Ngự Lôi
Quyển 2 - Chương 20: Rung động trên sàn đấu (5)
Edit: Vân KhinhBeta: SakuraAn Dĩ Mẫn mỉm cười, nhìn Mặc Hi đứng trên đài, cô cho ông kinh hỉ thật sự quá nhiều, không biết tại sao ông có cảm giác, cô bé trước mắt ông, thành tựu trong tương lai sẽ rất to lớn, sẽ làm cho cả đại lục này biết đến cô.Hai bàn tay vòng trước ngực, Thần lười nhác cùng bất cần, nhưng trong đó lại rất thật tình.Mặc Hi không nghĩ đến Khoát Hải sẽ biết đạo lý như vậy, nhưng bất kể như thế nào, chỉ cần hắn hiểu là được, cười nói: “Được!! Cháu đến!!”Nói xong, Mặc Hi liền trực tiếp triển khai thế công hướng về phía Khoát Hải mà vọt tới, mà lần này Khoát Hải đã có sự chuẩn bị, khi Mặc Hi ra quyền trong nháy mắt tay trái cũng đã chặn lại công kích của cô, đồng thời nắm đấm tay phải không chút chần chừ nào đánh tới Mặc Hi.“Bốp !” âm thanh vang dội, một quyền này sức mạnh cũng rất cường đại, mặc dù bị Mặc Hi chặn lại, nhưng trên tay truyền đến đau đớn cũng làm Mặc Hi nhíu mày, có chút tê dại!! Nhất thời cả tri giác đều không có, quả thật giống như lời hắn nói, nghiêm túc.Quả nhiên, bây giờ cô kém hơn hắn rất nhiều!! Trong mắt Mặc Hi xuất hiện tia kiên trì, năng lượng trong linh hồn trong nháy mắt liền lưu động đến nơi cánh tay đang đau đớn, da thịt lại lần nữa khôi phục, cũng vì vậy cô cũng không vì bị công kích của Khoát Hải mà dừng lại tần suất tấn công, thân thể không chần chừ phóng tới Khoát Hải.“Trời ạ! Đứa bé này rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?? Bị quyền đầu của Khoát Hải đánh trúng nhưng lại không có chuyện gì?? Làm sao có thể!!?”“Thân thể cô bé làm từ cái gì thế!! Cho dù cô có từ trong bụng mẹ mà tu luyện cũng không thể làm được như vậy!!” (tựa hồ nói đúng, chính xác là từ trong bụng mẹ tu luyện)“Ông trời của ta !! Đứa bé này cứ như vậy, tôi sống đến vài chục năm phải sống sao a??! Đả kích!! Đả kích a!!”“Biến thái!! Đứa nhỏ này thật sự là biến thái!! Đây là lần thứ mấy rồi!!!? Lại một chút chuyện cũng không có?? Cô bé này ăn cái gì lớn lên thế?”“Bốp . . . . . .”“Bốp bốp bốp. . . . . .”Tiếng va chạm thân thể liên tục không ngừng vang lên, mọi người trên đài bắt đầu có chút chết lặng, lúc này ánh mắt bọn họ nhìn Mặc Hi đã hoàn toàn thay đổi, mà là chấn kinh đến ngốc a!!“Thật quá tuyệt vời, quá tuyệt vời!” Thần đột nhiên lên tiếng, có thể làm cho một thiên tài như hắn nói đến hai lần tuyệt vời như vậy, có thể thấy Mặc Hi đã khiến cho mọi người rung động đến cỡ nào, ưu tú đến thế nào, sau đó quay đầu nói với An Dĩ Mẫn: “Chú nhận được một con gái rất giỏi , ha ha ha….”“Ha ha!” An Dĩ Mẫn căn bản tựa hồ không nghe thấy trong giọng điệu của Thần có chút trêu chọc, bình tĩnh cười, sau đó lại tiếp tục xem trận tỷ thí trên sàn, trong mắt là thật lòng tán thưởng cùng vui mừng, ai sẽ nghĩ tới, cô có thể làm được như vậy, hoàn toàn nằm ngoài khả năng tưởng tượng của ông, đúng là……..rất tuyệt.“Vù vù. . . . . . Hô. . . . . .” Mặc Hi thở hổn hểnh, như trước vẫn đứng thẳng, thân thể nhỏ nhắn nhẹ nhàng run rẩy, đó là biểu hiện mệt mỏi, khuôn mặt tinh sảo có chút trắng lại có chút hồng, trên trán cũng xuất hiện mồ hôi.Còn chưa được. . . . . . Còn chưa được!! Cô còn chưa đạt đến cực hạn, vẫn còn có thể tiếp tục!! Như vậy vẫn chưa được!!!Mặc Hi cắn răng, nhìn Khoát Hải đối diện cũng không truy kích cô, hắn cũng có chút thở hổn hển, nhưng cũng không có thương tổn gì lớn, hơn nữa, hắn còn tốt hơn cô nhiều.Không thể đánh bại đối phương, ít nhất. . . . . . Ít nhất cũng phải để hắn bị thương!! Ngay cả kình khí đối hương cũng không sử dụng, chỉ đơn thuần dùng lực lượng, cô cũng không cách nào tổn thương đối phương được dù chỉ một chút…, nếu cứ như vậy….còn nói gì đến có thể mạnh hơn, sực mạnh của cô ở thể giới này thực sự quá nhỏ bé, còn nói gì đến việc bảo vệ người cô muốn bảo hộ!!!?Mặc Hi trong lòng gào thét.Mà Mặc Hi căn bản là không biết, trước mắt nàng chính là một Võ giả cấp cao, đây là khái niệm gì?? Võ giả cấp cao, ở toàn bộ đại lục cũng là lực lượng trung cấp, cho dù không dùng kình khí, cường độ kia cũng đã rất dọa người, hơn nữa, một Võ giả cấp cao hơn ba mươi tuổi có kinh nghiệm chiến đấu phong phú đến thế nào?? Cô ở trên tay hắn có thể chống đỡ lâu như vậy, đã không thể dùng thiên tài để hình dung nữa rồi, đó là truyền kì, biến thái, hơn nữa…..Cô bây giờ chỉ mới chín tuổi……Đây là khái niệm gì chứ???“Đủ rồi! Cháu đã không chịu được nữa!” Khoát Hải nhìn Mặc Hi nói, giọng điệu có thể nói hoàn toàn là tán thưởng và vui mừng, giọng nói khẽ run rẩy hưng phấn, quá tuyệt vời!! Thật sự quá tuyệt vời!! Hắn mở miệng: “Cháu rất tuyệt!! Quá….”Còn không có nói xong, đã bị Mặc Hi gạt qua.“Không được!! Còn chưa được!!! Không đủ, như vậy căn bản không đủ!!” Trong mắt Mặc Hi tràn đây kiên trì cùng bướng bỉnh, sống lưng thẳng tắp, tiếng nói của đứa trẻ mềm mại ngọt ngào, nhưng trầm thấp, mang theo không cam lòng cùng cố chấp.Không ít người nghe Mặc Hi nói, sắc mặt cũng trở nên trầm tĩnh, đứa trẻ này……vẻ mặt đó là chuyện gì xảy ra, đối với bản thân lại không hài lòng, loại cầu tiến cùng quyết tâm này, ánh mắt kiên trì này, kéo theo bọn họ, để trong lòng bọn họ cũng không khỏi trầm trọng, đứa bé này khiến cho họ cảm thấy tôn trọng!! Đối với một đứa bé chỉ mới chín tuổi, lại khiến bọn họ cảm thấy tôn trọng như người ngang hàng với mình.“Mặc Mặc. . . . . .” An Dĩ Mẫn vừa ra khỏi miệng, nhìn Mặc Hi trong sân, sắc mặt cũng là vui mừng cùng thương tiếc, vì bảo vệ cha mẹ cô sao??“Cháu. . . . . .” Khoát Hải nghe Mặc Hi nói vậy liền sững sờ, ngây ngốc mở miệng, còn chưa nói hết, nghênh đón hắn lại là một trận công kích mãnh liệt của Mặc Hi.Không đủ! ! Không đủ. . . . . . Như vậy còn không đủ!!Mặc Hi công kích, nhưng phần lớn đều bị Khoát Hải cản lại, có đánh trên người đối phương, cũng không có tổn thương quá lớn, cô chiếm lợi thế là tốc độ, nhưng khí lực và sức mạnh lại không bằng đối phương, nhũng khuyết điểm này có thể dùng năng lượng linh hồn bổ sung, lại có thêm kinh nghiệm!! Không sai,…là kinh nghiệm, kinh nghiệm đối phương so với cô tốt hơn rất nhiều.Liên tục lưu động không ngừng dùng năng lượng làm cho thần kinh và da thịt chết lặng, chính là như vậy, cũng khiến cô mệt mỏi, công kích không xong.“Hả?” Đột nhiên, da thịt co rút một trận, Mặc Hi đang công kích đột nhiên dừng lại, kêu lên một tiếng.Mà Khoát Hải căn bản không nghĩ đến Mặc Hi lại đột nhiên dừng lại, quyền đầu vung ra không dừng lại được, trong ánh mắt kinh hoàng, đụng vào thân hình nhỏ bé của Mặc Hi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương