Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 198: Đứa bé này thật đáng yêu



Sau cơn cuồng say, hai người dần trở nên bình tĩnh.

Lâm Việt Thịnh ôm Quách Thanh Tú, bế cô vào phòng ngủ, đặt lên giường, sau đó lại đè lên người cô.

Hắn lưu luyến hôn môi cô.

Quách Thanh Tú vươn tay đẩy hắn ra.

“Bảy năm qua, rốt cuộc anh đang làm gì vậy?”

“Giúp cha tôi xử lý chuyện tổng bộ…”

“Thế tại sao lại không tìm tôi? Hay là anh muốn vứt bỏ đoạn tình cảm đó?”

Lâm Việt Thịnh im lặng: “Có một số việc còn chưa làm tốt. Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện vứt bỏ em.”

“Thế anh định làm sao đây?”

Lâm Việt Thịnh ôm chặt cô vào lòng.

“Tôi đang cố gắng. Nhưng em không được đến gần tên khốn kia nữa. Nếu không lần sau tôi sẽ giết hắn.”

“Ê, anh đừng có bá đạo thế được không? Hắn chỉ là bạn của tôi thôi mà.”

“Bạn? Rõ ràng tôi thấy hai người ôm nhau. Gã kia có ý đồ với em…”

“Ha, anh lại thế rồi. Với tính cách ích kỷ hẹp hòi của anh thì như là đàn ông khắp thế giới đều đang cướp người của anh ấy.”

Lâm Việt Thịnh bá đạo đè cô xuống, hôn môi cô. Thật lâu sau, hắn ngẩng mặt lên, quyến luyến ngồi dậy.

“Tôi phải đi rồi.”

Lâm Việt Thịnh mặc sơ mi vào, chậm rãi cài nút áo. Quách Thanh Tú buồn bực nhìn hắn.

“Cứ thế đi à?”

Lâm Việt Thịnh cúi đầu hôn lên má cô. Quách Thanh Tú hơi né tránh.

“Lâm Việt Thịnh, cho tôi một lý do…”

“Lý do gì?”

Quách Thanh Tú ném gối đầu tới, Lâm Việt Thịnh nhanh nhẹn đón lấy.

“Không được đi. Nếu đêm nay anh rời đi thì tôi sẽ tìm người khác…”

Lâm Việt Thịnh khựng lại.

Bảy năm, cô tìm hắn bảy năm, thế mà cũng chỉ có một đêm tình duyên này thôi rồi lại rời đi.

Bảo cô phải làm gì cho cam đây?

Khuôn mặt tuấn tú của Lâm Việt Thịnh lộ ra nụ cười xấu xa. Hắn nhào tới đè lên người Quách Thanh Tú.

“Xem ra tôi còn chưa thỏa mãn em, đúng không?”

“Khốn khiếp, đó không phải là trọng điểm…”

Quách Thanh Tú lại muốn nói gì đó, nhưng nụ hôn nồng nhiệt của Lâm Việt Thịnh đã rơi xuống như mưa.

Đêm nay, tinh lực của hắn rất dồi dào, làm suốt bốn lần mới chịu yên.

Quách Thanh Tú đã mệt đến mức ngủ say.

Ban ngày làm việc cả ngày, cộng thêm buổi tối tăng ca mệt mỏi, cuối cùng Quách Thanh Tú cũng không chịu nổi nữa.

Lâm Việt Thịnh xuống giường, mặc quần áo xong, cúi đầu hôn lên môi cô.

Hắn không nỡ rời khỏi cô. Nhưng hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, không thể ở lại.

Sáng hôm sau, Quách Thanh Tú bị đồng hồ báo thức gọi dậy.

Cô mở mắt ra, thò tay sờ bên cạnh. Người đã đi rồi, ổ chăn cũng trở nên lạnh lẽo.

Khốn khiếp, chết tiệt, lại yên ắng chuồn mất ròi.

Trên thảm vốn còn vương vãi quần áo tối qua. Lúc này, quần áo của cô, còn có đồ lót đều được thu gom lại, đặt ở nơi mà tay cô có thể với tới.

Quách Thanh Tú mặc một chiếc áo ngủ rồi đi ra.

Trên bàn đặt một tờ giấy nhỏ, trên đó có chữ viết mà Lâm Việt Thịnh để lại.

Đã sửa laptop cho em rồi, van nước trong toilet cũng sửa rồi. Ngủ một giấc thật ngon đi. Hôn em!

Quách Thanh Tú cầm tờ giấy đó, trong lòng ùa lên cảm giác ấm áp.

Gã đàn ông khốn nạn này, mấy năm qua đi học sửa máy tính sửa ống nước à?

Nhưng Quách Thanh Tú vẫn vào thư phòng, mở laptop lên.

Chiếc laptop này cô mua từ bảy năm trước. Khi đó ở thành phố S, cô mua một chiếc laptop, bên trong chứa những đoạn clip ngắn lúc cô còn chung sống với Lâm Việt Thịnh. Có biệt thự nhà họ Lâm, còn có bên cạnh bãi biển, trong hoa viên, cô đều dùng điện thoại quay lại, gửi vào trong máy tính. Còn có clip ghi âm mà cô để lại cho con sau khi phát bệnh cũng đều ở trong đó.

Đôi khi cô sẽ lấy ra xem. Nhưng vì đã lâu rồi nên laptop đã sớm bị hỏng.

Cô muốn đem nó đi sửa, lại sợ sẽ làm mất dữ liệu bên trong, nên vẫn để đó.

Không thể ngờ được rằng Lâm Việt Thịnh lại có năng lực này.

Cô ấn nút khởi động máy. Màn hình chậm rãi khởi động, quả nhiên đã sửa được rồi.

Laptop đã hoàn toàn khôi phục. Quách Thanh Tú không khỏi kích động. Càng khiến người ta vui sướng là Lâm Việt Thịnh còn dùng một tấm ảnh chụp chung của họ để làm màn hình desktop.

Tấm ảnh đó là bảy năm trước, cô còn mang thai đứa con chụp chung với hắn. Khi đó hắn vẫn giữ trong di động. Không ngờ rằng hắn vẫn giữ lâu như vậy.

Quách Thanh Tú nhìn chằm chằm tấm ảnh kia thật lâu. Chuyện cũ dần dần ùa lên trong lòng.

Khi đó cô đơn thuần hạnh phúc biết mấy. Cảm giác ngọt ngào vui vẻ ấy cứ như sắp tràn ra ngoài.

Lâm Việt Thịnh thì hôn cô, ánh mắt tà mị như hút hồn người.

Quách Thanh Tú chậm rãi mở ảnh chụp trong máy tính ra, ngắm từng tấm từng tấm một.

Những ngày sống trong nhà họ Lâm dần trào ra trong đầu.

“Con à, mẹ là mẹ của con đây. Con thấy chưa? Có phải mẹ xinh đẹp lắm không?”

“Con à, mẹ yêu con nhiều lắm. Chẳng qua vì một vài lý do nên mẹ phải tạm thời rời khỏi con. Nhưng ở trên trời, mẹ sẽ dõi theo con…”

“Con à, có lẽ bây giờ con đã một tuổi rồi, con sẽ biết gọi mẹ, chắc chắn con sẽ rất đáng yêu. Mẹ rất muốn hôn con, ôm con một cái, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con…”

“Con à, bây giờ con đã hai tuổi rồi nhỉ. Chắc con cũng đã mọc đầy răng sữa rồi. Đừng ăn nhiều kẹo quá, nếu không sẽ bị sâu răng đó. Con phải lớn nhanh lên, trở thành hoàng tử nhỏ đẹp trai nhất xuất sắc nhất…”

“Con à, con cũng ba tuổi rồi, con có nghe lời ba không? Hôm nay mẹ hát bài chúc mừng sinh nhật cho con nhé. Con nhất định phải nhớ kỹ đó, thật ra mỗi một ngày sinh nhật, mẹ đều sẽ hát chúc mừng sinh nhật con. Nhưng chắc con không nghe thấy mẹ hát đâu. Thế nên bây giờ con phải nghe cho kỹ nhé, chúc con sinh nhật vui vẻ, chúc con sinh nhật vui vẻ…”

“Con à, có lẽ bây giờ con đã đi nhà trẻ rồi. Con sẽ biết tự mặc quần áo, tự ăn cơm uống nước. Mẹ rất vui vì cuối cùng con cũng trưởng thành một nam tử hán nho nhỏ. Mẹ mong con luôn vui vẻ, vui vẻ mỗi một ngày. Mẹ rất nhớ con…”

Nhìn video mà mình tự quay lại, nhớ lại nỗi đau năm đó phải chịu đựng, Quách Thanh Tú không nhịn được rơi lệ đầy mặt.

Nếu đứa bé không xảy ra chuyện thì bây giờ cũng đã bảy tuổi rồi.

Quách Thanh Tú siết chặt hai tay. Thì ra nỗi đau chưa từng biến mất theo thời gian, ngược lại càng khắc sâu hơn trước.

Di động bỗng vang lên, Quách Thanh Tú bấm nút nghe máy.

“Thanh Tú, đang làm gì đó?”

“À, Quyên Quyên, tớ vừa thức dậy!” Quách Thanh Tú lấy di động đi đến trước cửa sổ, kéo rèm ra nhìn bên ngoài.

Bên ngoài là mặt cỏ được cắt tỉa chỉnh tề.

Ánh nắng ban mai xán lạn vương vãi. Lại là một ngày đẹp trời.

“Thanh Tú, tớ định đến giúp cậu, thế nào?”

“Ha ha, được thôi. Tớ đã mời cậu mấy lần rồi, sao bây giờ mới có ý tưởng này?”

“He he, kệ, bây giờ tớ muốn sống ở nước ngoài một khoảng thời gian.”

“OK. Khi nào cậu tới? Nói trước cho tớ một tiếng, tớ đến sân bay đón cậu.”

“Cứ quyết định thế nhé!!!”

Quách Thanh Tú cúp điện thoại, tâm trạng thoải mái hơn nhiều. Cô nhìn máy tính trong thư phòng, gần như không có dũng khí để tắt nó đi. Có lẽ mất con là nỗi đau không bao giờ nguôi ngoai trong lòng cô.

Nếu Quách Thanh Tú quan sát cẩn thận hơn một chút thì có lẽ sẽ phát hiện, tất cả video của cô đã bị người khác xem một lần. Nhưng đó là chuyện rất lâu sau này, chính miệng Lâm Việt Thịnh nói cho cô, cô mới biết điều đó.

Quách Thanh Tú chỉnh lý đồ đạc xong, chuẩn bị đi ra ngoài. Cô bỗng phát hiện hôm nay lại là cuối tuần.

Được rồi, dù sao cũng ra ngoài, đi dạo phố thôi!

Quách Thanh Tú vốn định gọi điện thoại hẹn Dương Diệp Sơn cùng đi chơi. Nhưng suy nghĩ một lát, cô lại ném di động lên ghế lái phụ.

Đến Paris năm thứ hai, Dương Diệp Sơn tặng một chiếc Ferrari cho cô, nhưng bị cô từ chối.

Chính cô tiêu tiền mua một chiếc Beetle, cảm giác rất tuyệt.

Không khí trong công viên rất tốt. Quách Thanh Tú đỗ xe xong rồi ngồi trên băng ghế trong công viên phơi nắng.

Thật ra bình thường, cô rất ít khi rảnh để đi ra ngoài chơi. Đa phần thời gian của cô đều dùng để học tập và làm việc.

Ra sức chui, ra sức chen, luôn muốn trèo lên cao hơn.

Có lẽ đêm qua Lâm Việt Thịnh xuất hiện đã quấy rầy kế hoạch của cô. Có lẽ là những video buổi sáng khiến cô bối rối. Bây giờ cô không thể bình tĩnh nổi, chứ đừng nói là làm chuyện khác.

Cô nhắm mắt lại, tiếp nhận năng lượng từ ánh nắng.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, dừng trước mặt Quách Thanh Tú. Cô từ từ mở mắt.

Trước mắt cô là một cậu bé vóc dáng cao gầy, tầm tám chín tuổi.

Dưới mái tóc ngắn đen nhánh là khuôn mặt non nớt mà tuấn tú, đôi mắt hoa đào khẽ híp lại.

Cậu bé mặc áo măng tô phong cách Anh quốc, trên cổ còn đeo khăn quàng caro. Kiểu dáng này là do một công ty chuyên kinh doanh trang phục quý tộc của Italia chế tác bằng thủ công.

Bộ quần áo này rất đắt đỏ, mặc trên người thiếu niên nhỏ này càng làm nổi bật khí chất của cậu, giống như hậu duệ của hoàng tộc nào đó vậy.

Cậu thiếu niên chắp tay sau lưng, nghiêng đầu nhìn Quách Thanh Tú một cách nghiêm túc.

Quách Thanh Tú ngẩn ngơ nhìn cậu bé. Tuy rằng là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng trong lòng cô luôn có cảm giác kỳ lạ, dường như đã từng gặp ở nơi nào đó rồi.

Đứa bé này…

Cứ thế nhìn nhau thật lâu. Cuối cùng Quách Thanh Tú không thể nhịn được nữa.

“Ha!” Quách Thanh Tú bật cười: “Cậu nhóc, đang làm gì vậy?”

Nhìn khuôn mặt và con mắt thì chắc là người phương đông, Quách Thanh Tú trực tiếp nói tiếng Trung với nó.

Nói xong, không thấy nó có phản ứng gì, Quách Thanh Tú mỉm cười, lập tức nói lại bằng tiếng Pháp: “Cậu bạn nhỏ, cậu tên là gì?”

Có những đứa bé Hoa kiều sinh ra ở nước Pháp, lớn lên ở nước Pháp, hoàn toàn không biết nói tiếng mẹ đẻ.

Cậu bé nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, cho người ta cảm giác rất sáng sủa rất xinh đẹp.

Nhất là con ngươi sâu thẳm trời sinh kia. Cậu bé này rất có sức hấp dẫn của đàn ông. Tương lai nếu muốn dụ dỗ con gái thì chỉ cần dùng ánh mắt thôi là đủ.

“Chào người đẹp! Tên con là Witt! Rất vui được làm quen với cô.” Cậu nói bằng tiếng Trung rất lưu loát.

“Chào con. Trước kia chúng ta đã từng gặp nhau chưa nhỉ?” Quách Thanh Tú cười nói. Cô có kinh nghiệm dồi dào về chuyện được người khác tiếp cận, nhưng lần đầu tiên bị một “người đàn ông” nhỏ như vậy tiếp cận.

“Hì hì, có chứ. Con từng thấy cô trong TV, rất là ngưỡng mộ cô, cho nên, để bày tỏ cho tình yêu của con, xin cô hãy nhận hoa của con.”

Witt lấy một bó hoa hồng ra từ sau lưng như là ảo thuật vậy.

Quách Thanh Tú chớp mắt. Hoa đào của cô nở rực rỡ vậy sao?

Hôm qua mới nhận được một xe tải đầy hoa hồng, hôm nay lại nhận được hoa hồng từ một cậu trai đáng yêu như vậy.

Quách Thanh Tú không khách khí nhận lấy hoa hồng của Witt, đặt ở bên mũi hít vào một hơi.

“Thơm quá. Cảm ơn con nhé! Witt, ba mẹ của con đâu?”

“Không rõ nữa. Con đã không phải là trẻ nhỏ nữa, không can thiệp vào cuộc sống của người lớn.”

“À, hiểu rồi, thì ra con đã trưởng thành rồi. Con mấy tuổi rồi?”

Witt nheo mắt lại một cách gian xảo: “Tuổi và ba vòng đều phải giữ bí mật nhé!”

“Ha ha!” Quách Thanh Tú vui vẻ bật cười. Cậu nhóc này, sao lại đáng yêu như vậy chứ.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...