Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Chương 196: Kết cục không thể né tránh
Lâm Việt Thịnh cúi đầu hôn Quách Thanh Tú.
Đã trải qua nhiều mưa gió như vậy, cuối cùng hai người cũng đi đến bên nhau.
Quách Thanh Tú ôm chặt lấy tay hắn, sợ sẽ mất đi hắn.
Ba ngày sau, Tăng Thanh Hải bị đưa về thành phố S. Quách Thanh Tú và Lâm Việt Thịnh đang định khởi tố Tăng Thanh Hải.
Tăng Thanh Hải yêu cầu được gặp Lâm Việt Thịnh một lần.
Sau khi Lâm Việt Thịnh và Tăng Thanh Hải gặp mặt xong, đêm đó Tăng Thanh Hải tự sát trong cục cảnh sát.
Không ngờ anh ta lại giấu thuốc độc trong thắt lưng, thừa dịp cảnh sát lơ là tự sát.
Nhà họ Lâm, Quách Thanh Tú và Lâm Việt Thịnh cùng nhau ngồi trên sofa.
Bệnh tình của Quách Thanh Tú dần dần khôi phục. Một tuần sau khi trở về từ nước Mỹ, hai chân của cô bắt đầu đi lại được.
Hơn nữa, tóc cũng dần mọc lại.
Có lẽ Tăng Thanh Hải đã cho cô uống thuốc giải từ lâu rồi.
“Lâm Việt Thịnh, lúc gặp anh Tăng Thanh Hải đã nói gì vậy?”
Lâm Việt Thịnh bất mãn híp mắt: “Hắn ta đã chết rồi, em còn nhớ mãi không quên hắn à?”
“Không phải, em chỉ… Được rồi, anh ta nói gì cũng không còn quan trọng nữa.”
Lâm Việt Thịnh nhìn về phương xa, sắc mặt cũng trở nên âm trầm.
“Lâm Việt Thịnh, anh tức giận à? Sau này em không nhắc tới anh ta nữa được không?”
Lâm Việt Thịnh khẽ nhíu mày: “Mai là lễ tang của hắn, em muốn đi không?”
“Không đi!”
Quách Thanh Tú kiên quyết nói. Anh ta làm hại cô còn ít sao?
Lâm Việt Thịnh xoay người, dùng sức ôm chặt Quách Thanh Tú.
Cứ vậy yên lặng ôm cô, không nói một lời.
“Nếu có một ngày anh không ở bên cạnh em, em có thể sống tốt được không?” Lâm Việt Thịnh hỏi.
Quách Thanh Tú nâng cằm lên: “Anh lại muốn chia tay với em nữa hả?”
Nói xong cô còn bổ sung thêm: “Lâm Việt Thịnh, anh có ấu trĩ không? Trò chia tay chỉ chơi một lần là đủ rồi, đừng chơi lần thứ hai nữa.”
Lâm Việt Thịnh nhéo mũi Quách Thanh Tú, cúi đầu hôn lên môi cô.
Hai người trao đổi từng tiếng thở dốc nặng nề cho nhau. Quách Thanh Tú vươn tay ra ôm lấy cổ hắn.
Lâm Việt Thịnh thuận thế đặt Quách Thanh Tú lên bàn.
Sau một lúc triền miên, mãi tới khi hai người đều thở hồng hộc thì mới ngừng lại được.
Bóng đêm sâu thẳm, Quách Thanh Tú nằm trên giường, trong cơn mơ, cô ngủ rất say sưa.
Hai tay Lâm Việt Thịnh chống cằm, ngơ ngác nhìn cô. Bất kể có nhìn bao lâu đi nữa thì cũng thấy không đủ.
Hắn không biết phải chọn cách nào thì mới giảm bớt tổn thương cho cô. Nhưng hắn lại không thể không rời đi.
Lại là một buổi sáng ánh năng tươi đẹp, Quách Thanh Tú chậm rãi tỉnh dậy.
Chiếc đèn treo đẹp đẽ dần rõ ràng trong mắt cô.
“Lâm Việt Thịnh…”
Quách Thanh Tú vẫn còn trần trụi. Đêm qua hai người vẫn triền miên kịch liệt. Hắn tràn đầy tinh lực, đòi hỏi một lần lại một lần, mãi cho tới khi cô mệt ngủ.
Quách Thanh Tú nhúc nhích thân thể, từ trên giường bước xuống.
Không có người đáp lại cô.
“Dì Trần, cậu chủ đi đâu rồi?”
Quách Thanh Tú gọi một tiếng. Cả biệt thự tĩnh lặng đến bất ngờ.
Không ai đáp lại cô, Quách Thanh Tú đi xuống lầu, không thấy một bóng người.
Quách Thanh Tú hoảng hốt. Cô bỗng ý thức có điều gì đó bất thường. Cô đi chân trần chạy ra sân, bảo vệ cổng cũng không thấy.
Cô còn đang nằm mơ sao?
Quách Thanh Tú ra sức nhéo má mình. Đau quá đau quá…
Người đâu rồi? Tại sao không thấy người nhà họ Lâm đâu cả?
“Dì Trần, Lê Hùng Việt, mọi người đều chạy đi đâu hết rồi vậy?”
Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đáng sợ, sau đó nhà họ Lâm đều đi hết rồi.
Quách Thanh Tú xông vào phòng lấy di động ra… Nhìn thoáng qua màn hình di động, cô không khỏi trợn tròn mắt.
Màn hình biểu thị hôm nay là ngày 28, nhưng rõ ràng hôm qua mới 26…
Không phải, đó không phải là tối qua, đó là tối hôm kia, đó là… Nói cách khác, cô hôn mê suốt hai ngày hai đêm…
Quách Thanh Tú ý thức được đã xảy ra chuyện gì đó. Cô nhớ lại những lời nói khó hiểu của Lâm Việt Thịnh vào mấy ngày đó, trong lòng không khỏi rối bời.
Cô vội bấm số điện thoại của Lâm Việt Thịnh. Điện thoại nhanh chóng truyền tới tiếng nói.
“Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đã ngừng sử dụng.”
Quách Thanh Tú lại bối rối gọi cho Lê Hùng Việt và dì Trần.
Từng người từng người một, đều không thể gọi được!
Bất thường, thật sự là bất thường!
Quách Thanh Tú mở TV lên, bên trong đang chiếu tin thời sự.
“Tập đoàn Lâm Thị dưới cờ tập đoàn ST, hôm nay chính thức bị chuỗi tập đoàn Bách Phát thu mua…”
Rốt cuộc là sao vậy? Quách Thanh Tú xụi lơ trên sofa.
Lâm Việt Thịnh thật sự đi rồi, mang theo tất cả mọi người rời đi.
Lâm Việt Thịnh, đồ khốn, anh có thể càng khốn nạn được hơn không hả?!
Mỗi lần đều rời đi vội vàng như thế. Khốn khiếp khốn khiếp. Lần này, tôi sẽ không tha cho anh nữa đâu.
Quách Thanh Tú rơi lệ đầy mặt.
Lâm Việt Thịnh cứ thế biến mất tăm luôn rồi. Hắn không để lại cho cô bất cứ manh mối nào cả, không có lấy một chút tin tức.
Thứ duy nhất để lại chính là căn biệt thự này, cùng với công ty Thanh Tú Bút Màu.
Sau này, Quách Thanh Tú tìm đến Huỳnh Minh San. Huỳnh Minh San vẫn quản lý công ty đó, chẳng qua làm trợ lý cho người chủ khác thôi. Ít nhất cô ấy không ho hé gì về tin tức của Lâm Việt Thịnh.
Quách Thanh Tú cứ thế tìm kiếm tung tích của Lâm Việt Thịnh như điên dại. Nhưng vẫn không có tin tức gì cả.
Bảy năm sau…
Trên phố Paris, ngành thời trang của một công ty nào đó.
Trên một chiếc ghế xoay bọc da màu đen, một bóng dáng tao nhã đang ngồi. Bảy năm trôi qua, Quách Thanh Tú đã trở nên thành thục hơn nhiều.
Cô mặc bộ suit màu đen ôm sát người, vóc dáng cao gầy, làn da trắng nõn, đôi mắt to xinh đẹp.
Tóc dài nhuộm thành màu rượu vang, búi kiểu nụ hoa, cổ mang khăn lụa màu xanh.
Toàn thân thoạt nhìn vừa giỏi giang lại vừa thời thượng.
Cô không còn là Quách Thanh Tú non nớt, vừa nhát gan vừa sợ phiền phức ngày xưa nữa.
Đến nay, cô đã là tổng giám đốc của Thanh Tú Bút Màu.
Bảy năm ngắn ngủi, cô kinh doanh công ty Thanh Tú Bát Màu nhỏ bé này, dốc sức làm việc, biến nó thành một công ty niêm yết, lại chậm rãi tấn công vào giới thời trang Paris. Bây giờ mặt hàng thời trang nữ xa hoa đã chậm rãi trở thành hàng hiệu.
Ánh mắt Quách Thanh Tú dừng trên con đường ngoài cửa sổ.
Bảy năm trước, một đoạn tình yêu ghi lòng tạc dạ khiến cô vẫn chưa thể quên được.
Nhưng mặc cho cô tìm khắp thế giới cũng không thể có được một chút tin tức về Lâm Việt Thịnh. Thậm chí ngay cả tin tức về nhà họ Lâm cũng không thấy.
Nhưng dựa vào mấy câu nói của Lâm Thanh Tùng năm đó, cô quyết định chậm rãi bắt đầu tìm từ Paris.
Một ngày nào đó, cô sẽ tìm được hắn.
“Chị Quách, bên ngoài có người tên là thám tử Li tìm chị…”
Thư ký đứng ở cửa nói. Quách Thanh Tú xoay người lại: “Ừ, dẫn vào đây.”
Liszt là một người Pháp điển hình. Mắt biếc, vóc dáng không cao, thoạt nhìn có vẻ rất tháo vát.
Mặc áo khoác dài phong cách nước Anh, tay mang túi công văn, bước vào liền chào hỏi một cách lễ phép.
“Chào cô Quách!”
“Anh Li, mời ngồi!”
“Đúng rồi, chuyện ba tháng trước cô từng ủy thác cho tôi thăm dò, cuối cùng cũng có tin tức rồi…”
Liszt mở túi ra, lấy một chồng ảnh chụp từ bên trong rồi mở ra, đặt lên mặt bàn.
Quách Thanh Tú cầm ảnh chụp lên, đó là bóng dáng của một người đàn ông.
Ở những cảnh tượng khác nhau. Có trong tiệc rượu ở trang viên nào đó, ở trên trận đua xe nào đó, còn có trận đua ngựa nào đó, nhưng mỗi tấm ảnh đều chụp một người.
Người đàn ông này vóc dáng cao gầy, toàn thân phát ra lực lượng mạnh mẽ.
Quách Thanh Tú cầm những tấm ảnh này, kích động tới mức run rẩy liên tục.
Mấy năm qua, cô cũng ủy thác rất nhiều thám tử tư đi điều tra, nhưng cuối cùng đều kết thúc bằng sự thất bại.
Chỉ có lần này, cô mới chiếm được tin tức chính xác.
Chỉ nhìn bóng lưng này, cô cảm thấy đó chính là hắn.
“Cô Quách, không biết quý ngài này có phải là người mà cô muốn tìm hay không?”
Quách Thanh Tú kích động nhìn Liszt: “Anh có tra ra địa chỉ của hắn không? Tên hắn là gì? Sống ở đâu?”
“Ừm, người này làm việc rất kín tiếng, có vẻ là một dòng họ khá hiển hách trong xã hội thượng lưu. Nhưng dòng họ này rất thần bí, chúng tôi gần như không thể tra ra manh mối của hắn.”
Quách Thanh Tú hơi mím môi, lộ ra nụ cười ung dung bình tĩnh. Cô lấy một tấm ngân phiếu ra từ trong ngăn kéo đặt lên bàn, điền một chuỗi con số, sau đó đẩy đến trước mặt Liszt.
“Từng này được chứ?”
Liszt nhìn con số trên chi phiếu, lộ ra nụ cười tham lam, vươn tay cầm lấy chi phiếu.
“Cô Quách thật là hào phóng. Thế này, tôi có một lời đề nghị, tuy rằng người này rất thần bí kín tiếng, nhưng rất nhiều dấu hiệu biểu hiện hắn ta vẫn là người khá thích thời trang, hắn đang chú ý tới truyền thông. Nếu người này thật sự quan trọng với cô Quách thì chỉ cần cô Quách làm chút hoạt động ở Paris, gợi ra sự chú ý của hắn, vậy thì có lẽ hắn sẽ nhanh chóng xuất hiện trước mặt cô thôi.”
Quách Thanh Tú nâng cằm lên, thoáng gật đầu. Sau đó, cô lại mỉm cười.
“Có vẻ như anh vẫn chưa cung cấp manh mối về họ tên của hắn nhỉ? Nếu để tôi đi tìm thì cần gì tôi phải trả số tiền này?”
“Ha ha, cô Quách. Số tiền này cô đã thanh toán rồi, không thể đổi ý được.”
Quách Thanh Tú nghịch cây bút trong tay, cười gian xảo: “Bên trên còn chưa ký tên đâu!”
Liszt liếc nhìn, quả nhiên, đây là một tấm chi phiếu phải ký tên thì mới có hiệu lực! Hắn lập tức nhăn mặt lại.
“Anh điều tra tiếp cho tôi đi. Có manh mối của hắn rồi tôi lại ký tên cho anh.”
“Vậy…. Cô Quách, sao cô có thể làm thế được?”
“Thế thì đã sao? Tôi đã thanh toán mấy chục triệu cho anh rồi, anh Li, nếu anh không thể phát huy tác dụng của mình thì tôi thà tiêu tiền đi mời người khác.”
“Được rồi. Cô Quách, tôi sẽ tìm được nhiều manh mối hơn.”
Liszt đành phải bực tức rời đi.
Quách Thanh Tú nhìn bóng lưng của hắn, lâm vào trầm tư.
Nếu hắn thật sự đang ở trong thành phố này thì chắc chắn hắn có thể nhìn thấy cô.
Quách Thanh Tú dùng bút gõ mặt bàn. Thật lâu sau, cô bấm điện thoại. Một lúc sau, thư ký vội đi đến.
“Lần trước cô nói có đài truyền hình nào muốn phỏng vấn tôi.”
“Là Mars, kênh thời trang giới trẻ.”
“Ừ, đi thu xếp một chút, gọi cô ta đến tìm tôi phỏng vấn trong vòng ba ngày…”
“Vâng!”
Ba ngày sau, trên tiết mục tin tức của kênh thời trang giới trẻ của đài truyền hình nào đó, trong đa số những người tóc vàng mắt xanh, Quách Thanh Tú có vẻ cực kỳ thanh tú. Cô có mái tóc đen dài, đeo kính vuông thời trang, có vẻ cực kỳ thành thục, thời thượng và tao nhã.
Một bộ suit màu đen làm cho thân hình cô càng thêm thướt tha gợi cảm.
Trước màn hình, cô cực kỳ thong dong.
“Chủ tịch Quách, chào chị. Rất cảm ơn chị đã đến làm khách tiết mục thời trang giới trẻ của chúng tôi…”
MC nói lời dạo đầu một cách thành thạo.
“Xin chào người dẫn chương trình…” Quách Thanh Tú bình tĩnh bắt tay với MC.
Lúc này, trước TV, một đôi mắt tối đen vẫn không chớp mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ xinh đẹp này.
“Nghe nói chị chỉ dùng thời gian ba năm để đưa một công ty nhỏ đạt đến tiêu chuẩn thời trang quốc tế. Xin hỏi trong quá trình này, cảm nhận lớn nhất của chị là gì?”
“Ừm… Tôi cảm thấy hẳn là phải cố gắng nhiều hơn người thường, cộng thêm một chút may mắn!”
…
Trò chuyện tiến hành mười phút, MC bỗng hài hước hỏi: “Chị Quách có bạn trai chưa?”
Đôi mắt tối đen kia bỗng trở nên căng thẳng.
Đã trải qua nhiều mưa gió như vậy, cuối cùng hai người cũng đi đến bên nhau.
Quách Thanh Tú ôm chặt lấy tay hắn, sợ sẽ mất đi hắn.
Ba ngày sau, Tăng Thanh Hải bị đưa về thành phố S. Quách Thanh Tú và Lâm Việt Thịnh đang định khởi tố Tăng Thanh Hải.
Tăng Thanh Hải yêu cầu được gặp Lâm Việt Thịnh một lần.
Sau khi Lâm Việt Thịnh và Tăng Thanh Hải gặp mặt xong, đêm đó Tăng Thanh Hải tự sát trong cục cảnh sát.
Không ngờ anh ta lại giấu thuốc độc trong thắt lưng, thừa dịp cảnh sát lơ là tự sát.
Nhà họ Lâm, Quách Thanh Tú và Lâm Việt Thịnh cùng nhau ngồi trên sofa.
Bệnh tình của Quách Thanh Tú dần dần khôi phục. Một tuần sau khi trở về từ nước Mỹ, hai chân của cô bắt đầu đi lại được.
Hơn nữa, tóc cũng dần mọc lại.
Có lẽ Tăng Thanh Hải đã cho cô uống thuốc giải từ lâu rồi.
“Lâm Việt Thịnh, lúc gặp anh Tăng Thanh Hải đã nói gì vậy?”
Lâm Việt Thịnh bất mãn híp mắt: “Hắn ta đã chết rồi, em còn nhớ mãi không quên hắn à?”
“Không phải, em chỉ… Được rồi, anh ta nói gì cũng không còn quan trọng nữa.”
Lâm Việt Thịnh nhìn về phương xa, sắc mặt cũng trở nên âm trầm.
“Lâm Việt Thịnh, anh tức giận à? Sau này em không nhắc tới anh ta nữa được không?”
Lâm Việt Thịnh khẽ nhíu mày: “Mai là lễ tang của hắn, em muốn đi không?”
“Không đi!”
Quách Thanh Tú kiên quyết nói. Anh ta làm hại cô còn ít sao?
Lâm Việt Thịnh xoay người, dùng sức ôm chặt Quách Thanh Tú.
Cứ vậy yên lặng ôm cô, không nói một lời.
“Nếu có một ngày anh không ở bên cạnh em, em có thể sống tốt được không?” Lâm Việt Thịnh hỏi.
Quách Thanh Tú nâng cằm lên: “Anh lại muốn chia tay với em nữa hả?”
Nói xong cô còn bổ sung thêm: “Lâm Việt Thịnh, anh có ấu trĩ không? Trò chia tay chỉ chơi một lần là đủ rồi, đừng chơi lần thứ hai nữa.”
Lâm Việt Thịnh nhéo mũi Quách Thanh Tú, cúi đầu hôn lên môi cô.
Hai người trao đổi từng tiếng thở dốc nặng nề cho nhau. Quách Thanh Tú vươn tay ra ôm lấy cổ hắn.
Lâm Việt Thịnh thuận thế đặt Quách Thanh Tú lên bàn.
Sau một lúc triền miên, mãi tới khi hai người đều thở hồng hộc thì mới ngừng lại được.
Bóng đêm sâu thẳm, Quách Thanh Tú nằm trên giường, trong cơn mơ, cô ngủ rất say sưa.
Hai tay Lâm Việt Thịnh chống cằm, ngơ ngác nhìn cô. Bất kể có nhìn bao lâu đi nữa thì cũng thấy không đủ.
Hắn không biết phải chọn cách nào thì mới giảm bớt tổn thương cho cô. Nhưng hắn lại không thể không rời đi.
Lại là một buổi sáng ánh năng tươi đẹp, Quách Thanh Tú chậm rãi tỉnh dậy.
Chiếc đèn treo đẹp đẽ dần rõ ràng trong mắt cô.
“Lâm Việt Thịnh…”
Quách Thanh Tú vẫn còn trần trụi. Đêm qua hai người vẫn triền miên kịch liệt. Hắn tràn đầy tinh lực, đòi hỏi một lần lại một lần, mãi cho tới khi cô mệt ngủ.
Quách Thanh Tú nhúc nhích thân thể, từ trên giường bước xuống.
Không có người đáp lại cô.
“Dì Trần, cậu chủ đi đâu rồi?”
Quách Thanh Tú gọi một tiếng. Cả biệt thự tĩnh lặng đến bất ngờ.
Không ai đáp lại cô, Quách Thanh Tú đi xuống lầu, không thấy một bóng người.
Quách Thanh Tú hoảng hốt. Cô bỗng ý thức có điều gì đó bất thường. Cô đi chân trần chạy ra sân, bảo vệ cổng cũng không thấy.
Cô còn đang nằm mơ sao?
Quách Thanh Tú ra sức nhéo má mình. Đau quá đau quá…
Người đâu rồi? Tại sao không thấy người nhà họ Lâm đâu cả?
“Dì Trần, Lê Hùng Việt, mọi người đều chạy đi đâu hết rồi vậy?”
Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đáng sợ, sau đó nhà họ Lâm đều đi hết rồi.
Quách Thanh Tú xông vào phòng lấy di động ra… Nhìn thoáng qua màn hình di động, cô không khỏi trợn tròn mắt.
Màn hình biểu thị hôm nay là ngày 28, nhưng rõ ràng hôm qua mới 26…
Không phải, đó không phải là tối qua, đó là tối hôm kia, đó là… Nói cách khác, cô hôn mê suốt hai ngày hai đêm…
Quách Thanh Tú ý thức được đã xảy ra chuyện gì đó. Cô nhớ lại những lời nói khó hiểu của Lâm Việt Thịnh vào mấy ngày đó, trong lòng không khỏi rối bời.
Cô vội bấm số điện thoại của Lâm Việt Thịnh. Điện thoại nhanh chóng truyền tới tiếng nói.
“Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đã ngừng sử dụng.”
Quách Thanh Tú lại bối rối gọi cho Lê Hùng Việt và dì Trần.
Từng người từng người một, đều không thể gọi được!
Bất thường, thật sự là bất thường!
Quách Thanh Tú mở TV lên, bên trong đang chiếu tin thời sự.
“Tập đoàn Lâm Thị dưới cờ tập đoàn ST, hôm nay chính thức bị chuỗi tập đoàn Bách Phát thu mua…”
Rốt cuộc là sao vậy? Quách Thanh Tú xụi lơ trên sofa.
Lâm Việt Thịnh thật sự đi rồi, mang theo tất cả mọi người rời đi.
Lâm Việt Thịnh, đồ khốn, anh có thể càng khốn nạn được hơn không hả?!
Mỗi lần đều rời đi vội vàng như thế. Khốn khiếp khốn khiếp. Lần này, tôi sẽ không tha cho anh nữa đâu.
Quách Thanh Tú rơi lệ đầy mặt.
Lâm Việt Thịnh cứ thế biến mất tăm luôn rồi. Hắn không để lại cho cô bất cứ manh mối nào cả, không có lấy một chút tin tức.
Thứ duy nhất để lại chính là căn biệt thự này, cùng với công ty Thanh Tú Bút Màu.
Sau này, Quách Thanh Tú tìm đến Huỳnh Minh San. Huỳnh Minh San vẫn quản lý công ty đó, chẳng qua làm trợ lý cho người chủ khác thôi. Ít nhất cô ấy không ho hé gì về tin tức của Lâm Việt Thịnh.
Quách Thanh Tú cứ thế tìm kiếm tung tích của Lâm Việt Thịnh như điên dại. Nhưng vẫn không có tin tức gì cả.
Bảy năm sau…
Trên phố Paris, ngành thời trang của một công ty nào đó.
Trên một chiếc ghế xoay bọc da màu đen, một bóng dáng tao nhã đang ngồi. Bảy năm trôi qua, Quách Thanh Tú đã trở nên thành thục hơn nhiều.
Cô mặc bộ suit màu đen ôm sát người, vóc dáng cao gầy, làn da trắng nõn, đôi mắt to xinh đẹp.
Tóc dài nhuộm thành màu rượu vang, búi kiểu nụ hoa, cổ mang khăn lụa màu xanh.
Toàn thân thoạt nhìn vừa giỏi giang lại vừa thời thượng.
Cô không còn là Quách Thanh Tú non nớt, vừa nhát gan vừa sợ phiền phức ngày xưa nữa.
Đến nay, cô đã là tổng giám đốc của Thanh Tú Bút Màu.
Bảy năm ngắn ngủi, cô kinh doanh công ty Thanh Tú Bát Màu nhỏ bé này, dốc sức làm việc, biến nó thành một công ty niêm yết, lại chậm rãi tấn công vào giới thời trang Paris. Bây giờ mặt hàng thời trang nữ xa hoa đã chậm rãi trở thành hàng hiệu.
Ánh mắt Quách Thanh Tú dừng trên con đường ngoài cửa sổ.
Bảy năm trước, một đoạn tình yêu ghi lòng tạc dạ khiến cô vẫn chưa thể quên được.
Nhưng mặc cho cô tìm khắp thế giới cũng không thể có được một chút tin tức về Lâm Việt Thịnh. Thậm chí ngay cả tin tức về nhà họ Lâm cũng không thấy.
Nhưng dựa vào mấy câu nói của Lâm Thanh Tùng năm đó, cô quyết định chậm rãi bắt đầu tìm từ Paris.
Một ngày nào đó, cô sẽ tìm được hắn.
“Chị Quách, bên ngoài có người tên là thám tử Li tìm chị…”
Thư ký đứng ở cửa nói. Quách Thanh Tú xoay người lại: “Ừ, dẫn vào đây.”
Liszt là một người Pháp điển hình. Mắt biếc, vóc dáng không cao, thoạt nhìn có vẻ rất tháo vát.
Mặc áo khoác dài phong cách nước Anh, tay mang túi công văn, bước vào liền chào hỏi một cách lễ phép.
“Chào cô Quách!”
“Anh Li, mời ngồi!”
“Đúng rồi, chuyện ba tháng trước cô từng ủy thác cho tôi thăm dò, cuối cùng cũng có tin tức rồi…”
Liszt mở túi ra, lấy một chồng ảnh chụp từ bên trong rồi mở ra, đặt lên mặt bàn.
Quách Thanh Tú cầm ảnh chụp lên, đó là bóng dáng của một người đàn ông.
Ở những cảnh tượng khác nhau. Có trong tiệc rượu ở trang viên nào đó, ở trên trận đua xe nào đó, còn có trận đua ngựa nào đó, nhưng mỗi tấm ảnh đều chụp một người.
Người đàn ông này vóc dáng cao gầy, toàn thân phát ra lực lượng mạnh mẽ.
Quách Thanh Tú cầm những tấm ảnh này, kích động tới mức run rẩy liên tục.
Mấy năm qua, cô cũng ủy thác rất nhiều thám tử tư đi điều tra, nhưng cuối cùng đều kết thúc bằng sự thất bại.
Chỉ có lần này, cô mới chiếm được tin tức chính xác.
Chỉ nhìn bóng lưng này, cô cảm thấy đó chính là hắn.
“Cô Quách, không biết quý ngài này có phải là người mà cô muốn tìm hay không?”
Quách Thanh Tú kích động nhìn Liszt: “Anh có tra ra địa chỉ của hắn không? Tên hắn là gì? Sống ở đâu?”
“Ừm, người này làm việc rất kín tiếng, có vẻ là một dòng họ khá hiển hách trong xã hội thượng lưu. Nhưng dòng họ này rất thần bí, chúng tôi gần như không thể tra ra manh mối của hắn.”
Quách Thanh Tú hơi mím môi, lộ ra nụ cười ung dung bình tĩnh. Cô lấy một tấm ngân phiếu ra từ trong ngăn kéo đặt lên bàn, điền một chuỗi con số, sau đó đẩy đến trước mặt Liszt.
“Từng này được chứ?”
Liszt nhìn con số trên chi phiếu, lộ ra nụ cười tham lam, vươn tay cầm lấy chi phiếu.
“Cô Quách thật là hào phóng. Thế này, tôi có một lời đề nghị, tuy rằng người này rất thần bí kín tiếng, nhưng rất nhiều dấu hiệu biểu hiện hắn ta vẫn là người khá thích thời trang, hắn đang chú ý tới truyền thông. Nếu người này thật sự quan trọng với cô Quách thì chỉ cần cô Quách làm chút hoạt động ở Paris, gợi ra sự chú ý của hắn, vậy thì có lẽ hắn sẽ nhanh chóng xuất hiện trước mặt cô thôi.”
Quách Thanh Tú nâng cằm lên, thoáng gật đầu. Sau đó, cô lại mỉm cười.
“Có vẻ như anh vẫn chưa cung cấp manh mối về họ tên của hắn nhỉ? Nếu để tôi đi tìm thì cần gì tôi phải trả số tiền này?”
“Ha ha, cô Quách. Số tiền này cô đã thanh toán rồi, không thể đổi ý được.”
Quách Thanh Tú nghịch cây bút trong tay, cười gian xảo: “Bên trên còn chưa ký tên đâu!”
Liszt liếc nhìn, quả nhiên, đây là một tấm chi phiếu phải ký tên thì mới có hiệu lực! Hắn lập tức nhăn mặt lại.
“Anh điều tra tiếp cho tôi đi. Có manh mối của hắn rồi tôi lại ký tên cho anh.”
“Vậy…. Cô Quách, sao cô có thể làm thế được?”
“Thế thì đã sao? Tôi đã thanh toán mấy chục triệu cho anh rồi, anh Li, nếu anh không thể phát huy tác dụng của mình thì tôi thà tiêu tiền đi mời người khác.”
“Được rồi. Cô Quách, tôi sẽ tìm được nhiều manh mối hơn.”
Liszt đành phải bực tức rời đi.
Quách Thanh Tú nhìn bóng lưng của hắn, lâm vào trầm tư.
Nếu hắn thật sự đang ở trong thành phố này thì chắc chắn hắn có thể nhìn thấy cô.
Quách Thanh Tú dùng bút gõ mặt bàn. Thật lâu sau, cô bấm điện thoại. Một lúc sau, thư ký vội đi đến.
“Lần trước cô nói có đài truyền hình nào muốn phỏng vấn tôi.”
“Là Mars, kênh thời trang giới trẻ.”
“Ừ, đi thu xếp một chút, gọi cô ta đến tìm tôi phỏng vấn trong vòng ba ngày…”
“Vâng!”
Ba ngày sau, trên tiết mục tin tức của kênh thời trang giới trẻ của đài truyền hình nào đó, trong đa số những người tóc vàng mắt xanh, Quách Thanh Tú có vẻ cực kỳ thanh tú. Cô có mái tóc đen dài, đeo kính vuông thời trang, có vẻ cực kỳ thành thục, thời thượng và tao nhã.
Một bộ suit màu đen làm cho thân hình cô càng thêm thướt tha gợi cảm.
Trước màn hình, cô cực kỳ thong dong.
“Chủ tịch Quách, chào chị. Rất cảm ơn chị đã đến làm khách tiết mục thời trang giới trẻ của chúng tôi…”
MC nói lời dạo đầu một cách thành thạo.
“Xin chào người dẫn chương trình…” Quách Thanh Tú bình tĩnh bắt tay với MC.
Lúc này, trước TV, một đôi mắt tối đen vẫn không chớp mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ xinh đẹp này.
“Nghe nói chị chỉ dùng thời gian ba năm để đưa một công ty nhỏ đạt đến tiêu chuẩn thời trang quốc tế. Xin hỏi trong quá trình này, cảm nhận lớn nhất của chị là gì?”
“Ừm… Tôi cảm thấy hẳn là phải cố gắng nhiều hơn người thường, cộng thêm một chút may mắn!”
…
Trò chuyện tiến hành mười phút, MC bỗng hài hước hỏi: “Chị Quách có bạn trai chưa?”
Đôi mắt tối đen kia bỗng trở nên căng thẳng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương