Ngọt Tới Trong Tim
Chương 44: Nằm nghỉ nhưng không thể nghỉ
Đạo diễn khi nhận được điện thoại, lập tức đi đến nghênh đón Giang ảnh đế, hơn nữa còn dẫn anh đi đến phòng nghỉ của chính mình.
“Giang lão sư, hôm nay như thế nào cậu lại tới nơi này?” Đạo diễn cười tươi mặt mày rạng rỡ mà hỏi.
Giang Thịnh Hoài cũng lười biền mà cùng ông ta nói loanh quanh, “Đến gặp người không được sao?” Người nào đó khẩu thị tâm phim mặt không đỏ tâm không nhảy bình tĩnh nói.
“ Được được được, đương nhiên là được.” Đạo diễn dám nói không được sao, hơn nữa người như Giang Thịnh Hoài không dễ đắc tội.
Giang Thịnh Hoài bộ dáng hoảng loạn của đối phương, cũng không muốn làm chậm trễ thời gian của đôi bên, liền đơn giản trực tiếp mà nói thẳng.
“Tần Duyệt Hàn tham gia chương trình,cùng Chử Vũ Trạch có quan hệ gì hay không?”
Đạo diễn do dự một hồi, rất nhiều lần cố ý trốn tránh ánh mắt của Giang Thịnh Hoài, cuối cùng bị bức đến mức không còn cách nào, mới ấp úng mà nói: “Kỳ thật chương trình lần này Chử Vũ Trạch đóng góp không ít cổ phần, Tần Duyệt Hàn là do cậu ta mời vào.”
Đạo diễn nói xong liền lập tức cúi đầu, loại việc như này thật sự là không dễ chịu chút nào.
Ông ta còn nghĩ Giang Thịnh Hoài sẽ còn hỏi thêm vài thứ nữa, không ngờ một chút âm thanh từ Giang Thịnh Hoài cũng không có.
Ngồi một hồi lâu, anh mới mở miệng nói: “Tổ sản xuất có phải hay không đã đem tất cả thiết bị điện tử thu lại?”
“Đúng vậy, này không phải là vị có thể làm cho mọi người nhanh chóng hòa nhập với cuộc sống ở nông thôn” Việc này ngay từ đầu cũng đã thông báo với toàn bộ khách mời.
“Về sau khi phát sóng trực tiếp kết thúc, đem điện thoại trả lại cho Tần Duyệt Hàn đi.”
“A, Giang lão sư, như này thật không phù hợp với yêu cầu của tổ sản xuất.”
Giang Thịnh Hoài lập tức ném cho đạo diễn một cái nhìn lạnh tanh, đạo diễn lập tức liền nói lại: “Là là là, buổi tối sẽ đem điện thoại trả cho cô ấy.”
Giang Thịnh Hoài đem khẩu trang cùng kính râm đeo lên, anh đứng ở trên sườn núi. Hoàng hôn dần dần rơi xuống, Tần Duyệt Hàn phía dưới cây đại thụ lớn ở trong sân, không biết đang cùng Chử Vũ Trạch nói cái gì, trên mặt thỉnh thoảng lộ ra một tia cười điềm đạm, người nào xem đến vẻ mặt cũng không vui được.
Đứng một lúc sau, Giang Thịnh Hoài liền chính mình lái xe trở về.
Cả đi cả về hết sáu tiếng đồng hồ, thời điểm trở về cũng đã là 9 giờ.
Tắm rửa một lúc, Giang Thịnh Hoài nằm xuống lại lập tức ngồi dậy.
Mới mấy tiếng trước anh có gửi cho Tần Duyệt Hàn một tin nhắn: Mấy ngày nay xuất ngoại, hôm nay vừa trở về.
Không biết người nào đó đã trả lời hay chưa, vẫn là mở di động ra kiểm tra một chút.
“Ân!”
Ân? Liền chỉ trả lời một chữ, trong đầu Giang ảnh đế hiện lên vô số dấu hỏi chấm, chẳng lẽ không biết nói gì nữa sao?”
Ví dụ như vì cái gì mà xuất ngoại? Ví dụ như có mệt hay không? Còn có chuyện của Bạch Thường cùng với cô, cô cũng không tính toán nói với anh một câu nào hay sao?
Nội tâm Giang ảnh đế không ngừng tưởng tượng, mặt ngoài lại ra vẻ bình tĩnh mà gõ mấy chữ gửi qua: “Em không có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”
Tần Duyệt Hàn đang tính đi ngủ, liền nghe thấy tiếng điện thoại rung lên một cái, mà tim cô cũng theo đó mà đập nhanh hơn.
Nhìn thấy tin nhắn của Giang lão sư, cô càng thêm có chút không biết làm như thế nào.
Mới vừa nãy cô đã suy nghĩ hết cả nửa ngày, nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy bản thân cần phải khống chế tốt cảm xúc của chính mình, không thể cùng Giang lão sư tăng thêm sự bối rối, cho nên mới gửi một ‘Ân’ qua.
“Giang lão sư vất vả.” Tần Duyệt Hàn sau khi gửi tin nhắn xong nhanh chóng lấy tay che lại di động, khẩn trương mà hít một sâu một hơi.
Đầu tiên Giang Thịnh Hoài lộ ra một chút tươi cười, nhưng là lập tức mày lại nhăn chặt.
Tần Duyệt Hàn quan tâm anh anh rất là vui vẻ, nhưng vế đề là không phải anh muốn nghe cái này.
“Tiểu nha đầu, gần đây tôi không có ở đây, có ai khi dễ em hay không?” Giang ảnh đế kiên nhẫn mà dẫn dắt.
Thấy cô trầm mặc mấy mười mấy giây, Giang ảnh đế cảm thấy những lời này cơ hồ quá mức thân mật, sợ sẽ dọa cô chạy mất, lập tức giải thích nói: “Ý tứ của tôi chính là, ở trong trò chơi có ai khi dễ em hay không?”
“Không, không có.” Tần Duyệt Hàn có chút chột dạ, liền liếc nhìn về phía avatar của anh một cái, mà cô nhìn vào trong gương thấy gương mặt đang đỏ lên của chính mình, liền cảm thấy bản thân sao lại không biết cố gắng như vậy..
“Không có chuyện gì thì tốt, ngày mai còn phải quay chương trình, đi ngủ sớm một chút đi.”
Giảng ảnh đế liền nhanh chóng kết thúc đoạn đối thoại, mà Tần Duyệt hàn cũng nhanh chóng mà trả lời: Ngủ ngon!
Này nghỉ nhưng không thể nghỉ, Tần Duyệt Hàn kích động một đêm không thể ngủ được. Nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, cô chỉ hy vọng chính mình có thể thật nhanh trưởng thành thật nhanh có thể nổi tiếng.
Đêm đến, Tần Duyệt Hàn lại có một giấc mộng đẹp.
Ngày phát sóng trực tiếp hôn sau, vẫn là Chử Vũ Trạch mới sáng sớm tinh mở liền đi đến gọi cô, so với ngày hôm qua hôm nay còn sớm hơn, thời điểm đi ra bên ngoài còn có chút tối om.
“Giang lão sư, hôm nay như thế nào cậu lại tới nơi này?” Đạo diễn cười tươi mặt mày rạng rỡ mà hỏi.
Giang Thịnh Hoài cũng lười biền mà cùng ông ta nói loanh quanh, “Đến gặp người không được sao?” Người nào đó khẩu thị tâm phim mặt không đỏ tâm không nhảy bình tĩnh nói.
“ Được được được, đương nhiên là được.” Đạo diễn dám nói không được sao, hơn nữa người như Giang Thịnh Hoài không dễ đắc tội.
Giang Thịnh Hoài bộ dáng hoảng loạn của đối phương, cũng không muốn làm chậm trễ thời gian của đôi bên, liền đơn giản trực tiếp mà nói thẳng.
“Tần Duyệt Hàn tham gia chương trình,cùng Chử Vũ Trạch có quan hệ gì hay không?”
Đạo diễn do dự một hồi, rất nhiều lần cố ý trốn tránh ánh mắt của Giang Thịnh Hoài, cuối cùng bị bức đến mức không còn cách nào, mới ấp úng mà nói: “Kỳ thật chương trình lần này Chử Vũ Trạch đóng góp không ít cổ phần, Tần Duyệt Hàn là do cậu ta mời vào.”
Đạo diễn nói xong liền lập tức cúi đầu, loại việc như này thật sự là không dễ chịu chút nào.
Ông ta còn nghĩ Giang Thịnh Hoài sẽ còn hỏi thêm vài thứ nữa, không ngờ một chút âm thanh từ Giang Thịnh Hoài cũng không có.
Ngồi một hồi lâu, anh mới mở miệng nói: “Tổ sản xuất có phải hay không đã đem tất cả thiết bị điện tử thu lại?”
“Đúng vậy, này không phải là vị có thể làm cho mọi người nhanh chóng hòa nhập với cuộc sống ở nông thôn” Việc này ngay từ đầu cũng đã thông báo với toàn bộ khách mời.
“Về sau khi phát sóng trực tiếp kết thúc, đem điện thoại trả lại cho Tần Duyệt Hàn đi.”
“A, Giang lão sư, như này thật không phù hợp với yêu cầu của tổ sản xuất.”
Giang Thịnh Hoài lập tức ném cho đạo diễn một cái nhìn lạnh tanh, đạo diễn lập tức liền nói lại: “Là là là, buổi tối sẽ đem điện thoại trả cho cô ấy.”
Giang Thịnh Hoài đem khẩu trang cùng kính râm đeo lên, anh đứng ở trên sườn núi. Hoàng hôn dần dần rơi xuống, Tần Duyệt Hàn phía dưới cây đại thụ lớn ở trong sân, không biết đang cùng Chử Vũ Trạch nói cái gì, trên mặt thỉnh thoảng lộ ra một tia cười điềm đạm, người nào xem đến vẻ mặt cũng không vui được.
Đứng một lúc sau, Giang Thịnh Hoài liền chính mình lái xe trở về.
Cả đi cả về hết sáu tiếng đồng hồ, thời điểm trở về cũng đã là 9 giờ.
Tắm rửa một lúc, Giang Thịnh Hoài nằm xuống lại lập tức ngồi dậy.
Mới mấy tiếng trước anh có gửi cho Tần Duyệt Hàn một tin nhắn: Mấy ngày nay xuất ngoại, hôm nay vừa trở về.
Không biết người nào đó đã trả lời hay chưa, vẫn là mở di động ra kiểm tra một chút.
“Ân!”
Ân? Liền chỉ trả lời một chữ, trong đầu Giang ảnh đế hiện lên vô số dấu hỏi chấm, chẳng lẽ không biết nói gì nữa sao?”
Ví dụ như vì cái gì mà xuất ngoại? Ví dụ như có mệt hay không? Còn có chuyện của Bạch Thường cùng với cô, cô cũng không tính toán nói với anh một câu nào hay sao?
Nội tâm Giang ảnh đế không ngừng tưởng tượng, mặt ngoài lại ra vẻ bình tĩnh mà gõ mấy chữ gửi qua: “Em không có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”
Tần Duyệt Hàn đang tính đi ngủ, liền nghe thấy tiếng điện thoại rung lên một cái, mà tim cô cũng theo đó mà đập nhanh hơn.
Nhìn thấy tin nhắn của Giang lão sư, cô càng thêm có chút không biết làm như thế nào.
Mới vừa nãy cô đã suy nghĩ hết cả nửa ngày, nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy bản thân cần phải khống chế tốt cảm xúc của chính mình, không thể cùng Giang lão sư tăng thêm sự bối rối, cho nên mới gửi một ‘Ân’ qua.
“Giang lão sư vất vả.” Tần Duyệt Hàn sau khi gửi tin nhắn xong nhanh chóng lấy tay che lại di động, khẩn trương mà hít một sâu một hơi.
Đầu tiên Giang Thịnh Hoài lộ ra một chút tươi cười, nhưng là lập tức mày lại nhăn chặt.
Tần Duyệt Hàn quan tâm anh anh rất là vui vẻ, nhưng vế đề là không phải anh muốn nghe cái này.
“Tiểu nha đầu, gần đây tôi không có ở đây, có ai khi dễ em hay không?” Giang ảnh đế kiên nhẫn mà dẫn dắt.
Thấy cô trầm mặc mấy mười mấy giây, Giang ảnh đế cảm thấy những lời này cơ hồ quá mức thân mật, sợ sẽ dọa cô chạy mất, lập tức giải thích nói: “Ý tứ của tôi chính là, ở trong trò chơi có ai khi dễ em hay không?”
“Không, không có.” Tần Duyệt Hàn có chút chột dạ, liền liếc nhìn về phía avatar của anh một cái, mà cô nhìn vào trong gương thấy gương mặt đang đỏ lên của chính mình, liền cảm thấy bản thân sao lại không biết cố gắng như vậy..
“Không có chuyện gì thì tốt, ngày mai còn phải quay chương trình, đi ngủ sớm một chút đi.”
Giảng ảnh đế liền nhanh chóng kết thúc đoạn đối thoại, mà Tần Duyệt hàn cũng nhanh chóng mà trả lời: Ngủ ngon!
Này nghỉ nhưng không thể nghỉ, Tần Duyệt Hàn kích động một đêm không thể ngủ được. Nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, cô chỉ hy vọng chính mình có thể thật nhanh trưởng thành thật nhanh có thể nổi tiếng.
Đêm đến, Tần Duyệt Hàn lại có một giấc mộng đẹp.
Ngày phát sóng trực tiếp hôn sau, vẫn là Chử Vũ Trạch mới sáng sớm tinh mở liền đi đến gọi cô, so với ngày hôm qua hôm nay còn sớm hơn, thời điểm đi ra bên ngoài còn có chút tối om.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương