Ngũ Canh Chung
Chương 1-2
Không gian trong khoang thuyền không rộng nhưng lại chật kín người và hàng hóa. Gà vịt bị trói chân ném xuống đất, bị người lên thuyền từ phía sau đá văng, liền một trận khanh khách cạc cạc vùng vẫy, một con dê bị dây thừng quấn quanh cổ kêu ré lên giữa đám đông. Thỉnh thoảng rước lấy đôi lời thô tục chửi mắng, đại khái là dây thừng bao lấy chân người nào đó, hoặc là bị móng dê không khách khí đạp trúng chân người bên trên.
Mùi mồ hôi, mùi phân gà, phân vịt, mùi dê trộn lẫn vào nhau khiến không khí trong khoang thuyền càng thêm ngột ngạt.
Tuy nhiên, ở nơi đông đúc đến mức khó có thể đánh rắm này, lại có một người độc hưởng cả một góc rộng rãi cho riêng mình, không ai đến gần trước mặt hắn trong vòng năm bước, ngay cả những con dê chạy quanh cũng không vào phạm vi đó, tựa như đang sợ cái gì.
Có thể khẳng định, người nọ là một nữ nhân. Mái tóc dài buông xõa ngang vai, che gần hết khuôn mặt. Phần lộ ra khiến người ta cảm nhận nhất chính là trắng bạch, nhợt nhạt như người chết. Nàng khoát lên bộ y phục trắng ngần đơn giản, ngồi ở chỗ đó hai tay trắng nõn đặt trên đầu gối, đôi mắt nhìn xa xăm, từ khi lên thuyền liền không hề cử động.
Trên thuyền mặc dù có rất nhiều người, mọi người vẫn không nhịn được mắng thầm trong lòng, ngay cả những người bình thường vô tư cũng không khỏi cảm thấy lạnh buốt sống lưng, vô thức hạ giọng, len lén nhìn về hướng đó xác định mình không bị hoa mắt. Những người có con thì ôm chặt con vào lòng vì sợ hài tử nghịch ngợm chạy qua lại chọc phải thứ gì đó không sạch sẽ.
Theo những gì người ta thường nói, trên người nữ nhân áo trắng có một loại quỷ khí. Đương nhiên, những người kia thà chen chút cũng không muốn tiến lại gần nàng.
Khi người dân đã lên gần hết, chủ thuyền gào to một tiếng, chuẩn bị kéo ván tháo neo xuất phát. Lại nhìn thấy một người đàn ông y phục rách nát, khuôn mặt nhếch nhác vừa chạy tới vừa la hét, đến gần mới nghe rõ là xin ông chủ thuyền tiện thể cho đi nhờ.
Không chờ ông chủ có phản ứng, người tới đã lịch bịch phóng qua bậc thang, nhảy lên thuyền. Mang theo một mùi mồ hôi trộn lẫn với dầu mỡ xộc tới, đương lúc chủ thuyền quay người buồn nôn, người nọ đã vượt qua mặt hắn chạy nhanh vào khoang thuyền, bất chấp ánh mắt chán ghét của người xung quanh, liếc mắt tìm thấy một vị trí trống liền rẽ qua, đĩnh đặc ngồi xuống. Không khí vốn đã không tốt vì hắn càng trở nên tồi tệ.
Mọi người mặt mũi trắng bệch, nhao nhao chửi mắng. Ngược lại, bạch y nữ tử ở gần nhất không có chút phản ứng nào, thậm chí còn không động mí mắt.
"Chu lão đại, sao ngươi lại để ăn mày lên đây, cũng không sợ hắn không có tiền trả ngươi." Một nữ nhân gần cửa khoang che mũi gào lớn. Đoạn đường thủy từ Tân An đến Đào Lâm này đều di chuyển bằng thuyền, những người thường xuyên đi lại cũng đã quen với chủ thuyền.
"Đúng vậy, lão Chu, ngươi không sợ xúi quẩy..." Nữ tử nói xong, đã có người liên thanh phụ họa.
Chu lão đại cười xấu hổ, "Đều là quy củ, đại gia xin đừng trách." Nói xong thì cầm mái chèo xuất phát. Không biết thế hệ nào đã truyền lại quy củ đò không được từ chối chở khất cái, cũng không được thu tiền đò khất cái. Nghe nói là bởi vì nhiều năm đi lại trên mặt nước, khó tránh gặp phải cuồng phong sóng lớn, đây cũng xem là tích đức cứu mạng.
Những người khác cũng biết cái quy củ này, cho nên cũng chỉ là nói một chút, phát tác bực tức trong lòng. Ngược lại là tên khất cái kia dường như không biết mình đã khơi dậy sự bất mãn của mọi người, đột nhiên đứng dậy, cầm lấy chiếc bát vỡ, miệng hô lớn: "Các vị đại thúc đại thẩm, gia nhi nãi nãi, xin thương xót, thưởng mấy đồng tiền đi."
Cứ như vậy trong khoang thuyền cơ hồ dậy sóng. Có người không cho hoặc là quát tháo xua đuổi, hắn liền đứng ở nơi đó bất động, tươi cười nịn nọt, mãi đến khi người kia không chịu nổi ném vài đồng xu vào người, hắn mới cúi đầu khom lưng rời đi, duy chỉ có bạch y nữ tử không bị hắn quấy rầy.
Cứ như vậy đi một vòng trong khoang thuyền hắn mới về lại chỗ cũ. Vừa nhấc chân, đem bàn chân đen sì giẫm lên ván gỗ đang ngồi. Một bên xoa xoa khẽ ngón chân, một bên biếng nhác nhìn chung quanh.
Một mùi hôi thối theo động tác của hắn nháy mắt tràn ra khắp nơi, ngay lập tức thu về hàng loạt cái trừng mắt từ mọi người, tuy nhiên khi nhìn đến nữ tử áo trắng bên cạnh, lại vội vàng thu hồi ánh mắt.
Nước chảy ào ạt, con thuyền chuyển động êm ả. Ánh nắng thiêu đốt chiếu vào từ cửa sổ đang mở khiến người ta mệt mỏi lim dim mắt. Tên khất cái uể oải ngáp một cái, lại gãi gãi chân, cuối cùng duỗi lưng dựa vào cửa sổ ngủ gật.
Nữ tử áo trắng từ đầu đến cuối bất động im lặng, cho đến khi tên khất cái say ngủ trượt chân về phía nàng.
Nàng động, nhưng chỉ là nâng lên mi mắt. Ánh mắt chậm rãi rơi xuống mái tóc rối bẩn xõa trên vai mình, có chút kinh ngạc.
Đám người nín thở ngưng thần, chờ đợi nàng bộc phát, trong mắt đều toát lên dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác. Hai người một quỷ khí âm trầm, một uế thối vô lại, sớm đã khiến bọn họ vừa chán ghét vừa lo sợ, nếu như phát sinh mâu thuẫn, đương nhiên vô cùng hợp ý của mọi người.
Một con gà trống lớn màu đỏ chót đang nằm im lìm trên khoang tàu, dường như không chịu nổi bầu không khí quỷ dị, bỗng nhiên ngẩng đầu vươn cổ gáy ầm ĩ...
Nữ tử áo trắng sửng sốt, tia kỳ dị trong mắt biến mất, sau đó trở lại bình tĩnh như trước. Rủ mắt, nàng lại khôi phục dáng vẻ ban đầu, như không có chuyện gì xảy ra.
Người chủ giận dữ, một tay đánh mạnh vào đầu con gà.
"Ô..." Con gà trống rụt đầu lại, ấm ức đem dư âm nuốt xuống.
Có tiếng thở dài thất vọng, mọi người nhìn nhau, lúc đó họ mới thực sự tin rằng trên đời này có đủ loại quái nhân lập dị.
Hai bên bờ núi xanh như tranh vẽ, nắng ấm tươi sáng, cùng với tiếng mái chèo bì bõm, giọng hát thô ráp của Chu lão đại từ bên ngoài truyền vào, quét qua khoang thuyền ngột ngạt. Mọi người nhanh chóng quên đi những thất vọng nhỏ và bắt đầu hàn huyên rôm rả từ Đông gia dài Tây nhà ngắn đến cô nương nhà ai nhiều hồi môn hay tức phụ nhà ai không sinh nhãi con.
Đường đi tịch mịch, người bình thường dù sao cũng phải tìm một chút gì đó để giết thời gian.
Thuyền đến Đào Lâm mọi người vội vàng chen lấn xuống thuyền như thể đang trốn khỏi bệnh dịch.
Chu lão đại tiến vào khoang thuyền, nhìn thấy tên khất cái kia vậy mà ngáy khò khò ngủ say sưa, mà nữ tử áo trắng bị hắn dựa vào dường như không có ý định nhúc nhích, trong lòng không khỏi có chút chần chừ. Nếu nói trong lòng không ớn lạnh là nói dối, nhưng cũng không thể để bọn họ ở trong mãi, hắn còn phải làm ăn.
"Cô nương, ngươi xem..." Vừa mở miệng, hắn đã bị ánh mắt lạnh lùng ghim tới đông cứng, hậm hực ngậm miệng.
Cũng may tên ăn mày kia bị làm phiền dường như sắp tỉnh dậy. Tiếng ngáy ngừng lại, hắn chép miệng hai cái, thân thể khẽ cử động, đầu lập tức trượt xuống vai nữ tử...
Bạch y nữ tử kia cũng không có đưa tay ra đỡ, mà để hắn vấp ngã suýt lộn nhào xuống đất, nàng đứng dậy, lạnh lùng liếc nhìn vết bẩn trên vai mình, không nói gì rồi chui ra khoang thuyền, nhẹ nhàng rời đi.
Trải qua cú ngã này, tên khất cái lập tức tỉnh táo lại ngơ ngác nhìn xung quanh, lúc này hắn mới nhận ra rằng mình là người duy nhất còn lại trên thuyền cùng sắc mặt quỷ dị của chủ thuyền.
Hắn ngáp một cái, vươn vai, kỳ quái nói: "Đã tới nhanh như vậy?"
Nữ tử áo trắng vừa đi, Chu lão đại liền không còn mảy may lo lắng, nghe vậy bắt đầu cười hắc hắc. "Tiểu tử ngươi diễm phúc cũng không tồi! Mộng đẹp trong lòng giai nhân nửa ngày, vậy mà không bị xua đuổi. Ta nói giai nhân xem trọng ngươi rồi." Từ trong góc lấy ra một cây chổi, hắn bắt đầu dọn dẹp phân dê, phân gà vịt trên khoang thuyền, thu dọn một ít vỏ hạt dưa, vỏ cam mà hành khách bỏ lại.
Khất cái trong lòng không hiểu nhưng vẫn tiêu soái vuốt ngược mái tóc rối bù ra sau, kêu ngạo nói: "Đó là đương nhiên, bổn thiếu gia đây chính là nam nhân anh tuấn, phong lưu nhất thành Tân An này, nhìn thấy bổn thiếu có nữ nhân nào không thơ thẩn mặt hồng tim nhảy loạn xạ."
"Thôi đi, có người thèm say mê bộ dạng này à?" Chu lão đại lắc đầu cười to, khóe mắt liếc thấy có người lên thuyền, vội vàng thúc giục: "Mau xuống thuyền, nhanh xuống đi, đừng làm chậm trễ việc làm ăn của ta."
"Ngươi còn không tin, bổn thiếu liền dùng dung mạo này mê hoặc tiểu thư Yến Cẩn Sơ kia, đem nàng cưới vào nhà." Khất cái nghe vậy cũng không tức giận, cười nham nhở mà vẫy vẫy tay, chỉnh lại nửa đáy giày rách, loạng choạng mà đi ra ngoài.
"Nếu như ngươi có thể thú về tiểu thư Yến gia, Chu lão đại ta liền gọi ngươi một tiếng cha!" Chu lão đại không biết tức giận vì tên ăn mày không tự lượng sức mình hay cảm thấy bị xúc phạm vì tiểu thư họ Yến mà hắn luôn ngưỡng mộ, chỉ cảm thấy hơi thở nghẹn lại trong cổ họng, nhịn không được nhảy bật lên, hướng về phía tên ăn mày la hét, dọa hành khách vừa bước vào khoang thuyền nhảy dựng.
"Ngươi gọi bản thiếu là gì?" Tên ăn mày dừng lại bên ngoài khoang thuyền, xoay người cười hì hì nhìn về phía Chu lão đại.
"Cha!" Chu lão đại theo phản xạ lặp lại.
"A! Hài tử ngoan." Chu lão đại vừa kêu đến khí thế, khất cái liền trả lời đến vang dội. Xì một tiếng, hành khách mới vừa đi lên thuyền không nhịn được cười thành tiếng.
"Tên khốn kiếp, có gan thì đừng chạy..." Chu lão đại tức giận ném chổi về phía hắn, đuổi theo chạy ra ngoài. Mà tên ăn mày kia sớm nhanh như chớp chạy xuống thuyền.
"Kẻ ngu mới không chạy trốn!" Xa xa, tiếng cười càn rỡ của hắn truyền vào bờ. "Chu lão đại ngươi nhớ kỹ, nếu ta không khiến ngươi tự nhận là nhi tử, ta liền gọi ngươi một tiếng ông nội."
"Phi, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, cũng không soi mặt vào trong nước tiểu xem!" Trơ mắt nhìn tên ăn mày bỏ chạy mà không làm gì được, Chu lão đại phẫn nộ phỉ nhổ lên mặt đất, trong lòng càng thêm phiền muộn. Sau đó đột nhiên quay đầu lại, hung tợn mà nhìn về phía hành khách ngồi trong khoang thuyền, "Lão tử tâm tình không tốt, ngươi có bản lĩnh không sợ thuyền lật nước thì cứ ngồi chỗ đó."
Đó là một thư sinh nghèo, nghe đến lời đó, khuôn mặt đang tươi cười liền cứng đờ, một lúc sau mới ngẩng đầu chỉ vào Chu lão đại, run rẩy. "Ngươi... Ngươi... Ngươi cái tên lỗ mãng, thật đáng hổ thẹn..." Vừa nói, thư sinh vừa đi ngang qua người đàn ông đang đứng ở trước cửa, bị hắn cau mày trừng mắt, lập tức im bặt nhảy xuống thuyền chạy trối chết.
"Ta như thế thì làm sao?" Chu lão đại không hiểu được mà sờ sờ cái ót, nhìn đến thư sinh hoảng sợ suýt nữa rơi vào trong nước, tâm tình đột nhiên tốt lên.
- -----
Truyện được cập nhật nhanh nhất ở wattpad, mọi người hãy theo dõi để nhận thông báo mới nhanh nhất nha.
Mùi mồ hôi, mùi phân gà, phân vịt, mùi dê trộn lẫn vào nhau khiến không khí trong khoang thuyền càng thêm ngột ngạt.
Tuy nhiên, ở nơi đông đúc đến mức khó có thể đánh rắm này, lại có một người độc hưởng cả một góc rộng rãi cho riêng mình, không ai đến gần trước mặt hắn trong vòng năm bước, ngay cả những con dê chạy quanh cũng không vào phạm vi đó, tựa như đang sợ cái gì.
Có thể khẳng định, người nọ là một nữ nhân. Mái tóc dài buông xõa ngang vai, che gần hết khuôn mặt. Phần lộ ra khiến người ta cảm nhận nhất chính là trắng bạch, nhợt nhạt như người chết. Nàng khoát lên bộ y phục trắng ngần đơn giản, ngồi ở chỗ đó hai tay trắng nõn đặt trên đầu gối, đôi mắt nhìn xa xăm, từ khi lên thuyền liền không hề cử động.
Trên thuyền mặc dù có rất nhiều người, mọi người vẫn không nhịn được mắng thầm trong lòng, ngay cả những người bình thường vô tư cũng không khỏi cảm thấy lạnh buốt sống lưng, vô thức hạ giọng, len lén nhìn về hướng đó xác định mình không bị hoa mắt. Những người có con thì ôm chặt con vào lòng vì sợ hài tử nghịch ngợm chạy qua lại chọc phải thứ gì đó không sạch sẽ.
Theo những gì người ta thường nói, trên người nữ nhân áo trắng có một loại quỷ khí. Đương nhiên, những người kia thà chen chút cũng không muốn tiến lại gần nàng.
Khi người dân đã lên gần hết, chủ thuyền gào to một tiếng, chuẩn bị kéo ván tháo neo xuất phát. Lại nhìn thấy một người đàn ông y phục rách nát, khuôn mặt nhếch nhác vừa chạy tới vừa la hét, đến gần mới nghe rõ là xin ông chủ thuyền tiện thể cho đi nhờ.
Không chờ ông chủ có phản ứng, người tới đã lịch bịch phóng qua bậc thang, nhảy lên thuyền. Mang theo một mùi mồ hôi trộn lẫn với dầu mỡ xộc tới, đương lúc chủ thuyền quay người buồn nôn, người nọ đã vượt qua mặt hắn chạy nhanh vào khoang thuyền, bất chấp ánh mắt chán ghét của người xung quanh, liếc mắt tìm thấy một vị trí trống liền rẽ qua, đĩnh đặc ngồi xuống. Không khí vốn đã không tốt vì hắn càng trở nên tồi tệ.
Mọi người mặt mũi trắng bệch, nhao nhao chửi mắng. Ngược lại, bạch y nữ tử ở gần nhất không có chút phản ứng nào, thậm chí còn không động mí mắt.
"Chu lão đại, sao ngươi lại để ăn mày lên đây, cũng không sợ hắn không có tiền trả ngươi." Một nữ nhân gần cửa khoang che mũi gào lớn. Đoạn đường thủy từ Tân An đến Đào Lâm này đều di chuyển bằng thuyền, những người thường xuyên đi lại cũng đã quen với chủ thuyền.
"Đúng vậy, lão Chu, ngươi không sợ xúi quẩy..." Nữ tử nói xong, đã có người liên thanh phụ họa.
Chu lão đại cười xấu hổ, "Đều là quy củ, đại gia xin đừng trách." Nói xong thì cầm mái chèo xuất phát. Không biết thế hệ nào đã truyền lại quy củ đò không được từ chối chở khất cái, cũng không được thu tiền đò khất cái. Nghe nói là bởi vì nhiều năm đi lại trên mặt nước, khó tránh gặp phải cuồng phong sóng lớn, đây cũng xem là tích đức cứu mạng.
Những người khác cũng biết cái quy củ này, cho nên cũng chỉ là nói một chút, phát tác bực tức trong lòng. Ngược lại là tên khất cái kia dường như không biết mình đã khơi dậy sự bất mãn của mọi người, đột nhiên đứng dậy, cầm lấy chiếc bát vỡ, miệng hô lớn: "Các vị đại thúc đại thẩm, gia nhi nãi nãi, xin thương xót, thưởng mấy đồng tiền đi."
Cứ như vậy trong khoang thuyền cơ hồ dậy sóng. Có người không cho hoặc là quát tháo xua đuổi, hắn liền đứng ở nơi đó bất động, tươi cười nịn nọt, mãi đến khi người kia không chịu nổi ném vài đồng xu vào người, hắn mới cúi đầu khom lưng rời đi, duy chỉ có bạch y nữ tử không bị hắn quấy rầy.
Cứ như vậy đi một vòng trong khoang thuyền hắn mới về lại chỗ cũ. Vừa nhấc chân, đem bàn chân đen sì giẫm lên ván gỗ đang ngồi. Một bên xoa xoa khẽ ngón chân, một bên biếng nhác nhìn chung quanh.
Một mùi hôi thối theo động tác của hắn nháy mắt tràn ra khắp nơi, ngay lập tức thu về hàng loạt cái trừng mắt từ mọi người, tuy nhiên khi nhìn đến nữ tử áo trắng bên cạnh, lại vội vàng thu hồi ánh mắt.
Nước chảy ào ạt, con thuyền chuyển động êm ả. Ánh nắng thiêu đốt chiếu vào từ cửa sổ đang mở khiến người ta mệt mỏi lim dim mắt. Tên khất cái uể oải ngáp một cái, lại gãi gãi chân, cuối cùng duỗi lưng dựa vào cửa sổ ngủ gật.
Nữ tử áo trắng từ đầu đến cuối bất động im lặng, cho đến khi tên khất cái say ngủ trượt chân về phía nàng.
Nàng động, nhưng chỉ là nâng lên mi mắt. Ánh mắt chậm rãi rơi xuống mái tóc rối bẩn xõa trên vai mình, có chút kinh ngạc.
Đám người nín thở ngưng thần, chờ đợi nàng bộc phát, trong mắt đều toát lên dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác. Hai người một quỷ khí âm trầm, một uế thối vô lại, sớm đã khiến bọn họ vừa chán ghét vừa lo sợ, nếu như phát sinh mâu thuẫn, đương nhiên vô cùng hợp ý của mọi người.
Một con gà trống lớn màu đỏ chót đang nằm im lìm trên khoang tàu, dường như không chịu nổi bầu không khí quỷ dị, bỗng nhiên ngẩng đầu vươn cổ gáy ầm ĩ...
Nữ tử áo trắng sửng sốt, tia kỳ dị trong mắt biến mất, sau đó trở lại bình tĩnh như trước. Rủ mắt, nàng lại khôi phục dáng vẻ ban đầu, như không có chuyện gì xảy ra.
Người chủ giận dữ, một tay đánh mạnh vào đầu con gà.
"Ô..." Con gà trống rụt đầu lại, ấm ức đem dư âm nuốt xuống.
Có tiếng thở dài thất vọng, mọi người nhìn nhau, lúc đó họ mới thực sự tin rằng trên đời này có đủ loại quái nhân lập dị.
Hai bên bờ núi xanh như tranh vẽ, nắng ấm tươi sáng, cùng với tiếng mái chèo bì bõm, giọng hát thô ráp của Chu lão đại từ bên ngoài truyền vào, quét qua khoang thuyền ngột ngạt. Mọi người nhanh chóng quên đi những thất vọng nhỏ và bắt đầu hàn huyên rôm rả từ Đông gia dài Tây nhà ngắn đến cô nương nhà ai nhiều hồi môn hay tức phụ nhà ai không sinh nhãi con.
Đường đi tịch mịch, người bình thường dù sao cũng phải tìm một chút gì đó để giết thời gian.
Thuyền đến Đào Lâm mọi người vội vàng chen lấn xuống thuyền như thể đang trốn khỏi bệnh dịch.
Chu lão đại tiến vào khoang thuyền, nhìn thấy tên khất cái kia vậy mà ngáy khò khò ngủ say sưa, mà nữ tử áo trắng bị hắn dựa vào dường như không có ý định nhúc nhích, trong lòng không khỏi có chút chần chừ. Nếu nói trong lòng không ớn lạnh là nói dối, nhưng cũng không thể để bọn họ ở trong mãi, hắn còn phải làm ăn.
"Cô nương, ngươi xem..." Vừa mở miệng, hắn đã bị ánh mắt lạnh lùng ghim tới đông cứng, hậm hực ngậm miệng.
Cũng may tên ăn mày kia bị làm phiền dường như sắp tỉnh dậy. Tiếng ngáy ngừng lại, hắn chép miệng hai cái, thân thể khẽ cử động, đầu lập tức trượt xuống vai nữ tử...
Bạch y nữ tử kia cũng không có đưa tay ra đỡ, mà để hắn vấp ngã suýt lộn nhào xuống đất, nàng đứng dậy, lạnh lùng liếc nhìn vết bẩn trên vai mình, không nói gì rồi chui ra khoang thuyền, nhẹ nhàng rời đi.
Trải qua cú ngã này, tên khất cái lập tức tỉnh táo lại ngơ ngác nhìn xung quanh, lúc này hắn mới nhận ra rằng mình là người duy nhất còn lại trên thuyền cùng sắc mặt quỷ dị của chủ thuyền.
Hắn ngáp một cái, vươn vai, kỳ quái nói: "Đã tới nhanh như vậy?"
Nữ tử áo trắng vừa đi, Chu lão đại liền không còn mảy may lo lắng, nghe vậy bắt đầu cười hắc hắc. "Tiểu tử ngươi diễm phúc cũng không tồi! Mộng đẹp trong lòng giai nhân nửa ngày, vậy mà không bị xua đuổi. Ta nói giai nhân xem trọng ngươi rồi." Từ trong góc lấy ra một cây chổi, hắn bắt đầu dọn dẹp phân dê, phân gà vịt trên khoang thuyền, thu dọn một ít vỏ hạt dưa, vỏ cam mà hành khách bỏ lại.
Khất cái trong lòng không hiểu nhưng vẫn tiêu soái vuốt ngược mái tóc rối bù ra sau, kêu ngạo nói: "Đó là đương nhiên, bổn thiếu gia đây chính là nam nhân anh tuấn, phong lưu nhất thành Tân An này, nhìn thấy bổn thiếu có nữ nhân nào không thơ thẩn mặt hồng tim nhảy loạn xạ."
"Thôi đi, có người thèm say mê bộ dạng này à?" Chu lão đại lắc đầu cười to, khóe mắt liếc thấy có người lên thuyền, vội vàng thúc giục: "Mau xuống thuyền, nhanh xuống đi, đừng làm chậm trễ việc làm ăn của ta."
"Ngươi còn không tin, bổn thiếu liền dùng dung mạo này mê hoặc tiểu thư Yến Cẩn Sơ kia, đem nàng cưới vào nhà." Khất cái nghe vậy cũng không tức giận, cười nham nhở mà vẫy vẫy tay, chỉnh lại nửa đáy giày rách, loạng choạng mà đi ra ngoài.
"Nếu như ngươi có thể thú về tiểu thư Yến gia, Chu lão đại ta liền gọi ngươi một tiếng cha!" Chu lão đại không biết tức giận vì tên ăn mày không tự lượng sức mình hay cảm thấy bị xúc phạm vì tiểu thư họ Yến mà hắn luôn ngưỡng mộ, chỉ cảm thấy hơi thở nghẹn lại trong cổ họng, nhịn không được nhảy bật lên, hướng về phía tên ăn mày la hét, dọa hành khách vừa bước vào khoang thuyền nhảy dựng.
"Ngươi gọi bản thiếu là gì?" Tên ăn mày dừng lại bên ngoài khoang thuyền, xoay người cười hì hì nhìn về phía Chu lão đại.
"Cha!" Chu lão đại theo phản xạ lặp lại.
"A! Hài tử ngoan." Chu lão đại vừa kêu đến khí thế, khất cái liền trả lời đến vang dội. Xì một tiếng, hành khách mới vừa đi lên thuyền không nhịn được cười thành tiếng.
"Tên khốn kiếp, có gan thì đừng chạy..." Chu lão đại tức giận ném chổi về phía hắn, đuổi theo chạy ra ngoài. Mà tên ăn mày kia sớm nhanh như chớp chạy xuống thuyền.
"Kẻ ngu mới không chạy trốn!" Xa xa, tiếng cười càn rỡ của hắn truyền vào bờ. "Chu lão đại ngươi nhớ kỹ, nếu ta không khiến ngươi tự nhận là nhi tử, ta liền gọi ngươi một tiếng ông nội."
"Phi, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, cũng không soi mặt vào trong nước tiểu xem!" Trơ mắt nhìn tên ăn mày bỏ chạy mà không làm gì được, Chu lão đại phẫn nộ phỉ nhổ lên mặt đất, trong lòng càng thêm phiền muộn. Sau đó đột nhiên quay đầu lại, hung tợn mà nhìn về phía hành khách ngồi trong khoang thuyền, "Lão tử tâm tình không tốt, ngươi có bản lĩnh không sợ thuyền lật nước thì cứ ngồi chỗ đó."
Đó là một thư sinh nghèo, nghe đến lời đó, khuôn mặt đang tươi cười liền cứng đờ, một lúc sau mới ngẩng đầu chỉ vào Chu lão đại, run rẩy. "Ngươi... Ngươi... Ngươi cái tên lỗ mãng, thật đáng hổ thẹn..." Vừa nói, thư sinh vừa đi ngang qua người đàn ông đang đứng ở trước cửa, bị hắn cau mày trừng mắt, lập tức im bặt nhảy xuống thuyền chạy trối chết.
"Ta như thế thì làm sao?" Chu lão đại không hiểu được mà sờ sờ cái ót, nhìn đến thư sinh hoảng sợ suýt nữa rơi vào trong nước, tâm tình đột nhiên tốt lên.
- -----
Truyện được cập nhật nhanh nhất ở wattpad, mọi người hãy theo dõi để nhận thông báo mới nhanh nhất nha.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương