[Ngôn Tình] Mộng Hồng Trần
Chương 14: Chương cuối (Bản đầy đủ)
Hướng Thành trận, nói là trận kỳ thực cũng không phải, là một loại phương thức đàn tế cầu phúc của Phật gia.
Minh Hoa nương nương dùng vô thượng thần thông của ngài luyện hoá hình hài Vân Đàm, di thể nàng toả ra vô hạn quang minh, ánh sáng vừa tắt, còn lại chính là một viên đá trắng lạnh lẽo trơn nhẵn, viên đá hình quả trứng, to hơn lòng bàn tay nam tử trưởng thành một chút.
Đem tàn phách của Vân Đàm quán chú vào, viên đá rung động nhè nhẹ loé lên vầng sáng rồi lập tức thu liễm, bề ngoài trứng đá phát sinh biến hoá, mơ hồ nhìn được mặt ngoài hình thành vân đá, tổ hợp nên một bông hoa Mạn đà la.
Năm Vân Đàm ra đời, hồng thủy nhấn chìm đại địa, nhân gian lầm than đói khổ, người giết thịt người, mà đối tượng bị hi sinh, là trẻ con, là những đứa bé nhỏ nhất trong gia đình không có khả năng tự sinh tồn, người lớn hơn sẽ phải từ bỏ chúng bởi họ chết những đứa bé này cũng không sống được nữa. Chính cha mẹ phải là người dứt ruột cắt thịt con, để những đứa lớn hơn được sống, bắt buộc phải hi sinh.
Thiên tai hủy diệt khiến tiên giới ứng cứu hạ giới cũng vô cùng gian nan, yêu ma thủy quái muôn nơi lại thừa cơ trỗi dậy, tiên gia gồng mình chống đỡ chật vật tử thương thảm trọng, nhưng vừa ngã xuống sẽ lại đứng lên, sẽ có tiên giả khác thế chỗ.
Ngày Tây Phương thất thủ, hơn nửa quan thần Tây Phương bỏ mình, Tây Phương đế quân đại thương nguyên khí, lê thân gánh lên vùng trời lay đổ để con dân trú mình; cũng sau trận chiến này Tây Phương đế quân đọa cảnh, mất hơn nửa tu vi, dần giao mọi sự vụ cho Vân Nghiêm cánh còn chưa cứng cáp.
Địa ngục đã phủ xuống nhân gian, Tây Phương không phải ngoại lệ, thời điểm con dao giơ lên, đứa trẻ sơ sinh đầu tiên đất tây ngưng tiếng khóc, Linh Ngọc phu nhân cầu phúc thay dân sinh ở Tây Thiên đột ngột chấn động thai khí, Vân Đàm sinh non tuần thứ hai mươi lăm, hơi thở thoi thóp liệm dần.
May mắn Minh Hoa nương nương từ bi hộ trì cho sinh mệnh nàng, nhưng nghịch thiên ý.
Vốn nàng sống đã trái mệnh trời, thời điểm ấy nhân gian cũng không muốn chào đón bất cứ sinh mệnh nào. Họ muốn sống, nhưng càng không muốn tay mình tiếp tục dính thêm máu nữa...
Sự chào đời không được chúc phúc, mệnh nàng một kiếp long đong. Nay, Hướng Thành trận - trận pháp hướng tới duyên lành, tụ tập tâm thành trên thế gian, gửi lời chúc đến, mong tái sinh cơ.
...
...
Hướng Thành trận rất đơn giản, lập năm đàn tế theo Ngũ Phương Phật ứng với năm hướng đông - tây - nam - bắc và trung tâm, mỗi tế đàn đặt một ngọn liên hoa đăng.
Năm người nắm giữ Ngũ Liên Hướng Sinh đăng phải là người quyết tâm cứu lại Vân Đàm nhất, người thân cùng huyết thống thì không được. Mà người chủ trì đại trận chỉ cần đáp ứng một yêu cầu, son sắc một lòng, sơ tâm bất diệt, lấy tóc làm bấc, tâm đủ thành mới có thể khiến đèn Hướng Sinh bùng cháy.
Ban đầu Bát Nguyệt chủ động đứng ra, nàng cầm đèn, nhắm mắt, nghiêm túc trịnh trọng mặc niệm tâm quyết. Nàng mở mắt, đèn trong tay không cháy, Bát Nguyệt lạc mất hơi thở của chính mình, nàng lại nhắm mắt, càng dè dặt cẩn trọng từ li từng tí lặp lại tâm quyết, không có gì thay đổi, tay nàng run lên, nàng giương mắt hoảng loạn nhìn mọi người: "Ta... Vì sao đèn không cháy... Ta thật sự muốn cứu Tiểu Đàm, ta..."
Vân Lịch tuy rất sốt ruột, cũng vô cùng lo âu, nhưng hắn tin tấm lòng của Bát Nguyệt, nàng so với hắn không hề ít hơn tâm nguyện phục sinh Vân Đàm.
Minh Hoa nương nương nhìn nàng thương xót: "Lòng chân quân còn tạp niệm, ngài nôn nóng cứu người, nhưng hối hận cùng áy náy trong ngài quấy nhiễu không yên. Hướng Sinh đăng chủ trận chỉ tiếp nhận tấm lòng thuần túy nhất, chỉ cầu sinh cơ, không vì áy náy không vì thương hại, chỉ còn một lần cơ hội thắp đèn, hãy cẩn thận cân nhắc."
Người xem Vân Đàm là chấp niệm duy nhất, chỉ cầu sinh cơ... Suy xét cẩn trọng vị trí chủ trận, mọi người thống nhất tìm Phù Đăng.
Tay hắn nâng niu ngọn đèn, nhắm mắt, mở mắt, bấc đèn vững vàng bừng cháy, rất sáng, rất ổn định.
Không ai biết, khoảnh khắc nhắm và mở mắt ấy, Phù Đăng không dám thở, chỉ một thoáng ngắn ngủi kia, với hắn đã như đi qua cả một đời.
Hướng Thành không phải trận pháp của năm người, mà hướng đến muôn vạn sinh linh.
Mang theo câu chuyện cuộc đời Vân Đàm, bước vào hồng trần.
"Kỳ thực, cứu khổ thương sinh, ta vẫn luôn dựa theo di chí của nàng ấy mà làm. Ta có thể giúp được rất nhiều người, nhưng ta không biết thế nào để đưa nàng trở lại..."
Hắn kể họ nghe những gì nàng đã vì thế nhân, nàng cho đi một đời, cuối cùng mệnh bạc hẩm hiu.
Giờ đây hành thiện độ nhân, không mong tích được công đức, chẳng cầu mang ơn, chỉ xin một lời chúc phúc tới nàng.
Những chúng sinh này nếu thật lòng chúc phúc duyên lành đến Vân Đàm, Hướng Thành trận sẽ tự động cảm ứng, trong cõi hư vô, bằng tha lực chuyển hóa lời khấn chúc ấy thành sinh mệnh lực, nhẹ nhàng ôn dưỡng trứng đá đang nằm yên dưới cội bồ đề Tây Thiên.
Sinh mệnh lực vô hình ve vuốt, từng chút từng chút tích cóp, tu bổ trứng đá, hi vọng một ngày gọi lại sinh mệnh ngủ say khắp đất trời tụ về trong lớp trứng đá vô tri.
Thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu.
Trăm năm thoi đưa thấm thoắt.
Phù Đăng nhìn đô thành phồn hoa trước mặt, nâng bước rẽ hướng ngoại thành.
Ngôi nhà nhỏ trong ức cảnh của Vân Đàm không chịu nổi thời gian hư hoá, bên sân nhỏ, hai nấm mộ lặng lẽ nằm kề cận, bia phía trước phủ đầy tro bụi và dây leo.
Phù Đăng vươn tay cẩn thận lau mặt bia đá, chợt đầu tường truyền đến tiếng nói, một cô bé mười ba mười bốn tuổi ngồi trên tường bao, thiếu niên trạc tuổi ngồi bên cạnh nàng.
Cô bé tròn mắt nhìn Phù Đăng, hơi tò mò hỏi: "Đại ca ca là người nơi khác tới sao? Đầu thôn Bình An chúng ta có quán trọ, huynh không trọ ở đó sao? Đại ca ca muốn tá túc ngôi nhà hoang này sao? Huynh không có lộ phí sao?"
Phù Đăng thu tay lại, gật đầu, cũng không nói nhiều.
Cô bé nhìn bia mộ lộ ra mấy chữ, có hơi cảm hoài, liên thanh thở dài: "Huynh là người nơi khác chắc không biết câu chuyện của chủ nhân nơi này, thê ly bi đát, day dứt khôn nguôi..."
Thiếu niên dở khóc dở cười giật bím tóc nàng: "Cái giọng cụ non bùi ngùi của ngươi kìa, nói cứ như ngươi là người chứng kiến không ấy."
"Ngươi đừng cắt lời ta." Cô bé vỗ vào tay thiếu niên, nói tiếp: "Đại ca ca cứ ở lại đi, ngôi nhà này không còn chủ nữa, ca ca không cần sợ hai ngôi mộ này đâu, họ hiền lành lắm, cho dù có thành ma cũng sẽ không dọa người."
Phù Đăng nhìn bia văn lộ ra - hiền thê An Nhạc chi mộ.
Cô bé theo tầm mắt hắn nhìn qua, lại thở dài xúc động: "Hai người này không phải phu thê đâu! Tổ mẫu ta nghe lão tổ tông kể lại, ngôi nhà và mộ phần nơi này đã tồn tại gần hai trăm năm rồi. Ở đây đã phát sinh một chuyện tình vô cùng cảm động nhưng khiến người ta không ngừng tiếc hận."
Phù Đăng lẳng lặng nhìn bia mộ, nghe câu chuyện tiểu cô nương kể.
"Cô nương An Nhạc tạ thế khi còn rất trẻ, Cảnh đại nhân một đời thủ tiết vì nàng ấy. Nghe nói trước khi làm quan, Cảnh đại nhân là con độc nhất của thừa tướng, còn định cưới thê tử môn đăng hộ đối thời đó, An Nhạc cô nương cùng ngài ấy là thanh mai trúc mã, trước ngày cử hành đại hôn nàng ấy đã rời khỏi phủ thừa tướng tới thôn chúng ta dạy học, là nàng đã mang con chữ đến thôn nghèo chúng ta. Không ngờ thừa tướng lại phạm tội bị vấn trảm, tịch biên gia sản, nương ngài ấy cũng tự sát theo. Chính là An Nhạc cô nương đã mang ngài ấy chỉ còn là cái xác không hồn về, không rời không bỏ. Sau khi Cảnh đại nhân đổ đạt công danh, chưa kịp cưới nàng vào cửa nàng ấy lại vì ngài mà chết. Hai người thâm tình chưa nói đã âm dương đôi đường, An Nhạc cô nương một đời sống vì ngài ấy, cuối cùng chưa một lần được khoác lên giá y khăn trùm. Cảnh đại nhân sau khi an táng nàng thì nhốt mình trong nhà, cũng không cho người khắc bia mộ, ngài xuất hiện lần nữa đã là bảy ngày sau, trong tay ôm theo bia đá, bia đề - Hiền thê An Nhạc chi mộ - bên trên nét khắc có vết máu chưa khô, là do chính tay ngài từng nét khắc nên. Cảnh đại nhân về sau quan cao chức lớn, lại vẫn kiên trì ở lại ngôi nhà ngoại thành thiếu tiện nghi này, từ chối phủ lớn trong kinh thánh thượng ban tặng. Ngày nào nghe nói ngài cũng cười, nhưng chỉ có thư đồng bên người ngài biết, mỗi hoàng hôn ngài đều lặng người đứng nhìn ngôi mộ cô đơn bên sân. Lúc cuối đời, ngài căn dặn hãy đặt ngài kề cận bên nội tử (vợ), nếu không phải sợ quấy rầy sự an nghỉ của nàng, ngài chắc chắn muốn hợp táng. Nghe nói, trước khi trút hơi thở cuối, Cảnh đại nhân không hề sợ hãi, cũng không phải buông xuôi, tinh thần ngài ấy tốt đến kỳ lạ, ý cười thấp thoáng như đã mong đợi rất lâu - Rốt cuộc ta có thể tới tìm nàng rồi! - là lời sau cùng trước khi ngài nhắm mắt."
Thiếu niên bên cạnh chợt nói: "Ta thấy ngài ấy là được giải thoát!"
Tiểu cô nương hơi gật đầu, chợt nhìn người trong sân kinh hô: "Đại ca ca sao huynh khóc!"
Phù Đăng rơi nước mắt lắc đầu.
Mộ phần kề cận không nỡ xa rời, Cảnh Văn chắc chắn rất yêu rất yêu An Nhạc. Hắn của khi đó... Hắn của khi đó... tại sao không đi tìm nàng, tại sao lại buông tay nàng!...
Hắn chưa từng hận chính mình như vậy, hắn hận không thể quay về đánh chết bản thân vô tình tàn nhẫn của khi đó!
Hai cô cậu thấy hắn như vậy bèn nhìn nhau một cái rồi định theo đường cũ trở về, ai ngờ bất cẩn làm ngã thang tường, thiếu niên chậc lưỡi rồi leo xuống theo cái cây trong sân, cẩn thận vươn tay nâng tiểu cô nương xuống đất, cả quá trình hắn cứ chê nàng vụng về, nhưng từng cử chỉ đều hết mực che chở nàng. Hai người vừa nhỏ giọng trò chuyện vừa đi tới cánh cổng sân xiêu vẹo ra ngoài.
"Này, ngươi là con viên ngoại giàu có nhất thôn, sau khi nhược quán ngươi cũng sẽ cưới cô nương môn đăng hộ đối sao?"
Thiếu niên thâm tình nhìn nàng: "Sẽ không, ta chỉ cưới người ta thương thôi!"
"Cha ngươi không đồng ý đâu, ông ấy khéo sẽ đánh ngươi."
"Nếu ta thương thì sẽ không buông tay vì bất cứ trở ngại gì. Hơn nữa, tổ tông ta là nhờ những con chữ vở lòng của An Nhạc cô nương mới có nền tảng tri thức để vươn lên. Thế nên tổ tiên có huấn, tuyệt không ép duyên con cháu, mong không có ai lặp lại cảnh của nàng."
"An Nhạc cô nương tuy không may mắn, nhưng mỹ đức nàng để lại đã cứu rỗi nhân duyên của hậu thế."
Thiếu niên gật đầu, dè dặt nắm chặt tay thiếu nữ, trân trọng vô cùng.
Phù đăng nhìn bóng lưng đôi nam nữ xa dần.
Hắn và nàng xưa ấy, có lẽ cũng như thế.
Nhưng hắn đã không dũng cảm như thiếu niên kia...
Ngón tay Phù Đăng trìu mến vuốt ve hai chữ hiền thê.
"Nàng đợi ta lâu như vậy, chắc nàng mệt rồi, nghỉ ngơi một chút nhé, nên đến lượt ta! Bất kể địa lão thiên hoang, phải đi bao lâu, đến bao xa, ta nguyện dùng tiên mệnh đằng đẵng không biết điểm dừng này đưa nàng trở lại. Nàng nhất định sẽ trở về,... nhé!"
Đường Hoàng Tuyền vĩnh viễn không chiếu nắng mai, cũng như cảnh vật chẳng rõ tự bao giờ đã đồng hành cùng nó - bỉ ngạn hoa đang kỳ lá biếc sẽ không vì ai chờ đợi mà nở rộ.
Rìa biển hoa, khối hắc thạch lạnh lẽo bầu bạn với nhà tranh, mặt đá chằng chịt vết khắc đậm sâu mà ngay ngắn.
Diêm vương tiếp kiến nốt tội hồn cuối cùng của hôm nay, quay sang hỏi Phán quan: "Hắn lại đến rồi?"
Phán quan đáp vâng, Diêm vương đứng dậy đi ra ngoài.
Phù Đăng thu lại ngón tay rớm máu, hắc thạch cứng rắn sừng sững mấy trăm năm hằn sâu thêm một nét khắc ngang hình chữ nhất, y như những nét cũ kỹ người này để lại trên thân nó.
"Nét thứ bao nhiêu rồi?"
Diêm vương từ tốn đứng cạnh hắn hỏi.
Phù Đăng xuyên qua nét khắc như nhìn thấy bóng ai, giọng hắn thắt nghẹn thì thào.
"Bảy trăm mười tám, ta mất nàng đã bảy trăm mười tám năm rồi."
"Đã lâu như vậy ư?! Tuyệt vọng không, ngươi có khi nào từng có ý nghĩ buông xuôi không?"
"Từ khi nàng đi, ta sống chưa từng có hi vọng. Buông xuôi sao? Cho dù vĩnh viễn chịu giày vò, ta cũng không, tuyệt đối không!"
"Thần tiên thọ mệnh mịt mờ cũng thật quá khốn khổ, đôi khi ta nghĩ làm người thật tốt, sống mấy chục năm tận hưởng đắng cay ngọt bùi rồi uống chén canh Mạnh Bà, kiếp sau lại vui vui vẻ vẻ..." Ngài nói tới đây chợt không nói tiếp được, quan sát vẻ mặt tái xanh và đôi mắt thất thố ngập tràn sợ hãi của người trước mặt.
Diêm vương tựa hồ nhớ lại, năm mạn đà la tái hiện u minh, Phù Đăng cũng là phản ứng này.
Nét thứ bốn trăm khắc xuống, giữa dòng Vong Xuyên từ khi nào trồi lên một gò đất cằn cỗi, đoá hoa mạn đà la trắng muốt lặng lẽ nở rộ cõi u minh.
Phù Đăng trầm mình lội qua dòng sông xanh u, tay bảo vệ đoá hoa trắng, ở trong sông, hắn thấy dáng hình nữ tử bị u hồn giằng xé, hắn biết đó là mơ, nhưng chân đã không dời bước được nữa.
Ban đầu có lẽ sát khí mài giũa trên sa trường quanh thân hắn quá nặng nề mà oán quỷ trong nước có phần e ngại, lúc này bọn chúng phát hiện người này chết sững, liền nhào tới xâu xé.
Diêm vương trên bờ hô hào gọi hắn, Phù Đăng rất lâu sau mới phản ứng lại, lên đến bờ người đã không còn chỗ nào lành lặn, hắn vẻ mặt vừa hoảng hốt vừa sợ hãi. Hắn suýt chút nữa đã chết đi, suýt chút nữa... Suýt nữa đã không thể phục sinh nàng.
Mạn đà la tìm về ký ức, thể xác và tinh thần Phù Đăng đã không còn đủ sức thừa nhận nổi.
"Ta trốn tránh tình yêu của chúng ta, trốn tránh trái tim mình, ta sợ hãi ta sẽ rẽ khỏi quỹ đạo, ta sợ mình yêu nàng phản bội lại quá khứ, ta chọn quên nàng... Ta, ta sai rồi, cho dù uống vào thuốc quên, che mờ ký ức, nàng vẫn ở sâu nhất tâm ta, nơi mà ta không thể nhìn thấy. Ta bỏ tay nàng, người nên chịu trừng phạt là ta, khổ đau sao lại đổ xuống nàng! Một chữ "quên", đoạ đày nàng, ta chưa bao giờ hận một từ như vậy, chưa bao giờ... sợ một từ như vậy!"
Diêm vương thầm nghĩ, Vân Nghiêm chọn người không sai, Phù Đăng chính là người phù hợp nhất chủ trì Hướng Thành trận.
Giẫm lên dấu chân nàng, đi qua đại địa, quá hải đăng sơn, hắn chưa từng ngưng nghỉ, chưa từng thay đổi, đã hơn một ngàn năm.
Mà nàng, vẫn mải mê say ngủ...
HOÀN CHÍNH VĂN
*** 14 ***
Minh Hoa nương nương dùng vô thượng thần thông của ngài luyện hoá hình hài Vân Đàm, di thể nàng toả ra vô hạn quang minh, ánh sáng vừa tắt, còn lại chính là một viên đá trắng lạnh lẽo trơn nhẵn, viên đá hình quả trứng, to hơn lòng bàn tay nam tử trưởng thành một chút.
Đem tàn phách của Vân Đàm quán chú vào, viên đá rung động nhè nhẹ loé lên vầng sáng rồi lập tức thu liễm, bề ngoài trứng đá phát sinh biến hoá, mơ hồ nhìn được mặt ngoài hình thành vân đá, tổ hợp nên một bông hoa Mạn đà la.
Năm Vân Đàm ra đời, hồng thủy nhấn chìm đại địa, nhân gian lầm than đói khổ, người giết thịt người, mà đối tượng bị hi sinh, là trẻ con, là những đứa bé nhỏ nhất trong gia đình không có khả năng tự sinh tồn, người lớn hơn sẽ phải từ bỏ chúng bởi họ chết những đứa bé này cũng không sống được nữa. Chính cha mẹ phải là người dứt ruột cắt thịt con, để những đứa lớn hơn được sống, bắt buộc phải hi sinh.
Thiên tai hủy diệt khiến tiên giới ứng cứu hạ giới cũng vô cùng gian nan, yêu ma thủy quái muôn nơi lại thừa cơ trỗi dậy, tiên gia gồng mình chống đỡ chật vật tử thương thảm trọng, nhưng vừa ngã xuống sẽ lại đứng lên, sẽ có tiên giả khác thế chỗ.
Ngày Tây Phương thất thủ, hơn nửa quan thần Tây Phương bỏ mình, Tây Phương đế quân đại thương nguyên khí, lê thân gánh lên vùng trời lay đổ để con dân trú mình; cũng sau trận chiến này Tây Phương đế quân đọa cảnh, mất hơn nửa tu vi, dần giao mọi sự vụ cho Vân Nghiêm cánh còn chưa cứng cáp.
Địa ngục đã phủ xuống nhân gian, Tây Phương không phải ngoại lệ, thời điểm con dao giơ lên, đứa trẻ sơ sinh đầu tiên đất tây ngưng tiếng khóc, Linh Ngọc phu nhân cầu phúc thay dân sinh ở Tây Thiên đột ngột chấn động thai khí, Vân Đàm sinh non tuần thứ hai mươi lăm, hơi thở thoi thóp liệm dần.
May mắn Minh Hoa nương nương từ bi hộ trì cho sinh mệnh nàng, nhưng nghịch thiên ý.
Vốn nàng sống đã trái mệnh trời, thời điểm ấy nhân gian cũng không muốn chào đón bất cứ sinh mệnh nào. Họ muốn sống, nhưng càng không muốn tay mình tiếp tục dính thêm máu nữa...
Sự chào đời không được chúc phúc, mệnh nàng một kiếp long đong. Nay, Hướng Thành trận - trận pháp hướng tới duyên lành, tụ tập tâm thành trên thế gian, gửi lời chúc đến, mong tái sinh cơ.
...
...
Hướng Thành trận rất đơn giản, lập năm đàn tế theo Ngũ Phương Phật ứng với năm hướng đông - tây - nam - bắc và trung tâm, mỗi tế đàn đặt một ngọn liên hoa đăng.
Năm người nắm giữ Ngũ Liên Hướng Sinh đăng phải là người quyết tâm cứu lại Vân Đàm nhất, người thân cùng huyết thống thì không được. Mà người chủ trì đại trận chỉ cần đáp ứng một yêu cầu, son sắc một lòng, sơ tâm bất diệt, lấy tóc làm bấc, tâm đủ thành mới có thể khiến đèn Hướng Sinh bùng cháy.
Ban đầu Bát Nguyệt chủ động đứng ra, nàng cầm đèn, nhắm mắt, nghiêm túc trịnh trọng mặc niệm tâm quyết. Nàng mở mắt, đèn trong tay không cháy, Bát Nguyệt lạc mất hơi thở của chính mình, nàng lại nhắm mắt, càng dè dặt cẩn trọng từ li từng tí lặp lại tâm quyết, không có gì thay đổi, tay nàng run lên, nàng giương mắt hoảng loạn nhìn mọi người: "Ta... Vì sao đèn không cháy... Ta thật sự muốn cứu Tiểu Đàm, ta..."
Vân Lịch tuy rất sốt ruột, cũng vô cùng lo âu, nhưng hắn tin tấm lòng của Bát Nguyệt, nàng so với hắn không hề ít hơn tâm nguyện phục sinh Vân Đàm.
Minh Hoa nương nương nhìn nàng thương xót: "Lòng chân quân còn tạp niệm, ngài nôn nóng cứu người, nhưng hối hận cùng áy náy trong ngài quấy nhiễu không yên. Hướng Sinh đăng chủ trận chỉ tiếp nhận tấm lòng thuần túy nhất, chỉ cầu sinh cơ, không vì áy náy không vì thương hại, chỉ còn một lần cơ hội thắp đèn, hãy cẩn thận cân nhắc."
Người xem Vân Đàm là chấp niệm duy nhất, chỉ cầu sinh cơ... Suy xét cẩn trọng vị trí chủ trận, mọi người thống nhất tìm Phù Đăng.
Tay hắn nâng niu ngọn đèn, nhắm mắt, mở mắt, bấc đèn vững vàng bừng cháy, rất sáng, rất ổn định.
Không ai biết, khoảnh khắc nhắm và mở mắt ấy, Phù Đăng không dám thở, chỉ một thoáng ngắn ngủi kia, với hắn đã như đi qua cả một đời.
Hướng Thành không phải trận pháp của năm người, mà hướng đến muôn vạn sinh linh.
Mang theo câu chuyện cuộc đời Vân Đàm, bước vào hồng trần.
"Kỳ thực, cứu khổ thương sinh, ta vẫn luôn dựa theo di chí của nàng ấy mà làm. Ta có thể giúp được rất nhiều người, nhưng ta không biết thế nào để đưa nàng trở lại..."
Hắn kể họ nghe những gì nàng đã vì thế nhân, nàng cho đi một đời, cuối cùng mệnh bạc hẩm hiu.
Giờ đây hành thiện độ nhân, không mong tích được công đức, chẳng cầu mang ơn, chỉ xin một lời chúc phúc tới nàng.
Những chúng sinh này nếu thật lòng chúc phúc duyên lành đến Vân Đàm, Hướng Thành trận sẽ tự động cảm ứng, trong cõi hư vô, bằng tha lực chuyển hóa lời khấn chúc ấy thành sinh mệnh lực, nhẹ nhàng ôn dưỡng trứng đá đang nằm yên dưới cội bồ đề Tây Thiên.
Sinh mệnh lực vô hình ve vuốt, từng chút từng chút tích cóp, tu bổ trứng đá, hi vọng một ngày gọi lại sinh mệnh ngủ say khắp đất trời tụ về trong lớp trứng đá vô tri.
Thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu.
Trăm năm thoi đưa thấm thoắt.
Phù Đăng nhìn đô thành phồn hoa trước mặt, nâng bước rẽ hướng ngoại thành.
Ngôi nhà nhỏ trong ức cảnh của Vân Đàm không chịu nổi thời gian hư hoá, bên sân nhỏ, hai nấm mộ lặng lẽ nằm kề cận, bia phía trước phủ đầy tro bụi và dây leo.
Phù Đăng vươn tay cẩn thận lau mặt bia đá, chợt đầu tường truyền đến tiếng nói, một cô bé mười ba mười bốn tuổi ngồi trên tường bao, thiếu niên trạc tuổi ngồi bên cạnh nàng.
Cô bé tròn mắt nhìn Phù Đăng, hơi tò mò hỏi: "Đại ca ca là người nơi khác tới sao? Đầu thôn Bình An chúng ta có quán trọ, huynh không trọ ở đó sao? Đại ca ca muốn tá túc ngôi nhà hoang này sao? Huynh không có lộ phí sao?"
Phù Đăng thu tay lại, gật đầu, cũng không nói nhiều.
Cô bé nhìn bia mộ lộ ra mấy chữ, có hơi cảm hoài, liên thanh thở dài: "Huynh là người nơi khác chắc không biết câu chuyện của chủ nhân nơi này, thê ly bi đát, day dứt khôn nguôi..."
Thiếu niên dở khóc dở cười giật bím tóc nàng: "Cái giọng cụ non bùi ngùi của ngươi kìa, nói cứ như ngươi là người chứng kiến không ấy."
"Ngươi đừng cắt lời ta." Cô bé vỗ vào tay thiếu niên, nói tiếp: "Đại ca ca cứ ở lại đi, ngôi nhà này không còn chủ nữa, ca ca không cần sợ hai ngôi mộ này đâu, họ hiền lành lắm, cho dù có thành ma cũng sẽ không dọa người."
Phù Đăng nhìn bia văn lộ ra - hiền thê An Nhạc chi mộ.
Cô bé theo tầm mắt hắn nhìn qua, lại thở dài xúc động: "Hai người này không phải phu thê đâu! Tổ mẫu ta nghe lão tổ tông kể lại, ngôi nhà và mộ phần nơi này đã tồn tại gần hai trăm năm rồi. Ở đây đã phát sinh một chuyện tình vô cùng cảm động nhưng khiến người ta không ngừng tiếc hận."
Phù Đăng lẳng lặng nhìn bia mộ, nghe câu chuyện tiểu cô nương kể.
"Cô nương An Nhạc tạ thế khi còn rất trẻ, Cảnh đại nhân một đời thủ tiết vì nàng ấy. Nghe nói trước khi làm quan, Cảnh đại nhân là con độc nhất của thừa tướng, còn định cưới thê tử môn đăng hộ đối thời đó, An Nhạc cô nương cùng ngài ấy là thanh mai trúc mã, trước ngày cử hành đại hôn nàng ấy đã rời khỏi phủ thừa tướng tới thôn chúng ta dạy học, là nàng đã mang con chữ đến thôn nghèo chúng ta. Không ngờ thừa tướng lại phạm tội bị vấn trảm, tịch biên gia sản, nương ngài ấy cũng tự sát theo. Chính là An Nhạc cô nương đã mang ngài ấy chỉ còn là cái xác không hồn về, không rời không bỏ. Sau khi Cảnh đại nhân đổ đạt công danh, chưa kịp cưới nàng vào cửa nàng ấy lại vì ngài mà chết. Hai người thâm tình chưa nói đã âm dương đôi đường, An Nhạc cô nương một đời sống vì ngài ấy, cuối cùng chưa một lần được khoác lên giá y khăn trùm. Cảnh đại nhân sau khi an táng nàng thì nhốt mình trong nhà, cũng không cho người khắc bia mộ, ngài xuất hiện lần nữa đã là bảy ngày sau, trong tay ôm theo bia đá, bia đề - Hiền thê An Nhạc chi mộ - bên trên nét khắc có vết máu chưa khô, là do chính tay ngài từng nét khắc nên. Cảnh đại nhân về sau quan cao chức lớn, lại vẫn kiên trì ở lại ngôi nhà ngoại thành thiếu tiện nghi này, từ chối phủ lớn trong kinh thánh thượng ban tặng. Ngày nào nghe nói ngài cũng cười, nhưng chỉ có thư đồng bên người ngài biết, mỗi hoàng hôn ngài đều lặng người đứng nhìn ngôi mộ cô đơn bên sân. Lúc cuối đời, ngài căn dặn hãy đặt ngài kề cận bên nội tử (vợ), nếu không phải sợ quấy rầy sự an nghỉ của nàng, ngài chắc chắn muốn hợp táng. Nghe nói, trước khi trút hơi thở cuối, Cảnh đại nhân không hề sợ hãi, cũng không phải buông xuôi, tinh thần ngài ấy tốt đến kỳ lạ, ý cười thấp thoáng như đã mong đợi rất lâu - Rốt cuộc ta có thể tới tìm nàng rồi! - là lời sau cùng trước khi ngài nhắm mắt."
Thiếu niên bên cạnh chợt nói: "Ta thấy ngài ấy là được giải thoát!"
Tiểu cô nương hơi gật đầu, chợt nhìn người trong sân kinh hô: "Đại ca ca sao huynh khóc!"
Phù Đăng rơi nước mắt lắc đầu.
Mộ phần kề cận không nỡ xa rời, Cảnh Văn chắc chắn rất yêu rất yêu An Nhạc. Hắn của khi đó... Hắn của khi đó... tại sao không đi tìm nàng, tại sao lại buông tay nàng!...
Hắn chưa từng hận chính mình như vậy, hắn hận không thể quay về đánh chết bản thân vô tình tàn nhẫn của khi đó!
Hai cô cậu thấy hắn như vậy bèn nhìn nhau một cái rồi định theo đường cũ trở về, ai ngờ bất cẩn làm ngã thang tường, thiếu niên chậc lưỡi rồi leo xuống theo cái cây trong sân, cẩn thận vươn tay nâng tiểu cô nương xuống đất, cả quá trình hắn cứ chê nàng vụng về, nhưng từng cử chỉ đều hết mực che chở nàng. Hai người vừa nhỏ giọng trò chuyện vừa đi tới cánh cổng sân xiêu vẹo ra ngoài.
"Này, ngươi là con viên ngoại giàu có nhất thôn, sau khi nhược quán ngươi cũng sẽ cưới cô nương môn đăng hộ đối sao?"
Thiếu niên thâm tình nhìn nàng: "Sẽ không, ta chỉ cưới người ta thương thôi!"
"Cha ngươi không đồng ý đâu, ông ấy khéo sẽ đánh ngươi."
"Nếu ta thương thì sẽ không buông tay vì bất cứ trở ngại gì. Hơn nữa, tổ tông ta là nhờ những con chữ vở lòng của An Nhạc cô nương mới có nền tảng tri thức để vươn lên. Thế nên tổ tiên có huấn, tuyệt không ép duyên con cháu, mong không có ai lặp lại cảnh của nàng."
"An Nhạc cô nương tuy không may mắn, nhưng mỹ đức nàng để lại đã cứu rỗi nhân duyên của hậu thế."
Thiếu niên gật đầu, dè dặt nắm chặt tay thiếu nữ, trân trọng vô cùng.
Phù đăng nhìn bóng lưng đôi nam nữ xa dần.
Hắn và nàng xưa ấy, có lẽ cũng như thế.
Nhưng hắn đã không dũng cảm như thiếu niên kia...
Ngón tay Phù Đăng trìu mến vuốt ve hai chữ hiền thê.
"Nàng đợi ta lâu như vậy, chắc nàng mệt rồi, nghỉ ngơi một chút nhé, nên đến lượt ta! Bất kể địa lão thiên hoang, phải đi bao lâu, đến bao xa, ta nguyện dùng tiên mệnh đằng đẵng không biết điểm dừng này đưa nàng trở lại. Nàng nhất định sẽ trở về,... nhé!"
Đường Hoàng Tuyền vĩnh viễn không chiếu nắng mai, cũng như cảnh vật chẳng rõ tự bao giờ đã đồng hành cùng nó - bỉ ngạn hoa đang kỳ lá biếc sẽ không vì ai chờ đợi mà nở rộ.
Rìa biển hoa, khối hắc thạch lạnh lẽo bầu bạn với nhà tranh, mặt đá chằng chịt vết khắc đậm sâu mà ngay ngắn.
Diêm vương tiếp kiến nốt tội hồn cuối cùng của hôm nay, quay sang hỏi Phán quan: "Hắn lại đến rồi?"
Phán quan đáp vâng, Diêm vương đứng dậy đi ra ngoài.
Phù Đăng thu lại ngón tay rớm máu, hắc thạch cứng rắn sừng sững mấy trăm năm hằn sâu thêm một nét khắc ngang hình chữ nhất, y như những nét cũ kỹ người này để lại trên thân nó.
"Nét thứ bao nhiêu rồi?"
Diêm vương từ tốn đứng cạnh hắn hỏi.
Phù Đăng xuyên qua nét khắc như nhìn thấy bóng ai, giọng hắn thắt nghẹn thì thào.
"Bảy trăm mười tám, ta mất nàng đã bảy trăm mười tám năm rồi."
"Đã lâu như vậy ư?! Tuyệt vọng không, ngươi có khi nào từng có ý nghĩ buông xuôi không?"
"Từ khi nàng đi, ta sống chưa từng có hi vọng. Buông xuôi sao? Cho dù vĩnh viễn chịu giày vò, ta cũng không, tuyệt đối không!"
"Thần tiên thọ mệnh mịt mờ cũng thật quá khốn khổ, đôi khi ta nghĩ làm người thật tốt, sống mấy chục năm tận hưởng đắng cay ngọt bùi rồi uống chén canh Mạnh Bà, kiếp sau lại vui vui vẻ vẻ..." Ngài nói tới đây chợt không nói tiếp được, quan sát vẻ mặt tái xanh và đôi mắt thất thố ngập tràn sợ hãi của người trước mặt.
Diêm vương tựa hồ nhớ lại, năm mạn đà la tái hiện u minh, Phù Đăng cũng là phản ứng này.
Nét thứ bốn trăm khắc xuống, giữa dòng Vong Xuyên từ khi nào trồi lên một gò đất cằn cỗi, đoá hoa mạn đà la trắng muốt lặng lẽ nở rộ cõi u minh.
Phù Đăng trầm mình lội qua dòng sông xanh u, tay bảo vệ đoá hoa trắng, ở trong sông, hắn thấy dáng hình nữ tử bị u hồn giằng xé, hắn biết đó là mơ, nhưng chân đã không dời bước được nữa.
Ban đầu có lẽ sát khí mài giũa trên sa trường quanh thân hắn quá nặng nề mà oán quỷ trong nước có phần e ngại, lúc này bọn chúng phát hiện người này chết sững, liền nhào tới xâu xé.
Diêm vương trên bờ hô hào gọi hắn, Phù Đăng rất lâu sau mới phản ứng lại, lên đến bờ người đã không còn chỗ nào lành lặn, hắn vẻ mặt vừa hoảng hốt vừa sợ hãi. Hắn suýt chút nữa đã chết đi, suýt chút nữa... Suýt nữa đã không thể phục sinh nàng.
Mạn đà la tìm về ký ức, thể xác và tinh thần Phù Đăng đã không còn đủ sức thừa nhận nổi.
"Ta trốn tránh tình yêu của chúng ta, trốn tránh trái tim mình, ta sợ hãi ta sẽ rẽ khỏi quỹ đạo, ta sợ mình yêu nàng phản bội lại quá khứ, ta chọn quên nàng... Ta, ta sai rồi, cho dù uống vào thuốc quên, che mờ ký ức, nàng vẫn ở sâu nhất tâm ta, nơi mà ta không thể nhìn thấy. Ta bỏ tay nàng, người nên chịu trừng phạt là ta, khổ đau sao lại đổ xuống nàng! Một chữ "quên", đoạ đày nàng, ta chưa bao giờ hận một từ như vậy, chưa bao giờ... sợ một từ như vậy!"
Diêm vương thầm nghĩ, Vân Nghiêm chọn người không sai, Phù Đăng chính là người phù hợp nhất chủ trì Hướng Thành trận.
Giẫm lên dấu chân nàng, đi qua đại địa, quá hải đăng sơn, hắn chưa từng ngưng nghỉ, chưa từng thay đổi, đã hơn một ngàn năm.
Mà nàng, vẫn mải mê say ngủ...
HOÀN CHÍNH VĂN
*** 14 ***
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương