Ngọt Sủng Quân Thê
Chương 98: Cô Gái Này Thật Lôi Cuốn
* Ngờ đâu tay Hoắc Hoành lại giữ lấy cánh cửa: “Hay là cô mời tôi uống cốc trà đi.” Nhiếp Nhiên trợn mắt nhìn anh ta, “Không phải là anh nói không ở lại lâu sao?” “Nhưng không phải cố nói là cổ không biết làm gì để cảm ơn sao? Vậy nên tôi mới đề nghị vậy đó.” Cô chỉ tiện mồm nói thế thôi, ai ngờ anh ta lại tưởng thật chứ! Con người gian trá này! Hai người họ nói qua nói lại một lúc, cô đành không cam tâm mà nói: “Vậy thì anh chờ tối thay quần áo đã.” Thật sự thì cô rất muốn bẻ gãy năm ngón tay của anh ta! “Không sao đâu, cô đi thay quần áo đi, tôi ở phòng khách.” Hoắc Hoành nói xong muốn đẩy cửa vào luôn Cô gái này nhất3định không muốn mở cửa, cả người ở phía sau, nhất định có cái gì đó khác lạ Nhiếp Nhiên thấy anh ta muốn vào ngày thì rất ngạc nhiên: “Tôi.. tôi mặc quần áo ngủ, không tiện lắm!” “Chỉ cần có mặc là được.” Hoắc Hoành mỉm cười, đẩy mạnh cửa rồi tiến tới. Sau khi nhìn thấy toàn bộ dáng người của cô thì khuôn mặt ôn nhu ấm áp của anh ta đã nhanh chóng thay đổi. Nhiếp Nhiên mặc một chiếc áo sơ mi rộng, cởi hai cúc trên cùng thấp thoáng lộ ra xương quai xanh quyến rũ, đôi chân dài mịn trắng như trứng gà bóc lộ ra ngoài Ăn mặc đơn giản thể này đã thực sự lọt vào mắt Hoắc Hoành, ánh mắt anh ta dần dần trở nên mãnh liệt. Anh ta trầm giọng hỏi:1“Lúc đi ngủ cô mặc thế này sao?” “Xin.. xin lỗi, tôi ăn mặc hơi tùy tiện, xin lỗi!” Cô nhìn đôi chân trần của mình lộ ra ngoài rồi lập tức trốn vào sau cửa Hoắc Hoành nhớ lại đôi môi căng mọng tối qua, hạ thân lại bắt đầu có sự thay đổi, anh ta họ nhẹ một cái rồi nói: “Không còn sớm nữa, tôi không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa.” Nói rồi, anh ta đi luôn. “Ngài Hoắc đi thong thả.” Nhìn bóng anh ta đi khuất, Nhiếp Nhiên ở trong phòng mới thở phào một cái Cô liếc nhìn bộ đồ đen mới cởi ra giấu sau cửa Nếu như Hoắc Hoành thật sự bước vào đây, tất cả các đồ này đều sẽ bị lộ hết. Nhưng nhớ lại ánh mắt ngạc nhiên của Hoắc Hoành, cô không nên8được một ý cười. Định đấu trí với cô, chỉ có anh ta đen đủi thối. Hoắc Hoành không ngờ cô gái này lại làm như thế, thật sự là vừa buồn cười vừa tức Vậy mà cô lại yên tâm anh ta sẽ không giở trò đồi bại “Nhị thiếu, tất cả khẩu cung và tài liệu của Lý Kiểu chuyển hết qua đây rồi.” A Hổ ngồi ở ghế lái đưa hết toàn bộ tài liệu cho Hoắc Hoành Hoắc Hoành điều chỉnh suy nghĩ của mình xong mới mở tài liệu ra xem, sau đó giật nảy mình, “Quân nhân?” Á Hổ: “Đúng vậy, gần Nam Thành có một doanh trại tân binh đóng quân Cô ta chính là tân binh ở chỗ đó Điều tra cho thấy bối cảnh của cô ta vô cùng trong sạch, trong nhà có người là9quân nhân, chức vụ cũng cao.” Mắt Hoắc Hoành đầy ý cười, “Trùng hợp vậy sao?” Trùng hợp? Trùng hợp cái gì? A Hổ không hiểu. “Vậy nguyên nhân là gì?” A Hổ vội vàng nói: “Đi điều tra nguyên nhân cái chết của bạn.” Đi điều tra nguyên nhân cái chết của bạn? Lí do này thật mới “Vậy người bạn đấy là ai?” Nhắc đến đây, tinh thần A Hổ có sự thay đổi, “Là cô gái muốn nghe trộm ở khách sạn của Lương Phỉ ngày đó, Phùng Anh Anh Sau đó bị Lương Phỉ chặt đứt tay chân, ném xuống biển.” Nghe trộm? Hoắc Hoành nhớ lại một chút, ngày đó sau khi gặp cô gái này anh ta cũng nghe thấy Lương Phỉ nói bị nghe trộm, sau đó đã bắt được cô ta. Không ngờ lại là quân7nhân. “Điều tra rồi sao?” A Hổ nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, lời khai ăn khớp, không có vấn đề khả nghi.” “Vậy cô ta có khai là gặp ai không?” A Hổ lắc đầu: “Không ạ! Cô ta nói lúc đó chỉ nhìn thấy một xác chết mà thôi Không có gì khác.” “Quân nhân, tân binh...” Hoắc Hoành hướng mắt ra ngoài cửa sổ xe, miệng cười thâm sâu. Dường như càng ngày càng thú vị.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương