[Ngôn Tình] Người Thừa Kế
Chương 3: Sự châm chọc của bạn gái
“Dừng tay!” Lý Huy vội vàng đi nhanh đến trước mặt Tần Hằng. Còn chưa đợi anh ta lên tiếng, Dương Ngữ Nhi đã quơ tấm thẻ Chí Tôn trong tay, ánh mắt lóe lên tia sáng, nhìn Lý Huy, nói: “Giám đốc, anh nhìn đi, tên nhóc này trộm thẻ trong phòng VIP của anh!”
Trên mặt Dương Ngữ Nhi còn mang theo nụ cười đắc ý. Bây giờ cô ta đang đòi lại danh dự và tổn thất cho ngân hàng, Lý Huy chắc chắn sẽ khen cô ta! Có thể nói, Lý Huy rất có quyền phát biểu ở khu Hoa Đông, ngân hàng Hoa Kỳ này. Khi anh ta đến Tổng bộ mở cuộc họp, anh ta sẽ nói mấy câu tốt đẹp cho Dương Ngữ Nhi, như vậy cô ta sẽ có hi vọng thăng chức.
Dương Ngữ Nhi nghĩ mọi chuyện vô cùng hoàn hảo. Nhưng khi nhìn sang Lý Huy, cô ta phát hiện mặt của anh ta vẫn luôn âm trầm, hơn nữa sắc mặt ngày càng trở nên u ám. Trong khi cô ta còn chưa hiểu nguyên nhân vì sao, thì đã bị tiếng gầm thét của Lý Huy dọa cho toàn thân run lẩy bẩy.
“Thả ngài Tần ra!” Lý Huy vừa thét vừa nắm chặt tấm thẻ Chí Tôn. Dương Ngữ Nhi thấy vậy thì sửng sốt, theo bản năng thả Tần Hằng ra.
Lý Huy tiến lên đẩy Dương Ngữ Nhi ra, sau đó cúi người một góc ba mươi độ, hai tay nâng tấm thẻ Chí Tôn lên lên trước mặt: “Ngài Tần, thẻ của anh đây. Vô cùng xin lỗi anh, là do tôi không dạy bảo tốt cấp dưới, tôi thành thật xin lỗi anh!”
Nhìn vẻ mặt của Lý Huy có thể thấy được sự cung kính, khó xử và bất an! Dương Ngữ Nhi và khách khứa xung quanh đều ngơ ngác! Tấm thẻ Chí Tôn này thật sự là của Tần Hằng ư? Dương Ngữ Nhi trợn tròn mắt, giống hệt như một bức tượng điều khắc. Cô ta có nghĩ như thế nào cũng không thể lý giải nổi chuyện này! Tấm thẻ Chí Tôn này ít nhất cũng phải chín mươi tỷ đấy! Nhìn Tần Hằng có vẻ như còn chưa đến hai mươi tuổi, một tên nhóc nghèo kiết xác như vậy thì lấy đâu ra nhiều tiền như thế cơ chứ? Nhìn như thế nào cũng chỉ thấy đây là một chuyện rất phi lý.
“Chuyện này không trách anh được, anh Lý!” Tần Hằng nhét tấm thẻ vào lại túi áo rồi thản nhiên nói.
“Cảm ơn ngài Tần!” Lý Huy càng cúi thấp đầu hơn, dừng lại hai giây sau đó mới đứng thẳng người dậy, rồi quay sang quát Dương Ngữ Nhi: “Cô còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau xin lỗi ngài Tần đi!”
Dương Ngữ Nhi cũng không phải là kẻ ngốc, chẳng nhẽ bây giờ cô ta còn chưa hiểu ra vấn đề ư? Người tên Tần Hằng trước mặt chính là người vô cùng giàu có, là hàng thật giá thật đó!
Dương Ngữ Nhi nghe vậy thì lập tức phản ứng lại, cúi đầu một góc chín mươi độ với Tần Hằng: “Ngài Tần, tôi vô cùng xin lỗi anh vì hành vi thất lễ của mình khi nãy. Là do tôi có mắt như mù, vô cớ gây sự với anh. Lại còn động chân động tay với anh, đây là lỗi của tôi, tôi sẽ nghiêm túc kiểm điểm lại bản thân…”
Nhưng khi nghe thấy những lời này, Tần Hằng đi ra khỏi chỗ của Dương Ngữ Nhi, hoàn toàn không muốn để ý đến cô ta.
“Ngài Tần, nếu sau này có việc gì cần, chỉ cần anh gọi điện thoại cho tôi, tôi nhất định sẽ cố hết sức hoàn thành!” Lý Huy vô cùng quý trọng lần gặp mặt này với Tần Hằng. Nhân vật cao quý giống như Tần Hằng, sợ là sau này rất khó có cơ hội gặp lại, vì thế anh ta càng không kiêng nể gì mà nịnh nọt, lấy lòng Tần Hằng.
“Được, anh Lý!” Tần Hằng cười nhạt, đáp lại anh ta một câu. Dù thế nào thì khi nãy cũng là Lý Huy giải nguy giúp anh!
Hai tiếng “Anh Lý” này khiến Lý Huy cảm thấy lâng lâng! Một người có khối tài bốn nghìn ha trăm tỷ lại gọi anh ta là “Anh”! Tên cậu chủ giàu có này không chỉ ăn mặc quê mùa mà thái độ cũng rất khiêm tốn, không hề kiêu ngạo gì cả!
Nói xong, Tần Hằng sải bước đi đến bên đường, vẫy tay gọi một chiếc taxi, sau đó ngồi lên xe trở về Đại học Kim Lăng. Khi đi vào tòa nhà dạy học, anh không cẩn thận giẫm lên vũng nước trước cửa, nước bùn bắn lên tung tóe, dính vào gấu quần anh.
Nghe thấy tiếng chuông vào học đã kêu, anh vội vã đi vào phòng học. Mạc Man Vân với thân hình thướt tha, yêu kiều đang đứng giảng bài trên bục giảng. Bà ta liếc mắt nhìn anh, trong ánh mắt xẹt qua một tia thất vọng.
Tần Hằng hơi cúi thấp đầu, trong lòng cảm thấy rất áy náy. Mạc Man Vân là người đối xử tốt nhất với anh trong số tất cả các giáo viên ở đây. Bởi vì anh không có tiền cho nên những giáo viên khác đều lạnh nhạt, thờ ơ với anh. Thậm chí có người còn buông lời chế giễu anh. Chỉ có một mình Mạc Man Vân là coi anh giống như những học sinh khác.
Tần Hằng không nói gì, đi vào lớp, ánh mắt của tất cả bạn học đều tập trung trên người anh.
“Bình thường tên nghèo kiết xác này đều đến sớm, nhưng hôm nay lại đi muộn, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây ư?”
“Cậu nhìn quần của câu ta kìa, mẹ ơi bẩn chết đi được! Cũng không biết đường mà thay quần khác đi!”
“Cậu ta lấy đâu ra tiền mà thay quần khác, cậu đang kể chuyện cười đấy à? Hình như cậu ta chỉ có hai bộ quần áo thôi thì phải!”
Đa phần sinh viên đại học đều lên lớp rất tùy ý, một vài sinh viên nam còn bình luận có tiết tấu về Tần Hằng. Những sinh viên nữ ngồi ở hàng trước cũng đang che miệng, nhỏ giọng bình luận về anh. Ánh mắt lộ ra vẻ khinh bỉ, coi thường khi nhìn Tần Hằng.
“Im lặng hết đi, không được bàn tán xôn xao nữa!” Mạc Man Vân lớn tiếng quát một câu, sau đó nói tiếp: “Chúng ta tiếp tục lên lớp!”
Cả quá trình giảng bài, Tần Hằng phát hiện Mạc Man Vân không biết vô tình hay cố ý mà cứ thỉnh thoảng lại nhìn mình, ánh mắt của bà như muốn nói: “Chỉ hận rèn sắt không thành thép”.
Buổi học rất nhanh đã kết thúc.
“Tan học!”
Sau khi nghe thấy tiếng chuông tan học, Mạc Man Vân thu dọn sách vở rồi đi ra khỏi lớp đầu tiên.
“Nhược Đồng.”
Đột nhiên có một giọng nói truyền đến từ cửa sau. Tất cả sinh viên trong lớp đồng loạt quay ra nhìn nơi phát ra tiếng nói. Vừa nhìn thì thấy người đến chính là Chu Hải Thạch.
Chu Hải Thạch đi vào từ cửa sau, sau đó đi thẳng đến chỗ Tạ Nhược Đồng đang ngồi dựa vào cửa sổ.
Hai tay Tạ Nhược Đồng ôm lấy người Chu Hải Thạch, bộ dạng giống như đang làm nũng. Chu Hải Thạch thuận thế áp sát mặt cô ta, sau đó hai người họ vô cùng tự nhiên hôn nhau.
Nhìn thấy cảnh này, không ít bạn học quay sang nhìn Tần Hằng. Mọi người đều biết, ngày trước Tần Hằng là bạn trai của Tạ Nhược Đồng, nhưng họ lại không biết Tạ Nhược Đồng đã chia tay với Tần Hằng rồi.
Ngược lại Tần Hằng chỉ cảm thấy rất buồn nôn. Anh từng nghe bạn cùng phòng kể rằng: Chu Hải Thạch đã từng đưa ít nhất năm cô gái vào ở trong nhà khách của trường học. Tạ Nhược Đồng vớ phải loại người như thế này, Tần Hằng bỗng nhiên cảm thấy thương thay cho cô ta.
Lúc này, Chu Hải Thạch đã ôm lấy eo của Tạ Nhược Đồng, đi lướt qua mặt Tần Hằng.
“Anh yêu à, đợi em một chút!”
Tạ Nhược Đồng nói xong thì đi đến trước mặt Tần Hằng, đưa điện thoại ra, nói: “Nếu như chúng ta đã chia tay rồi thì Tạ Nhược Đồng tôi cũng sẽ không thiếu nợ anh bất cứ thứ gì cả. Đây là chiếc điện thoại anh mua cho tôi nửa tháng trước, bây giờ tôi trả lại nó cho anh!”
Tần Hằng liếc nhìn chiếc điện thoại. Đây chính là chiếc Vivox27 lúc trước anh mua tặng cho Tạ Nhược Đồng. Sau đó, anh cầm lấy nó.
“Hừ! Làm thêm nửa năm trời mới có thể mua nổi một chiếc điện thoại Vivox27!” Tạ Nhược Đồng rút một chiếc điện thoại màu trắng mới tinh từ trong túi ra, sau đó thao tác hai cái trước mặt Tần Hằng.
“Bây giờ tôi đã có chiếc Iphonex loại mới nhất rồi! Chiếc điện thoại này tốt hơn nhiều so với chiếc Vivox27 kia của anh!”
“Đương nhiên rồi, loại người nghèo rớt mồng tơi như cậu thì cũng chỉ hợp tặng một chiếc Vivox27 mà thôi!”
Chu Hải Thạch hất cằm, liếc nhìn Tần Hằng, nói: “Tôi nghe Nhược Đồng nói, cô ấy bảo với cậu là mình muốn có một chiếc điện thoại mới nửa năm trời cuối cùng cậu mới mua cho cô ấy một chiếc Vivo. Người anh em à, cậu có biết xấu hổ không đấy? Với chút bản lĩnh như này mà cậu cũng đòi đi tán gái ư? Thôi dẹp mẹ nó đi! Đúng rồi, tôi cảnh cáo cậu, sau này bớt chú ý đến Nhược Đồng thôi, nếu để tôi biết cậu còn quan tâm đến cô ấy, tôi nhất định sẽ cho cậu một bài học nhớ đời đấy!”
“Nói chuyện với loại người nghèo kiết xác như anh ta làm gì, chúng ta đến Tiên Nhã Cư ăn cơm đi!” Lúc này, Tạ Nhược Đồng đã hoàn toàn không để ý đến Tần Hằng nữa.
“Mau gọi anh một tiếng “chồng” nghe xem nào!” Chu Hải Thạch cười nói.
“Chồng ơi, chúng ta đi thôi!” Tạ Nhược Đồng nũng nịu cười nói.
“Nhược Đồng!” Lúc này, một nữ sinh có vóc dáng nhỏ bé đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt âm u nhìn Tạ Nhược Đồng.
“Cậu thật sự quá đáng quá rồi đấy! Tôi thật không ngờ cậu lại nỡ chia tay với Tần Hằng. Chia tay rồi thì thôi đi, vậy mà cậu còn có thể nói ra những lời xúc phạm người khác như vậy. Tôi thật sự cảm thấy hổ thẹn thay cho cậu đấy!”
“Lý Hâm, cậu đang nói cái quái gì đấy!” Vẻ mặt của Tạ Nhược Đồng lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Khi cô và Tần Hằng ở bên nhau, quan hệ của cô và Lý Hâm cũng rất tốt. Tính cách của Lý Hâm khá ngay thẳng, vì thế những lúc cô xảy ra mâu thuẫn với Tần Hằng, cô luôn nhờ Lý Hâm đến phán xét đúng sai cho hai người.
“Không ngờ cậu lại vì loại người như Chu Hải Thạch mà từ bỏ Tần Hằng. Cậu đã quên Tần Hằng đối xử với cậu như thế nào rồi ư? Ngày đó khi cậu bị bệnh, phải nằm trên giường không thể xuống giường đi lại được, Tần Hằng đã mang cơm đủ ba bữa đến cho cậu suốt một tháng trời. Khi đi thực tập ở núi Ngũ Long, cậu bị trẹo chân khi leo núi, Tần Hằng đã cõng cậu suốt mười cây lên núi rồi lại cõng cậu xuống núi. Những chuyện này cậu đều quên hết rồi ư?”
“Vốn dĩ số tiền Tần Hằng đi làm thêm cũng không nhiều, mỗi tháng còn phải đưa cho cậu hai triệu bốn. Khi cậu nói muốn có một chiếc điện thoại, cậu ấy đã nhịn ăn nhịn uống, tích lũy tiền suốt năm tháng trời mới mua được điện thoại cho cậu. Nhưng sau đó thứ cậu ấy đổi lại chỉ là câu chia tay và những lời chế giễu, châm biếm của cậu thôi ư?”
Nghe đến đây, Tạ Nhược Đồng lập tức tái mét mặt mày: “Tôi cũng không ép anh ta phải làm những chuyện này. Nhưng anh ta lại làm, điều đó chỉ chứng minh anh ta rất ngốc! Anh ta mua cho tôi một chiếc điện thoại thì làm sao? Chẳng qua cũng chỉ là một chiếc Vivox27 mà thôi. Nếu như tôi đã dùng Iphone rồi thì cần gì phải động đến chiếc Vivo kia nữa?”
Lý Hâm nghe vậy thì lắc đầu, cười lạnh nói: “Tạ Nhược Đồng, đối với tôi giờ phút này cậu thật xa lạ! Có phải trong thế giới của cậu, chỉ cần có tiền, chỉ cần cho cậu tiền thì cậu có thể sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì hay không?”
“Phải!” Tạ Nhược Đồng giận quá hóa cười, cô ta nhìn chằm chằm Lý Hâm: “Tôi thừa nhận, tôi rất thích tiền, chuyện này có gì sai ư?” Nói xong, Tạ Nhược Đồng quay sang ôm lấy cánh tay Chu Hải Thạch, nói: “Chồng yêu à, bây giờ chúng ta đến Tiên Nhã Cư đi. Nhìn hai kẻ nghèo khổ này, em cảm thấy rất buồn nôn!” Tạ Nhược Đồng trừng mắt nhìn Tần Hằng và Lý Hâm, sau đó kiêu ngạo rời khỏi lớp học.
Trên mặt Dương Ngữ Nhi còn mang theo nụ cười đắc ý. Bây giờ cô ta đang đòi lại danh dự và tổn thất cho ngân hàng, Lý Huy chắc chắn sẽ khen cô ta! Có thể nói, Lý Huy rất có quyền phát biểu ở khu Hoa Đông, ngân hàng Hoa Kỳ này. Khi anh ta đến Tổng bộ mở cuộc họp, anh ta sẽ nói mấy câu tốt đẹp cho Dương Ngữ Nhi, như vậy cô ta sẽ có hi vọng thăng chức.
Dương Ngữ Nhi nghĩ mọi chuyện vô cùng hoàn hảo. Nhưng khi nhìn sang Lý Huy, cô ta phát hiện mặt của anh ta vẫn luôn âm trầm, hơn nữa sắc mặt ngày càng trở nên u ám. Trong khi cô ta còn chưa hiểu nguyên nhân vì sao, thì đã bị tiếng gầm thét của Lý Huy dọa cho toàn thân run lẩy bẩy.
“Thả ngài Tần ra!” Lý Huy vừa thét vừa nắm chặt tấm thẻ Chí Tôn. Dương Ngữ Nhi thấy vậy thì sửng sốt, theo bản năng thả Tần Hằng ra.
Lý Huy tiến lên đẩy Dương Ngữ Nhi ra, sau đó cúi người một góc ba mươi độ, hai tay nâng tấm thẻ Chí Tôn lên lên trước mặt: “Ngài Tần, thẻ của anh đây. Vô cùng xin lỗi anh, là do tôi không dạy bảo tốt cấp dưới, tôi thành thật xin lỗi anh!”
Nhìn vẻ mặt của Lý Huy có thể thấy được sự cung kính, khó xử và bất an! Dương Ngữ Nhi và khách khứa xung quanh đều ngơ ngác! Tấm thẻ Chí Tôn này thật sự là của Tần Hằng ư? Dương Ngữ Nhi trợn tròn mắt, giống hệt như một bức tượng điều khắc. Cô ta có nghĩ như thế nào cũng không thể lý giải nổi chuyện này! Tấm thẻ Chí Tôn này ít nhất cũng phải chín mươi tỷ đấy! Nhìn Tần Hằng có vẻ như còn chưa đến hai mươi tuổi, một tên nhóc nghèo kiết xác như vậy thì lấy đâu ra nhiều tiền như thế cơ chứ? Nhìn như thế nào cũng chỉ thấy đây là một chuyện rất phi lý.
“Chuyện này không trách anh được, anh Lý!” Tần Hằng nhét tấm thẻ vào lại túi áo rồi thản nhiên nói.
“Cảm ơn ngài Tần!” Lý Huy càng cúi thấp đầu hơn, dừng lại hai giây sau đó mới đứng thẳng người dậy, rồi quay sang quát Dương Ngữ Nhi: “Cô còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau xin lỗi ngài Tần đi!”
Dương Ngữ Nhi cũng không phải là kẻ ngốc, chẳng nhẽ bây giờ cô ta còn chưa hiểu ra vấn đề ư? Người tên Tần Hằng trước mặt chính là người vô cùng giàu có, là hàng thật giá thật đó!
Dương Ngữ Nhi nghe vậy thì lập tức phản ứng lại, cúi đầu một góc chín mươi độ với Tần Hằng: “Ngài Tần, tôi vô cùng xin lỗi anh vì hành vi thất lễ của mình khi nãy. Là do tôi có mắt như mù, vô cớ gây sự với anh. Lại còn động chân động tay với anh, đây là lỗi của tôi, tôi sẽ nghiêm túc kiểm điểm lại bản thân…”
Nhưng khi nghe thấy những lời này, Tần Hằng đi ra khỏi chỗ của Dương Ngữ Nhi, hoàn toàn không muốn để ý đến cô ta.
“Ngài Tần, nếu sau này có việc gì cần, chỉ cần anh gọi điện thoại cho tôi, tôi nhất định sẽ cố hết sức hoàn thành!” Lý Huy vô cùng quý trọng lần gặp mặt này với Tần Hằng. Nhân vật cao quý giống như Tần Hằng, sợ là sau này rất khó có cơ hội gặp lại, vì thế anh ta càng không kiêng nể gì mà nịnh nọt, lấy lòng Tần Hằng.
“Được, anh Lý!” Tần Hằng cười nhạt, đáp lại anh ta một câu. Dù thế nào thì khi nãy cũng là Lý Huy giải nguy giúp anh!
Hai tiếng “Anh Lý” này khiến Lý Huy cảm thấy lâng lâng! Một người có khối tài bốn nghìn ha trăm tỷ lại gọi anh ta là “Anh”! Tên cậu chủ giàu có này không chỉ ăn mặc quê mùa mà thái độ cũng rất khiêm tốn, không hề kiêu ngạo gì cả!
Nói xong, Tần Hằng sải bước đi đến bên đường, vẫy tay gọi một chiếc taxi, sau đó ngồi lên xe trở về Đại học Kim Lăng. Khi đi vào tòa nhà dạy học, anh không cẩn thận giẫm lên vũng nước trước cửa, nước bùn bắn lên tung tóe, dính vào gấu quần anh.
Nghe thấy tiếng chuông vào học đã kêu, anh vội vã đi vào phòng học. Mạc Man Vân với thân hình thướt tha, yêu kiều đang đứng giảng bài trên bục giảng. Bà ta liếc mắt nhìn anh, trong ánh mắt xẹt qua một tia thất vọng.
Tần Hằng hơi cúi thấp đầu, trong lòng cảm thấy rất áy náy. Mạc Man Vân là người đối xử tốt nhất với anh trong số tất cả các giáo viên ở đây. Bởi vì anh không có tiền cho nên những giáo viên khác đều lạnh nhạt, thờ ơ với anh. Thậm chí có người còn buông lời chế giễu anh. Chỉ có một mình Mạc Man Vân là coi anh giống như những học sinh khác.
Tần Hằng không nói gì, đi vào lớp, ánh mắt của tất cả bạn học đều tập trung trên người anh.
“Bình thường tên nghèo kiết xác này đều đến sớm, nhưng hôm nay lại đi muộn, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây ư?”
“Cậu nhìn quần của câu ta kìa, mẹ ơi bẩn chết đi được! Cũng không biết đường mà thay quần khác đi!”
“Cậu ta lấy đâu ra tiền mà thay quần khác, cậu đang kể chuyện cười đấy à? Hình như cậu ta chỉ có hai bộ quần áo thôi thì phải!”
Đa phần sinh viên đại học đều lên lớp rất tùy ý, một vài sinh viên nam còn bình luận có tiết tấu về Tần Hằng. Những sinh viên nữ ngồi ở hàng trước cũng đang che miệng, nhỏ giọng bình luận về anh. Ánh mắt lộ ra vẻ khinh bỉ, coi thường khi nhìn Tần Hằng.
“Im lặng hết đi, không được bàn tán xôn xao nữa!” Mạc Man Vân lớn tiếng quát một câu, sau đó nói tiếp: “Chúng ta tiếp tục lên lớp!”
Cả quá trình giảng bài, Tần Hằng phát hiện Mạc Man Vân không biết vô tình hay cố ý mà cứ thỉnh thoảng lại nhìn mình, ánh mắt của bà như muốn nói: “Chỉ hận rèn sắt không thành thép”.
Buổi học rất nhanh đã kết thúc.
“Tan học!”
Sau khi nghe thấy tiếng chuông tan học, Mạc Man Vân thu dọn sách vở rồi đi ra khỏi lớp đầu tiên.
“Nhược Đồng.”
Đột nhiên có một giọng nói truyền đến từ cửa sau. Tất cả sinh viên trong lớp đồng loạt quay ra nhìn nơi phát ra tiếng nói. Vừa nhìn thì thấy người đến chính là Chu Hải Thạch.
Chu Hải Thạch đi vào từ cửa sau, sau đó đi thẳng đến chỗ Tạ Nhược Đồng đang ngồi dựa vào cửa sổ.
Hai tay Tạ Nhược Đồng ôm lấy người Chu Hải Thạch, bộ dạng giống như đang làm nũng. Chu Hải Thạch thuận thế áp sát mặt cô ta, sau đó hai người họ vô cùng tự nhiên hôn nhau.
Nhìn thấy cảnh này, không ít bạn học quay sang nhìn Tần Hằng. Mọi người đều biết, ngày trước Tần Hằng là bạn trai của Tạ Nhược Đồng, nhưng họ lại không biết Tạ Nhược Đồng đã chia tay với Tần Hằng rồi.
Ngược lại Tần Hằng chỉ cảm thấy rất buồn nôn. Anh từng nghe bạn cùng phòng kể rằng: Chu Hải Thạch đã từng đưa ít nhất năm cô gái vào ở trong nhà khách của trường học. Tạ Nhược Đồng vớ phải loại người như thế này, Tần Hằng bỗng nhiên cảm thấy thương thay cho cô ta.
Lúc này, Chu Hải Thạch đã ôm lấy eo của Tạ Nhược Đồng, đi lướt qua mặt Tần Hằng.
“Anh yêu à, đợi em một chút!”
Tạ Nhược Đồng nói xong thì đi đến trước mặt Tần Hằng, đưa điện thoại ra, nói: “Nếu như chúng ta đã chia tay rồi thì Tạ Nhược Đồng tôi cũng sẽ không thiếu nợ anh bất cứ thứ gì cả. Đây là chiếc điện thoại anh mua cho tôi nửa tháng trước, bây giờ tôi trả lại nó cho anh!”
Tần Hằng liếc nhìn chiếc điện thoại. Đây chính là chiếc Vivox27 lúc trước anh mua tặng cho Tạ Nhược Đồng. Sau đó, anh cầm lấy nó.
“Hừ! Làm thêm nửa năm trời mới có thể mua nổi một chiếc điện thoại Vivox27!” Tạ Nhược Đồng rút một chiếc điện thoại màu trắng mới tinh từ trong túi ra, sau đó thao tác hai cái trước mặt Tần Hằng.
“Bây giờ tôi đã có chiếc Iphonex loại mới nhất rồi! Chiếc điện thoại này tốt hơn nhiều so với chiếc Vivox27 kia của anh!”
“Đương nhiên rồi, loại người nghèo rớt mồng tơi như cậu thì cũng chỉ hợp tặng một chiếc Vivox27 mà thôi!”
Chu Hải Thạch hất cằm, liếc nhìn Tần Hằng, nói: “Tôi nghe Nhược Đồng nói, cô ấy bảo với cậu là mình muốn có một chiếc điện thoại mới nửa năm trời cuối cùng cậu mới mua cho cô ấy một chiếc Vivo. Người anh em à, cậu có biết xấu hổ không đấy? Với chút bản lĩnh như này mà cậu cũng đòi đi tán gái ư? Thôi dẹp mẹ nó đi! Đúng rồi, tôi cảnh cáo cậu, sau này bớt chú ý đến Nhược Đồng thôi, nếu để tôi biết cậu còn quan tâm đến cô ấy, tôi nhất định sẽ cho cậu một bài học nhớ đời đấy!”
“Nói chuyện với loại người nghèo kiết xác như anh ta làm gì, chúng ta đến Tiên Nhã Cư ăn cơm đi!” Lúc này, Tạ Nhược Đồng đã hoàn toàn không để ý đến Tần Hằng nữa.
“Mau gọi anh một tiếng “chồng” nghe xem nào!” Chu Hải Thạch cười nói.
“Chồng ơi, chúng ta đi thôi!” Tạ Nhược Đồng nũng nịu cười nói.
“Nhược Đồng!” Lúc này, một nữ sinh có vóc dáng nhỏ bé đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt âm u nhìn Tạ Nhược Đồng.
“Cậu thật sự quá đáng quá rồi đấy! Tôi thật không ngờ cậu lại nỡ chia tay với Tần Hằng. Chia tay rồi thì thôi đi, vậy mà cậu còn có thể nói ra những lời xúc phạm người khác như vậy. Tôi thật sự cảm thấy hổ thẹn thay cho cậu đấy!”
“Lý Hâm, cậu đang nói cái quái gì đấy!” Vẻ mặt của Tạ Nhược Đồng lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Khi cô và Tần Hằng ở bên nhau, quan hệ của cô và Lý Hâm cũng rất tốt. Tính cách của Lý Hâm khá ngay thẳng, vì thế những lúc cô xảy ra mâu thuẫn với Tần Hằng, cô luôn nhờ Lý Hâm đến phán xét đúng sai cho hai người.
“Không ngờ cậu lại vì loại người như Chu Hải Thạch mà từ bỏ Tần Hằng. Cậu đã quên Tần Hằng đối xử với cậu như thế nào rồi ư? Ngày đó khi cậu bị bệnh, phải nằm trên giường không thể xuống giường đi lại được, Tần Hằng đã mang cơm đủ ba bữa đến cho cậu suốt một tháng trời. Khi đi thực tập ở núi Ngũ Long, cậu bị trẹo chân khi leo núi, Tần Hằng đã cõng cậu suốt mười cây lên núi rồi lại cõng cậu xuống núi. Những chuyện này cậu đều quên hết rồi ư?”
“Vốn dĩ số tiền Tần Hằng đi làm thêm cũng không nhiều, mỗi tháng còn phải đưa cho cậu hai triệu bốn. Khi cậu nói muốn có một chiếc điện thoại, cậu ấy đã nhịn ăn nhịn uống, tích lũy tiền suốt năm tháng trời mới mua được điện thoại cho cậu. Nhưng sau đó thứ cậu ấy đổi lại chỉ là câu chia tay và những lời chế giễu, châm biếm của cậu thôi ư?”
Nghe đến đây, Tạ Nhược Đồng lập tức tái mét mặt mày: “Tôi cũng không ép anh ta phải làm những chuyện này. Nhưng anh ta lại làm, điều đó chỉ chứng minh anh ta rất ngốc! Anh ta mua cho tôi một chiếc điện thoại thì làm sao? Chẳng qua cũng chỉ là một chiếc Vivox27 mà thôi. Nếu như tôi đã dùng Iphone rồi thì cần gì phải động đến chiếc Vivo kia nữa?”
Lý Hâm nghe vậy thì lắc đầu, cười lạnh nói: “Tạ Nhược Đồng, đối với tôi giờ phút này cậu thật xa lạ! Có phải trong thế giới của cậu, chỉ cần có tiền, chỉ cần cho cậu tiền thì cậu có thể sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì hay không?”
“Phải!” Tạ Nhược Đồng giận quá hóa cười, cô ta nhìn chằm chằm Lý Hâm: “Tôi thừa nhận, tôi rất thích tiền, chuyện này có gì sai ư?” Nói xong, Tạ Nhược Đồng quay sang ôm lấy cánh tay Chu Hải Thạch, nói: “Chồng yêu à, bây giờ chúng ta đến Tiên Nhã Cư đi. Nhìn hai kẻ nghèo khổ này, em cảm thấy rất buồn nôn!” Tạ Nhược Đồng trừng mắt nhìn Tần Hằng và Lý Hâm, sau đó kiêu ngạo rời khỏi lớp học.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương