Ngọt Sủng Quân Thê
Chương 94: Có Người Là Một Cái Bẫy!
* 7ẽ nào... Nhiếp Nhiên lập tức chạy đến phòng khách Quả nhiên, tên tóc vàng đang nằm dưới sàn, mắt trợn trừng mở to, mặt mày nhăn nhó, vết thương ở ngực đang phun máu Khắp mặt đất giờ này đang lênh láng máu Cô ngồi xổm dùng khăn giấy cầm bình rượu cạnh tay tên tóc vàng lên rồi chọc vào vũng máu Máu vẫn chưa đồng, mùi máu vẫn còn nồng nặc Tức là người này vừa mới chết Là ai, lại nhanh hơn cô một bước? Trong lúc ấy, Nhiếp Nhiên liền nghĩ đến vẻ mặt đầy sát khí, tức giận ngút trời của Hoắc Hoành Lẽ nào là Hoắc Hoành đã giết hắn? Nghĩ kĩ lại thì không phải là không có khả năng đó Con người của Hoắc Hoành nhìn thì tưởng hiền lành vô hại nhưng cũng là người làm việc trong3bóng tối, những thứ đã ngấm vào máu thì khó mà thay đổi được Một khi đã bùng nổ thì hậu quả thật khôn lường Tiếc quá, cô vốn dĩ còn định hành hạ hắn, thế mà hắn lại chết nhẹ nhàng như vậy. Thật là dễ dàng với hắn quá! Trên đường đi đến đây cô đã nghĩ được vài cách để hành hạ hắn, vậy mà cuối cùng lại tay không trở về. Nhiếp Nhiên thất vọng nhìn xác chết một lần nữa, sau đó đang định đứng dậy rời đi thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng xì xầm. Có người? Đây là một cái bẫy ư? Cô khẽ rùng mình, theo bản năng nép vào góc cửa, trong đầu cũng nghĩ đến một vài trường hợp có thể xảy ra. Lẽ nào Hoắc Hoành cổ tình dùng tên tóc vàng này để thăm1dò mình? Có thể sáng nay anh ta đã diễn kịch? Vậy mình chính là gậy ông đập lưng ông Nếu mà như thế thì tại sao phải giết tên tóc vàng chứ? Điều này cô vẫn chưa nghĩ ra. Nhiếp Nhiên nép sát người vào góc cửa, yên lặng chờ cánh cửa được mở ra “Cót két..” Cửa được đẩy nhẹ ra Đèn cảm ứng đã quá cũ nên chẳng còn hoạt động bình thường nữa Nhân lúc sáng tối lập lòe, cô nhanh chóng rời đi với con dao lấy từ thi thể lúc nãy Trong bóng đêm, người đứng bên ngoài chỉ cảm thấy có một luồng gió chạy qua, liền lùi về phía sau vài bước né đi. Nhưng không ngờ Nhiếp Nhiên lại dùng chiêu thức quái lạ, tàn nhẫn, xoay người một cái, đá chân mạnh mẽ, dứt khoát mang theo ý giết8người rõ ràng Người kia lập tức nhảy lên, lấy tay phòng thủ, giơ đùi phải lên đỡ đòn, thân thủ nhanh nhẹn chẳng kém gì Nhiếp Nhiên Chiếc đèn ban nãy vì một cước lúc này mà sáng lên Màu cam lờ mờ của đèn đủ để cả hai lộ ra trong mắt của đối phương. “Sao lại là cậu chứ?” Nhiếp Nhiên nheo mắt lại, kinh ngạc nhìn Lý Kiểu trước mặt. “Cậu làm ư?” Trong ánh đèn lờ mờ, Lý Kiêu nhìn thấy vũng máu lênh láng, ánh mắt cô ta lạnh lùng Cô ta không trả lời câu hỏi của Nhiếp Nhiên mà trực tiếp hỏi ngược lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương