Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Chương 153: Làm chuyện mình muốn làm
Muốn hỏi một câu như vậy cũng cần nhiều dũng cảm, hắn không dám hỏi cuộc sống của cô còn có thể kéo dài bao lâu nữa.
"Căn cứ theo tài liệu, nhiều nhất cũng chỉ sống được thêm hai năm, ngắn nhất là mười tháng, chuyện này phải xem thể chất của bệnh nhân."
Hai mắt Lâm Việt Thịnh gắt gao nhìn chằm chằm vào bác sĩ Paul Holper, thật lâu sau lại lộ ra vẻ mất hồn.
"Loại bệnh này còn có khả năng lây nhiễm, có thể lây qua dịch và máu, cho nên cậu phải chú ý một chút."
Lời nói của bác sĩ Paul Holper còn chưa dứt, bóng dáng của Lâm Việt Thịnh đã nhanh chóng rảo bước rời đi.
Hắn không có thời gian, hắn phải lập tức quay về điều tra chuyện này.
Trong phòng bệnh, dì Nguyễn đang nói giỡn với Quách Thanh Tú.
"Cậu ba ấy mà, giống như đứa trẻ vậy, sau này cô Quách đừng giận dỗi cậu ấy nhé, vợ chồng son nào mà không câu qua câu lại chứ..."
Quách Thanh Tú vừa cười nhẹ gật đầu thì bóng dáng Lâm Việt Thịnh bỗng nhiên xông vào.
"Dì Nguyễn, thu dọn đồ dạc, chúng ta về nước!"
Dì Nguyễn ngạc nhiên mừng rỡ, "Cô Quách không sao nữa rồi ư?"
Thân hình Lâm Việt Thịnh hơi run lên, "Chúng ta về nước điều dưỡng, ở nơi này không quen lắm."
"Được, được, tôi lập tức thu dọn đồ đạc."
Nếu có thể về nước, vậy có nghĩa là bệnh của cô Quách khỏi rồi, vậy mau về thôi! Dì Nguyễn bắt đầu bận rộn bù lu.
Quách Thanh Tú nhìn chăm chú vào ánh mắt Lâm Việt Thịnh, trong lòng cảm thấy một chút lạ thường.
Từ khoảnh khắc bước vào tới giờ hắn vẫn không chịu ngẩng đầu lên nhìn cô.
Nhìn có vẻ đang bận rộn, nhưng trên thực tế lại chẳng làm việc gì.
"Lâm Việt Thịnh, có phải anh còn việc gì đang gạt em không?" Quách Thanh Tú hết sức cẩn thận lên tiếng hỏi.
Lâm Việt Thịnh quay đầu liếc cô một cái, "Có chuyện gì gạt em chứ?"
"Ầy, bệnh của em.... Anh vừa từ phòng bác sĩ trị liệu cho em về đúng không?"
"Không sai, là có việc gạt em đấy. Bác sĩ nói thần trí em ngu ngơ, nói nếu em còn tiếp tục như thế sẽ bị tâm thần phân liệt..."
"Phụt!" Quách Thanh Tú bật cười.
"Anh lừa em, Lâm Việt Thịnh, nói sự thật cho em đi, có phải em bé có chuyện?"
"Không phải, em đừng nghĩ nhiều nữa, anh sẽ bị em ép chết mất thôi...."
Lâm Việt Thịnh nói xong thì cầm lấy di động, vừa gọi điện thoại vừa đi ra ngoài.
Từ phòng Paul Holper đi ra, trái tim hắn như rơi xuống vực sâu không đáy, nơi đó tối đen chẳng thể nhìn thấy được đầu ngón tay.
Âm u lạnh lẽo như địa ngục, hắn đợi bảy ngày bảy đêm, thứ đợi được không ngờ lại là một kết quả thế này.
Số mệnh, đến cùng là vì sao phải đối xử với hắn như vậy.
Khi hắn còn nhỏ, thượng đế cùng một phương thức khốc liệt nhất lấy đi Thanh của hắn.
Hiện giờ, lại dùng một cách tàn nhẫn hơn hành hạ người hắn yêu.
Lẽ nào đời này đã định sẵn rằng hắn phải trầm luân trong bóng tối sao?
Trong thoáng chốc, Lâm Việt Thịnh như thấy mình bước đi trong thế giới đen kịt không nhìn thấy ánh sáng.
Chỉ vào lúc đối diện với nụ cười như đóa hoa tươi của cô, dây thần kinh đang kéo căng của hắn mới được thả lỏng đôi chút.
Thế nhưng kết quả tàn khốc như vậy, hắn vẫn không có dũng cảm nói cho cô biết. Hắn nghĩ, có lẽ một mình hắn chịu đựng là được rồi. Không, hắn không thể chịu thua, hắn nhất định tra ra được bàn tay đen đang giấu sau bức màn.
Rốt cuộc là ai, mẹ nó chứ lại muốn đối nghịch với Lâm Việt Thịnh hắn.
"Lập tức điều tra, một tháng này, ai là người tiếp cận nhiều nhất với Quách Thanh Tú..."
Giọng nói của Lâm Việt Thịnh lạnh lùng không có lấy một chút độ ấm.
"Cậu ba, cô Quách sao rồi ạ?" Lê Hùng Việt đột nhiên nhận được mệnh lệnh như vậy cảm thấy thật hoang mang mờ mịt.
"Cô ấy bị hạ độc. Cậu lập tức đi tìm manh mối khả nghi nhất, càng nhanh càng tốt."
"Vâng. Tôi lập tức đi điều tra."
Cúp điện thoại, Lâm Việt Thịnh hít hơi thật sâu, nhưng mặc kệ là hắn cố gắng thế nào vẫn chẳng cảm nhận được nguồn oxy trong không khí.
Suốt chặng đường bay, Lâm Việt Thịnh vẫn luôn ở bên cạnh Quách Thanh Tú, vô cùng cẩn thận chăm sóc cho cô.
Nhưng mà, Quách Thanh Tú vẫn cảm nhận rõ ràng dường như Lâm Việt Thịnh có sự thay đổi.
Cho dù cô không nói ra được là thay đổi ở đâu, nhưng rõ ràng hắn không giống với lúc trước.
Sau khi về đến nhà, tâm tình Quách Thanh Tú cũng dần dần tốt lên.
Ngày nào cũng nằm phơi nắng, hít thở không khí trong lành, cảm giác tốt hơn ở nước ngoài nhiều.
Quách Thanh Tú không hiểu nổi, vì sao nhiều người lại muốn đến nước Mỹ ở như thế. Nước Mỹ thì có gì tốt, ngay cả việc hít thở cũng không thoải mái bằng ở nhà.
"Dì Nguyễn, cậu ba đi đâu rồi?"
"À, tới công ty làm việc rồi. Thời gian này cậu ba luôn ở Mỹ cùng cô, Huỳnh Minh San sốt ruột muốn chết. Nghe nói có rất nhiều chuyện phải xử lý.”
Quách Thanh Tú gật đầu, cô vươn tay xoa xoa bụng mình, đã bốn tháng rồi, bụng dưới đã hơi nhô lên một chút.
Cô vừa mới đi siêu âm màu về, dường như cô có thể nhìn thấy hình dáng của em bé mờ mờ, trong lòng cô còn đang xúc động, thật khó để diễn tả mà! Không ngờ cái thứ bé xíu xíu chưa lớn bằng quả hạch đào lại là đứa con của cô.
"Dì Nguyễn, cháu cảm thấy anh ấy dường như thay đổi rất nhiều..."
"Vậy sao? Thay đổi chỗ nào?" Dì Nguyễn cùng Quách Thanh Tú tản bộ, vừa đi vừa nói chuyện.
"Ừm, anh ấy trầm lặng hơn, nói rất ít, mà còn ngày càng nóng tính..."
Hôm qua vừa vào tới cửa, chẳng hiểu sao hắn lại sa thải một nữ giúp việc, chỉ vì người đó cười quá lớn tiếng.
"Ha ha, đúng vậy. Có thể vì bệnh tình của cô Quách khiến cậu ấy buồn bực. Nhưng cô đừng lo lắng, qua thời gian nữa cậu ấy sẽ từ từ điều chỉnh lại thôi."
"Ừm, hi vọng là vậy!" Quách Thanh Tú đáp nhẹ, cô đưa mắt nhìn về mặt biển phía xa.
Trong đêm, đồng hồ lặng lẽ nhích về mười hai giờ, Quách Thanh Tú làm tổ trong chăn, nhìn trần nhà ngẩn người.
Vì mấy ngay nay phải truyền nước, hai cánh tay nhỏ của cô đầy dấu kim châm. Quách Thanh Tú xoa xoa mu bàn tay, cô không ngủ được.
Hôm nay là ngày thứ hai về nước, ban đêm Lâm Việt Thịnh về nhà rất muộn.
Cô không ngủ được, trong lòng có chút không yên, lại không nói rõ được là vì sao.
Nghĩ lại nghĩ, cô rời giường, gọi tuyến nội bộ, "Dì Nguyễn, cậu ba trở về chưa?"
"Vẫn chưa, cô Quách, cô ngủ trước đi! Nhưng mà, chiều nay cậu ba có gọi điện thoại nói đêm sẽ về muộn một chút." Dì Nguyễn biết Quách Thanh Tú lo lắng Lâm Việt Thịnh, khi phụ nữ mang thai rất mẫn cảm, có chút chuyện cũng miên man suy nghĩ cho nên mới nói dối để an ủi cô.
"Ồ, được!" Quách Thanh Tú cúp điện thoại, trong lòng chẳng những không bình tĩnh lại mà còn thêm rối bời, vì sao hắn chỉ gọi điện thoại cho dì Nguyễn mà không gọi nói với cô một tiếng.
Gọi điện thoại khó như vậy sao....
Không biết vì sao, đột nhiên Quách Thanh Tú nhớ tới Dương Hà Khuê...
Lúc này, ở một căn phòng tổng thống của khách sạn nào đó, Lâm Việt Thịnh ngồi trên ghế sofa, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Cửa phòng mở ra, một bóng dáng xinh đẹp bước vào từ sau lưng Lê Hùng Việt.
"Lâm Việt Thịnh, cuối cùng anh cũng nhớ em rồi!"
Được Lâm Việt Thịnh gọi tới, Dương Hà Khuê dồn hết tâm sức chuẩn bị nửa giờ, lúc này mới khoan thai đến muộn.
Trong tay Lâm Việt Thịnh cầm một bình rượu đỏ, cứ thế đưa lên môi uống ực một ngụm, sau đó đặt mạnh bình rượu lên mặt bàn.
"Ầm..." Một tiếng, dọa Dương Hà Khuê nhảy dựng, ánh mắt cô ta mở to, vô tội mà nhìn hắn.
"Lâm Việt Thịnh, anh sao thế? Uống nhiều rượu vậy? Có phải đang phiền muộn?"
Lâm Việt Thịnh đột nhiên xoay người, áp Dương Hà Khuê xuống dưới, bàn tay to bóp chặt cổ cô ta, hai mắt phiếm hồng nhìn cô ta chằm chằm.
"Có phải cô làm không?"
Trong lòng Dương Hà Khuê giật nảy, "Lâm Việt Thịnh, anh làm gì đấy? Anh phát bệnh gì hả? Anh làm đau em!"
"Có phải cô hạ độc Quách Thanh Tú không? Trừ cô ra không còn người khác, tốt nhất cô nói rõ ràng cho tôi, nếu không, tôi sẽ không để cô thoải mái."
Dương Hà Khuê nhíu đường mày, vẻ mặt trấn định, "Lâm Việt Thịnh, em thật sự không biết anh đang nói gì, cái gì mà hạ độc? Vì sao em phải hạ độc?"
Lâm Việt Thịnh dùng sức đẩy cô ta ra, trong đôi mắt anh tuấn như sắp tóe ra lửa.
"Tôi nói cho cô biết, tốt nhất đừng để tôi biết là cô hạ độc cô ấy, nếu không Tăngi sẽ cho cô chết thảm đấy."
Dương Hà Khuê chỉnh lại quần áo, có chút thất vọng mà ngồi dậy.
"Anh thích Quách Thanh Tú như vậy sao? Cô ta có gì tốt chứ?"
Lâm Việt Thịnh lạnh lùng nhếch môi, "Cô ấy tốt thế nào liên quan quái gì tới cô."
Dương Hà Khuê đứng lên, lạnh lùng nhìn hắn, "Tôi sẽ xem xem, hai người có thể đi tới khi nào."
Ánh mắt Lâm Việt Thịnh sắc nhọn nhìn cô chằm chằm, "Cô lập tức biến khỏi tầm mắt Quách Thanh Tú đi, nếu không chừng một ngày nào đó tôi sẽ giết chết cô đấy."
Dương Hà Khuê nhún vai, "Lâm Việt Thịnh, anh biết tôi yêu anh, tuy rằng anh không thích tôi nhưng cũng không thể cướp đi quyền được yêu anh của tôi."
"Lê Hùng Việt, đưa cô ta đi!"
Lâm Việt Thịnh khổ sở nhắm mắt lại, ánh mắt đau lòng của Dương Hà Khuê rơi trên người hắn, nỗi đau trong lòng cô không hề ít hơn hắn.
Nhìn hắn vì một người con gái khác tiều tụy khổ sở, cô càng thêm khó chịu.
Quách Thanh Tú nằm úp sấp trên giường, cầm di động trong tay chơi đùa.
Chiếc điện thoại này là do Lâm Việt Thịnh mới mua cho cô, một sản phẩm vừa đưa ra thị trường Hàn Quốc, nghe nói trong nước không có. Thân nó có màu phấn bạc nhìn rất đáng yêu, bên trên còn móc một em bé thiên thần bằng vàng khảm ngọc Carnelian đỏ, bé thiên thần được làm vô cùng tinh xảo, đôi cánh nho nhỏ còn có thể vỗ vỗ.
Ngón tay cô ấn trên phím số màn hình, số điện thoại của Lâm Việt Thịnh rất dễ nhớ, cả dãy số chỉ có số một đứng đầu, phần còn lại là một dãy số tám.
Cứ nhấn rồi lại hủy, rồi lại nhấn, rồi lại hủy, cô sợ hắn sẽ cười cô.
Ném di động đi, Quách Thanh Tú chui đầu vào trong chăn, nằm một hồi lại bò ra, tiếp tục tóm lấy điện thoại.
Lần này, cô mở game trong điện thoại ra chơi.
Chơi được một hồi thì chơi không nổi nữa, cô dứt khoát gọi cho Lâm Việt Thịnh.
"Alo..." Trong điện thoại, giọng nói của Lâm Việt Thịnh vô cùng trầm, còn có chút mơ hồ không rõ.
"Lâm Việt Thịnh, anh đang ở đâu?" Quách Thanh Tú hỏi.
"À, anh sẽ về muộn một chút, em ngủ đi."
Lâm Việt Thịnh nói xong thì im lặng một lúc, sau đó ngắt điện thoại.
Quách Thanh Tú nắm điện thoại, nghe thấy tiếng tút tút truyền đến, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng mất mát.
Cô cầm di động trong tay, thiết chặt lại, không biết vì sao, nước mắt lã chã rơi xuống.
Chợt cảm giác đau đớn từ nơi nào đó trong thân thể cô dâng lên.
Quách Thanh Tú hít sâu một hơi, điều chỉnh lại hơi thở của mình.
Nhưng mà mặc cô điều chỉnh thế nào, cảm giác đau đớn này vẫn tràn lan khắp nơi như nước biển, chậm rãi nuốt chửng lấy cô.
"Đau quá..."
Quách Thanh Tú rên rỉ khe khẽ, từng giọt mồ hôi lạnh ngắt xuôi theo trán cô chảy xuống dưới.
Ý thức cô dần dần bị đau đớn chiếm cứ, bàn tay cô vươn ra muốn bắt lấy thứ gì đó, nhưng túm vào trong tay chỉ là tấm ga trải giường.
Cô đau tới cuộn người lại, giống như một con thú cô độc.
Cô khóc tấm tức, Lâm Việt Thịnh, anh đang ở đâu? Em đau quá, đau nhiều lắm!!
Ga trải giường dần dần bị vò thành một nhúm trong tay cô, cô vơ loạn tay tìm di dộng, không biết đụng phải cái gì, một loạt âm thanh hỗn loạn vang lên.
Quách Thanh Tú lăn xuống mặt đất.
"Căn cứ theo tài liệu, nhiều nhất cũng chỉ sống được thêm hai năm, ngắn nhất là mười tháng, chuyện này phải xem thể chất của bệnh nhân."
Hai mắt Lâm Việt Thịnh gắt gao nhìn chằm chằm vào bác sĩ Paul Holper, thật lâu sau lại lộ ra vẻ mất hồn.
"Loại bệnh này còn có khả năng lây nhiễm, có thể lây qua dịch và máu, cho nên cậu phải chú ý một chút."
Lời nói của bác sĩ Paul Holper còn chưa dứt, bóng dáng của Lâm Việt Thịnh đã nhanh chóng rảo bước rời đi.
Hắn không có thời gian, hắn phải lập tức quay về điều tra chuyện này.
Trong phòng bệnh, dì Nguyễn đang nói giỡn với Quách Thanh Tú.
"Cậu ba ấy mà, giống như đứa trẻ vậy, sau này cô Quách đừng giận dỗi cậu ấy nhé, vợ chồng son nào mà không câu qua câu lại chứ..."
Quách Thanh Tú vừa cười nhẹ gật đầu thì bóng dáng Lâm Việt Thịnh bỗng nhiên xông vào.
"Dì Nguyễn, thu dọn đồ dạc, chúng ta về nước!"
Dì Nguyễn ngạc nhiên mừng rỡ, "Cô Quách không sao nữa rồi ư?"
Thân hình Lâm Việt Thịnh hơi run lên, "Chúng ta về nước điều dưỡng, ở nơi này không quen lắm."
"Được, được, tôi lập tức thu dọn đồ đạc."
Nếu có thể về nước, vậy có nghĩa là bệnh của cô Quách khỏi rồi, vậy mau về thôi! Dì Nguyễn bắt đầu bận rộn bù lu.
Quách Thanh Tú nhìn chăm chú vào ánh mắt Lâm Việt Thịnh, trong lòng cảm thấy một chút lạ thường.
Từ khoảnh khắc bước vào tới giờ hắn vẫn không chịu ngẩng đầu lên nhìn cô.
Nhìn có vẻ đang bận rộn, nhưng trên thực tế lại chẳng làm việc gì.
"Lâm Việt Thịnh, có phải anh còn việc gì đang gạt em không?" Quách Thanh Tú hết sức cẩn thận lên tiếng hỏi.
Lâm Việt Thịnh quay đầu liếc cô một cái, "Có chuyện gì gạt em chứ?"
"Ầy, bệnh của em.... Anh vừa từ phòng bác sĩ trị liệu cho em về đúng không?"
"Không sai, là có việc gạt em đấy. Bác sĩ nói thần trí em ngu ngơ, nói nếu em còn tiếp tục như thế sẽ bị tâm thần phân liệt..."
"Phụt!" Quách Thanh Tú bật cười.
"Anh lừa em, Lâm Việt Thịnh, nói sự thật cho em đi, có phải em bé có chuyện?"
"Không phải, em đừng nghĩ nhiều nữa, anh sẽ bị em ép chết mất thôi...."
Lâm Việt Thịnh nói xong thì cầm lấy di động, vừa gọi điện thoại vừa đi ra ngoài.
Từ phòng Paul Holper đi ra, trái tim hắn như rơi xuống vực sâu không đáy, nơi đó tối đen chẳng thể nhìn thấy được đầu ngón tay.
Âm u lạnh lẽo như địa ngục, hắn đợi bảy ngày bảy đêm, thứ đợi được không ngờ lại là một kết quả thế này.
Số mệnh, đến cùng là vì sao phải đối xử với hắn như vậy.
Khi hắn còn nhỏ, thượng đế cùng một phương thức khốc liệt nhất lấy đi Thanh của hắn.
Hiện giờ, lại dùng một cách tàn nhẫn hơn hành hạ người hắn yêu.
Lẽ nào đời này đã định sẵn rằng hắn phải trầm luân trong bóng tối sao?
Trong thoáng chốc, Lâm Việt Thịnh như thấy mình bước đi trong thế giới đen kịt không nhìn thấy ánh sáng.
Chỉ vào lúc đối diện với nụ cười như đóa hoa tươi của cô, dây thần kinh đang kéo căng của hắn mới được thả lỏng đôi chút.
Thế nhưng kết quả tàn khốc như vậy, hắn vẫn không có dũng cảm nói cho cô biết. Hắn nghĩ, có lẽ một mình hắn chịu đựng là được rồi. Không, hắn không thể chịu thua, hắn nhất định tra ra được bàn tay đen đang giấu sau bức màn.
Rốt cuộc là ai, mẹ nó chứ lại muốn đối nghịch với Lâm Việt Thịnh hắn.
"Lập tức điều tra, một tháng này, ai là người tiếp cận nhiều nhất với Quách Thanh Tú..."
Giọng nói của Lâm Việt Thịnh lạnh lùng không có lấy một chút độ ấm.
"Cậu ba, cô Quách sao rồi ạ?" Lê Hùng Việt đột nhiên nhận được mệnh lệnh như vậy cảm thấy thật hoang mang mờ mịt.
"Cô ấy bị hạ độc. Cậu lập tức đi tìm manh mối khả nghi nhất, càng nhanh càng tốt."
"Vâng. Tôi lập tức đi điều tra."
Cúp điện thoại, Lâm Việt Thịnh hít hơi thật sâu, nhưng mặc kệ là hắn cố gắng thế nào vẫn chẳng cảm nhận được nguồn oxy trong không khí.
Suốt chặng đường bay, Lâm Việt Thịnh vẫn luôn ở bên cạnh Quách Thanh Tú, vô cùng cẩn thận chăm sóc cho cô.
Nhưng mà, Quách Thanh Tú vẫn cảm nhận rõ ràng dường như Lâm Việt Thịnh có sự thay đổi.
Cho dù cô không nói ra được là thay đổi ở đâu, nhưng rõ ràng hắn không giống với lúc trước.
Sau khi về đến nhà, tâm tình Quách Thanh Tú cũng dần dần tốt lên.
Ngày nào cũng nằm phơi nắng, hít thở không khí trong lành, cảm giác tốt hơn ở nước ngoài nhiều.
Quách Thanh Tú không hiểu nổi, vì sao nhiều người lại muốn đến nước Mỹ ở như thế. Nước Mỹ thì có gì tốt, ngay cả việc hít thở cũng không thoải mái bằng ở nhà.
"Dì Nguyễn, cậu ba đi đâu rồi?"
"À, tới công ty làm việc rồi. Thời gian này cậu ba luôn ở Mỹ cùng cô, Huỳnh Minh San sốt ruột muốn chết. Nghe nói có rất nhiều chuyện phải xử lý.”
Quách Thanh Tú gật đầu, cô vươn tay xoa xoa bụng mình, đã bốn tháng rồi, bụng dưới đã hơi nhô lên một chút.
Cô vừa mới đi siêu âm màu về, dường như cô có thể nhìn thấy hình dáng của em bé mờ mờ, trong lòng cô còn đang xúc động, thật khó để diễn tả mà! Không ngờ cái thứ bé xíu xíu chưa lớn bằng quả hạch đào lại là đứa con của cô.
"Dì Nguyễn, cháu cảm thấy anh ấy dường như thay đổi rất nhiều..."
"Vậy sao? Thay đổi chỗ nào?" Dì Nguyễn cùng Quách Thanh Tú tản bộ, vừa đi vừa nói chuyện.
"Ừm, anh ấy trầm lặng hơn, nói rất ít, mà còn ngày càng nóng tính..."
Hôm qua vừa vào tới cửa, chẳng hiểu sao hắn lại sa thải một nữ giúp việc, chỉ vì người đó cười quá lớn tiếng.
"Ha ha, đúng vậy. Có thể vì bệnh tình của cô Quách khiến cậu ấy buồn bực. Nhưng cô đừng lo lắng, qua thời gian nữa cậu ấy sẽ từ từ điều chỉnh lại thôi."
"Ừm, hi vọng là vậy!" Quách Thanh Tú đáp nhẹ, cô đưa mắt nhìn về mặt biển phía xa.
Trong đêm, đồng hồ lặng lẽ nhích về mười hai giờ, Quách Thanh Tú làm tổ trong chăn, nhìn trần nhà ngẩn người.
Vì mấy ngay nay phải truyền nước, hai cánh tay nhỏ của cô đầy dấu kim châm. Quách Thanh Tú xoa xoa mu bàn tay, cô không ngủ được.
Hôm nay là ngày thứ hai về nước, ban đêm Lâm Việt Thịnh về nhà rất muộn.
Cô không ngủ được, trong lòng có chút không yên, lại không nói rõ được là vì sao.
Nghĩ lại nghĩ, cô rời giường, gọi tuyến nội bộ, "Dì Nguyễn, cậu ba trở về chưa?"
"Vẫn chưa, cô Quách, cô ngủ trước đi! Nhưng mà, chiều nay cậu ba có gọi điện thoại nói đêm sẽ về muộn một chút." Dì Nguyễn biết Quách Thanh Tú lo lắng Lâm Việt Thịnh, khi phụ nữ mang thai rất mẫn cảm, có chút chuyện cũng miên man suy nghĩ cho nên mới nói dối để an ủi cô.
"Ồ, được!" Quách Thanh Tú cúp điện thoại, trong lòng chẳng những không bình tĩnh lại mà còn thêm rối bời, vì sao hắn chỉ gọi điện thoại cho dì Nguyễn mà không gọi nói với cô một tiếng.
Gọi điện thoại khó như vậy sao....
Không biết vì sao, đột nhiên Quách Thanh Tú nhớ tới Dương Hà Khuê...
Lúc này, ở một căn phòng tổng thống của khách sạn nào đó, Lâm Việt Thịnh ngồi trên ghế sofa, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Cửa phòng mở ra, một bóng dáng xinh đẹp bước vào từ sau lưng Lê Hùng Việt.
"Lâm Việt Thịnh, cuối cùng anh cũng nhớ em rồi!"
Được Lâm Việt Thịnh gọi tới, Dương Hà Khuê dồn hết tâm sức chuẩn bị nửa giờ, lúc này mới khoan thai đến muộn.
Trong tay Lâm Việt Thịnh cầm một bình rượu đỏ, cứ thế đưa lên môi uống ực một ngụm, sau đó đặt mạnh bình rượu lên mặt bàn.
"Ầm..." Một tiếng, dọa Dương Hà Khuê nhảy dựng, ánh mắt cô ta mở to, vô tội mà nhìn hắn.
"Lâm Việt Thịnh, anh sao thế? Uống nhiều rượu vậy? Có phải đang phiền muộn?"
Lâm Việt Thịnh đột nhiên xoay người, áp Dương Hà Khuê xuống dưới, bàn tay to bóp chặt cổ cô ta, hai mắt phiếm hồng nhìn cô ta chằm chằm.
"Có phải cô làm không?"
Trong lòng Dương Hà Khuê giật nảy, "Lâm Việt Thịnh, anh làm gì đấy? Anh phát bệnh gì hả? Anh làm đau em!"
"Có phải cô hạ độc Quách Thanh Tú không? Trừ cô ra không còn người khác, tốt nhất cô nói rõ ràng cho tôi, nếu không, tôi sẽ không để cô thoải mái."
Dương Hà Khuê nhíu đường mày, vẻ mặt trấn định, "Lâm Việt Thịnh, em thật sự không biết anh đang nói gì, cái gì mà hạ độc? Vì sao em phải hạ độc?"
Lâm Việt Thịnh dùng sức đẩy cô ta ra, trong đôi mắt anh tuấn như sắp tóe ra lửa.
"Tôi nói cho cô biết, tốt nhất đừng để tôi biết là cô hạ độc cô ấy, nếu không Tăngi sẽ cho cô chết thảm đấy."
Dương Hà Khuê chỉnh lại quần áo, có chút thất vọng mà ngồi dậy.
"Anh thích Quách Thanh Tú như vậy sao? Cô ta có gì tốt chứ?"
Lâm Việt Thịnh lạnh lùng nhếch môi, "Cô ấy tốt thế nào liên quan quái gì tới cô."
Dương Hà Khuê đứng lên, lạnh lùng nhìn hắn, "Tôi sẽ xem xem, hai người có thể đi tới khi nào."
Ánh mắt Lâm Việt Thịnh sắc nhọn nhìn cô chằm chằm, "Cô lập tức biến khỏi tầm mắt Quách Thanh Tú đi, nếu không chừng một ngày nào đó tôi sẽ giết chết cô đấy."
Dương Hà Khuê nhún vai, "Lâm Việt Thịnh, anh biết tôi yêu anh, tuy rằng anh không thích tôi nhưng cũng không thể cướp đi quyền được yêu anh của tôi."
"Lê Hùng Việt, đưa cô ta đi!"
Lâm Việt Thịnh khổ sở nhắm mắt lại, ánh mắt đau lòng của Dương Hà Khuê rơi trên người hắn, nỗi đau trong lòng cô không hề ít hơn hắn.
Nhìn hắn vì một người con gái khác tiều tụy khổ sở, cô càng thêm khó chịu.
Quách Thanh Tú nằm úp sấp trên giường, cầm di động trong tay chơi đùa.
Chiếc điện thoại này là do Lâm Việt Thịnh mới mua cho cô, một sản phẩm vừa đưa ra thị trường Hàn Quốc, nghe nói trong nước không có. Thân nó có màu phấn bạc nhìn rất đáng yêu, bên trên còn móc một em bé thiên thần bằng vàng khảm ngọc Carnelian đỏ, bé thiên thần được làm vô cùng tinh xảo, đôi cánh nho nhỏ còn có thể vỗ vỗ.
Ngón tay cô ấn trên phím số màn hình, số điện thoại của Lâm Việt Thịnh rất dễ nhớ, cả dãy số chỉ có số một đứng đầu, phần còn lại là một dãy số tám.
Cứ nhấn rồi lại hủy, rồi lại nhấn, rồi lại hủy, cô sợ hắn sẽ cười cô.
Ném di động đi, Quách Thanh Tú chui đầu vào trong chăn, nằm một hồi lại bò ra, tiếp tục tóm lấy điện thoại.
Lần này, cô mở game trong điện thoại ra chơi.
Chơi được một hồi thì chơi không nổi nữa, cô dứt khoát gọi cho Lâm Việt Thịnh.
"Alo..." Trong điện thoại, giọng nói của Lâm Việt Thịnh vô cùng trầm, còn có chút mơ hồ không rõ.
"Lâm Việt Thịnh, anh đang ở đâu?" Quách Thanh Tú hỏi.
"À, anh sẽ về muộn một chút, em ngủ đi."
Lâm Việt Thịnh nói xong thì im lặng một lúc, sau đó ngắt điện thoại.
Quách Thanh Tú nắm điện thoại, nghe thấy tiếng tút tút truyền đến, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng mất mát.
Cô cầm di động trong tay, thiết chặt lại, không biết vì sao, nước mắt lã chã rơi xuống.
Chợt cảm giác đau đớn từ nơi nào đó trong thân thể cô dâng lên.
Quách Thanh Tú hít sâu một hơi, điều chỉnh lại hơi thở của mình.
Nhưng mà mặc cô điều chỉnh thế nào, cảm giác đau đớn này vẫn tràn lan khắp nơi như nước biển, chậm rãi nuốt chửng lấy cô.
"Đau quá..."
Quách Thanh Tú rên rỉ khe khẽ, từng giọt mồ hôi lạnh ngắt xuôi theo trán cô chảy xuống dưới.
Ý thức cô dần dần bị đau đớn chiếm cứ, bàn tay cô vươn ra muốn bắt lấy thứ gì đó, nhưng túm vào trong tay chỉ là tấm ga trải giường.
Cô đau tới cuộn người lại, giống như một con thú cô độc.
Cô khóc tấm tức, Lâm Việt Thịnh, anh đang ở đâu? Em đau quá, đau nhiều lắm!!
Ga trải giường dần dần bị vò thành một nhúm trong tay cô, cô vơ loạn tay tìm di dộng, không biết đụng phải cái gì, một loạt âm thanh hỗn loạn vang lên.
Quách Thanh Tú lăn xuống mặt đất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương