[Ngôn Tình] Yêu Đương Vụng Trộm
Chương 37: Tránh xa vợ tôi một chút
Truyện nhà Soo
🪴🪴🪴🪴🪴🪴🪴🪴🪴
Thư Tâm thất thần nhìn chằm chằm vào sân bóng rổ, cô không để ý rằng mình nhìn chằm chằm vào một chỗ thật lâu khiến một giáo viên nam đang chơi trên sân bóng rổ tự mình đa tình nghĩ rằng cô đang nhìn anh ta.
"Chào".
Thư Tâm sửng sốt một chút rồi nhìn lên, chỉ thấy một người đàn ông đang đứng trước mặt mình. Anh ta có vẻ cũng là giáo viên thể dục, thân hình cao 1m78 rất thấp so với Lăng Thiệu.
"Xin chào?" Thư Tâm do dự đứng lên, cô nghĩ rằng mình vô tình chiếm chỗ của anh, hoặc là bọn họ sắp thi đấu, người ngoài không được phép ngồi ở đây.
" Cô muốn xin wechat của tôi sao?" Nam nhân hỏi xong, anh ta chỉ vào sân bóng rổ " Cô vừa nãy vẫn luôn nhìn tôi".
Thư Tâm kinh ngạc mở miệng " A...xin lỗi, vừa rồi tôi hơi thất thần....không phải đang nhìn anh a...."
"....."
Anh ta có chút xấu hổ, gãi tóc sau đầu cười cười " Được rồi, da mặt tôi dày, có thể hay không cho tôi xin wechat, về sau có cơ hội sẽ mời mời cô đi ăn cơm".
Thư Tâm lớn lên xinh đẹp, mặc một chiếc váy liền màu đỏ hở vai làm cho khuôn mặt cô thêm hết sức mềm mại và kiều mị, làn da lộ ra trắng nõn như tuyết. Khoảnh khắc cô lơ đãng, không biết bao nhiêu trái tim đàn ông đã bị đã lỡ nhịp.
Bọn họ chơi bóng mà ai nấy đều thất thần liên tiếp mà nhìn cô, nhưng cô vẫn đang ngẩn người không nhìn thấy bọn họ.
Thư Tâm đang định từ chối, thì thấy Lăng Thiệu tiến tới từ lúc nào không biết, trên tay cầm một quả bóng rổ, từ xa hét vào mặt nam nhân trước mặt cô " Vương Thành Chính, cậu mẹ nó có bệnh à!"
Vương Thành Chính quay đầu lại, bối rối nhìn Lăng Thiếu, không hiểu vì sao người đàn ông này đột nhiên nổi giận.
Anh trực tiếp ném quả bóng rổ vào trán anh ta " Tránh xa vợ tôi ra một chút!"
Vương Thành Chính trợn tròn mắt, anh ta thậm chí còn quên mất quả bóng, sau khi bị đánh xong, anh ta ngạc nhiên nhìn Thư Tâm, lại nhìn về phía Lăng Thiệu " Ngoạ tào! Đây là vợ của anh!"
Anh ta nhớ rõ khi kết hôn hình dáng không phải như thế này, kết hôn xong lại thay đổi hình dáng?
Trong đầu anh ta đang rất bối rối, nhưng cũng không dám hỏi thêm, đành quay sang Thư Tâm nói " Xin lỗi chị dâu, mắt em bị mù, không nhận ra sớm.....".
Cô mặt đỏ tai hồng thấp giọng nói không sao.
Cô không bao giờ ngờ rằng Lăng Thiệu lại gọi mình là vợ trước mặt rất nhiều học sinh và giáo viên trong sân thể dục.
Người đàn ông này thực sự điên rồi.
Vương Thành Chính nhặt bóng rổ lên bối rối đi xuống, vừa lúc Lăng Thiệu đi lên chào một tiếng.
Vương Thành Chính nhanh chóng giơ tay giải thích " Không phải, em đang chơi ở đó, nhìn thấy cô ấy....à chị dâu vẫn luôn nhìn em, sau đó em liền....."
Anh trừng mắt nhìn anh ta, lướt qua người đi về phía Thư Tâm.
Thư Tâm đỏ mặt nhỏ giọng giải thích " Em không có, em chính là......"
Cô thực sự xấu hổ khi nói rằng nhìn mọi người thi đấu, cô nhớ đến đội trưởng đội bóng rổ đã theo đuổi cô hồi cấp ba.
Lăng Thiệu hiểu theo nghĩa khác " Thích xem họ chơi bóng?"
Thư Tâm cắn môi, do dự vài lần rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Không ngờ, người đàn ông dùng ngón tay véo cằm, nhướng mày nhìn cô " Đừng nhìn người khác....bảo bối.....xem anh".
Cô không hiểu ý của anh.
Trong giây tiếp theo, chỉ thấy người đàn ông cởi bỏ chiếc còi ở cổ hướng nam nhân trước đó " Vương Thành Chính, lại đây, chúng ta chơi một trận!"
Đánh một trận?!
Thư Tâm kinh ngạc đứng lên, sau đó thấy Lăng Thiệu đã lao vào sân bóng rổ.
À, hóa ra là chơi bóng khiến cô sợ chết khiếp.
Chờ đã, sao tự nhiên lại chơi bóng rổ vậy?
Thư Tâm hơi ngạc nhiên, chợt nhớ ra những gì người đàn ông vừa nói.
— "Đừng nhìn người khác....bảo bối....xem anh".
Cô lại đỏ mặt.
Cô vốn dĩ không nhìn người khác, thực sự chỉ đang ngẩn người mà thôi a.
❌❌❌❌❌❌
Cập nhật tới chương 43 tại group 🤫
🪴🪴🪴🪴🪴🪴🪴🪴🪴
Thư Tâm thất thần nhìn chằm chằm vào sân bóng rổ, cô không để ý rằng mình nhìn chằm chằm vào một chỗ thật lâu khiến một giáo viên nam đang chơi trên sân bóng rổ tự mình đa tình nghĩ rằng cô đang nhìn anh ta.
"Chào".
Thư Tâm sửng sốt một chút rồi nhìn lên, chỉ thấy một người đàn ông đang đứng trước mặt mình. Anh ta có vẻ cũng là giáo viên thể dục, thân hình cao 1m78 rất thấp so với Lăng Thiệu.
"Xin chào?" Thư Tâm do dự đứng lên, cô nghĩ rằng mình vô tình chiếm chỗ của anh, hoặc là bọn họ sắp thi đấu, người ngoài không được phép ngồi ở đây.
" Cô muốn xin wechat của tôi sao?" Nam nhân hỏi xong, anh ta chỉ vào sân bóng rổ " Cô vừa nãy vẫn luôn nhìn tôi".
Thư Tâm kinh ngạc mở miệng " A...xin lỗi, vừa rồi tôi hơi thất thần....không phải đang nhìn anh a...."
"....."
Anh ta có chút xấu hổ, gãi tóc sau đầu cười cười " Được rồi, da mặt tôi dày, có thể hay không cho tôi xin wechat, về sau có cơ hội sẽ mời mời cô đi ăn cơm".
Thư Tâm lớn lên xinh đẹp, mặc một chiếc váy liền màu đỏ hở vai làm cho khuôn mặt cô thêm hết sức mềm mại và kiều mị, làn da lộ ra trắng nõn như tuyết. Khoảnh khắc cô lơ đãng, không biết bao nhiêu trái tim đàn ông đã bị đã lỡ nhịp.
Bọn họ chơi bóng mà ai nấy đều thất thần liên tiếp mà nhìn cô, nhưng cô vẫn đang ngẩn người không nhìn thấy bọn họ.
Thư Tâm đang định từ chối, thì thấy Lăng Thiệu tiến tới từ lúc nào không biết, trên tay cầm một quả bóng rổ, từ xa hét vào mặt nam nhân trước mặt cô " Vương Thành Chính, cậu mẹ nó có bệnh à!"
Vương Thành Chính quay đầu lại, bối rối nhìn Lăng Thiếu, không hiểu vì sao người đàn ông này đột nhiên nổi giận.
Anh trực tiếp ném quả bóng rổ vào trán anh ta " Tránh xa vợ tôi ra một chút!"
Vương Thành Chính trợn tròn mắt, anh ta thậm chí còn quên mất quả bóng, sau khi bị đánh xong, anh ta ngạc nhiên nhìn Thư Tâm, lại nhìn về phía Lăng Thiệu " Ngoạ tào! Đây là vợ của anh!"
Anh ta nhớ rõ khi kết hôn hình dáng không phải như thế này, kết hôn xong lại thay đổi hình dáng?
Trong đầu anh ta đang rất bối rối, nhưng cũng không dám hỏi thêm, đành quay sang Thư Tâm nói " Xin lỗi chị dâu, mắt em bị mù, không nhận ra sớm.....".
Cô mặt đỏ tai hồng thấp giọng nói không sao.
Cô không bao giờ ngờ rằng Lăng Thiệu lại gọi mình là vợ trước mặt rất nhiều học sinh và giáo viên trong sân thể dục.
Người đàn ông này thực sự điên rồi.
Vương Thành Chính nhặt bóng rổ lên bối rối đi xuống, vừa lúc Lăng Thiệu đi lên chào một tiếng.
Vương Thành Chính nhanh chóng giơ tay giải thích " Không phải, em đang chơi ở đó, nhìn thấy cô ấy....à chị dâu vẫn luôn nhìn em, sau đó em liền....."
Anh trừng mắt nhìn anh ta, lướt qua người đi về phía Thư Tâm.
Thư Tâm đỏ mặt nhỏ giọng giải thích " Em không có, em chính là......"
Cô thực sự xấu hổ khi nói rằng nhìn mọi người thi đấu, cô nhớ đến đội trưởng đội bóng rổ đã theo đuổi cô hồi cấp ba.
Lăng Thiệu hiểu theo nghĩa khác " Thích xem họ chơi bóng?"
Thư Tâm cắn môi, do dự vài lần rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Không ngờ, người đàn ông dùng ngón tay véo cằm, nhướng mày nhìn cô " Đừng nhìn người khác....bảo bối.....xem anh".
Cô không hiểu ý của anh.
Trong giây tiếp theo, chỉ thấy người đàn ông cởi bỏ chiếc còi ở cổ hướng nam nhân trước đó " Vương Thành Chính, lại đây, chúng ta chơi một trận!"
Đánh một trận?!
Thư Tâm kinh ngạc đứng lên, sau đó thấy Lăng Thiệu đã lao vào sân bóng rổ.
À, hóa ra là chơi bóng khiến cô sợ chết khiếp.
Chờ đã, sao tự nhiên lại chơi bóng rổ vậy?
Thư Tâm hơi ngạc nhiên, chợt nhớ ra những gì người đàn ông vừa nói.
— "Đừng nhìn người khác....bảo bối....xem anh".
Cô lại đỏ mặt.
Cô vốn dĩ không nhìn người khác, thực sự chỉ đang ngẩn người mà thôi a.
❌❌❌❌❌❌
Cập nhật tới chương 43 tại group 🤫
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương