Ngọt Ngào Của Ác Ma 2
Chương 46: Trần Khả Hân, Dương Vũ Hàn! (3)(H+)
Ngoài trời mưa càng thêm to kèm theo chút sấm chớp và cơn gió mạnh đang thổi qua từng khu rừng. Trong một căn lều nhỏ có hai thân ảnh đang như muốn hòa vào nhau nếu có người quen ở đây thì sẽ nhận ra hai hình bóng này không ai khác chính là Trần Khả Hân và Dương Vũ Hàn.
Khi nghe được câu nói đầy báo đạo của Dương Vũ Hàn thì lòng cô càng bất an và lo lắng hơn, bỡi vì cô không biết bản thân Dương Vũ Hàn muốn ở bên cạnh mình là vì yêu hay chỉ để thõa mãn.
Bỡi vì cô có tình cảm với Dương Vũ Hàn nên sợ hắn một ngày nào đó chán sẽ vứt bỏ, nếu có được ngày như vậy thì bản thân cô không biết làm gì bỡi vì ngay lúc này Khả Hân biết mình đã thật sự yêu Dương Vũ Hàn.
" Anh nói thật lòng mình việc này được không! Anh xem tôi là người nhà hay chỉ là một món đồ chơi vậy!"
Khi nghe được lời này của Trần Khả Hân thì cặp chân mày của Dương Vũ Hàn bất giác nhíu nhẹ lại, hắn vẩn tiếp tục làm công việc của mình dùng cái miệng to lắm tham lam ấy duy chuyển xung quanh cơ thể cô, còn hai bàn tay thì tham lam xoa nắn gò núi đang căn cứng cao vút kia.
" Ưm...ư....ư..! "
Trần Khả Hân trong bất giác rên rỉ nhưng âm thanh đã bị tiếng mưa và sấm chớp bên ngoài che đi tất cả,thật ra khi Trần Khả Hân hỏi như vậy thì hắn đã biết là bản thân cô sợ một ngày nào đó không cần nữa thì mình sẽ vứt bỏ cô ấy trong lòng Dương Vũ Hàn không kìm được lòng mà tự nói với bản thân " Tôi xin lỗi vì đã nói những lời để em phải buồn, nhưng mà tôi muốn em phải tự lập và vượt qua mọi khó khắn bằng chính sức lực của mìmh, tôi có thể bảo vệ em một giây, một phút, một giờ, một ngày, một tháng, một năm nhưng không thể nào chở che em cả đời này mà không có chút sai sót nào cả "
Bỡi vì Khả Hân rất dễ tin người và hiền lành nếu sau này gặp chuyện gì không đúng thì bản thân chắc hẳn là người bị chịu thua thiệt, Dương Vũ Hàn yêu Khả Hân nhưng không phải là chở che đùm bọc mà là muốn cô được va chạm với cuộc đời khắc nghiệt này bỡi vì bản thân hắn và cô đều không có chỗ dựa vững chắc nhất đó là gia đình, nên không được phép cho dù là một lần sai sót hay gục ngã, suy nghĩ xong thì Dương Vũ Hàn cười lạnh lùng nói.
" Đương nhiên tôi xem em là đồ chơi rồi! Chẳng phải em nói làm tôi thõa mãn mà cho dù có như thế nào vẩn bên cạnh tôi hay sao! Em mau tới đây giúp tôi đi!"
Dương Vũ Hàn nói xong những âm thanh cuối cùng thì trong lòng ngực con tim bất chợt đập vội vài cái như đang rất đau và khó chịu, nhưng mà Khả Hân không hiểu được nỗi lòng của hắn nên cô chỉ cười lạnh lẽo mà từ bỏ đi cái ý nghĩ hi vọng rằng hắn cũng yêu cô.
Trần Khả Hân nghe lời hắn nói xong liền nở nụ cười ôn hòa cỡi hết đồ trên người rồi nhào vào lòng ngực rắn chắc của hắn, Dương Vũ Hàn thấy như thế thì cặp chân mày nhíu chắt hơn nhưng không nói thêm gì liền dùng cái miệng to lớn đặt trên đôi môi đỏ mọng kia một nụ hôn sâu.
Hai bàn tay của Dương Vũ Hàn tiếp tục công việc của mình mà nhanh chóng duy chuyển khắp thân thể rồi dừng tại hai gò núi đăng căn tròn cao vút kia mà xoa bóp.
" Ưm..ư....ư..! "
Trần Khả Hân rên rỉ trong bất giác như không điều khiển được chính bản thân của mình, cô càng ôm chặt cơ thể của hắn hơn nhưng lúc này không biết là như thế nào Khả Hân chỉ muốn ở bên cạnh Dương Vũ Hàn lâu hơn một chút.
Trần Khả Hân rất sợ sau này nếu bản thân mình không kìm chế được mà yêu hắn nhiều hơn nhưng đến lúc đó Dương Vũ Hàn lại không cần cô nữa thì bản thân sẽ cam tâm rời khỏi mà không đau lòng hay sao.
" Ưm...ư...ư...! Vũ Hàn sau này nếu anh không cần tôi nữa thì có thể nói trước cho bản thân tôi chuẩn bị được không!"
Khi cô đang suy nghĩ thì cảm nhận được bàn tay to lớn của Dương Vũ Hàn đang ra vào dưới khe động đầy nước kia, cô bất giác rên rỉ nhưng vẩn muốn nói chuyện này với hắn có thể cho rằng Khả Hân rất để tâm.
" Nếu em ngoan thì tôi sẽ không vứt bỏ em! "
Dương Vũ Hàn nói xong lời này thì trong lòng bất an không thôi chẳng biết là cô ấy nghĩ gì nữa, mong rằng cô ấy đừng suy nghĩ gì tiêu cực là được.
Trần Khả Hân nghe như thế thì cô bất giác nở nụ cười vui vẽ, vì cô chắc sẽ ngoan ngoãn làm cho hắn vui mà thật sự trong lòng Khả Hân biết nếu mình là một món đồ chơi thì dùng nhiều chắc sẽ chán và vứt bỏ, nhưng mà mong rằng hắn đừng chán quá sớm.
Dương Vũ Hàn thấy Trần Khả Hân đang thẩn thờ thì liền dùng miệng to lớn hôn khắp cơ thể cô đôi bàn tay lại nhanh chóng duy chuyển đúng vào vị trí, một tay xoa bóp hai gò núi cao vút tay còn tay thì cho xuống hay động bí ẩn đầy nước kia mà ra vào.
" Ưm....ư....ư..! "
Trần Khả Hân rên lên một tiếng nhỏ nhẹ trong phút chốc thì cái vậy nam tính của hắn đã vào bên trong cái động nhỏ bé kia.
Chắc có lẽ là do đã quá quen thuộc với nơi đó nên vật nam tính ấy càng ra vào nhanh hơn, Khả Hân bất giác ôm chặt lưng hắn hơn và không biết là thơi gian trôi qua bao lâu chỉ nghe thấy tiếng gầm của Dương Vũ Hàn bao nhiêu thứ quý giá đều vào bên trong cô.
Dương Vũ Hàn giang rộng vòng tay ôm chặt lấy Trần Khả Hân đang mệt mỏi khép mở đôi mắt kia mà ngủ đi, Khả Hân mệt mỏi chẳng nói thêm gì liền khép mờ đôi mắt.
Khi nghe được câu nói đầy báo đạo của Dương Vũ Hàn thì lòng cô càng bất an và lo lắng hơn, bỡi vì cô không biết bản thân Dương Vũ Hàn muốn ở bên cạnh mình là vì yêu hay chỉ để thõa mãn.
Bỡi vì cô có tình cảm với Dương Vũ Hàn nên sợ hắn một ngày nào đó chán sẽ vứt bỏ, nếu có được ngày như vậy thì bản thân cô không biết làm gì bỡi vì ngay lúc này Khả Hân biết mình đã thật sự yêu Dương Vũ Hàn.
" Anh nói thật lòng mình việc này được không! Anh xem tôi là người nhà hay chỉ là một món đồ chơi vậy!"
Khi nghe được lời này của Trần Khả Hân thì cặp chân mày của Dương Vũ Hàn bất giác nhíu nhẹ lại, hắn vẩn tiếp tục làm công việc của mình dùng cái miệng to lắm tham lam ấy duy chuyển xung quanh cơ thể cô, còn hai bàn tay thì tham lam xoa nắn gò núi đang căn cứng cao vút kia.
" Ưm...ư....ư..! "
Trần Khả Hân trong bất giác rên rỉ nhưng âm thanh đã bị tiếng mưa và sấm chớp bên ngoài che đi tất cả,thật ra khi Trần Khả Hân hỏi như vậy thì hắn đã biết là bản thân cô sợ một ngày nào đó không cần nữa thì mình sẽ vứt bỏ cô ấy trong lòng Dương Vũ Hàn không kìm được lòng mà tự nói với bản thân " Tôi xin lỗi vì đã nói những lời để em phải buồn, nhưng mà tôi muốn em phải tự lập và vượt qua mọi khó khắn bằng chính sức lực của mìmh, tôi có thể bảo vệ em một giây, một phút, một giờ, một ngày, một tháng, một năm nhưng không thể nào chở che em cả đời này mà không có chút sai sót nào cả "
Bỡi vì Khả Hân rất dễ tin người và hiền lành nếu sau này gặp chuyện gì không đúng thì bản thân chắc hẳn là người bị chịu thua thiệt, Dương Vũ Hàn yêu Khả Hân nhưng không phải là chở che đùm bọc mà là muốn cô được va chạm với cuộc đời khắc nghiệt này bỡi vì bản thân hắn và cô đều không có chỗ dựa vững chắc nhất đó là gia đình, nên không được phép cho dù là một lần sai sót hay gục ngã, suy nghĩ xong thì Dương Vũ Hàn cười lạnh lùng nói.
" Đương nhiên tôi xem em là đồ chơi rồi! Chẳng phải em nói làm tôi thõa mãn mà cho dù có như thế nào vẩn bên cạnh tôi hay sao! Em mau tới đây giúp tôi đi!"
Dương Vũ Hàn nói xong những âm thanh cuối cùng thì trong lòng ngực con tim bất chợt đập vội vài cái như đang rất đau và khó chịu, nhưng mà Khả Hân không hiểu được nỗi lòng của hắn nên cô chỉ cười lạnh lẽo mà từ bỏ đi cái ý nghĩ hi vọng rằng hắn cũng yêu cô.
Trần Khả Hân nghe lời hắn nói xong liền nở nụ cười ôn hòa cỡi hết đồ trên người rồi nhào vào lòng ngực rắn chắc của hắn, Dương Vũ Hàn thấy như thế thì cặp chân mày nhíu chắt hơn nhưng không nói thêm gì liền dùng cái miệng to lớn đặt trên đôi môi đỏ mọng kia một nụ hôn sâu.
Hai bàn tay của Dương Vũ Hàn tiếp tục công việc của mình mà nhanh chóng duy chuyển khắp thân thể rồi dừng tại hai gò núi đăng căn tròn cao vút kia mà xoa bóp.
" Ưm..ư....ư..! "
Trần Khả Hân rên rỉ trong bất giác như không điều khiển được chính bản thân của mình, cô càng ôm chặt cơ thể của hắn hơn nhưng lúc này không biết là như thế nào Khả Hân chỉ muốn ở bên cạnh Dương Vũ Hàn lâu hơn một chút.
Trần Khả Hân rất sợ sau này nếu bản thân mình không kìm chế được mà yêu hắn nhiều hơn nhưng đến lúc đó Dương Vũ Hàn lại không cần cô nữa thì bản thân sẽ cam tâm rời khỏi mà không đau lòng hay sao.
" Ưm...ư...ư...! Vũ Hàn sau này nếu anh không cần tôi nữa thì có thể nói trước cho bản thân tôi chuẩn bị được không!"
Khi cô đang suy nghĩ thì cảm nhận được bàn tay to lớn của Dương Vũ Hàn đang ra vào dưới khe động đầy nước kia, cô bất giác rên rỉ nhưng vẩn muốn nói chuyện này với hắn có thể cho rằng Khả Hân rất để tâm.
" Nếu em ngoan thì tôi sẽ không vứt bỏ em! "
Dương Vũ Hàn nói xong lời này thì trong lòng bất an không thôi chẳng biết là cô ấy nghĩ gì nữa, mong rằng cô ấy đừng suy nghĩ gì tiêu cực là được.
Trần Khả Hân nghe như thế thì cô bất giác nở nụ cười vui vẽ, vì cô chắc sẽ ngoan ngoãn làm cho hắn vui mà thật sự trong lòng Khả Hân biết nếu mình là một món đồ chơi thì dùng nhiều chắc sẽ chán và vứt bỏ, nhưng mà mong rằng hắn đừng chán quá sớm.
Dương Vũ Hàn thấy Trần Khả Hân đang thẩn thờ thì liền dùng miệng to lớn hôn khắp cơ thể cô đôi bàn tay lại nhanh chóng duy chuyển đúng vào vị trí, một tay xoa bóp hai gò núi cao vút tay còn tay thì cho xuống hay động bí ẩn đầy nước kia mà ra vào.
" Ưm....ư....ư..! "
Trần Khả Hân rên lên một tiếng nhỏ nhẹ trong phút chốc thì cái vậy nam tính của hắn đã vào bên trong cái động nhỏ bé kia.
Chắc có lẽ là do đã quá quen thuộc với nơi đó nên vật nam tính ấy càng ra vào nhanh hơn, Khả Hân bất giác ôm chặt lưng hắn hơn và không biết là thơi gian trôi qua bao lâu chỉ nghe thấy tiếng gầm của Dương Vũ Hàn bao nhiêu thứ quý giá đều vào bên trong cô.
Dương Vũ Hàn giang rộng vòng tay ôm chặt lấy Trần Khả Hân đang mệt mỏi khép mở đôi mắt kia mà ngủ đi, Khả Hân mệt mỏi chẳng nói thêm gì liền khép mờ đôi mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương