Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Chương 137: Điểm tâm ngọt buổi sáng
Sau một buổi tối nghỉ ngơi, tinh thần hai người đã nạp đủ năng lượng.
Lâm Việt Thịnh đè Quách Thanh Tú xuống, hắn quỳ gối xuống giường tránh đè vào bụng cô.
Trong đôi mắt hẹp dài kia lóe lên lửa dục. Quách Thanh Tú có thể cảm nhận rõ ràng cái bên dưới đang nóng lên, áp sát dưới thân cô, giống như một con mãnh thú có thể ngay lập tức...
“Này, không được, Lâm Việt Thịnh, anh quên lời bác sĩ nói rồi sao, không được làm bậy...”
Lâm Việt Thịnh cười xấu xa, “Bác sĩ nói chỉ là một biện pháp, thực ra chúng ta còn có rất nhiều biện pháp khác.”
Mặt Quách Thanh Tú đỏ ửng, nghe hắn nói những lời không biết xấu hổ như vậy, cô hận không tìm thấy cái lỗ nào để chui xuống.
“Này, này...” Quách Thanh Tú chưa kịp đẩy ra, thì Lâm Việt Thịnh đã cúi xuống hôn.
Môi hắn khóa chặt đôi môi căng mọng mịn màng của cô, hô hấp hai người dần dần hòa vào nhau.
Quách Thanh Tú vẫn lo lắng cho bé cưng trong bụng, cô vô cùng khẩn trương, cả người căng lên.
Lâm Việt Thịnh vừa hôn vừa khiến cô dần dần thả lỏng.
“Đừng sợ, em yêu, tôi sẽ không làm bé cưng trong bụng bị thương đâu.”
Hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào tai cô, giọng hắn khàn khàn đầy ám muội.
Hắn từng chút từng chút hôn dọc xuống cần cổ trắng ngần của cô.
Đồ yêu tinh đáng chết này, cơ thể sao lại ấm áp mềm mại đến như vậy, cảm giác tuyệt quá đi mất.
Quách Thanh Tú dần dần bị hắn khiêu khích, người cô cũng bắt đầu khó chịu.
“Đưa chân lên...”
Lâm Việt Thịnh đỡ cô lên, để cô nghiêng người dậy, chuẩn bị đưa vật cứng nóng của mình vào nơi sâu nhất của cô.
“Em yêu à, để tôi tiến vào chỉ một chút thôi, tôi sẽ lập tức đưa ra ngay, tôi hứa...”
Nơi ướt át kia mê hoặc đến mức hắn khó có thể cưỡng lại
“Lâm Việt Thịnh, không được, không thể làm vậy...”
Quách Thanh Tú lập tức căng thẳng.
Lâm Việt Thịnh bỗng mỉm cười, sau đó buông Quách Thanh Tú ra, “Tôi đi tắm đây.”
Sáng sớm hai người chỗ cần hôn cũng đã hôn, chỗ cần sờ cũng đã sờ rồi.
Chỉ thiếu một bước cuối, Lâm Việt Thịnh chỉ đành luyến tiếc đi tắm.
Quách Thanh Tú tranh thủ lúc hắn đi tắm liền bật dậy mặc quần áo, nếu như cứ tiếp tục nằm thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây.
Lúc Lâm Việt Thịnh từ phòng tắm bước ra, trên người hắn chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng bên hông.
Những giọt nước vẫn còn vương trên cơ thể rắn chắc tạo ra nét quyến rũ mãnh liệt, bờ eo nhỏ gọn, đôi chân thon dài, hắn đứng trước của nhà tắm, cả người toát ra một sức hấp dẫn đầy nam tính.
Quách Thanh Tú nhìn hắn, tim đập thình thịch.
Lâm Việt Thịnh nhìn cô cười xấu xa, “Có muốn làm lại lần nữa không?”
Quách Thanh Tú sợ tới mức quay về sô pha né tránh, “Lâm Việt Thịnh, sắp tám giờ rồi, đến giờ anh đi làm rồi đó, em cũng phải chuẩn bị đi làm thôi.”
Lâm Việt Thịnh xoay người qua, khăn tắm rơi xuống đất, từng đường cong hoàn mỹ bày ra trước mắt Quách Thanh Tú.
“Tạm thời em không cần đi Thanh Tú Bút Màu nữa, tôi đã giao cho Mai Tuấn Dương phụ trách toàn bộ rồi, có chuyện gì sẽ liên lạc với em, em chỉ cần ở nhà không được đi đâu hết.”
Nói xong Lâm Việt Thịnh cũng mặc xong quần áo.
Bộ âu phục ôm sát lấy cơ thể, tôn lên thân hình cao to, áo sơ mi màu đen càng toát nên nét tôn quý mà trầm ổn của hắn.
Người hắn tràn đầy tinh thần, phong thái mạnh mẽ lấn át.
Quách Thanh Tú nhìn hắn đến ngẩn ngơ.
Lâm Việt Thịnh cười thỏa mãn, bước lên ôm Quách Thanh Tú, “Vừa nãy vẫn chưa nhìn đủ à? Có cần lột hết một lần nữa cho em nhìn không?”
Mặt Quách Thanh Tú đỏ ửng, đưa tay lên giúp hắn thắt cà vạt, “Sao lại căng thẳng như thế?”
Mắt Lâm Việt Thịnh hiện lên vài tia u ám, “Vụ tấn công lần trước vẫn chưa bắt được hung thủ, nếu em ra ngoài sẽ rất nguy hiểm.”
Quách Thanh Tú ngẩng đầu nhìn hắn mờ mịt hỏi, “Chúng nhằm vào em sao? Nhưng em cũng chẳng có gì để bọn chúng cướp cả, liệu có phải chúng nhầm lẫm gì không?”
Đúng vậy, làm gì có ai giết một người phụ nữ không quyền thế, không tiền bạc thậm chí còn không có đầu óc nữa chứ? Quách Thanh Tú không thể nào lý giải nổi.
Lâm Việt Thịnh mỉm cười, ánh mắt chợt lóe, hai tay ôm Quách Thanh Tú vào lòng, “Bây giờ em đâu phải không có gì, trong bụng em đang mang đứa con của tôi. Nhiều năm nay tôi ở thành phố S đã dành lấy mối làm ăn của không biết bao nhiêu người, trong giới kinh doanh cũng đắc tội với rất nhiều người, có lẽ người bọn chúng nhằm vào là tôi.”
Lời giải thích của Lâm Việt Thịnh khiến Quách Thanh Tú như trút được gánh nặng, giải thích như vậy rất hợp tình hợp lý.
Quách Thanh Tú gật đầu, đôi tay nhỏ vẫn đang thắt cà vạt, “Em biết rồi, em sẽ bảo vệ tốt bản thân, anh mau đi làm đi!”
Có lẽ chuyện cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy, Lâm Việt Thịnh lo lắng hơi quá thì phải?
Lúc Quách Thanh Tú xuống dưới nhà, Dì Nguyễn đang đuổi theo Lâm Việt Thịnh, “Cậu ba, cậu vẫn chưa ăn sáng mà...”
Quách Thanh Tú vừa ra đến cửa, xe của Lâm Việt Thịnh đã đi rồi, Dì Nguyễn lắc đầu bước vào.
“Dạo này cậu ba rất bận, không biết là bận chuyện gì?”
“Không sao đâu dì Nguyễn, để đấy cho con!” Bình thường Lâm Việt Thịnh vẫn luôn dặn Quách Thanh Tú phải ăn sáng, nhưng bản thân hắn thì lại không ăn, hơn nữa còn thường xuyên làm việc đến tận nửa đêm mới về, cứ tiếp tục như vậy thì làm sao chịu nổi?
Quách Thanh Tú nghĩ một lát, liền gọi điện cho Lê Hùng Việt.
“Lê Hùng Việt, lát đến công ty, anh ra ngoài mua một suất ăn sáng đưa cho Lâm Việt Thịnh giúp tôi nhé.”
Lê Hùng Việt đang lái xe, sau khi nhận được điện thoại lập tức trả lời: “Vâng, thưa cô Quách.”
Lâm Việt Thịnh ngẩng lên nhìn anh ta, Lê Hùng Việt đặt điện thoại xuống, “Cậu ba, là cô Quách, cô ấy bảo tôi mua đồ ăn sáng cho cậu.”
Lâm Việt Thịnh nghe xong, tâm trạng bỗng nhiên vui hẳn, người con gái này bắt đầu quan tâm hắn rồi.
Quách Thanh Tú ăn sáng xong, liền gọi điện cho Lê Quyên Quyên hẹn gặp.
Cô nói với dì Nguyễn muốn đến nhà Lê Quyên Quyên chơi, hai tiếng sẽ về, dì Nguyễn gật đầu đồng ý.
Thực ra Quách Thanh Tú có thể cứ thế đi nhưng lại sợ dì Nguyễn gọi điện cho Lâm Việt Thịnh, hắn mà biết lại nổi trận lôi đình, dẫn đến những phiền phức không đáng có, vì vậy cô đành phải lấy Lê Quyên Quyên làm cái cớ.
“Thanh Tú, cậu Tăng đến rồi, cậu nhìn xem...”
“Thanh Tú...” Tăng Thanh Hải đỗ xe bên cạnh Quách Thanh Tú, cô chào tạm biệt với Lê Quyên Quyên rồi ngồi vào xe Tăng Thanh Hải.
Tâm trạng Tăng Thanh Hải hôm nay có vẻ rất tốt, trông anh có tinh thần hơn trước đây rất nhiều.
Anh vẫn dịu dàng tao nhã như trước, trên người anh mặc âu phục màu xám nhạt, sơ mi trắng, đầu tóc chải cẩn thẩn thận tỉ mỉ, đôi mắt màu nâu vô cùng điềm đạm.
Anh tập trung lái xe, thỉnh thoảng quay sang mỉm cười với Quách Thanh Tú.
“Thanh Tú, sao lại đờ ra thế?”
Tăng Thanh Hải nghiêng đầu sang vài lần, vẫn nhìn thấy Quách Thanh Tú chăm chú nhìn về phía trước, vẻ mặt ra chiều đăm chiêu.
“Anh Hải, em đang nghĩ, nếu như em không xuất hiện có phải anh với Lý Vi Vi đã kết hôn rồi không?”
Tăng Thanh Hải giảm tốc độ xe lại, lòng anh bỗng cảm thấy nao nao, “Thanh Tú, sao em lại nói như vậy? Trên đời này không có từ “nếu như”, nên như thế nào thì để như vậy đi.”
“Hôm đó em xem trên weibo của anh, thấy Lý Vi Vi có vẻ rất đau khổ, em nghĩ, nếu như anh với cô ta quay lại với nhau, em cũng yên tâm hơn.”
Tăng Thanh Hải quay đầu lại, đôi mắt nâu nhìn Quách Thanh Tú đầy chua xót.
“Thanh Tú, nếu như anh với Lý Vi Vi ở bên nhau, em có vui không?”
Tăng Thanh Hải đột nhiên hỏi, anh đỗ xe vào bên đường, nhìn Quách Thanh Tú một cách nghiêm túc.
Quách Thanh Tú ngay lập tức gật đầu, “Đương nhiên rồi, anh Hải, em cũng không thể để anh cô đơn cả đời được!”
“Tăng Thanh Hải ngạc nhiên, sau đó cười khổ, “Thanh Tú, mình đi ăn chút gì đã, rồi đi đến đồn cảnh sát sau nhé.”
“Vâng!”
Vẫn là nhà hàng đồ ăn tây đó, mỗi lần đến đều có cảm giác khác nhau, tất cả đều không thay đổi, chỉ là tâm tình của hai người đã thay đổi.
“Thanh Tú, vẫn còn nhớ chứ? Lúc nhỏ...” Tăng Thanh Hải vui vẻ nói, nét mặt mang theo sự khao khát và hồi ức kỷ niệm xưa.
Quách Thanh Tú không có tâm trạng nói, “Anh Hải, chuyện đã qua thì để nó qua đi, chúng ta đừng nhắc lại nữa.”
Tăng Thanh Hải vẫn chưa nói hết câu liền bị Quách Thanh Tú cắt ngang.
“Thanh Tú, em thay đổi rồi...”
Tăng Thanh Hải khó khăn nói, Quách Thanh Tú cúi đầu không lên tiếng, đúng vậy, con người ai rồi cũng sẽ thay đổi, càng trưởng thành thì nhận thức về cuộc đời, về con người cũng sẽ dần dần thay đổi.
Đây không phải là lỗi của cô.
“Anh Hải, em không hề thay đổi, em vẫn là Quách Thanh Tú, chỉ là... Em lớn rồi, anh Hải, em hi vọng anh cũng sẽ mau chóng tỉnh táo lại. Em biết, anh đối xử tốt với em, lúc trước, em cũng tưởng đó là tình yêu, nhưng sau khi gặp được tình yêu đích thực, em mới biết tình cảm giữa chúng ta không phải là tình yêu, đó chỉ là sự ỷ lại, sự tin tưởng, có lẽ đã vượt quá tình yêu, nhưng tình cảm đó không phải là yêu, anh hiểu không?”
Đôi mắt nâu của Tăng Thanh Hải kinh sợ nhìn Quách Thanh Tú, anh thậm chí không dám tin những lời làm tổn thương người khác như vậy lại được phát ra từ cái miệng nhỏ nhắn kia.
Lòng anh đang run rẩy, sự mất mát và tuyệt vọng đang đan xen trong lòng anh, nhưng anh vẫn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh tao nhã, nét mặt chỉ hơi thay đổi một chút.
Dao nĩa trong tay anh vẫn đang cắt thức ăn một cách cứng nhắc, thật lâu sau, anh mới ngẩng lên nhìn Quách Thanh Tú.
“Thanh Tú, em có..., ý anh là, lúc mà em đồng ý kết hôn với anh, em có từng yêu anh, dù chỉ là một chút?”
Quách Thanh Tú chăm chú nhìn anh, nhìn ánh mắt đang rung động lấp lánh giọt nước mắt.
Anh khóc sao?
Cô thật sự đã nói sai rồi sao?
“Anh Hải, việc gì anh phải để tâm đến những điều này? Tất cả đã là quá khứ, anh nên trân trọng những người đang ở bên cạnh anh và người yêu anh.”
Tăng Thanh Hải cười thất thần, nụ cười tái nhợt không còn sức sống, có lẽ ngay cả những lời nói dối để lừa cho anh vui vẻ, cô cũng không muốn nói nữa rồi.
Anh không hỏi thêm nữa, anh không muốn mất bình tĩnh trước mặt cô, được rồi, nếu cô đã muốn anh làm anh trai của cô, vậy thì anh liền làm theo ý muốn của cô vậy!
“Thanh Tú, nếu như đây là lời thật lòng của em, vậy thì anh sẽ không làm khó em nữa. Từ hôm nay trở đi, anh sẽ bắt đầu thay đổi bản thân, anh sẽ không làm em khó xử hay lúng túng nữa.”
Tăng Thanh Hải lấy lại dáng vẻ điềm tĩnh, động tác nho nhã đặt dao nĩa xuống, hai người ngồi một lúc lâu nhưng thức ăn trên bàn thì vẫn còn rất nhiều.
“Anh Hải, em thấy Lý Vi Vi thực ra cũng rất tốt.”
Tăng Thanh Hải thanh toán xong, quay người cười, “Ừ, anh hiểu ý của em, anh biết mình nên làm gì.
Lâm Việt Thịnh đè Quách Thanh Tú xuống, hắn quỳ gối xuống giường tránh đè vào bụng cô.
Trong đôi mắt hẹp dài kia lóe lên lửa dục. Quách Thanh Tú có thể cảm nhận rõ ràng cái bên dưới đang nóng lên, áp sát dưới thân cô, giống như một con mãnh thú có thể ngay lập tức...
“Này, không được, Lâm Việt Thịnh, anh quên lời bác sĩ nói rồi sao, không được làm bậy...”
Lâm Việt Thịnh cười xấu xa, “Bác sĩ nói chỉ là một biện pháp, thực ra chúng ta còn có rất nhiều biện pháp khác.”
Mặt Quách Thanh Tú đỏ ửng, nghe hắn nói những lời không biết xấu hổ như vậy, cô hận không tìm thấy cái lỗ nào để chui xuống.
“Này, này...” Quách Thanh Tú chưa kịp đẩy ra, thì Lâm Việt Thịnh đã cúi xuống hôn.
Môi hắn khóa chặt đôi môi căng mọng mịn màng của cô, hô hấp hai người dần dần hòa vào nhau.
Quách Thanh Tú vẫn lo lắng cho bé cưng trong bụng, cô vô cùng khẩn trương, cả người căng lên.
Lâm Việt Thịnh vừa hôn vừa khiến cô dần dần thả lỏng.
“Đừng sợ, em yêu, tôi sẽ không làm bé cưng trong bụng bị thương đâu.”
Hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào tai cô, giọng hắn khàn khàn đầy ám muội.
Hắn từng chút từng chút hôn dọc xuống cần cổ trắng ngần của cô.
Đồ yêu tinh đáng chết này, cơ thể sao lại ấm áp mềm mại đến như vậy, cảm giác tuyệt quá đi mất.
Quách Thanh Tú dần dần bị hắn khiêu khích, người cô cũng bắt đầu khó chịu.
“Đưa chân lên...”
Lâm Việt Thịnh đỡ cô lên, để cô nghiêng người dậy, chuẩn bị đưa vật cứng nóng của mình vào nơi sâu nhất của cô.
“Em yêu à, để tôi tiến vào chỉ một chút thôi, tôi sẽ lập tức đưa ra ngay, tôi hứa...”
Nơi ướt át kia mê hoặc đến mức hắn khó có thể cưỡng lại
“Lâm Việt Thịnh, không được, không thể làm vậy...”
Quách Thanh Tú lập tức căng thẳng.
Lâm Việt Thịnh bỗng mỉm cười, sau đó buông Quách Thanh Tú ra, “Tôi đi tắm đây.”
Sáng sớm hai người chỗ cần hôn cũng đã hôn, chỗ cần sờ cũng đã sờ rồi.
Chỉ thiếu một bước cuối, Lâm Việt Thịnh chỉ đành luyến tiếc đi tắm.
Quách Thanh Tú tranh thủ lúc hắn đi tắm liền bật dậy mặc quần áo, nếu như cứ tiếp tục nằm thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây.
Lúc Lâm Việt Thịnh từ phòng tắm bước ra, trên người hắn chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng bên hông.
Những giọt nước vẫn còn vương trên cơ thể rắn chắc tạo ra nét quyến rũ mãnh liệt, bờ eo nhỏ gọn, đôi chân thon dài, hắn đứng trước của nhà tắm, cả người toát ra một sức hấp dẫn đầy nam tính.
Quách Thanh Tú nhìn hắn, tim đập thình thịch.
Lâm Việt Thịnh nhìn cô cười xấu xa, “Có muốn làm lại lần nữa không?”
Quách Thanh Tú sợ tới mức quay về sô pha né tránh, “Lâm Việt Thịnh, sắp tám giờ rồi, đến giờ anh đi làm rồi đó, em cũng phải chuẩn bị đi làm thôi.”
Lâm Việt Thịnh xoay người qua, khăn tắm rơi xuống đất, từng đường cong hoàn mỹ bày ra trước mắt Quách Thanh Tú.
“Tạm thời em không cần đi Thanh Tú Bút Màu nữa, tôi đã giao cho Mai Tuấn Dương phụ trách toàn bộ rồi, có chuyện gì sẽ liên lạc với em, em chỉ cần ở nhà không được đi đâu hết.”
Nói xong Lâm Việt Thịnh cũng mặc xong quần áo.
Bộ âu phục ôm sát lấy cơ thể, tôn lên thân hình cao to, áo sơ mi màu đen càng toát nên nét tôn quý mà trầm ổn của hắn.
Người hắn tràn đầy tinh thần, phong thái mạnh mẽ lấn át.
Quách Thanh Tú nhìn hắn đến ngẩn ngơ.
Lâm Việt Thịnh cười thỏa mãn, bước lên ôm Quách Thanh Tú, “Vừa nãy vẫn chưa nhìn đủ à? Có cần lột hết một lần nữa cho em nhìn không?”
Mặt Quách Thanh Tú đỏ ửng, đưa tay lên giúp hắn thắt cà vạt, “Sao lại căng thẳng như thế?”
Mắt Lâm Việt Thịnh hiện lên vài tia u ám, “Vụ tấn công lần trước vẫn chưa bắt được hung thủ, nếu em ra ngoài sẽ rất nguy hiểm.”
Quách Thanh Tú ngẩng đầu nhìn hắn mờ mịt hỏi, “Chúng nhằm vào em sao? Nhưng em cũng chẳng có gì để bọn chúng cướp cả, liệu có phải chúng nhầm lẫm gì không?”
Đúng vậy, làm gì có ai giết một người phụ nữ không quyền thế, không tiền bạc thậm chí còn không có đầu óc nữa chứ? Quách Thanh Tú không thể nào lý giải nổi.
Lâm Việt Thịnh mỉm cười, ánh mắt chợt lóe, hai tay ôm Quách Thanh Tú vào lòng, “Bây giờ em đâu phải không có gì, trong bụng em đang mang đứa con của tôi. Nhiều năm nay tôi ở thành phố S đã dành lấy mối làm ăn của không biết bao nhiêu người, trong giới kinh doanh cũng đắc tội với rất nhiều người, có lẽ người bọn chúng nhằm vào là tôi.”
Lời giải thích của Lâm Việt Thịnh khiến Quách Thanh Tú như trút được gánh nặng, giải thích như vậy rất hợp tình hợp lý.
Quách Thanh Tú gật đầu, đôi tay nhỏ vẫn đang thắt cà vạt, “Em biết rồi, em sẽ bảo vệ tốt bản thân, anh mau đi làm đi!”
Có lẽ chuyện cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy, Lâm Việt Thịnh lo lắng hơi quá thì phải?
Lúc Quách Thanh Tú xuống dưới nhà, Dì Nguyễn đang đuổi theo Lâm Việt Thịnh, “Cậu ba, cậu vẫn chưa ăn sáng mà...”
Quách Thanh Tú vừa ra đến cửa, xe của Lâm Việt Thịnh đã đi rồi, Dì Nguyễn lắc đầu bước vào.
“Dạo này cậu ba rất bận, không biết là bận chuyện gì?”
“Không sao đâu dì Nguyễn, để đấy cho con!” Bình thường Lâm Việt Thịnh vẫn luôn dặn Quách Thanh Tú phải ăn sáng, nhưng bản thân hắn thì lại không ăn, hơn nữa còn thường xuyên làm việc đến tận nửa đêm mới về, cứ tiếp tục như vậy thì làm sao chịu nổi?
Quách Thanh Tú nghĩ một lát, liền gọi điện cho Lê Hùng Việt.
“Lê Hùng Việt, lát đến công ty, anh ra ngoài mua một suất ăn sáng đưa cho Lâm Việt Thịnh giúp tôi nhé.”
Lê Hùng Việt đang lái xe, sau khi nhận được điện thoại lập tức trả lời: “Vâng, thưa cô Quách.”
Lâm Việt Thịnh ngẩng lên nhìn anh ta, Lê Hùng Việt đặt điện thoại xuống, “Cậu ba, là cô Quách, cô ấy bảo tôi mua đồ ăn sáng cho cậu.”
Lâm Việt Thịnh nghe xong, tâm trạng bỗng nhiên vui hẳn, người con gái này bắt đầu quan tâm hắn rồi.
Quách Thanh Tú ăn sáng xong, liền gọi điện cho Lê Quyên Quyên hẹn gặp.
Cô nói với dì Nguyễn muốn đến nhà Lê Quyên Quyên chơi, hai tiếng sẽ về, dì Nguyễn gật đầu đồng ý.
Thực ra Quách Thanh Tú có thể cứ thế đi nhưng lại sợ dì Nguyễn gọi điện cho Lâm Việt Thịnh, hắn mà biết lại nổi trận lôi đình, dẫn đến những phiền phức không đáng có, vì vậy cô đành phải lấy Lê Quyên Quyên làm cái cớ.
“Thanh Tú, cậu Tăng đến rồi, cậu nhìn xem...”
“Thanh Tú...” Tăng Thanh Hải đỗ xe bên cạnh Quách Thanh Tú, cô chào tạm biệt với Lê Quyên Quyên rồi ngồi vào xe Tăng Thanh Hải.
Tâm trạng Tăng Thanh Hải hôm nay có vẻ rất tốt, trông anh có tinh thần hơn trước đây rất nhiều.
Anh vẫn dịu dàng tao nhã như trước, trên người anh mặc âu phục màu xám nhạt, sơ mi trắng, đầu tóc chải cẩn thẩn thận tỉ mỉ, đôi mắt màu nâu vô cùng điềm đạm.
Anh tập trung lái xe, thỉnh thoảng quay sang mỉm cười với Quách Thanh Tú.
“Thanh Tú, sao lại đờ ra thế?”
Tăng Thanh Hải nghiêng đầu sang vài lần, vẫn nhìn thấy Quách Thanh Tú chăm chú nhìn về phía trước, vẻ mặt ra chiều đăm chiêu.
“Anh Hải, em đang nghĩ, nếu như em không xuất hiện có phải anh với Lý Vi Vi đã kết hôn rồi không?”
Tăng Thanh Hải giảm tốc độ xe lại, lòng anh bỗng cảm thấy nao nao, “Thanh Tú, sao em lại nói như vậy? Trên đời này không có từ “nếu như”, nên như thế nào thì để như vậy đi.”
“Hôm đó em xem trên weibo của anh, thấy Lý Vi Vi có vẻ rất đau khổ, em nghĩ, nếu như anh với cô ta quay lại với nhau, em cũng yên tâm hơn.”
Tăng Thanh Hải quay đầu lại, đôi mắt nâu nhìn Quách Thanh Tú đầy chua xót.
“Thanh Tú, nếu như anh với Lý Vi Vi ở bên nhau, em có vui không?”
Tăng Thanh Hải đột nhiên hỏi, anh đỗ xe vào bên đường, nhìn Quách Thanh Tú một cách nghiêm túc.
Quách Thanh Tú ngay lập tức gật đầu, “Đương nhiên rồi, anh Hải, em cũng không thể để anh cô đơn cả đời được!”
“Tăng Thanh Hải ngạc nhiên, sau đó cười khổ, “Thanh Tú, mình đi ăn chút gì đã, rồi đi đến đồn cảnh sát sau nhé.”
“Vâng!”
Vẫn là nhà hàng đồ ăn tây đó, mỗi lần đến đều có cảm giác khác nhau, tất cả đều không thay đổi, chỉ là tâm tình của hai người đã thay đổi.
“Thanh Tú, vẫn còn nhớ chứ? Lúc nhỏ...” Tăng Thanh Hải vui vẻ nói, nét mặt mang theo sự khao khát và hồi ức kỷ niệm xưa.
Quách Thanh Tú không có tâm trạng nói, “Anh Hải, chuyện đã qua thì để nó qua đi, chúng ta đừng nhắc lại nữa.”
Tăng Thanh Hải vẫn chưa nói hết câu liền bị Quách Thanh Tú cắt ngang.
“Thanh Tú, em thay đổi rồi...”
Tăng Thanh Hải khó khăn nói, Quách Thanh Tú cúi đầu không lên tiếng, đúng vậy, con người ai rồi cũng sẽ thay đổi, càng trưởng thành thì nhận thức về cuộc đời, về con người cũng sẽ dần dần thay đổi.
Đây không phải là lỗi của cô.
“Anh Hải, em không hề thay đổi, em vẫn là Quách Thanh Tú, chỉ là... Em lớn rồi, anh Hải, em hi vọng anh cũng sẽ mau chóng tỉnh táo lại. Em biết, anh đối xử tốt với em, lúc trước, em cũng tưởng đó là tình yêu, nhưng sau khi gặp được tình yêu đích thực, em mới biết tình cảm giữa chúng ta không phải là tình yêu, đó chỉ là sự ỷ lại, sự tin tưởng, có lẽ đã vượt quá tình yêu, nhưng tình cảm đó không phải là yêu, anh hiểu không?”
Đôi mắt nâu của Tăng Thanh Hải kinh sợ nhìn Quách Thanh Tú, anh thậm chí không dám tin những lời làm tổn thương người khác như vậy lại được phát ra từ cái miệng nhỏ nhắn kia.
Lòng anh đang run rẩy, sự mất mát và tuyệt vọng đang đan xen trong lòng anh, nhưng anh vẫn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh tao nhã, nét mặt chỉ hơi thay đổi một chút.
Dao nĩa trong tay anh vẫn đang cắt thức ăn một cách cứng nhắc, thật lâu sau, anh mới ngẩng lên nhìn Quách Thanh Tú.
“Thanh Tú, em có..., ý anh là, lúc mà em đồng ý kết hôn với anh, em có từng yêu anh, dù chỉ là một chút?”
Quách Thanh Tú chăm chú nhìn anh, nhìn ánh mắt đang rung động lấp lánh giọt nước mắt.
Anh khóc sao?
Cô thật sự đã nói sai rồi sao?
“Anh Hải, việc gì anh phải để tâm đến những điều này? Tất cả đã là quá khứ, anh nên trân trọng những người đang ở bên cạnh anh và người yêu anh.”
Tăng Thanh Hải cười thất thần, nụ cười tái nhợt không còn sức sống, có lẽ ngay cả những lời nói dối để lừa cho anh vui vẻ, cô cũng không muốn nói nữa rồi.
Anh không hỏi thêm nữa, anh không muốn mất bình tĩnh trước mặt cô, được rồi, nếu cô đã muốn anh làm anh trai của cô, vậy thì anh liền làm theo ý muốn của cô vậy!
“Thanh Tú, nếu như đây là lời thật lòng của em, vậy thì anh sẽ không làm khó em nữa. Từ hôm nay trở đi, anh sẽ bắt đầu thay đổi bản thân, anh sẽ không làm em khó xử hay lúng túng nữa.”
Tăng Thanh Hải lấy lại dáng vẻ điềm tĩnh, động tác nho nhã đặt dao nĩa xuống, hai người ngồi một lúc lâu nhưng thức ăn trên bàn thì vẫn còn rất nhiều.
“Anh Hải, em thấy Lý Vi Vi thực ra cũng rất tốt.”
Tăng Thanh Hải thanh toán xong, quay người cười, “Ừ, anh hiểu ý của em, anh biết mình nên làm gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương