Ngọt Sủng Quân Thê
Chương 794: Trở Mặt, Hủy Giao Dịch - Chạy Trốn (5)
*“Đồ ăn đến rồi đây...” Vương Chí chưa nhìn thấy người đã nghe thấy tiếng. Tiếng bước chân ngày càng gần hơn, sau đó giọng vui mừng của Vương Chí chuyển sang ngạc nhiên: “Ối! Mọi người đâu hết rồi?”“Ừ, mọi người về hết rồi, cậu để đồ ở đây rồi cũng về đi.” Nhiếp Nhiên vừa nhắm mắt day cổ vừa nói.“Vâng.” Vương Chí miệng nói câu trả lời, nhưng sau khi đặt đồ ăn lên bàn thì chân lại không nhúc nhích.Cảm thấy trong phòng vẫn còn hơi thở của người khác Nhiếp Nhiên mới dần mở mắt nhìn cậu ta.“Vẫn còn chuyện gì à?”Trong mắt Nhiếp Nhiên Vương Chí dường như vẫn còn điều gì lo lắng băn khoăn: “Tôi... tôi... tôi có thể ở lại xem không?”Nhiếp Nhiên nhíu nhẹ lông mày: “Ừ, cậu không mệt sao?”“Không mệt!” Vương Chí lắc đầu.“Cậu hiểu à?”Vương Chí gãi đầu gãi tai cười, “Cũng hiểu một chút, nhưng chưa kịp nghĩ xong cô đã chuyển sang bước khác, nên không kịp.”“Vậy thì tùy cậu.”Nhiếp Nhiên lấy đồ ăn trong hộp ra ăn, nói một cách hời hợt.“Vậy tôi có thể xem từ đầu không?”Vương Chí đứng đó đầy mong đợi, Nhiếp Nhiên xua tay nói: “Tùy cậu.”Ngay lập tức, Vương Chí ngồi luôn trước máy vi tính bắt đầu lướt lên xem.“Ngồi nguyên một ngày, mệt chết đi được.” Nhiếp Nhiên vừa cúi đầu ăn vừa phàn nàn, “Tôi nói anh nghe này Lệ Xuyên Lâm, sao mà anh có thể ngồi bất...”Nhiếp Nhiên đột nhiên thấy một cái bóng lướt qua. Cô vẫn chưa kịp ngẩng đầu lên thì thấy hai bàn tay đặt lên vai mình.Theo bản năng cô gồng người lên, “Anh làm gì đấy?”“Bóp vai cho cô, cô mệt mà.” Giọng nói lạnh băng truyền từ trên đỉnh đầu cô xuống, lực tay không mạnh không nhẹ, rất vừa vặn.Lúc này Nhiếp Nhiên mới thả lỏng một chút, sung sướng dựa người vào ghế hưởng thụ, “Có phải là đi nhà sách mua mấy cái sách kiểu bí quyết cua gái, vì thế nên muốn thí nghiệm lên người tôi không?”Động tác tay của Lệ Xuyên Lâm bỗng nhiên dừng lại, giọng nói lạnh lùng lại vang lên một lần nữa: “Không.”Cô đương nhiên biết kiểu người như anh ta sẽ không mua mấy loại sách đó đâu, thế mà người này vẫn còn trả lời mình. Cô bật cười buông ra một câu: “Ngốc.”Hai người họ một người ngồi một người đứng, thỉnh thoảng nói với nhau vài câu ngắn gọn, không khí khá vui vẻ. Nhưng không khí vui vẻ này không được bao lâu thì hai người họ phát hiện có một ánh mắt như thiêu như đốt hướng về phía họ.Hai người cùng lúc nhìn sang, chỉ thấy Vương Chí đang tập trung nhìn vào màn hình máy tính không biết từ lúc nào lại chuyển ánh nhìn qua phía bọn họ, hơn nữa còn giống kiểu một cô thiếu nữ ngượng cười ngây ngốc.Nhiếp Nhiên suy ngẫm nhìn cậu ta. Đột nhiên Vương Chí bỗng giật mình, thu lại nụ cười, nói lắp bắp, “Cái này... tôi xem tiếp đây, không làm phiền hai người. Hai người cứ tiếp tục đi.”Lúc này, Nhiếp Nhiên mới thu hồi ánh mắt, tiếp tục ăn.Cô không hiểu vì sao hôm nay Lệ Xuyên Lâm lại nói nhiều thế. Trước giờ, anh ta không nói nhiều, với những chuyện như thế này chỉ ậm ừ hoặc gật đầu mà thôi.Nhưng hôm nay hai người lại nói đến mức quên mất ở trong phòng vẫn còn người thứ ba.Vương Chí thấy hai người bọn họ nói chuyện không để ý gì đến mình, một mình yên lặng ngồi trước máy tính lướt qua lướt lại.Đột nhiên có một tiếng động rất nhỏ vang lên, tai của Nhiếp Nhiên khẽ động.“Ăn no rồi hơi mệt, tôi đi ra ngoài cho tỉnh táo đây.” Nhiếp Nhiên đột nhiên nói một câu sau đó đi ra ngoài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương