỳ Yến, nhưng cuổi cùng lại đâm vào người mình để mình tỉnh táo lại trước đã Sau đó anh bế Lục Kỳ Yến lên, đặt cô lại trên giường, rồi lấy kim châm ra nhanh chóng đâm vào vài huyệt vị trên người Lục Kỳ Yến, kết hợp cùng với linh khí bắt đầu giải độc cho cô.
Hai mươi phút sau, Lục Kỳ Yến đã yên tĩnh lại, cô lắng lặng nằm trên giường chậm rãi thiếp đi Sau khi đắp chăn cho Lục Kỳ Yến, Giang Bắc Minh thở ra một hơi, sau đó anh đi vào trong phòng tắm mở vòi nước ra, tắm nước lạnh một lượt, đến tận lúc ấy thì đầu óc anh mới bình tĩnh lại một chút.
Có đôi khi Giang Bắc Minh thật sự rất hận việc tại sao mình lại biết y thuật, nếu như anh không biết, thì hôm nay hoàn toàn có thể nhặt được món hời lớn, hơn nữa, cho dù sau đó khi Lục Kỳ Yến tỉnh lại, cũng sẽ không nói gì anh được cả, dù sao cũng do anh đã giúp cô, nếu anh không giúp, thì Lục Kỳ Yến sẽ không chịu đựng nối, thậm chí còn có khả năng sẽ mất mạng.
Nhưng mà, anh là người tu luyện, nếu như trong đầu anh có cách chữa trị mà anh không chữa, thì trong lòng anh sẽ rất áy náy, sẽ ảnh hưởng đến con đường tu luyện sau này! Người đại diện của Lục Kỳ Yến đã bị cảnh sát bắt đi, tất nhiên Giang Bắc Minh không thể nào đế Lục Kỳ Yến ở một mình trong khách sạn này được.
Anh gọi điện thoại cho cha mẹ vợ và Thấm Thanh Lan, nói với họ là mình có việc bên ngoài không về nhà được, để bọn họ tự chuấn bị bữa cơm trưa nay.
Sau đó, Giang Bắc Minh ngồi lên trên giường, yên lặng chờ Lục Kỳ Yến tỉnh dậy.a
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương