Vợ Của Tổng Tài Không Dễ
Chương 15: Nhục nhã, bị bán đấu giá
“Đông Phùng Lưu, anh buông tôi ra…” Cả người Đường Tinh Khanh mềm nhũn ra, cơ thể suy nhược, không còn sức lực mà từ chối, nhưng vì không nhịn nổi nữa nên khẽ rên lên một cái.
“Không hổ danh là con gái của mụ đàn bà đĩ thõa, quả nhiên đều đê tiện giống nhau!” lời nói lạnh lẽo khát máu của Đông Phùng Lưu vang lên bên tai Đường Tinh Khanh.
Không phải như vậy… không phải…
Đường Tinh Khanh muốn nói, muốn biện luận cho chính cô, nhưng ý thức của cô ngày càng mơ hồ, đầu óc lại càng lúc càng mơ mơ màng màng…
Trong bóng tối, Đường Tinh Khanh mơ thấy bố của cô bị Tiết Bình Hương giết hại rồi, sau đó bà ta còn cười rồi nói với ông ấy, đây chính là kết cục của nhà họ Đường các người!
Trong giấc mơ, gương mặt tiều tụy không chút sức sống của bố cô khiến Đường Tinh Khanh nhìn thấy mà đau lòng không ngớt, cô vừa khóc vừa đi đến bên cạnh bố mình, cầu xin bố cô đừng chết, đừng rời xa cô!
“Tiểu… Khả…”
Sau đó, Đường Tinh Khanh chỉ nghe thấy bố cô sau khi gọi tên mình, liền trút hơi thở cuối cùng.
“Không! Đừng… đừng giết ông ấy… xin bà đừng giết bố tôi…” Cả người Đường Tinh Khanh liên tục đổ mồ hôi lạnh, mở bừng mắt ra, ôm ngực mình, thở dốc từng hơi từng hơi một.
Đợi đến khi cô cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại, sau khi bình tĩnh lại, lúc này Đường Tinh Khanh mới chú ý đến cảnh vật xung quanh cô hình như thay đổi rồi, tại sao xung quanh lại tối thui thế này? Sao chẳng nhìn thấy gì hết thế này?
Đây là đâu?
Đường Tinh Khanh giơ tay ra, muốn mò mẫm nơi nào đó trong bóng tối, nhưng “loạt xoạt” một cái, cô nghe thấy tiếng xích cọ vào nhau, cô cảm thấy có thứ gì đó đang cài trên cổ tay mình.
Trời ạ! Đường Tinh Khanh lập tức kinh ngạc, trợn tròn mắt.
Sao tay cô lại bị còng lại chứ? Đây là đâu?
Đường Tinh Khanh nhất thời hoảng loạn, Đông Phùng Lưu đâu?
Lẽ nào anh ta vì muốn xỉ nhục cô mà còng cô lại, lại còn nhốt cô trong cái lồng tối om om thế này sao?
Chiếc gông xiềng rất nặng, Đường Tinh Khanh ngồi dậy một cách khó khăn, mệt mỏi dựa ra sau, cô liền kinh hoàng khi cảm nhận thấy cái lạnh buốt của kim loại từ lưng và gang bàn chân, cô phát hiện ra không phải mình chỉ bị còng tay không, mà đến chân cũng bị còng lại, lại còn bị nhốt trong một chiếc lồng sắt nữa.
Trời ạ! Đông Phùng Lưu thật sự nhốt cô ở đây sao? Sao anh ta có thể…
Sau khi suy nghĩ cẩn thận lại, Đường Tinh Khanh lại bình tĩnh trở lại, cô chỉ thấy có hơi nực cười, còn có chuyện gì mà Dông Phùng Lưu hắn không làm ra được chứ?
Trước khi hôn mê trong quán bar, người cô gặp chỉ có Đông Phùng Lưu, sau khi hôn mê, ngoại trừ Đông Phùng Lưu ra thì còn ai nữa chứ?
Chính vào lúc Đường Tinh Khanh đang ép mình nhất định phải bình tĩnh thì trước mắt bỗng sáng bừng lên, hóa ra là vải đen che chiếc lồng sắt bỗng nhiên được người ta mở ra.
Ánh sáng đột ngột chiếu vào, khiến Đường Tinh Khanh phải nheo mắt lại, ánh đèn này giờ với cô mà nói thực sự là quá nhức mắt.
“Oa! Mọi người xem, vật đấu giá lần này lại là một cô gái…”
“Cô em này trông thật là chuẩn, nhìn tư thái này của cô ấy mà mua về được thì nhất định có phúc…”
“Cô em này là của tôi, cậu đừng hòng tranh với tôi!”
……
Tiếng gây rối vang lên liên tục không ngớt, đợi đến khi Đường Tinh Khanh cuối cùng cũng thích nghi được với ánh đèn thì bên tai lại toàn là những giọng nói bàn luận về cô.
Chuyện gì thế này?
Vội vàng nhìn một lượt đám người dưới khán đài, đủ mọi thể loại người, nhưng mà ánh mắt bọn họ lại đều rất mê gái, quan sát cô không thôi, cứ như đang cân nhắc món hàng gì đó vậy, điều này khiến Đường Tinh Khanh cảm thấy rất chán ghét.
Ánh mắt mọi người quá là như thiêu đốt, nhìn chằm chằm vào cô, mà lại thêm gió thổi nữa, Đường Tinh Khanh lập tức cảm thấy trên người bỗng lạnh buốt…
Trời!!!
Đường Tinh Khanh cúi mạnh đầu xuống nhìn, mới nhận ra lúc này người cô đang để lộ ra, mấy miếng vải mỏng ấy cũng chỉ miễn cưỡng che đi được bộ phận nhạy cảm của cô, lại còn thoắt ẩn thoắt hiện nữa!
“Yên lặng, mọi người yên lặng chút!” Bỗng nhiên có người cầm micro nói, giọng anh ta vang vọng khắp sàn đấu giá.
Trong nháy mắt, sàn đấu giá liền lặng ngắt như tờ, yên lặng trở lại.
“Món đồ hôm nay chúng ta chúng tôi bán đấu giá, chính là một đêm của cô gái trong lồng này!”
Câu nói đó vừa nói ra, Đường Tinh Khanh liền cảm thấy người dưới khán đài lại bắt đầu nhao nhao lên, ào ào lên hỏi giá, hỏi những lời lẽ vô cùng bẩn thỉu như một đêm có thể làm gì…
“Ôi! Tôi đã nói mọi người yên lặng rồi mà, mọi người không yên lặng thì làm sao tôi nói được.” MC lại cố ý bán cái gút.
“Tôi nói này, yên lặng là ai chứ, có thể để bọn tôi chơi được không?” Không biết là ai ở bên dưới đột nhiên phun ra câu đấy, lập tức chọc cho mọi người cười phá lên.
“Tôi nói cho mọi người biết, cô gái này là cực phẩm nhân gian đấy, người mua được chắc chắn là có lời đấy!” MC trực tiếp không đoái hoài gì đến lời nói của người vừa nãy, nói với những người bên dưới.
Quả nhiên, lời anh ta vừa nói ra, những người bên dưới rõ ràng lại rục rịch hết cả lên.
Sắc mặt Đường Tinh Khanh lập tức cứng đờ ra, nhất thời trong đầu trào lên cảm giác nhục nhã.
Trời ạ, rốt cuộc giờ cô đang ở nơi nào thế này?
Đây rốt cuộc là tình huống gì vậy chứ?
Sao cô lại ở đây, lại còn đang bị bán đấu giá nữa?
“Không hổ danh là con gái của mụ đàn bà đĩ thõa, quả nhiên đều đê tiện giống nhau!” lời nói lạnh lẽo khát máu của Đông Phùng Lưu vang lên bên tai Đường Tinh Khanh.
Không phải như vậy… không phải…
Đường Tinh Khanh muốn nói, muốn biện luận cho chính cô, nhưng ý thức của cô ngày càng mơ hồ, đầu óc lại càng lúc càng mơ mơ màng màng…
Trong bóng tối, Đường Tinh Khanh mơ thấy bố của cô bị Tiết Bình Hương giết hại rồi, sau đó bà ta còn cười rồi nói với ông ấy, đây chính là kết cục của nhà họ Đường các người!
Trong giấc mơ, gương mặt tiều tụy không chút sức sống của bố cô khiến Đường Tinh Khanh nhìn thấy mà đau lòng không ngớt, cô vừa khóc vừa đi đến bên cạnh bố mình, cầu xin bố cô đừng chết, đừng rời xa cô!
“Tiểu… Khả…”
Sau đó, Đường Tinh Khanh chỉ nghe thấy bố cô sau khi gọi tên mình, liền trút hơi thở cuối cùng.
“Không! Đừng… đừng giết ông ấy… xin bà đừng giết bố tôi…” Cả người Đường Tinh Khanh liên tục đổ mồ hôi lạnh, mở bừng mắt ra, ôm ngực mình, thở dốc từng hơi từng hơi một.
Đợi đến khi cô cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại, sau khi bình tĩnh lại, lúc này Đường Tinh Khanh mới chú ý đến cảnh vật xung quanh cô hình như thay đổi rồi, tại sao xung quanh lại tối thui thế này? Sao chẳng nhìn thấy gì hết thế này?
Đây là đâu?
Đường Tinh Khanh giơ tay ra, muốn mò mẫm nơi nào đó trong bóng tối, nhưng “loạt xoạt” một cái, cô nghe thấy tiếng xích cọ vào nhau, cô cảm thấy có thứ gì đó đang cài trên cổ tay mình.
Trời ạ! Đường Tinh Khanh lập tức kinh ngạc, trợn tròn mắt.
Sao tay cô lại bị còng lại chứ? Đây là đâu?
Đường Tinh Khanh nhất thời hoảng loạn, Đông Phùng Lưu đâu?
Lẽ nào anh ta vì muốn xỉ nhục cô mà còng cô lại, lại còn nhốt cô trong cái lồng tối om om thế này sao?
Chiếc gông xiềng rất nặng, Đường Tinh Khanh ngồi dậy một cách khó khăn, mệt mỏi dựa ra sau, cô liền kinh hoàng khi cảm nhận thấy cái lạnh buốt của kim loại từ lưng và gang bàn chân, cô phát hiện ra không phải mình chỉ bị còng tay không, mà đến chân cũng bị còng lại, lại còn bị nhốt trong một chiếc lồng sắt nữa.
Trời ạ! Đông Phùng Lưu thật sự nhốt cô ở đây sao? Sao anh ta có thể…
Sau khi suy nghĩ cẩn thận lại, Đường Tinh Khanh lại bình tĩnh trở lại, cô chỉ thấy có hơi nực cười, còn có chuyện gì mà Dông Phùng Lưu hắn không làm ra được chứ?
Trước khi hôn mê trong quán bar, người cô gặp chỉ có Đông Phùng Lưu, sau khi hôn mê, ngoại trừ Đông Phùng Lưu ra thì còn ai nữa chứ?
Chính vào lúc Đường Tinh Khanh đang ép mình nhất định phải bình tĩnh thì trước mắt bỗng sáng bừng lên, hóa ra là vải đen che chiếc lồng sắt bỗng nhiên được người ta mở ra.
Ánh sáng đột ngột chiếu vào, khiến Đường Tinh Khanh phải nheo mắt lại, ánh đèn này giờ với cô mà nói thực sự là quá nhức mắt.
“Oa! Mọi người xem, vật đấu giá lần này lại là một cô gái…”
“Cô em này trông thật là chuẩn, nhìn tư thái này của cô ấy mà mua về được thì nhất định có phúc…”
“Cô em này là của tôi, cậu đừng hòng tranh với tôi!”
……
Tiếng gây rối vang lên liên tục không ngớt, đợi đến khi Đường Tinh Khanh cuối cùng cũng thích nghi được với ánh đèn thì bên tai lại toàn là những giọng nói bàn luận về cô.
Chuyện gì thế này?
Vội vàng nhìn một lượt đám người dưới khán đài, đủ mọi thể loại người, nhưng mà ánh mắt bọn họ lại đều rất mê gái, quan sát cô không thôi, cứ như đang cân nhắc món hàng gì đó vậy, điều này khiến Đường Tinh Khanh cảm thấy rất chán ghét.
Ánh mắt mọi người quá là như thiêu đốt, nhìn chằm chằm vào cô, mà lại thêm gió thổi nữa, Đường Tinh Khanh lập tức cảm thấy trên người bỗng lạnh buốt…
Trời!!!
Đường Tinh Khanh cúi mạnh đầu xuống nhìn, mới nhận ra lúc này người cô đang để lộ ra, mấy miếng vải mỏng ấy cũng chỉ miễn cưỡng che đi được bộ phận nhạy cảm của cô, lại còn thoắt ẩn thoắt hiện nữa!
“Yên lặng, mọi người yên lặng chút!” Bỗng nhiên có người cầm micro nói, giọng anh ta vang vọng khắp sàn đấu giá.
Trong nháy mắt, sàn đấu giá liền lặng ngắt như tờ, yên lặng trở lại.
“Món đồ hôm nay chúng ta chúng tôi bán đấu giá, chính là một đêm của cô gái trong lồng này!”
Câu nói đó vừa nói ra, Đường Tinh Khanh liền cảm thấy người dưới khán đài lại bắt đầu nhao nhao lên, ào ào lên hỏi giá, hỏi những lời lẽ vô cùng bẩn thỉu như một đêm có thể làm gì…
“Ôi! Tôi đã nói mọi người yên lặng rồi mà, mọi người không yên lặng thì làm sao tôi nói được.” MC lại cố ý bán cái gút.
“Tôi nói này, yên lặng là ai chứ, có thể để bọn tôi chơi được không?” Không biết là ai ở bên dưới đột nhiên phun ra câu đấy, lập tức chọc cho mọi người cười phá lên.
“Tôi nói cho mọi người biết, cô gái này là cực phẩm nhân gian đấy, người mua được chắc chắn là có lời đấy!” MC trực tiếp không đoái hoài gì đến lời nói của người vừa nãy, nói với những người bên dưới.
Quả nhiên, lời anh ta vừa nói ra, những người bên dưới rõ ràng lại rục rịch hết cả lên.
Sắc mặt Đường Tinh Khanh lập tức cứng đờ ra, nhất thời trong đầu trào lên cảm giác nhục nhã.
Trời ạ, rốt cuộc giờ cô đang ở nơi nào thế này?
Đây rốt cuộc là tình huống gì vậy chứ?
Sao cô lại ở đây, lại còn đang bị bán đấu giá nữa?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương