Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Chương 177: Xin hãy tha thứ cho tôi được không
"Thanh Tú, Thanh Tú..." Ở đầu dây kia của điện thoại, Tăng Thanh Hải lo lắng hô lên, tiếc rằng lúc này Quách Thanh Tú không thể nào nghe thấy giọng anh nói nữa.
Quách Thanh Tú nghĩ tới hàng trăm hàng nghìn giả thiết, nhưng không thể ngờ rằng, Lâm Việt Thịnh tiễn cô đi chưa đầy ba ngày.
Mà đã vội vàng kết hôn với người phụ nữ khác!!!
Cô nằm mơ cũng không thể ngờ rằng kết quả lại là như vậy.
Từ sau khi biết mình bị nhiễm virus, tuy rằng có suy nghĩ nghi ngờ Lâm Việt Thịnh, nhưng trong lòng cô vẫn sót lại một chút tâm lý cầu may ít ỏi.
Cho nên, cô bất chấp tất cả để chạy về đây, là để chứng minh suy nghĩ hoang tưởng còn sót lại của mình.
Tiếc rằng, hiện thực vô tình bỗng chốc đập nát hết tất tần tật ảo tưởng của cô.
Nhà họ Lâm rất ồn ào, trong khuôn viên giăng đèn kết hoa, điểm xuyết cả những chùm đèn neon, trông có vẻ giống hoàng cung trong ảo mông.
Không có nhiều quan khách lắm, toàn là bảo vệ trong nhà họ Lâm mặc quần áo tươm tắt, vội vã mở sâm-panh, uống rượu mừng.
Người không quá đông nhưng cảnh tượng vô cùng vui vẻ.
Dương Hà Khuê mặc váy cưới trắng muốt, ôm bó hoa hồng nguyệt quý màu hồng nhạt, đứng bên cạnh Lâm Việt Thịnh, nụ cười mỉm ngọt ngào nở trên gương mặt.
Lâm Việt Thịnh vẫn mặc âu phục màu đen, trong dáng vẻ ngông cuồng ấy lẫn cùng chút lãnh đạm và mất tập trung.
Dương Ha Khuê khác tay Lâm Việt Thịnh: "Chồng ơi, em có đẹp không!!"
Lúc này đây, trái tim đã nát vụn của Quách Thanh Tú rơi xuống đất.
Cô chưa từng nghĩ rằng, Dương Hà Khuê sẽ thực sự thắng được cô, cô tưởng rằng ít nhất thì...
Tiếc rằng, hiển nhiên cô đã sai rồi.
"Cô Quách..."
Lê Hùng Việt hô lên một tiếng đầy kinh ngạc, tiếng hô "cô Quách" này vang lên khiến toàn bộ hội trường bỗng chốc im lặng.
Sự tĩnh lặng kì dị ấy khiến cho tiếng một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Lâm Việt Thịnh ngẩng đầu lên, khi hắn nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của Quách Thanh Tú, hắn bỗng chốc hoảng hốt.
Sao cô ấy lại ở đây?
Sao cô ấy lại xuất hiện ở đây?
Sau phút giây trống rỗng ngắn ngủi của não bộ, Lâm Việt Thịnh hất tay Dương Hà Khuê ra, chạy tới chỗ Quách Thanh Tú.
"Thanh Tú, sao em đã về rồi?"
Quách Thanh Tú cười lạnh, ném chiếc túi xách trong tay về phía Lâm Việt Thịnh.
"Quay lại chúc mừng hôn lễ của anh chứ! Tên khốn nạn!"
Lâm Việt Thịnh nhìn thấy sự tuyệt vọng và đau đớn trong đôi mắt của Quách Thanh Tú, hắn đưa tay tóm được chiếc túi mà Quách Thanh Tú quăng tới, vươn tay định túm lấy cô.
"Thanh Tú, không phải như tưởng tượng của em đâu, em nghe anh giải thích..."
"Giải thích?" Quách Thanh Tú lặng lẽ cười, nụ cười ấy chất đầy đau đớn.
"Anh không cảm thấy, bây giờ có giải thích gì cũng không có tác dụng sao?"
"Thanh Tú..." Lâm Việt Thịnh đau khổ mà dè dặt nhìn cô, hắn giơ tay muốn giữ lấy cô, nhưng cô né tránh với vẻ chán ghét.
Quách Thanh Tú lùi về sau một bước, cắn chặt môi dưới, cố gắng kìm nén cảm giác cay sè xông lên trong mắt.
Cô nhìn về phía Dương Hà Khuê sau lưng hắn, Dương Hà Khuê nhếch môi lên đầy phách lối, ánh mắt tràn ngập đắc ý nhìn Quách Thanh Tú.
"Nhìn thấy chưa, ai mới là người cười đến sau cùng."
Dương Hà Khuê đắc ý nói vậy, Lâm Việt Thịnh quay người, giơ tay bóp cổ Dương Hà Khuê, khẽ gầm lên: "Mẹ kiếp cô mà không im mồm vào, tôi bóp chết cô ngay bây giờ."
Dương Hà Khuê cười to: "Anh không dám đâu, anh không nỡ, đúng không nào?"
Lâm Việt Thịnh đau đớn đến run rẩy, từ từ buông lỏng các ngón tay, đúng vậy, hắn không dám, cô ta là hi vọng duy nhất của Quách Thanh Tú, hắn không thể để chút hi vọng này bị mình bóp chết.
Quách Thanh Tú không thể nhẫn nhịn được nữa, nước mắt lã chã rơi xuống.
"Lâm Việt Thịnh, cuối cùng tôi cũng nhìn thấu con người anh, tôi hận anh!"
Nói xong, cô tuyệt tình quay người đi.
"Đừng đi, Thanh Tú, nghe anh giải thích..." Lâm Việt Thịnh đuổi theo cô ra ngoài, giơ tay nắm lấy cánh tay Quách Thanh Tú.
Quách Thanh Tú hất mạnh hắn ra: "Cút ra, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, Lâm Việt Thịnh, anh quá tởm lợm, khiến tôi rất buồn nôn."
Bất kể Quách Thanh Tú nói thế nào, Lâm Việt Thịnh không chịu buông tay, đôi mắt đen như mực nhìn cô, tràn ngập vẻ van xin.
"Thanh Tú, đừng đi, anh xin em, thật đó, cho anh một cơ hội này thôi, để anh giải thích rõ với em."
Trong đôi mắt của Quách Thanh Tú thoáng hiện lên ánh sáng chết chóc.
"Đủ rồi, cậu chủ Lâm, ân oán của nhà họ Quách và nhà họ Lâm, kết thúc từ cái chết của tôi đi!"
"Chết!!" Khi Lâm Việt Thịnh nghe thấy từ này, toàn thân trống rỗng, dường như rơi thẳng từ triền dốc cao vạn trượng xuống, bay lơ lửng không nhìn thấy nền đất.
"Thanh Tú, rốt cuộc em đã nghe nói gì rồi?" Lâm Việt Thịnh cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.
Quách Thanh Tú lạnh lùng đáp: "HVE... Cậu chủ Lâm, anh đừng nói với tôi là anh không biết!"
Lâm Việt Thịnh hít một hơi thật sâu, nhưng không khí chui vào buồng phổi cũng thấy đau đớn.
Quách Thanh Tú thấy hắn ngầm thừa nhận, trái tim cô như bị dao cùn cứa, từng miếng từng miếng thịt còn dính da bị cứa cho nát bét.
"Xin lỗi, Thanh Tú, anh không cố ý giấu em, anh có nỗi khổ trong lòng." Giọng nói của Lâm Việt Thịnh trở nên khàn đặc vì đau đớn.
Khoảng cách gần như vậy, Quách Thanh Tú mới nhìn rõ, mấy ngày không gặp, hắn đã gầy đi rất nhiều.
Dưới cằm lún phún râu, trong đôi mắt đen sâu không thấy đáy ẩn giấu sắc thái đau khổ sâu sắc.
Không, đừng nhìn hắn, đừng thương cảm với hắn, đừng bị mê hoặc nữa.
Chính vì năm đó, ở lễ đính hôn của chị, cô nhìn hắn thêm một chút, cho nên mới rơi vào bước đường cùng không thể quay trở lại này.
Đôi mắt hắn có độc, không thể nhìn vào đó, càng không thể tiếc thương.
Quách Thanh Tú nhắm nghiền mắt lại, dùng giọng điệu lạnh tanh nói rằng: "Tôi chỉ muốn hỏi anh một câu!"
"Thanh Tú..."
"Anh đưa tôi đến Hong Kong, căn bản không phải để tôi kiểm tra sức khỏe, mà để tiện cho việc kết hôn cùng Dương Hà Khuê đúng không?" Khi hỏi câu này, đến cả phổi của Quách Thanh Tú cũng đau rát.
Cô cảm thấy da mặt mình dày vô cùng tận, đến cả câu hỏi như thế này cũng dám hỏi.
"Thanh Tú, xin lỗi..." Lâm Việt Thịnh không nên phải trả lời thế nào.
"Buông tay ra, Lâm Việt Thịnh, tôi không cần nói gì với anh nữa, tôi đã hiểu cả rồi, anh buông tay ra!"
"Thanh Tú, em không thể đi!"
Lâm Việt Thịnh cố chấp túm lấy bàn tay cô.
Hắn biết rất rõ, nếu như lúc này buông tay cô ra, họ sẽ bỏ lỡ nhau cả đời.
Hắn không buông tay, hắn không thể buông tay, hắn mãi mãi cũng không buông bàn tay cô.
Quách Thanh Tú hất mạnh tay hắn ta, muốn thoát khỏi hắn, nhưng hắn thực sự khỏe hơn cô nhiều, hắn túm rất chặt, cô không thể nào thoát ra được.
"Lâm Việt Thịnh, anh buông tay ra, anh đừng ép tôi..." Quách Thanh Tú rơi nước mắt, giọng điệu vô cùng xa cách.
"Anh không buông!"
Xung quanh đông cứng lại, Quách Thanh Tú đột nhiên dùng tay còn lại ôm bụng, đau đớn nhíu mày: "Bụng... đau quá!"
Lâm Việt Thịnh hoảng hốt, vội vàng buông tay, Quách Thanh Tú đột ngột nhanh nhẹn lùi về sau một bước, sau đó chạy đi như một con thỏ.
"Thanh Tú, qua đây..." Giọng nói của Tăng Thanh Hải vang lên.
Một chiếc xe một trắng xông ra từ trong bóng tôi, xẹt ngang giữa hai người, chặn đường Lâm Việt Thịnh, chiếc xe này xuất hiện quá đột ngột, Lâm Việt Thịnh hoàn toàn không có sự chuẩn bị.
Đợi khi hắn phản ứng kịp, Quách Thanh Tú đã chui vào xe rồi.
Nhìn chiếc xe lùi lại có ý định rẽ ngoặt đi, Lâm Việt Thịnh bước nhanh xông về phía trước.
Lăn từ trên đỉnh xe xuống trước mũi xe.
Một tiếng phanh gấp bén nhọn vang lên, Quách Thanh Tú cũng kinh hoàng khiếp vía, Lâm Việt Thịnh không muốn sống nữa sao?
Trong cơn chấn động, bóng dáng của Lâm Việt Thịnh từ từ đứng dậy từ trước mũi xe.
Trên đỉnh đầu có dòng máu đỏ chảy xuống.
Cùng lúc đó, trong tay hắn cầm một khẩu súng, họng súng đen ngòm chĩa vào Tăng Thanh Hải ở vị trí lái xe.
"Xuống xe!"
Trong bóng tối, đôi mắt đen như mực của Lâm Việt Thịnh như bắn ra tia lửa giận.
Hắn vô cùng ghét Tăng Thanh Hải, trong giờ phút quan trọng này mà anh ta dám nhảy ra gây thêm rắc rối cho hắn.
Tăng Thanh Hải nhìn Quách Thanh Tú: "Hắn không dám nổi súng đâu, chúng ta quay đầu xe..."
Quách Thanh Tú không trả lời, cô ngước mắt nhìn Lâm Việt Thịnh.
Họng súng trong tay Lâm Việt Thịnh từ từ hướng về cánh tay hắn, hắn nhìn chằm chằm Quách Thanh Tú.
"Xuống đây, Quách Thanh Tú, anh nói lại lần nữa, em không xuống anh sẽ nổ súng..."
Tăng Thanh Hải lạnh lùng nhìn hắn, bắt đầu quay đầu xe.
"Pằng!" Một tiếng súng vang dội, Quách Thanh Tú sợ điếng người.
"Mở cửa, dừng xe..."
Quách Thanh Tú bất chấp tất cả mà lao xuống, cô vẫn yêu hắn, bất kể hắn có xấu xa có tàn ác thế nào, cô vẫn yêu hắn.
Tăng Thanh Hải nhìn Quách Thanh Tú với vẻ đau đớn và thất vọng.
Một lần nữa, anh có thể cảm nhận rõ ràng, Quách Thanh Tú đang cách xa anh ta, cả cơ thể cô, cả trái tim cô đều thuộc về Lâm Việt Thịnh.
Cho dù anh có hi sinh nhiều hơn nữa, anh cũng không thể đạt được gì.
Quách Thanh Tú xông tới trước mặt Lâm Việt Thịnh: "Anh điên rồi sao! Lâm Việt Thịnh, anh là tên biến thái, anh tưởng tự mình hại mình như thế có thể khiến tôi hồi tâm chuyển ý sao?"
Sắc mặt Lâm Việt Thịnh đã trở nên trắng bệch, máu chảy thấm ướt cánh tay hắn, không ngừng trào ra khỏi vết thương rồi chảy xuống đất.
Thân hình cao lớn của hắn lung lay như sắp đổ, bàn tay to lớn lạnh như băng nắm chặt lấy tay Quách Thanh Tú.
Do mất máu quá nhiều, thần trí hắn đã bắt đầu mơ hồ, hắn cố gắng khống chế bản thân mình.
"Quách Thanh Tú... đừng đi... cho anh một cơ hội giải thích..."
Trong lòng Quách Thanh Tú như có cái gì đó trào lên và gột rửa, cô không nói được gì cả.
"Cô Quách, cậu chủ sắp không ổn rồi, cô mau đồng ý đi, cứ tiếp tục thế này thì cậu chủ sẽ chết mất..." Lê Hùng Việt xông tới, muốn đỡ lấy Lâm Việt Thịnh nhưng bị Lâm Việt Thịnh đẩy mạnh ra.
Quách Thanh Tú nhìn Lâm Việt Thịnh, nước mắt mơ hồ: "Anh là tên khốn kiếp! Đưa súng cho tôi!"
Quách Thanh Tú giằng lấy khẩu súng trong tay Lâm Việt Thịnh, ném cho Lê Hùng Việt.
"Cậu chủ, đi bệnh viện thôi! Tôi cõng cậu lên xe..." Lê Hùng Việt dẫn theo vài bảo vệ xông tới.
Lâm Việt Thịnh vẫn cố chấp nhìn Quách Thanh Tú: "Hứa với tôi, không được đi!"
Nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt trên mặt, Quách Thanh Tú gật mạnh một cái.
Lúc này Lâm Việt Thịnh mới thở phào một hơi, đôi môi anh tuấn khẽ nhếch lên như một nụ cười.
Toàn thân đột ngột ngả về sau.
"Cậu chủ..."
"Lâm Việt Thịnh..."
"Anh Thịnh..."
Khung cảnh bỗng chốc trở nên hỗn loạn.
Chiếc xe đưa Lâm Việt Thịnh vào bệnh viện lăn bánh, khung cảnh ồn ã ban nãy bỗng chốc nguội lạnh đi.
Tăng Thanh Hải đờ đẫn tại chỗ, ngoài anh ta ra, vẫn còn một bóng người cô độc khác.
Dương Hà Khuê bước tới, vỗ vỗ cửa kính xe của Tăng Thanh Hải: "Anh bỏ cuộc đi, cô ấy sẽ không yêu anh đâu."
Tăng Thanh Hải cười lạnh: "Cô nhầm rồi, tôi trước giờ không từ bỏ bất kì thứ gì thuộc về tôi."
Quách Thanh Tú nghĩ tới hàng trăm hàng nghìn giả thiết, nhưng không thể ngờ rằng, Lâm Việt Thịnh tiễn cô đi chưa đầy ba ngày.
Mà đã vội vàng kết hôn với người phụ nữ khác!!!
Cô nằm mơ cũng không thể ngờ rằng kết quả lại là như vậy.
Từ sau khi biết mình bị nhiễm virus, tuy rằng có suy nghĩ nghi ngờ Lâm Việt Thịnh, nhưng trong lòng cô vẫn sót lại một chút tâm lý cầu may ít ỏi.
Cho nên, cô bất chấp tất cả để chạy về đây, là để chứng minh suy nghĩ hoang tưởng còn sót lại của mình.
Tiếc rằng, hiện thực vô tình bỗng chốc đập nát hết tất tần tật ảo tưởng của cô.
Nhà họ Lâm rất ồn ào, trong khuôn viên giăng đèn kết hoa, điểm xuyết cả những chùm đèn neon, trông có vẻ giống hoàng cung trong ảo mông.
Không có nhiều quan khách lắm, toàn là bảo vệ trong nhà họ Lâm mặc quần áo tươm tắt, vội vã mở sâm-panh, uống rượu mừng.
Người không quá đông nhưng cảnh tượng vô cùng vui vẻ.
Dương Hà Khuê mặc váy cưới trắng muốt, ôm bó hoa hồng nguyệt quý màu hồng nhạt, đứng bên cạnh Lâm Việt Thịnh, nụ cười mỉm ngọt ngào nở trên gương mặt.
Lâm Việt Thịnh vẫn mặc âu phục màu đen, trong dáng vẻ ngông cuồng ấy lẫn cùng chút lãnh đạm và mất tập trung.
Dương Ha Khuê khác tay Lâm Việt Thịnh: "Chồng ơi, em có đẹp không!!"
Lúc này đây, trái tim đã nát vụn của Quách Thanh Tú rơi xuống đất.
Cô chưa từng nghĩ rằng, Dương Hà Khuê sẽ thực sự thắng được cô, cô tưởng rằng ít nhất thì...
Tiếc rằng, hiển nhiên cô đã sai rồi.
"Cô Quách..."
Lê Hùng Việt hô lên một tiếng đầy kinh ngạc, tiếng hô "cô Quách" này vang lên khiến toàn bộ hội trường bỗng chốc im lặng.
Sự tĩnh lặng kì dị ấy khiến cho tiếng một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Lâm Việt Thịnh ngẩng đầu lên, khi hắn nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của Quách Thanh Tú, hắn bỗng chốc hoảng hốt.
Sao cô ấy lại ở đây?
Sao cô ấy lại xuất hiện ở đây?
Sau phút giây trống rỗng ngắn ngủi của não bộ, Lâm Việt Thịnh hất tay Dương Hà Khuê ra, chạy tới chỗ Quách Thanh Tú.
"Thanh Tú, sao em đã về rồi?"
Quách Thanh Tú cười lạnh, ném chiếc túi xách trong tay về phía Lâm Việt Thịnh.
"Quay lại chúc mừng hôn lễ của anh chứ! Tên khốn nạn!"
Lâm Việt Thịnh nhìn thấy sự tuyệt vọng và đau đớn trong đôi mắt của Quách Thanh Tú, hắn đưa tay tóm được chiếc túi mà Quách Thanh Tú quăng tới, vươn tay định túm lấy cô.
"Thanh Tú, không phải như tưởng tượng của em đâu, em nghe anh giải thích..."
"Giải thích?" Quách Thanh Tú lặng lẽ cười, nụ cười ấy chất đầy đau đớn.
"Anh không cảm thấy, bây giờ có giải thích gì cũng không có tác dụng sao?"
"Thanh Tú..." Lâm Việt Thịnh đau khổ mà dè dặt nhìn cô, hắn giơ tay muốn giữ lấy cô, nhưng cô né tránh với vẻ chán ghét.
Quách Thanh Tú lùi về sau một bước, cắn chặt môi dưới, cố gắng kìm nén cảm giác cay sè xông lên trong mắt.
Cô nhìn về phía Dương Hà Khuê sau lưng hắn, Dương Hà Khuê nhếch môi lên đầy phách lối, ánh mắt tràn ngập đắc ý nhìn Quách Thanh Tú.
"Nhìn thấy chưa, ai mới là người cười đến sau cùng."
Dương Hà Khuê đắc ý nói vậy, Lâm Việt Thịnh quay người, giơ tay bóp cổ Dương Hà Khuê, khẽ gầm lên: "Mẹ kiếp cô mà không im mồm vào, tôi bóp chết cô ngay bây giờ."
Dương Hà Khuê cười to: "Anh không dám đâu, anh không nỡ, đúng không nào?"
Lâm Việt Thịnh đau đớn đến run rẩy, từ từ buông lỏng các ngón tay, đúng vậy, hắn không dám, cô ta là hi vọng duy nhất của Quách Thanh Tú, hắn không thể để chút hi vọng này bị mình bóp chết.
Quách Thanh Tú không thể nhẫn nhịn được nữa, nước mắt lã chã rơi xuống.
"Lâm Việt Thịnh, cuối cùng tôi cũng nhìn thấu con người anh, tôi hận anh!"
Nói xong, cô tuyệt tình quay người đi.
"Đừng đi, Thanh Tú, nghe anh giải thích..." Lâm Việt Thịnh đuổi theo cô ra ngoài, giơ tay nắm lấy cánh tay Quách Thanh Tú.
Quách Thanh Tú hất mạnh hắn ra: "Cút ra, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, Lâm Việt Thịnh, anh quá tởm lợm, khiến tôi rất buồn nôn."
Bất kể Quách Thanh Tú nói thế nào, Lâm Việt Thịnh không chịu buông tay, đôi mắt đen như mực nhìn cô, tràn ngập vẻ van xin.
"Thanh Tú, đừng đi, anh xin em, thật đó, cho anh một cơ hội này thôi, để anh giải thích rõ với em."
Trong đôi mắt của Quách Thanh Tú thoáng hiện lên ánh sáng chết chóc.
"Đủ rồi, cậu chủ Lâm, ân oán của nhà họ Quách và nhà họ Lâm, kết thúc từ cái chết của tôi đi!"
"Chết!!" Khi Lâm Việt Thịnh nghe thấy từ này, toàn thân trống rỗng, dường như rơi thẳng từ triền dốc cao vạn trượng xuống, bay lơ lửng không nhìn thấy nền đất.
"Thanh Tú, rốt cuộc em đã nghe nói gì rồi?" Lâm Việt Thịnh cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.
Quách Thanh Tú lạnh lùng đáp: "HVE... Cậu chủ Lâm, anh đừng nói với tôi là anh không biết!"
Lâm Việt Thịnh hít một hơi thật sâu, nhưng không khí chui vào buồng phổi cũng thấy đau đớn.
Quách Thanh Tú thấy hắn ngầm thừa nhận, trái tim cô như bị dao cùn cứa, từng miếng từng miếng thịt còn dính da bị cứa cho nát bét.
"Xin lỗi, Thanh Tú, anh không cố ý giấu em, anh có nỗi khổ trong lòng." Giọng nói của Lâm Việt Thịnh trở nên khàn đặc vì đau đớn.
Khoảng cách gần như vậy, Quách Thanh Tú mới nhìn rõ, mấy ngày không gặp, hắn đã gầy đi rất nhiều.
Dưới cằm lún phún râu, trong đôi mắt đen sâu không thấy đáy ẩn giấu sắc thái đau khổ sâu sắc.
Không, đừng nhìn hắn, đừng thương cảm với hắn, đừng bị mê hoặc nữa.
Chính vì năm đó, ở lễ đính hôn của chị, cô nhìn hắn thêm một chút, cho nên mới rơi vào bước đường cùng không thể quay trở lại này.
Đôi mắt hắn có độc, không thể nhìn vào đó, càng không thể tiếc thương.
Quách Thanh Tú nhắm nghiền mắt lại, dùng giọng điệu lạnh tanh nói rằng: "Tôi chỉ muốn hỏi anh một câu!"
"Thanh Tú..."
"Anh đưa tôi đến Hong Kong, căn bản không phải để tôi kiểm tra sức khỏe, mà để tiện cho việc kết hôn cùng Dương Hà Khuê đúng không?" Khi hỏi câu này, đến cả phổi của Quách Thanh Tú cũng đau rát.
Cô cảm thấy da mặt mình dày vô cùng tận, đến cả câu hỏi như thế này cũng dám hỏi.
"Thanh Tú, xin lỗi..." Lâm Việt Thịnh không nên phải trả lời thế nào.
"Buông tay ra, Lâm Việt Thịnh, tôi không cần nói gì với anh nữa, tôi đã hiểu cả rồi, anh buông tay ra!"
"Thanh Tú, em không thể đi!"
Lâm Việt Thịnh cố chấp túm lấy bàn tay cô.
Hắn biết rất rõ, nếu như lúc này buông tay cô ra, họ sẽ bỏ lỡ nhau cả đời.
Hắn không buông tay, hắn không thể buông tay, hắn mãi mãi cũng không buông bàn tay cô.
Quách Thanh Tú hất mạnh tay hắn ta, muốn thoát khỏi hắn, nhưng hắn thực sự khỏe hơn cô nhiều, hắn túm rất chặt, cô không thể nào thoát ra được.
"Lâm Việt Thịnh, anh buông tay ra, anh đừng ép tôi..." Quách Thanh Tú rơi nước mắt, giọng điệu vô cùng xa cách.
"Anh không buông!"
Xung quanh đông cứng lại, Quách Thanh Tú đột nhiên dùng tay còn lại ôm bụng, đau đớn nhíu mày: "Bụng... đau quá!"
Lâm Việt Thịnh hoảng hốt, vội vàng buông tay, Quách Thanh Tú đột ngột nhanh nhẹn lùi về sau một bước, sau đó chạy đi như một con thỏ.
"Thanh Tú, qua đây..." Giọng nói của Tăng Thanh Hải vang lên.
Một chiếc xe một trắng xông ra từ trong bóng tôi, xẹt ngang giữa hai người, chặn đường Lâm Việt Thịnh, chiếc xe này xuất hiện quá đột ngột, Lâm Việt Thịnh hoàn toàn không có sự chuẩn bị.
Đợi khi hắn phản ứng kịp, Quách Thanh Tú đã chui vào xe rồi.
Nhìn chiếc xe lùi lại có ý định rẽ ngoặt đi, Lâm Việt Thịnh bước nhanh xông về phía trước.
Lăn từ trên đỉnh xe xuống trước mũi xe.
Một tiếng phanh gấp bén nhọn vang lên, Quách Thanh Tú cũng kinh hoàng khiếp vía, Lâm Việt Thịnh không muốn sống nữa sao?
Trong cơn chấn động, bóng dáng của Lâm Việt Thịnh từ từ đứng dậy từ trước mũi xe.
Trên đỉnh đầu có dòng máu đỏ chảy xuống.
Cùng lúc đó, trong tay hắn cầm một khẩu súng, họng súng đen ngòm chĩa vào Tăng Thanh Hải ở vị trí lái xe.
"Xuống xe!"
Trong bóng tối, đôi mắt đen như mực của Lâm Việt Thịnh như bắn ra tia lửa giận.
Hắn vô cùng ghét Tăng Thanh Hải, trong giờ phút quan trọng này mà anh ta dám nhảy ra gây thêm rắc rối cho hắn.
Tăng Thanh Hải nhìn Quách Thanh Tú: "Hắn không dám nổi súng đâu, chúng ta quay đầu xe..."
Quách Thanh Tú không trả lời, cô ngước mắt nhìn Lâm Việt Thịnh.
Họng súng trong tay Lâm Việt Thịnh từ từ hướng về cánh tay hắn, hắn nhìn chằm chằm Quách Thanh Tú.
"Xuống đây, Quách Thanh Tú, anh nói lại lần nữa, em không xuống anh sẽ nổ súng..."
Tăng Thanh Hải lạnh lùng nhìn hắn, bắt đầu quay đầu xe.
"Pằng!" Một tiếng súng vang dội, Quách Thanh Tú sợ điếng người.
"Mở cửa, dừng xe..."
Quách Thanh Tú bất chấp tất cả mà lao xuống, cô vẫn yêu hắn, bất kể hắn có xấu xa có tàn ác thế nào, cô vẫn yêu hắn.
Tăng Thanh Hải nhìn Quách Thanh Tú với vẻ đau đớn và thất vọng.
Một lần nữa, anh có thể cảm nhận rõ ràng, Quách Thanh Tú đang cách xa anh ta, cả cơ thể cô, cả trái tim cô đều thuộc về Lâm Việt Thịnh.
Cho dù anh có hi sinh nhiều hơn nữa, anh cũng không thể đạt được gì.
Quách Thanh Tú xông tới trước mặt Lâm Việt Thịnh: "Anh điên rồi sao! Lâm Việt Thịnh, anh là tên biến thái, anh tưởng tự mình hại mình như thế có thể khiến tôi hồi tâm chuyển ý sao?"
Sắc mặt Lâm Việt Thịnh đã trở nên trắng bệch, máu chảy thấm ướt cánh tay hắn, không ngừng trào ra khỏi vết thương rồi chảy xuống đất.
Thân hình cao lớn của hắn lung lay như sắp đổ, bàn tay to lớn lạnh như băng nắm chặt lấy tay Quách Thanh Tú.
Do mất máu quá nhiều, thần trí hắn đã bắt đầu mơ hồ, hắn cố gắng khống chế bản thân mình.
"Quách Thanh Tú... đừng đi... cho anh một cơ hội giải thích..."
Trong lòng Quách Thanh Tú như có cái gì đó trào lên và gột rửa, cô không nói được gì cả.
"Cô Quách, cậu chủ sắp không ổn rồi, cô mau đồng ý đi, cứ tiếp tục thế này thì cậu chủ sẽ chết mất..." Lê Hùng Việt xông tới, muốn đỡ lấy Lâm Việt Thịnh nhưng bị Lâm Việt Thịnh đẩy mạnh ra.
Quách Thanh Tú nhìn Lâm Việt Thịnh, nước mắt mơ hồ: "Anh là tên khốn kiếp! Đưa súng cho tôi!"
Quách Thanh Tú giằng lấy khẩu súng trong tay Lâm Việt Thịnh, ném cho Lê Hùng Việt.
"Cậu chủ, đi bệnh viện thôi! Tôi cõng cậu lên xe..." Lê Hùng Việt dẫn theo vài bảo vệ xông tới.
Lâm Việt Thịnh vẫn cố chấp nhìn Quách Thanh Tú: "Hứa với tôi, không được đi!"
Nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt trên mặt, Quách Thanh Tú gật mạnh một cái.
Lúc này Lâm Việt Thịnh mới thở phào một hơi, đôi môi anh tuấn khẽ nhếch lên như một nụ cười.
Toàn thân đột ngột ngả về sau.
"Cậu chủ..."
"Lâm Việt Thịnh..."
"Anh Thịnh..."
Khung cảnh bỗng chốc trở nên hỗn loạn.
Chiếc xe đưa Lâm Việt Thịnh vào bệnh viện lăn bánh, khung cảnh ồn ã ban nãy bỗng chốc nguội lạnh đi.
Tăng Thanh Hải đờ đẫn tại chỗ, ngoài anh ta ra, vẫn còn một bóng người cô độc khác.
Dương Hà Khuê bước tới, vỗ vỗ cửa kính xe của Tăng Thanh Hải: "Anh bỏ cuộc đi, cô ấy sẽ không yêu anh đâu."
Tăng Thanh Hải cười lạnh: "Cô nhầm rồi, tôi trước giờ không từ bỏ bất kì thứ gì thuộc về tôi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương