Ngọt Sủng Quân Thê
Chương 101: Tới Chợ Đen Mua Đồ
* Nhiếp Nhiên lập tức quan sát nhanh từ đầu ngõ tới cuối ngõ, sau đó lập tức tiến vào. Trong cửa hàng có mùi ẩm mốc vì quanh năm không được thông khí, Nhiếp Nhiên đảo mắt nhìn trang trí trong phòng, trên những kệ để giày có một lớp bụi dày Trên trần nhà có một cái cửa sổ bằng kính cực nhỏ, ánh mặt trời xuyên qua đó, thậm chí còn có thể quan sát được bụi bặm đang cuộn lên dưới ánh sáng. Sau quầy có một người đàn ông trung niên thấp bé đang vắt chân vừa xem ti vi vừa hát ngâm nga “Ông chủ, tôi muốn mua hàng.” Nhiếp Nhiên đè thấp giọng, đứng trước quầy nói Người đàn ông kia đẩy gọng kính, thậm chí còn chẳng buồn ngẩng đầu lên, “Hàng của chúng tôi đều bày ở3đây cả, anh cứ xem thoải mái đi.” Nhiếp Nhiên ngẩng đầu, đôi mắt dưới vành mũ hiện lên ý cười lạnh lùng: “Thứ tôi muốn, ở đây không có.” Người đàn ông trung niên kia đột nhiên phẩy tay một cách không kiên nhẫn, như đang xua đuổi ruồi nhặng, “Vậy anh tới đây làm gì chứ hả? Đi đi đi, đừng quấy rối ở đây!” “Thứ tôi cần, người khác cũng không thể bán được.” “Không thể bán được ư?” Người đàn ông trung niên kia vừa nghe thấy thế, lập tức quay đầu nhìn về phía Nhiếp Nhiên, trong mắt hơi đảo rồi cẩn thận đi qua, hỏi: “Chỗ tôi chỉ bán giày thôi, anh có thể nói dễ hiểu một chút được không.” “Tôi muốn một con dao găm quân dụng, ống nghe bệnh, một đôi găng tay1màu đen, và cả kính xuyên đêm có gắn hồng ngoại nữa.” Nhiếp Nhiên nói một mạch xong, trong mắt người đàn ông kia hiện lên một chút kinh ngạc Người đến chỗ ông ta mua súng đạn không ít, mua mấy thứ này, chẳng lẽ cơm chìm ư? Nghĩ tới đây, ông ta lập tức căng thẳng, vội vàng xua tay đuổi cô đi, “Đây là đồ thường dùng, chỗ tôi chỉ bán giày thôi, anh tìm nhầm chỗ rồi, mau đi đi, đi đi.” Nhiếp Nhiên túm cổ tay ông ta, nói với ý sâu xa: “Là đồ thường dùng, nhưng nếu dùng kết hợp với nhau thì sẽ không phải bình thường đâu.” Đúng thế, những thứ kia mà kết hợp với nhau, vừa nhìn đã biết là trang bị cơ bản dùng để đột nhập trộm cướp Sắc mặt8người đàn ông trung niên hơi thay đổi, lập tức rút tay về: “Anh à, tôi không hiểu anh đang nói gì, nếu anh muốn mua giày thì ở lại, nếu không mua thì anh mau đi đi.” “Sao hả, không chịu bán thật đấy à?” Nhiếp Nhiên không tức giận, tựa người vào mặt quầy, lạnh lùng nhìn ông ta. “Chỗ chúng tôi đây thật sự không có mà.” Người đàn ông trung niên vẫn kiên quyết giả ngu. “Không có thật sao?” Trên gương mặt tái nhợt của Nhiếp Nhiên hiện lên ý cười vừa gian xảo, vừa trêu chọc, “Lão Tam Tử ông được xưng là cái nhà kho trong giới, có cái gì mà không có chứ, vậy mà lại không có mấy đồ thường dùng kia ư? Nói đùa à!” Sắc mặt người đàn ông có biệt danh9Lão Tam Tử kia lập tức biến đổi mạnh mẽ, ông ta nuốt mấy ngụm nước bọt, hỏi: “Anh là ai?” Cái tên này, dù là những khách hàng quen cũng chưa chắc đã biết, sao một người xa lạ như người thanh niên này lại biết chứ?” Thực ra, Nhiếp Nhiên biết chuyện này cũng không có gì đặc biệt, cô đi dạo chợ đen có khác gì dạo phố, cái ký hiệu ở ngoài cửa vừa nhìn đã nhận ra ngay, đây là một cửa hàng rất có tiếng. Hơn nữa, tin tức về chợ đen ở chỗ này, sau khi tùy tiện nghe ngóng một chút là biết ngay “Có bán không?” Vẻ mặt cô lạnh nhạt, khóe miệng thậm chí còn mang theo ý cười, nhưng chỉ khiến người ta nhìn mà kinh hãi Ông ta kiên quyết không khai, còn7cứng đầu cứng cổ làm ầm lên, “Tôi không biết nhà kho nhà khiếc gì hết, chỗ tôi đây là tiệm bán giày, tôi không hiểu anh đang nói cái gì, không hiểu gì hết!” Cuối cùng, Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên nhìn, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười lãnh khốc đến cực điểm. Đột nhiên cô đưa tay ra túm lấy cổ áo ông ta, kéo tới trước mặt mình, “Lão Tam Tử, ông đừng có khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi, có tin tối châm lửa đốt sạch cái quán này của ông không?” Cô biết, với mấy vụ mua bán này, nếu không phải khách quen thì người ta sẽ không tùy tiện giao hàng ra, nhưng giờ cô đang không có thời gian, cần phải tranh thủ để còn quay lại phòng thay đồ trong cửa hàng bách hóa kia nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương