Ngu Mỹ Nhân Ven Đường, Cũng Gọi Là Hoa Anh Túc
Chương 1: Bất ngờ gặp mặt
"Cảm ơn, giọng nói của anh thật dễ nghe."
~~~~~
Vành đai ba vùng ngoại ô Đông Bắc, núi non trùng điệp xanh biếc bao trùm cả một vùng. Cách chân núi không xa có một căn nhà thạch trúc nhỏ, nằm trên vùng đất bằng phẳng, cây cối xanh biếc bao quanh, phía sau gian căn nhà còn có dòng suối nhỏ róc rách chảy qua.
Đến bên cạnh cửa sổ, có thể ngửi thấy mùi thuốc màu phảng phất hương vị từ bên trong truyền ra theo từng cơn. Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào gian phòng, một vài bức tranh chưa khô thật để mở, không gian yên tĩnh chỉ có tiếng bút ma sát với giấy "xoát xoát". Cô gái yên tĩnh trước hoàn thành bức tranh, sau thuần thục mà cầm bút hạ xuống góc bên phải một dòng chữ, Yan.
Sáng ngày cá tháng Tư, căn nhà nào đó vùng ngoại thành.
Thời điểm Hứa Tịch Nghiên còn đang đánh cờ với Chu Công, lại bị tiếng chuông di động dồn dập kéo cô ra khỏi giấc ngủ, miễn cưỡng mà đứng lên.
"Alo!" Cô phẫn nộ nghe máy.
"Hứa Tịch Nghiên, chị còn chưa dậy? Tôi còn có 7 phút nữa đã đến nhà chị, nhanh nhanh mở cửa nhiệt liệt chào đón tôi, chị không biết đồ vật của tôi có bao nhiêu đâu, đại khái phải hai xe lớn lận."
Nghe điện thoại một lúc Hứa Tịch Nghiên mới ý thức được, người phá giấc ngủ ngon của mình, không phải ai khác mà chính là em trai cô đang trên đường tới đây, Hứa Úc.
"Hôm qua chị từ phòng vẽ tranh về đã là rạng sáng, cậu lại nói chị giờ còn chưa dậy! Cậu tốt nhất đừng gõ cửa, nếu không đừng trách chị đây tiễn cậu đi nói chuyện cùng Van Gogh."
Khi cô ngắt điện thoại, âm thanh mắng người của người đàn ông hỗn loạn với tiếng ô tô mơ hồ truyền qua.
Nửa tiếng sau. Tài xế lấy hai cái vali sau xe đem vào nhà, nhìn Hứa Úc nói, "Thiếu gia, hành lý đều ở chỗ này, nếu không còn việc gì thì tôi trở lại nội thành." Thấy Hứa Úc gật gật đầu, mới mở cửa lái xe rời khỏi.
Hứa Tịch Nghiên khoanh hai tay, chân phải đá đá vali, "Đây là hai xe lớn hành lí cậu nói? Cậu chậm rãi tự thu xếp lại đi."
"Hứa Tịch Nghiên, tôi hiện tại chính là phó tổng giám đốc điều hành của tập đoàn, chị có thể hay không đối tốt với tôi một chút?"
"Thì thế nào?" Hứa Tịch Nghiên liếc nhẹ cậu một cái, khinh thường mà nói, "Không phải cả ngày cậu cũng chỉ giao lưu cùng đám nữ nhân kia sao."
Hứa Úc "Thiết" một tiếng, tay phải lấy điện thoại ra từ túi quần, nhìn Hứa Tịch Nghiên đắc ý khoe ra, "Hôm nay có một bữa tiệc thương nghiệp quan trọng yêu cầu tôi tham dự đây."
Hứa Tịch Nghiên tính phản bác lại, Hứa Úc đã giơ di động ra, là ba cô gọi đến.
Cậu nghe máy.
"Alo, ba...... Con đã đến rồi...... Tiệc tối? Chị hẳn sẽ không đi đâu?...... Việc này con không thể làm chủ, ba tự cùng chị ấy nói." Hứa Úc đưa điện thoại cho Hứa Tịch Nghiên, một vẻ mặt chính chị đã thấy.
"Ba, là con."
"Tiểu Nghiên à, đêm nay con có thể đi không, cùng tiểu Úc đến đây đi."
"Ba, người biết, con không đi đến những nơi công cộng."
"Bữa tiệc lần này thật sự quan trọng, ba nghĩ cả nhà ta đã rất lâu không gặp mặt, vừa lúc có cơ hội. Hơn nữa người tham dự cũng không nhiều, có tiểu Úc đi cùng cũng an toàn không ít. Ba ba đã rất lâu không gặp con, mẹ con cũng cả ngày nhắc đến con......"
"Ba, đây là cuối cùng cũng ra tối hậu thư thân tình à."
Tuy nói như vậy, nhưng mỗi lần đều thế, đến cuối cùng đều lấy thất bại của Hứa Tịch Nghiên mà kết thúc.
"Tốt, nếu đã quyết định rồi, buổi chiều ba kêu thư kí mang lễ phục qua cho hai đứa chọn và tạo hình."
"Không cần đâu, ba gửi địa chỉ cho Hứa Úc, đến lúc đó chúng con tự đi qua đó. Cứ vậy đi, con cúp đây."
Buông di động, Hứa Tịch Nghiên liếc Hứa Úc đang kinh ngạc nhìn cô, "Nhìn chị như vậy làm gì, chị đây là thịnh tình khó tước."
Tiệc tối 7 giờ bắt đầu, Hứa Úc mang Hứa Tịch Nghiên đến trung tâm thương mại cậu thường mua sắm.
Trung tâm thương mại đông nghịt người, người mua sắm quả thật cùng bác gái bán rau ngoài chợ giống nhau liều mạng tranh giành. Hứa Tịch Nghiên đứng trong đám người nhìn dòng người qua lại, thấy một bóng người, hô hấp trở nên căng thẳng, trong đầu lại xuất hiện cảnh tượng ở công viên trò chơi kia.
Hứa Úc bên cạnh cảm giác được cô có chút không thích hợp, vội vàng hỏi cô: "Chị làm sao vậy? Sắc mặt khó coi như thế?"
Hứa Tịch Nghiên hít một hơi thật sâu, cảm xúc dịu đi, hướng cậu khoát tay áo, "Nhớ tới mấy chuyện trước đây, có chút khó chịu mà thôi, đã khá hơn nhiều rồi. Chúng ta đi thôi."
Trước khi đi, Hứa Úc mời một nhà tạo mẫu, Lị Na, giúp cô trang điểm. Tất cả đều rất hoàn mỹ, chính là có một chút, Lị Na cùng Hạ Mai Mai thật sự rất giống nhau, xém chút nữa cô liền nhận sai người.
Cô biết mình không thích hợp với nơi công cộng. (@chanhnho1118 - Wattpad)
Vì bảo mật, yến tiệc tổ chức ở biệt thự tư nhân nhà họ Lí. Hứa Tịch Nghiên cùng Hứa Úc xuống xe mới nhận ra, cái gọi là bữa tiệc thương nghiệp, kỳ thật lại là hôn lễ của một vị phú nhị đại nào đó cùng với một nữ minh tinh nổi tiếng. May mà phóng viên đều bị chặn ở ngoài cửa, bằng không Hứa Tịch Nghiên thật sự sợ mình sẽ quay đầu bỏ đi.
Vừa đi vào, Hứa Úc đã bị một chàng thiếu gia cường ngạnh kéo đi tán gẫu, Hứa Tịch Nghiên chọn một góc không ai chú ý ngồi xuống. Tham gia hôn lễ đa số đều là thương nhân, một đám người tây trang giày da, Hứa Tịch Nghiên thiếu chút nữa không chịu được mà ngất xỉu. Bên nhà gái người tham gia không nhiều lắm, đây là do cô đoán ra từ một vài vị ăn mặc thật fashion.
"Ong ong ong." Hứa Tịch Nghiên lấy di động rung trong túi ra.
"Hứa Tịch Nghiên! Cậu đoán mình vừa rồi gặp ai! Cậu chắc chắn không tưởng tượng ra được đâu......" tiếng hét chói tai của Hạ Mai Mai theo microphone truyền đến, Hứa Tịch Nghiên chỉ cảm thấy tai mình như sắp nứt ra.
Hứa Tịch Nghiên bất đắc dĩ hỏi, "Cậu làm sao vậy?"
"Dám chắc cậu không tin nổi, hôm nay mình gặp được Tân Không!"
"Bầu trời sao? Liên quan gì đến mình?" Bức tranh Van Gogh kia?
"Không không không, việc này tuyệt đối có liên quan đến cậu, nếu không nhờ cậu, mình sao có thể gặp được nam nhân hoàn mỹ như vậy. Đến, chúng ta bình tĩnh lại để nói thật tốt chuyện này." Hứa Tịch Nghiên thấy không bình tĩnh chỉ có cô ấy, "Là như vậy, sáng nay mình rời giường nhìn đến thời tiết sao lại thật đẹp, liền bấm tay tính toán, kết quả nói hôm nay nói mình mệnh hoa đào, gặp được một việc vô cùng tuyệt vời."
"Nói trọng điểm!"
"Cậu đừng vội, kế tiếp chính là trọng điểm. Sáng nay mình vừa đến phòng tranh, đã có hai người tiến vào muốn mua tranh, cậu đoán là ai?" Cô ấy dừng lại cười xấu xa một tiếng, "Chính là Tân Không cùng người đại diện của anh ấy! Bọn họ chỉ đích danh muốn mua tranh vẽ của Yan! Cậu lợi hại quá! Cư nhiên được nam minh tinh nổi tiếng coi trọng!"
Minh tinh nổi tiếng? Hứa Tịch Nghiên nghĩ nghĩ, từ khi nào mình cùng minh tinh nổi tiếng có quan hệ?
"Hạ Mai Mai, bức tranh kia mình không bán." Giọng nói chắc như đinh đóng cột.
"Vì cái gì chứ! Hứa Tịch Nghiên, đây chính là một cơ hội tốt để thanh danh của cậu nổi lên! Nam minh tinh tiêu tiền chỉ để có được tác phẩm xuất sắc của họa sĩ bí ẩn, rõ ràng cậu vừa có tiền tài vừa có danh vọng đó!!!"
"Mình là loại người ham danh hám lợi sao, còn có,..." Hứa Tịch Nghiên cô ý dừng lại, "Cậu biết vì sao Hứa Úc lại ghét những thứ cậu thích không? Bởi vì tính tình cậu ấy tùy theo mình."
Trước khi Hạ Mai Mai nổi bão, Hứa Tịch Nghiên vội vàng cúp điện thoại.
Điện thoại đều đã nghe xong, Hứa Úc còn chưa trở về. Nhưng trước khi tới, ba cô đã dặn đi đến phòng cô dâu tìm họ.
Hứa Tịch Nghiên đã lâu không hòa nhập với nơi công cộng đông đúc, mới đi vài bước cả người đã vô cùng khẩn trương, lòng bàn tay đổ mồ hôi, căn bản không biết rõ phòng chuẩn bị cho cô dâu ở hướng nào. Cô nhắm chặt hai mắt, cứng đờ đứng sau cái chuông đồng hồ, tiện tay túm lấy một người đi qua, trấn định bản thân mà mở miệng, "Xin hỏi, phòng chuẩn bị cho cô dâu đi như thế nào?"
Người đàn ông bị cô ngăn lại dáng người rất cao, khoác áo bành tô màu đỏ đẹp mắt, thân hình không tồi, rất ít đàn ông có thể đem áo lông phối với áo bành tô đỏ nhìn vừa mắt như vậy. Tuy rằng Hứa Tịch Nghiên lớn lên khá đẹp, nhưng đứng cùng một chỗ với anh ta, khí chất hay gì đó đều không đáng nhắc tới. Hứa Tịch Nghiên không rõ mặt anh ta ra sao, nhưng nghĩ đến ăn mặc như vậy đứng ở đây hẳn là nam minh tinh đi, nghĩ vậy cô lập tức muốn nói với Hạ Mai Mai, nhìn thấy minh tinh cũng rất dễ dàng.
Anh ta nhìn chằm chằm Hứa Tịch Nghiên một lát, giơ ngón trỏ tay phải chỉ vào cầu thang đằng sau, chậm rãi mở miệng, "Cầu thang này, đi lên rồi đi thẳng đến cuối."
Từng chữ từng từ, rất rõ ràng, âm thanh trầm thấp nhu hòa, rất êm tai. Làm cho Hứa Tịch Nghiên nghĩ tới 《Đống cỏ khô vào buổi sáng mùa đông》 của Mạc Nại, đống cỏ khô tái nhợt trơ trọi nằm giữa một vùng. Vài tia nắng bình minh nhẹ nhàng ấm áp hắt lên đống cỏ khô, cái loại cảm giác làm người thoải mái lại kinh sợ tương tự.
Trong lòng cô run lên một chút, khóe miệng hơi nâng nên, cố gắng giữ cho mình vẻ mặt tốt nhất. Hứa Tịch Nghiên kỳ thật không rõ mức độ lễ phép thế nào thì tốt, nhưng cô vẫn luôn thích nụ cười của nàng Mona Lisa, miệng cô nâng lên một góc độ mà cô cảm thấy ấm áp và thoải mái nhất. "Cảm ơn, giọng nói của anh thật dễ nghe."
Hứa Tịch Nghiên nắm lấy tay vịn đi lên tầng, thời điểm cô quay đầu lại nhìn, anh đã quay đầu bỏ đi.
Người cao mét tám, bờ vai rộng lớn, tư thế đi đường hơi nghiêng về bên trái, nhưng làm việc lại theo thói quen mà dùng tay phải trước, quan trọng nhất là thanh âm rất cao. Hứa Tịch Nghiên nghĩ cảm thấy cô đã nhớ kĩ anh.
- ---------
Tác giả: Bộ sách mới mở, văn phong ấm áp, hoan nghênh nhảy hố a~~~
~Hết chương 1
~~~~~
Vành đai ba vùng ngoại ô Đông Bắc, núi non trùng điệp xanh biếc bao trùm cả một vùng. Cách chân núi không xa có một căn nhà thạch trúc nhỏ, nằm trên vùng đất bằng phẳng, cây cối xanh biếc bao quanh, phía sau gian căn nhà còn có dòng suối nhỏ róc rách chảy qua.
Đến bên cạnh cửa sổ, có thể ngửi thấy mùi thuốc màu phảng phất hương vị từ bên trong truyền ra theo từng cơn. Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào gian phòng, một vài bức tranh chưa khô thật để mở, không gian yên tĩnh chỉ có tiếng bút ma sát với giấy "xoát xoát". Cô gái yên tĩnh trước hoàn thành bức tranh, sau thuần thục mà cầm bút hạ xuống góc bên phải một dòng chữ, Yan.
Sáng ngày cá tháng Tư, căn nhà nào đó vùng ngoại thành.
Thời điểm Hứa Tịch Nghiên còn đang đánh cờ với Chu Công, lại bị tiếng chuông di động dồn dập kéo cô ra khỏi giấc ngủ, miễn cưỡng mà đứng lên.
"Alo!" Cô phẫn nộ nghe máy.
"Hứa Tịch Nghiên, chị còn chưa dậy? Tôi còn có 7 phút nữa đã đến nhà chị, nhanh nhanh mở cửa nhiệt liệt chào đón tôi, chị không biết đồ vật của tôi có bao nhiêu đâu, đại khái phải hai xe lớn lận."
Nghe điện thoại một lúc Hứa Tịch Nghiên mới ý thức được, người phá giấc ngủ ngon của mình, không phải ai khác mà chính là em trai cô đang trên đường tới đây, Hứa Úc.
"Hôm qua chị từ phòng vẽ tranh về đã là rạng sáng, cậu lại nói chị giờ còn chưa dậy! Cậu tốt nhất đừng gõ cửa, nếu không đừng trách chị đây tiễn cậu đi nói chuyện cùng Van Gogh."
Khi cô ngắt điện thoại, âm thanh mắng người của người đàn ông hỗn loạn với tiếng ô tô mơ hồ truyền qua.
Nửa tiếng sau. Tài xế lấy hai cái vali sau xe đem vào nhà, nhìn Hứa Úc nói, "Thiếu gia, hành lý đều ở chỗ này, nếu không còn việc gì thì tôi trở lại nội thành." Thấy Hứa Úc gật gật đầu, mới mở cửa lái xe rời khỏi.
Hứa Tịch Nghiên khoanh hai tay, chân phải đá đá vali, "Đây là hai xe lớn hành lí cậu nói? Cậu chậm rãi tự thu xếp lại đi."
"Hứa Tịch Nghiên, tôi hiện tại chính là phó tổng giám đốc điều hành của tập đoàn, chị có thể hay không đối tốt với tôi một chút?"
"Thì thế nào?" Hứa Tịch Nghiên liếc nhẹ cậu một cái, khinh thường mà nói, "Không phải cả ngày cậu cũng chỉ giao lưu cùng đám nữ nhân kia sao."
Hứa Úc "Thiết" một tiếng, tay phải lấy điện thoại ra từ túi quần, nhìn Hứa Tịch Nghiên đắc ý khoe ra, "Hôm nay có một bữa tiệc thương nghiệp quan trọng yêu cầu tôi tham dự đây."
Hứa Tịch Nghiên tính phản bác lại, Hứa Úc đã giơ di động ra, là ba cô gọi đến.
Cậu nghe máy.
"Alo, ba...... Con đã đến rồi...... Tiệc tối? Chị hẳn sẽ không đi đâu?...... Việc này con không thể làm chủ, ba tự cùng chị ấy nói." Hứa Úc đưa điện thoại cho Hứa Tịch Nghiên, một vẻ mặt chính chị đã thấy.
"Ba, là con."
"Tiểu Nghiên à, đêm nay con có thể đi không, cùng tiểu Úc đến đây đi."
"Ba, người biết, con không đi đến những nơi công cộng."
"Bữa tiệc lần này thật sự quan trọng, ba nghĩ cả nhà ta đã rất lâu không gặp mặt, vừa lúc có cơ hội. Hơn nữa người tham dự cũng không nhiều, có tiểu Úc đi cùng cũng an toàn không ít. Ba ba đã rất lâu không gặp con, mẹ con cũng cả ngày nhắc đến con......"
"Ba, đây là cuối cùng cũng ra tối hậu thư thân tình à."
Tuy nói như vậy, nhưng mỗi lần đều thế, đến cuối cùng đều lấy thất bại của Hứa Tịch Nghiên mà kết thúc.
"Tốt, nếu đã quyết định rồi, buổi chiều ba kêu thư kí mang lễ phục qua cho hai đứa chọn và tạo hình."
"Không cần đâu, ba gửi địa chỉ cho Hứa Úc, đến lúc đó chúng con tự đi qua đó. Cứ vậy đi, con cúp đây."
Buông di động, Hứa Tịch Nghiên liếc Hứa Úc đang kinh ngạc nhìn cô, "Nhìn chị như vậy làm gì, chị đây là thịnh tình khó tước."
Tiệc tối 7 giờ bắt đầu, Hứa Úc mang Hứa Tịch Nghiên đến trung tâm thương mại cậu thường mua sắm.
Trung tâm thương mại đông nghịt người, người mua sắm quả thật cùng bác gái bán rau ngoài chợ giống nhau liều mạng tranh giành. Hứa Tịch Nghiên đứng trong đám người nhìn dòng người qua lại, thấy một bóng người, hô hấp trở nên căng thẳng, trong đầu lại xuất hiện cảnh tượng ở công viên trò chơi kia.
Hứa Úc bên cạnh cảm giác được cô có chút không thích hợp, vội vàng hỏi cô: "Chị làm sao vậy? Sắc mặt khó coi như thế?"
Hứa Tịch Nghiên hít một hơi thật sâu, cảm xúc dịu đi, hướng cậu khoát tay áo, "Nhớ tới mấy chuyện trước đây, có chút khó chịu mà thôi, đã khá hơn nhiều rồi. Chúng ta đi thôi."
Trước khi đi, Hứa Úc mời một nhà tạo mẫu, Lị Na, giúp cô trang điểm. Tất cả đều rất hoàn mỹ, chính là có một chút, Lị Na cùng Hạ Mai Mai thật sự rất giống nhau, xém chút nữa cô liền nhận sai người.
Cô biết mình không thích hợp với nơi công cộng. (@chanhnho1118 - Wattpad)
Vì bảo mật, yến tiệc tổ chức ở biệt thự tư nhân nhà họ Lí. Hứa Tịch Nghiên cùng Hứa Úc xuống xe mới nhận ra, cái gọi là bữa tiệc thương nghiệp, kỳ thật lại là hôn lễ của một vị phú nhị đại nào đó cùng với một nữ minh tinh nổi tiếng. May mà phóng viên đều bị chặn ở ngoài cửa, bằng không Hứa Tịch Nghiên thật sự sợ mình sẽ quay đầu bỏ đi.
Vừa đi vào, Hứa Úc đã bị một chàng thiếu gia cường ngạnh kéo đi tán gẫu, Hứa Tịch Nghiên chọn một góc không ai chú ý ngồi xuống. Tham gia hôn lễ đa số đều là thương nhân, một đám người tây trang giày da, Hứa Tịch Nghiên thiếu chút nữa không chịu được mà ngất xỉu. Bên nhà gái người tham gia không nhiều lắm, đây là do cô đoán ra từ một vài vị ăn mặc thật fashion.
"Ong ong ong." Hứa Tịch Nghiên lấy di động rung trong túi ra.
"Hứa Tịch Nghiên! Cậu đoán mình vừa rồi gặp ai! Cậu chắc chắn không tưởng tượng ra được đâu......" tiếng hét chói tai của Hạ Mai Mai theo microphone truyền đến, Hứa Tịch Nghiên chỉ cảm thấy tai mình như sắp nứt ra.
Hứa Tịch Nghiên bất đắc dĩ hỏi, "Cậu làm sao vậy?"
"Dám chắc cậu không tin nổi, hôm nay mình gặp được Tân Không!"
"Bầu trời sao? Liên quan gì đến mình?" Bức tranh Van Gogh kia?
"Không không không, việc này tuyệt đối có liên quan đến cậu, nếu không nhờ cậu, mình sao có thể gặp được nam nhân hoàn mỹ như vậy. Đến, chúng ta bình tĩnh lại để nói thật tốt chuyện này." Hứa Tịch Nghiên thấy không bình tĩnh chỉ có cô ấy, "Là như vậy, sáng nay mình rời giường nhìn đến thời tiết sao lại thật đẹp, liền bấm tay tính toán, kết quả nói hôm nay nói mình mệnh hoa đào, gặp được một việc vô cùng tuyệt vời."
"Nói trọng điểm!"
"Cậu đừng vội, kế tiếp chính là trọng điểm. Sáng nay mình vừa đến phòng tranh, đã có hai người tiến vào muốn mua tranh, cậu đoán là ai?" Cô ấy dừng lại cười xấu xa một tiếng, "Chính là Tân Không cùng người đại diện của anh ấy! Bọn họ chỉ đích danh muốn mua tranh vẽ của Yan! Cậu lợi hại quá! Cư nhiên được nam minh tinh nổi tiếng coi trọng!"
Minh tinh nổi tiếng? Hứa Tịch Nghiên nghĩ nghĩ, từ khi nào mình cùng minh tinh nổi tiếng có quan hệ?
"Hạ Mai Mai, bức tranh kia mình không bán." Giọng nói chắc như đinh đóng cột.
"Vì cái gì chứ! Hứa Tịch Nghiên, đây chính là một cơ hội tốt để thanh danh của cậu nổi lên! Nam minh tinh tiêu tiền chỉ để có được tác phẩm xuất sắc của họa sĩ bí ẩn, rõ ràng cậu vừa có tiền tài vừa có danh vọng đó!!!"
"Mình là loại người ham danh hám lợi sao, còn có,..." Hứa Tịch Nghiên cô ý dừng lại, "Cậu biết vì sao Hứa Úc lại ghét những thứ cậu thích không? Bởi vì tính tình cậu ấy tùy theo mình."
Trước khi Hạ Mai Mai nổi bão, Hứa Tịch Nghiên vội vàng cúp điện thoại.
Điện thoại đều đã nghe xong, Hứa Úc còn chưa trở về. Nhưng trước khi tới, ba cô đã dặn đi đến phòng cô dâu tìm họ.
Hứa Tịch Nghiên đã lâu không hòa nhập với nơi công cộng đông đúc, mới đi vài bước cả người đã vô cùng khẩn trương, lòng bàn tay đổ mồ hôi, căn bản không biết rõ phòng chuẩn bị cho cô dâu ở hướng nào. Cô nhắm chặt hai mắt, cứng đờ đứng sau cái chuông đồng hồ, tiện tay túm lấy một người đi qua, trấn định bản thân mà mở miệng, "Xin hỏi, phòng chuẩn bị cho cô dâu đi như thế nào?"
Người đàn ông bị cô ngăn lại dáng người rất cao, khoác áo bành tô màu đỏ đẹp mắt, thân hình không tồi, rất ít đàn ông có thể đem áo lông phối với áo bành tô đỏ nhìn vừa mắt như vậy. Tuy rằng Hứa Tịch Nghiên lớn lên khá đẹp, nhưng đứng cùng một chỗ với anh ta, khí chất hay gì đó đều không đáng nhắc tới. Hứa Tịch Nghiên không rõ mặt anh ta ra sao, nhưng nghĩ đến ăn mặc như vậy đứng ở đây hẳn là nam minh tinh đi, nghĩ vậy cô lập tức muốn nói với Hạ Mai Mai, nhìn thấy minh tinh cũng rất dễ dàng.
Anh ta nhìn chằm chằm Hứa Tịch Nghiên một lát, giơ ngón trỏ tay phải chỉ vào cầu thang đằng sau, chậm rãi mở miệng, "Cầu thang này, đi lên rồi đi thẳng đến cuối."
Từng chữ từng từ, rất rõ ràng, âm thanh trầm thấp nhu hòa, rất êm tai. Làm cho Hứa Tịch Nghiên nghĩ tới 《Đống cỏ khô vào buổi sáng mùa đông》 của Mạc Nại, đống cỏ khô tái nhợt trơ trọi nằm giữa một vùng. Vài tia nắng bình minh nhẹ nhàng ấm áp hắt lên đống cỏ khô, cái loại cảm giác làm người thoải mái lại kinh sợ tương tự.
Trong lòng cô run lên một chút, khóe miệng hơi nâng nên, cố gắng giữ cho mình vẻ mặt tốt nhất. Hứa Tịch Nghiên kỳ thật không rõ mức độ lễ phép thế nào thì tốt, nhưng cô vẫn luôn thích nụ cười của nàng Mona Lisa, miệng cô nâng lên một góc độ mà cô cảm thấy ấm áp và thoải mái nhất. "Cảm ơn, giọng nói của anh thật dễ nghe."
Hứa Tịch Nghiên nắm lấy tay vịn đi lên tầng, thời điểm cô quay đầu lại nhìn, anh đã quay đầu bỏ đi.
Người cao mét tám, bờ vai rộng lớn, tư thế đi đường hơi nghiêng về bên trái, nhưng làm việc lại theo thói quen mà dùng tay phải trước, quan trọng nhất là thanh âm rất cao. Hứa Tịch Nghiên nghĩ cảm thấy cô đã nhớ kĩ anh.
- ---------
Tác giả: Bộ sách mới mở, văn phong ấm áp, hoan nghênh nhảy hố a~~~
~Hết chương 1
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương