Định Thân Quyết không lâu sau thì được tháo bỏ, bởi vì Sở Nhạn Xuyên đau quá – Ngũ điện hạ này tuy là về mặt công năng có lẽ không được, nhưng khách quan đánh giá về kích thước thì quả thực không thể coi thường. Thế là y thu quyết lại, dù sao thì cũng đã vào được một phần rồi, Cảnh Phi Dung không thể rút ra rồi bỏ đi được, đôi bên có thể thương lượng một chút, điều chỉnh tư thế rồi tiếp tục.
Ai cũng cần thể diện, không đến nỗi đánh nhau ở trên giường, mà đằng nào thì Cảnh Phi Dung cũng không đánh lại y.
Nhưng không ngờ, vừa thu quyết, Cảnh Phi Dung đã đỏ mắt đè ngược Sở Nhạn Xuyên xuống giường, nặng nề thở hổn hển, hung tợn, mà chẳng hé răng câu nào – tuy trông hung dữ là vậy, nhưng nước mắt của Ngũ điện hạ đã lăn xuống tới cằm rồi.
Sở Nhạn Xuyên hãy còn đang nghi ngờ có phải quyết còn chưa thu hết khiến cho Ngũ điện hạ vẫn chưa thể mở miệng nói chuyện mà chỉ biết khóc thút thít hay không. Ngay giây sau đã nghe thấy Cảnh Phi Dung nức nở nghẹn ngào, hắn thấp giọng hỏi: "Đế Quân ngưỡng mộ ta là như thế này sao?"
"Shhh..." Sở Nhạn Xuyên cau chặt mày hít vào một hơi, giơ tay lên che khuất đôi mắt của mình, gật đầu, "Phải."
Dẫu sao cũng chỉ mà một đứa trẻ to xác, lại còn là một đứa trẻ to xác đang khóc, chỉ đành thuận theo lời hắn mà đáp lại.
"Đế Quân còn cảm thấy ta không được?" Cảnh Phi Dung đẩy vào bên trong thêm một chút, lại hỏi.
Lên giường lại còn cứ ngươi hỏi ta đáp, nhưng Sở Nhạn Xuyên rất kiên nhẫn, lại gật đầu: "Đúng vậy."
Chuyến này Sở Nhạn Xuyên gặt hái được hai bài học: "họa từ miệng mà ra" và "không thể chọc giận nhãi con to xác".
Y sống mấy vạn năm, trước giờ chẳng bao giờ cần để ý sắc mặt người khác, chưa từng dưới cơ ai, chúng thần ở Thiên giới tôn kính y, kẻ dám làm việc lỗ mãng trên người y, Cảnh Phi Dung là người đầu tiên.
Khi kết thúc đã sắp hoàng hôn rồi, tận đến khi nghe thấy một tiếng nghẹn ngào ẩn nhẫn của Sở Nhạn Xuyên, lúc ấy Cảnh Phi Dung mới hoàn hồn. Hắn ngơ ra hai giây, sau đó nhanh chóng vơ lấy áo choàng ở bên gối che trước người, vội vàng thu mình vào góc giường, đôi mắt hoa đào mở lớn, đuôi mắt còn ngậm hai giọt lệ, lê hoa đới vũ, cứ như người bị đè là hắn vậy.
Hắn đâu có nghĩ nhiều như thế, Sở Nhạn Xuyên bảo hắn không được, vậy thì hắn làm cho y xem là có được hay không. Còn tại vì sao lại phải làm thành như vậy, Cảnh Phi Dung sướng quá quên mất rồi, kí ức đã trôi theo hai hàng nước mắt, còn một phần thì bị bắn ra, hắn chẳng biết gì cả.
Sở Nhạn Xuyên nằm sấp trên giường, mái tóc đen dài tán loạn trên lưng, eo mông ngập vết bầm, bắp đùi bị va chạm đỏ ửng một mảng, vết tích loang lổ trên làn da trắng tuyết hiển lộ rõ ràng, chói mắt vô cùng.
"Sao lại như thế chứ?" Hồi lâu sau Cảnh Phi Dung mới nghẹn ngào, cực kì đáng thương mà phát ra nghi vấn.
Sở Nhạn Xuyên thở ra một hơi thật dài, sức để mở mắt cũng chẳng còn, y cũng muốn hỏi một câu: sao lại như thế.
"Đế Quân?" Cảnh Phi Dung thấy Sở Nhạn Xuyên không có phản ứng, hoảng loạn bò qua, nhìn ngắm thân mình Sở Nhạn Xuyên nửa buổi mà vẫn không biết nên xuống tay từ đâu. Cuối cùng hắn vỗ vỗ sườn eo của Sở Nhạn Xuyên, khóc hứt hứt run giọng gọi, "Đế Quân, ngươi nói một câu đi..."
Cha hắn mà biết một đời Tiên tôn khai cổ lại vẫn thân trên giường đứa con trai út nhà mình, hắn nhất định sẽ bị lôi đi lóc xương rút gân diệt linh hủy phách mất.
Sở Nhạn Xuyên "ừ" một tiếng rất nhẹ.
Giọng nói hơi khàn, âm cuối phát ra được một nửa thì ngừng, nghe rất mỏng manh dễ vỡ, mặt Cảnh Phi Dung nóng lên, trong lòng ngứa ngáy, phía dưới cũng cứng lên theo.
Hắn vội vàng lau nước mắt, tìm cách cứu vãn: "Ta...ta giúp ngươi xử lí một chút."
"Không cần đâu." Sở Nhạn Xuyên giọng khàn khàn, y nhấc người dậy, chỉ khoác tạm ngoại bào rồi xuống giường. Kết quả là eo lưng đau nhức, hai chân nhũn ra, thân mình lảo đảo vì trọng tâm bất ổn.
Cảnh Phi Dung nhanh tay đỡ được y, ánh mắt bất giác hướng xuống dưới, vừa vặn trông thấy một vệt nước khả nghi chảy xuống dọc theo bắp đùi bóng loáng đầy vết đỏ của Sở Nhạn Xuyên.
Sở Nhạn Xuyên đứng thẳng dậy, chậm rãi mặc lại xiêm y, chẳng liếc Cảnh Phi Dung lấy một cái, một lần nữa khôi phục lại dáng vẻ tôn thần cao cao tại thượng, thấp giọng nói: "Ngũ điện hạ nghỉ ngơi cho khỏe, ta đi về trước."
"Đế Quân...phải đi sao?" Vẻ mặt Cảnh Phi Dung mờ mịt, đã chẳng phân rõ được là ai ngủ ta mà ta ngủ ai.
"Phải, không cần phiền Ngũ điện hạ nhọc lòng." Sở Nhạn Xuyên chỉnh cổ áo rồi lập tức ẩn thân rời đi, biến mất nhanh như tuyết tan, chẳng để lại gì khác ngoại trừ mấy vệt nước ám muội và chăn gối nhăn nhúm trên giường.
Thế này gọi là gì nhỉ? Xong chuyện phủi áo bỏ đi, tên tuổi thân phận cũng giấu kín?
Trong căn phòng trống vắng, chỉ còn sót lại chút tàn hương nhàn nhạt, Cảnh Phi Dung ôm đầu gối, co mình rúc vào góc giường, hai mắt đỏ hồng, mờ mịt, hối hận, tủi thân.
Sở Nhạn Xuyên đang ngâm mình trong suối nước ở rừng trúc, giọt nước trượt xuống từ bả vai đầy dấu tích, y nhắm mắt lại, cảm nhận được luồng nhiệt kia đang qua lại trong nguyên thần, cuối cùng trên mặt cũng có khí sắc trở lại.
Nếu như Cảnh Phi Dung biết sau khi mình cùng hắn làm xong có thể nhân tiện lấy một ít long linh tẩm bổ, có khi hắn phải khóc lóc om sòm ba ngày ba đêm ở Tru Thần Đài không chừng.
Sở Nhạn Xuyên nghĩ đến cảnh tượng ấy, nhắm mắt mỉm cười.
Ngũ Điện Hạ Vẫn Đang Bị Lừa - Mạch Hương Kê Ni
Chương 3
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương