[Ngôn Tình] Yêu Đương Vụng Trộm
Chương 40: Cô nên làm cái gì bây giờ?
🪴🪴🪴🪴🪴🪴🪴
Không quá một phút, Thư Tâm liền ngả người ra sau hét lên, bụng dưới run rẩy, cô đỡ trần xe nhấc mông lên, một tia dâm thuỷ phun ra trực tiếp lên côn th*t của anh.
"Ha...a" Cô há miệng thở hổn hển, khuôn mặt ửng hồng, sau khi ngồi xuống, cô lại một lần nữa đỡ côn th*t thô cứng nhét vào trong cơ thể mình.
Nàng ưỡn ngực đong đưa thân thể, Anh yêu chết bộ dáng kiều mị này, cúi đầu ngậm lấy môi nàng, bóp eo đưa đẩy.
Thư Tâm động được một lúc, không còn sức lực, vòng tay qua cổ Lăng Thiệu kêu lên: "Chồng ơi......em không đủ sức nữa rồi......."
Anh hôn lên mặt cô " Yên tâm, chồng em có rất nhiều sức lực nha..."
Nói xong, anh bóp eo cô và dập mạnh, Thư Tâm không ngừng rên rỉ nức nở liên tục, cô véo vai anh, run rẩy lại run rẩy mở ra thêm một lần cực khoái nữa.
Lăng Thiệu đẩy toàn bộ cơ thể cô về phía bảng điều khiển phía trước, bắt cô ngả người ra sau, cầm lấy eo và hông lấy thế đỉnh lên, Thư Tâm cả người ngả ra sau, trọng tâm của cô đặt ở nơi kết hợp với anh, khoái cảm so với trước còn lớn hơn, cô đỡ lấy ghế phụ, nghiêng đầu có thể thấy những người đang đi qua lại ở đây.
Kích thích cùng hưng phấn làm cho cô trong lúc đó, khoái cảm ngập đầu cùng cao trào đều tới, cô che miệng thét chói tai, nước mắt chảy ròng ròng trên mặt.
Hai người điên cuồng ngồi trong xe làm ước chừng hơn hai giờ đồng hồ, trở về nhà sau khi đã rửa xe, trên mặt Thư Tâm nét xuân tình vẫn chưa biến mất.
Cô cúi đầu đi vào, Tống Văn đang gọi điện thoại trong phòng ngủ, thấy cô trở về cũng không hỏi nhiều.
Lăng Thiệu sau một lúc mới đi vào, Tống Văn vừa gọi điện thoại vừa kêu hỏi anh " Hôm nay sao anh về muộn vậy?"
Trên người anh đều ướt đẫm, cầm lấy khăn khô lau mồ hôi trên trán " Hôm nay anh vận động khá nhiều"
Cô ở trong toilet nghe được những lời này, thân dưới lại ướt.
Cô đỏ mặt nhìn gương, người phụ nữ trong gương có khuôn mặt xuân sắc, đôi mắt ngân ngấn nước, sáng ngời.
Cô nhanh chóng đi tắm, đang chuẩn bị mặc quần áo thì Tống Văn đột nhiên tiến vào, Thư Tâm giật mình, vô thức che ngực.
Tống Văn bật cười " Cậu đang làm gì vậy a? Đều là phụ nữ, cậu có cái gì tôi cũng có...."
Nói đến đây, cô ấy dừng lại nhìn bộ ngực nảy nở của Thư Tâm có chút ghen tị " Chỉ là không lớn bằng của cậu mà thôi".
Cô ấy đánh giá thân thể Thư Tâm, cô cầm quần áo che ngực, làn da lộ ra bị nước nóng rửa sạch, giờ phút này ửng hồng, nhưng không khó để nhìn ra sự trắng nõn của thân thể này.
Tống Văn nhìn chằm chằm một láy, đột nhiên nói " Trên eo của cậu có cái gì vậy?"
Thư Tâm da đầu tê rần "....Cái gì a?"
Cô cúi đầu liếc nhìn, Lăng Thiệu bóp eo mạnh như vậy, để lại dấu tay đỏ trên cả hai bên eo cô, loại dấu tay này ở trên vai cũng có, còn có cả dưới mông.
Nhưng vào lúc này, cô thậm chí không dám quay người lại.
Cả người cứng đờ đứng trước mặt Tống, căng da đầu mà giải thích ".....khả năng bị dị ứng".
Tống Văn không biết có tin hay không, vừa lúc Lăng Thiệu gọi cô ra ngoài, nàng trả lời " Liền tới ngay"
Sau đó mới đóng cửa bước ra ngoài.
Thư Tâm thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên lưng cô lại có một tầng mồ hôi.
Cô phải suy nghĩ về một điều.
Nếu Tống Văn biết cô phải làm cái gì bây giờ?"
Cô bắt đầu trở nên sợ hãi.
Mặc bộ đồ ngủ, vừa vào phòng, chỉ thấy Tống Văn đã ngồi ở trên giường trong phòng của cô từ lúc nào.
Trong tay cầm chiếc kính râm hôn nay Lăng Thiệu mua cho cô.
Trái tim của Thư Tâm đột nhiên nảy lên.
🪴🪴🪴🪴🪴🪴🪴🪴
Không quá một phút, Thư Tâm liền ngả người ra sau hét lên, bụng dưới run rẩy, cô đỡ trần xe nhấc mông lên, một tia dâm thuỷ phun ra trực tiếp lên côn th*t của anh.
"Ha...a" Cô há miệng thở hổn hển, khuôn mặt ửng hồng, sau khi ngồi xuống, cô lại một lần nữa đỡ côn th*t thô cứng nhét vào trong cơ thể mình.
Nàng ưỡn ngực đong đưa thân thể, Anh yêu chết bộ dáng kiều mị này, cúi đầu ngậm lấy môi nàng, bóp eo đưa đẩy.
Thư Tâm động được một lúc, không còn sức lực, vòng tay qua cổ Lăng Thiệu kêu lên: "Chồng ơi......em không đủ sức nữa rồi......."
Anh hôn lên mặt cô " Yên tâm, chồng em có rất nhiều sức lực nha..."
Nói xong, anh bóp eo cô và dập mạnh, Thư Tâm không ngừng rên rỉ nức nở liên tục, cô véo vai anh, run rẩy lại run rẩy mở ra thêm một lần cực khoái nữa.
Lăng Thiệu đẩy toàn bộ cơ thể cô về phía bảng điều khiển phía trước, bắt cô ngả người ra sau, cầm lấy eo và hông lấy thế đỉnh lên, Thư Tâm cả người ngả ra sau, trọng tâm của cô đặt ở nơi kết hợp với anh, khoái cảm so với trước còn lớn hơn, cô đỡ lấy ghế phụ, nghiêng đầu có thể thấy những người đang đi qua lại ở đây.
Kích thích cùng hưng phấn làm cho cô trong lúc đó, khoái cảm ngập đầu cùng cao trào đều tới, cô che miệng thét chói tai, nước mắt chảy ròng ròng trên mặt.
Hai người điên cuồng ngồi trong xe làm ước chừng hơn hai giờ đồng hồ, trở về nhà sau khi đã rửa xe, trên mặt Thư Tâm nét xuân tình vẫn chưa biến mất.
Cô cúi đầu đi vào, Tống Văn đang gọi điện thoại trong phòng ngủ, thấy cô trở về cũng không hỏi nhiều.
Lăng Thiệu sau một lúc mới đi vào, Tống Văn vừa gọi điện thoại vừa kêu hỏi anh " Hôm nay sao anh về muộn vậy?"
Trên người anh đều ướt đẫm, cầm lấy khăn khô lau mồ hôi trên trán " Hôm nay anh vận động khá nhiều"
Cô ở trong toilet nghe được những lời này, thân dưới lại ướt.
Cô đỏ mặt nhìn gương, người phụ nữ trong gương có khuôn mặt xuân sắc, đôi mắt ngân ngấn nước, sáng ngời.
Cô nhanh chóng đi tắm, đang chuẩn bị mặc quần áo thì Tống Văn đột nhiên tiến vào, Thư Tâm giật mình, vô thức che ngực.
Tống Văn bật cười " Cậu đang làm gì vậy a? Đều là phụ nữ, cậu có cái gì tôi cũng có...."
Nói đến đây, cô ấy dừng lại nhìn bộ ngực nảy nở của Thư Tâm có chút ghen tị " Chỉ là không lớn bằng của cậu mà thôi".
Cô ấy đánh giá thân thể Thư Tâm, cô cầm quần áo che ngực, làn da lộ ra bị nước nóng rửa sạch, giờ phút này ửng hồng, nhưng không khó để nhìn ra sự trắng nõn của thân thể này.
Tống Văn nhìn chằm chằm một láy, đột nhiên nói " Trên eo của cậu có cái gì vậy?"
Thư Tâm da đầu tê rần "....Cái gì a?"
Cô cúi đầu liếc nhìn, Lăng Thiệu bóp eo mạnh như vậy, để lại dấu tay đỏ trên cả hai bên eo cô, loại dấu tay này ở trên vai cũng có, còn có cả dưới mông.
Nhưng vào lúc này, cô thậm chí không dám quay người lại.
Cả người cứng đờ đứng trước mặt Tống, căng da đầu mà giải thích ".....khả năng bị dị ứng".
Tống Văn không biết có tin hay không, vừa lúc Lăng Thiệu gọi cô ra ngoài, nàng trả lời " Liền tới ngay"
Sau đó mới đóng cửa bước ra ngoài.
Thư Tâm thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên lưng cô lại có một tầng mồ hôi.
Cô phải suy nghĩ về một điều.
Nếu Tống Văn biết cô phải làm cái gì bây giờ?"
Cô bắt đầu trở nên sợ hãi.
Mặc bộ đồ ngủ, vừa vào phòng, chỉ thấy Tống Văn đã ngồi ở trên giường trong phòng của cô từ lúc nào.
Trong tay cầm chiếc kính râm hôn nay Lăng Thiệu mua cho cô.
Trái tim của Thư Tâm đột nhiên nảy lên.
🪴🪴🪴🪴🪴🪴🪴🪴
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương