[Ngôn Tình] Yêu Đương Vụng Trộm
Chương 28: Chỉ nghĩ ở nhà thao em
🪴🪴🪴🪴🪴🪴🪴🪴🪴🪴🪴🪴
Thư Tâm đỏ mặt, giãy giụa một hồi, nhìn trong gương thấy anh với đôi mắt nóng rực nói " Em lát nữa còn muốn tới trường học"
Lăng Thiệu cúi đầu ngậm lấy vành tai của cô " Làm sao bây giờ? Anh không muốn đi làm nữa, chỉ muốn ở nhà làm em".
Thư Tâm xấu hổ đẩy anh ra " Nhanh đi làm đi, em còn có việc nữa".
Lăng Thiệu cười cười sờ cằm cô " Thực giống một tiểu miêu nha, khi tức giận thì như là làm nũng, sao lại đáng yêu như vậy?"
Thư Tâm khuôn mặt đỏ bừng không muốn nói chuyện với anh nữa, tô son xong rồi xách túi đi ra ngoài.
Lăng Thiệu vội vàng đuổi theo cô, hai người đi thang máy, anh còn muốn nắm tay cô nhưng bị Thư Tâm gạt ra.
Thời điểm khi lên xe, anh đem cô cưỡng chế ngồi vào ghế phụ, Thư Tâm xấu hổ buồn bực đến không được " Em trên người còn có mùi hương a...."
" Anh biết". Lăng Thiệu ngồi vào ghế lại nghiêng người m giúp cô thắt dây an toàn, ngón trỏ bắt đầu từ chỗ eo bị lộ ra ngoài hướng lên vỗ về chơi đùa khuôn ngực đầy đặn của cô " Là mùi hương dụ dỗ anh".
Thư Tâm mặt đỏ lên, nhìn ra ngoài cửa sổ không hề nói chuyện với anh.
Lăng Thiệu nở nụ cười, lúc dừng xong đèn đỏ tự nhiên với tới nắm lấy tay cô, Thư Tâm lo lắng anh bị phân tâm cũng không vùng vẫy.
Tới cổng trường, người đàn ông cởi đai an toàn cho cô, sau đó đưa điện thoại di động " Khi nào em về gọi cho anh, anh sẽ tới đón".
" Không cần". Thư Tâm nghĩ nghĩ, nhập số vào rồi gọi qua máy xong cầm điện thoại của mình lên ghi chú nói " Em tự ngồi xe buýt trở về".
" Còn không nghe lời, buổi tối anh liền thao em trên ban công" Lăng Thiệu nghiêng người, trầm giọng nói.
Thư Tâm bị lời nói của anh làm ngực run lên cơ thể xao động, thân dưới thiếu chút nữa là chảy nước, cô xấu hổ liếc anh, bị ánh mắt nóng rực của người bên cạnh làm vành tai đỏ rực.
"....Được rồi, Em đi trước, anh lái xe cẩn thận".
Lăng Thiệu lúc này mới chịu thả người, khi lái xe, không ít nữ nhân ven đường chú ý đến người đàn ông bên trong qua cửa sổ xe đang mở, Thư Tâm cúi đầu bước nhanh đi về phía trước mới dám quay đầu lại xem.
Lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô chỉ cảm thấy anh là một người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng cứng cáp, nhưng bây giờ mỗi ngày cô nhìn đều cảm thấy Lăng Thiệu đặc biệt rất đẹp trai.
Anh rất cao, bất kể mặc cái gì cũng toát lên vẻ đẹp nam tính, hơn nữa....đối xử với cô đặc biệt tốt.
Thư Tâm lại nghĩ đến mười vạn trong thẻ kia, cô do dự nhiều lần, cuối cùng xoay chuyển năm vạn cho Lý Đức Hải.
Cô đã làm hết sức mình tận tình tận nghĩa cho nhà của anh ta rồi.
Cô không muốn dùng tiền của Lăng Thiệu để vá những lỗ thủng trong nhà Lý Đức Hải, nhưng khi cô nhớ rằng người đàn ông nói anh không muốn nhìn thấy cô khóc vì loại chuyện như vậy, cô liền nhận ra.
Đúng vậy, không phải chỉ là tiền thôi sao?
Thư Tâm ngẩng cao đầu đi vào khuôn viên trường, cô vẫn còn trẻ, có tay có chân có năng lực, còn nhiều thời gian để kiếm tiền, cô có thể sống tốt hơn trong tương lai.
Không phải lo lắng mỗi ngày vì gia đình của Lý Đức Hải nữa.
Có cơn gió thổi tới, Thư Tâm ngẩng đầu lên nhìn, ánh nắng ban mai vừa rơi trên đỉnh đầu, cô nheo mắt, duỗi ngón tay ra, nhìn ánh sáng tinh khôi qua kẽ tay đang hé mở.
Thời tiết hôm nay thật tốt.
Như cô đã sắp xếp ổn định tâm trạng hiện tại.
Sau khi trao đổi với giáo sư Dương một lúc, cô liền ngồi trong văn phòng của giáo viên để hỗ trợ phiên dịch.
Giáo sư Dương đã đề cập với cô trước đó về thù lao dịch thuật hơn nữa mức lương cao hơn nhiều so với mức lương ở quê hương cô. Cô vẫn luôn do dự, bởi vì ở Nam Thành không có ai thân thích lại không có nơi ở, nhìn chung rất cô đơn một mình lại không an toàn.
Nhưng giờ, khoảnh khắc này, nội tâm cô đã dao động.
🪴🪴🪴🪴🪴🪴🪴🪴
Mình đã đổi lại so với chương đầu là Thư Tâm tới Nam Thành thay vì chợ Phía Nam như bản CV. Khi mình seach qua nhiều chỗ khác nhau thì nó có nghĩa là Nam Thị nên quyết định đổi luôn cho hợp lý với câu chuyện.
Thư Tâm đỏ mặt, giãy giụa một hồi, nhìn trong gương thấy anh với đôi mắt nóng rực nói " Em lát nữa còn muốn tới trường học"
Lăng Thiệu cúi đầu ngậm lấy vành tai của cô " Làm sao bây giờ? Anh không muốn đi làm nữa, chỉ muốn ở nhà làm em".
Thư Tâm xấu hổ đẩy anh ra " Nhanh đi làm đi, em còn có việc nữa".
Lăng Thiệu cười cười sờ cằm cô " Thực giống một tiểu miêu nha, khi tức giận thì như là làm nũng, sao lại đáng yêu như vậy?"
Thư Tâm khuôn mặt đỏ bừng không muốn nói chuyện với anh nữa, tô son xong rồi xách túi đi ra ngoài.
Lăng Thiệu vội vàng đuổi theo cô, hai người đi thang máy, anh còn muốn nắm tay cô nhưng bị Thư Tâm gạt ra.
Thời điểm khi lên xe, anh đem cô cưỡng chế ngồi vào ghế phụ, Thư Tâm xấu hổ buồn bực đến không được " Em trên người còn có mùi hương a...."
" Anh biết". Lăng Thiệu ngồi vào ghế lại nghiêng người m giúp cô thắt dây an toàn, ngón trỏ bắt đầu từ chỗ eo bị lộ ra ngoài hướng lên vỗ về chơi đùa khuôn ngực đầy đặn của cô " Là mùi hương dụ dỗ anh".
Thư Tâm mặt đỏ lên, nhìn ra ngoài cửa sổ không hề nói chuyện với anh.
Lăng Thiệu nở nụ cười, lúc dừng xong đèn đỏ tự nhiên với tới nắm lấy tay cô, Thư Tâm lo lắng anh bị phân tâm cũng không vùng vẫy.
Tới cổng trường, người đàn ông cởi đai an toàn cho cô, sau đó đưa điện thoại di động " Khi nào em về gọi cho anh, anh sẽ tới đón".
" Không cần". Thư Tâm nghĩ nghĩ, nhập số vào rồi gọi qua máy xong cầm điện thoại của mình lên ghi chú nói " Em tự ngồi xe buýt trở về".
" Còn không nghe lời, buổi tối anh liền thao em trên ban công" Lăng Thiệu nghiêng người, trầm giọng nói.
Thư Tâm bị lời nói của anh làm ngực run lên cơ thể xao động, thân dưới thiếu chút nữa là chảy nước, cô xấu hổ liếc anh, bị ánh mắt nóng rực của người bên cạnh làm vành tai đỏ rực.
"....Được rồi, Em đi trước, anh lái xe cẩn thận".
Lăng Thiệu lúc này mới chịu thả người, khi lái xe, không ít nữ nhân ven đường chú ý đến người đàn ông bên trong qua cửa sổ xe đang mở, Thư Tâm cúi đầu bước nhanh đi về phía trước mới dám quay đầu lại xem.
Lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô chỉ cảm thấy anh là một người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng cứng cáp, nhưng bây giờ mỗi ngày cô nhìn đều cảm thấy Lăng Thiệu đặc biệt rất đẹp trai.
Anh rất cao, bất kể mặc cái gì cũng toát lên vẻ đẹp nam tính, hơn nữa....đối xử với cô đặc biệt tốt.
Thư Tâm lại nghĩ đến mười vạn trong thẻ kia, cô do dự nhiều lần, cuối cùng xoay chuyển năm vạn cho Lý Đức Hải.
Cô đã làm hết sức mình tận tình tận nghĩa cho nhà của anh ta rồi.
Cô không muốn dùng tiền của Lăng Thiệu để vá những lỗ thủng trong nhà Lý Đức Hải, nhưng khi cô nhớ rằng người đàn ông nói anh không muốn nhìn thấy cô khóc vì loại chuyện như vậy, cô liền nhận ra.
Đúng vậy, không phải chỉ là tiền thôi sao?
Thư Tâm ngẩng cao đầu đi vào khuôn viên trường, cô vẫn còn trẻ, có tay có chân có năng lực, còn nhiều thời gian để kiếm tiền, cô có thể sống tốt hơn trong tương lai.
Không phải lo lắng mỗi ngày vì gia đình của Lý Đức Hải nữa.
Có cơn gió thổi tới, Thư Tâm ngẩng đầu lên nhìn, ánh nắng ban mai vừa rơi trên đỉnh đầu, cô nheo mắt, duỗi ngón tay ra, nhìn ánh sáng tinh khôi qua kẽ tay đang hé mở.
Thời tiết hôm nay thật tốt.
Như cô đã sắp xếp ổn định tâm trạng hiện tại.
Sau khi trao đổi với giáo sư Dương một lúc, cô liền ngồi trong văn phòng của giáo viên để hỗ trợ phiên dịch.
Giáo sư Dương đã đề cập với cô trước đó về thù lao dịch thuật hơn nữa mức lương cao hơn nhiều so với mức lương ở quê hương cô. Cô vẫn luôn do dự, bởi vì ở Nam Thành không có ai thân thích lại không có nơi ở, nhìn chung rất cô đơn một mình lại không an toàn.
Nhưng giờ, khoảnh khắc này, nội tâm cô đã dao động.
🪴🪴🪴🪴🪴🪴🪴🪴
Mình đã đổi lại so với chương đầu là Thư Tâm tới Nam Thành thay vì chợ Phía Nam như bản CV. Khi mình seach qua nhiều chỗ khác nhau thì nó có nghĩa là Nam Thị nên quyết định đổi luôn cho hợp lý với câu chuyện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương