Ngự Quỷ Phu Nhân
Chương 2
3.
Tầm nhìn hạn hẹp.
Ả muốn nói với ta về tầm nhìn.
Ta thực sự muốn cười lớn.
Ngay cả Cố Niên Võ cũng không thể nghe nổi, ra sức nháy mắt với ả.
Ta mười bảy tuổi theo phụ thân ra trận, trải qua mười ba trận đại chiến, vô số trận tiểu chiến, đã đánh cho quân của Doanh Quốc sợ đến mức phải bỏ chạy, triều đình ai cũng biết công lao của ta.
Điều đặc biệt hơn nữa là, ta có họ kép Hiên Viên.
Ta là người duy nhất ở Đại Lương mang họ mẫu thân, phụ thân ta yêu mẫu thân ta đến mức không để ý đến ánh mắt thế gian, cho phép ta mang họ mẫu thân.
Hiên Viên không chỉ nghe có vẻ oai hùng. Trên chiến trường ta có thể dùng ít địch nhiều, Cố Niên Võ những năm qua có thể trăm trận trăm thắng, đều nhờ vào sức mạnh thần bí của tộc Hiên Viên.
Và ta, có thể điều khiển quỷ.
Điều này, ngay cả Cố Niên Võ cũng không biết.
Giờ đây lại có một tiểu thư khuê các chưa từng cầm đến đao kiếm, cũng dám luận tầm nhìn với ta.
Ta chỉ cười thay vì giận dữ: “Vậy xin hỏi Đỗ tiểu thư có tầm nhìn, theo quan điểm của ngươi, ta nên làm gì bây giờ?”
“Tất nhiên là ngoan ngoãn nhận lấy hưu thư, không khóc không làm loạn, rời khỏi Cố phủ.”
Ả ra hiệu bằng ánh mắt, Cố Niên Võ liền nghe lời ném hưu thư đã viết sẵn xuống trước mặt ta.
Ta nhìn qua một lượt, là bút tích của hắn.
Mực đã khô, chữ vẫn xấu như vậy.
Người ta nói chữ như người, Cố Niên Võ sinh ra anh tuấn sáng sủa, mày mắt như tranh, chỉ có điều duy nhất là chữ hắn viết xấu vô cùng.
Trước đây trong doanh trại, hắn thường thích lẻn vào lều trại của ta lúc nửa đêm, giả vờ nói:
“Bệ hạ chê chữ ta xấu, tấu chương nàng viết thay ta, được không?”
Khi thành thân, hắn mới nói cho ta biết, nhờ ta viết tấu chương chỉ là cái cớ, cố ý gần gũi ta mới là thật.
Không ngờ nhanh như vậy, hắn lại đi gần gũi người khác.
……
Ta dùng hai ngón tay gõ nhẹ lên bàn, nhìn chằm chằm khiến Đỗ Y Y phát điên.
“Ngươi rất giỏi đoán lòng người.” Ta nói thẳng, “Ngươi nói nhiều như vậy, chẳng phải muốn ta tự rời đi, không gây phiền toái cho các ngươi sao? Đâu có chuyện dễ dàng như vậy.”
Ả mỉa mai: “Không phải cô còn muốn đoạt lại trái tim Cố lang chứ.”
Ta nghiêng đầu liếc nhìn Cố Niên Võ.
“Nam nhân đã dơ bẩn, ta không cần.”
Hắn có lẽ không ngờ ta quyết tuyệt như vậy, sắc mặt thoáng qua một chút u ám và giận dữ. Nhưng cuối cùng hắn vẫn tỏ vẻ rộng lượng, không so đo với ta, ra hiệu cho ta tiếp tục nói.
“Đeo bám đòi cưới ta là ngươi, sau lưng ta qua lại với nữ nhân khác cũng là ngươi, đề xuất hưu thê cũng là ngươi.”
“Ta gả cho ngươi nửa năm, giúp ngươi quản lý phủ đệ, có công không có tội.”
“Hồi môn ta mang về hết, tài sản trong phủ ta muốn một nửa.”
Đỗ Y Y đang định ra tay, bị Cố Niên Võ lạnh lùng ngăn lại: “Để nàng ta nói hết.”
“Hưu thư, đổi thành thư hòa ly.”
Ta dừng lại một chút, bổ sung thêm: “Dù sao nhiều người cho rằng, hưu thư là biểu hiện của nữ tử đức hạnh kém, sẽ ảnh hưởng đến việc ta tìm nam nhân khác sau này.”
“Đúng rồi, viết thêm chúng ta chưa từng hành lễ phu thê.”
Nghe vậy, Đỗ Y Y kinh ngạc há hốc miệng, không thể tin nhìn Cố Niên Võ.
Cố Niên Võ chậm rãi quay đầu lại.
Đuôi mắt hắn đỏ hoe, như muốn ăn tươi nuốt sống ta.
4.
Cố Niên Võ vốn là một tiểu binh dưới trướng phụ thân ta, phụ thân ta thấy hắn dũng mãnh phi phàm, có tầm nhìn sâu rộng, liền từng bước đề bạt hắn lên vị trí hiệu úy.
Năm trước, tiên hoàng băng hà, tân đế đăng cơ.
Tân đế muốn gả ta cho người khác, Cố Niên Võ nhanh chóng quỳ xuống, nói:
“Di nguyện của Dương lão tướng quân là muốn mạt tướng làm con rể, xin bệ hạ hoàn thành nguyện vọng của Dương lão tướng quân.”
Dương lão tướng quân, chính là phụ thân chỉ có cái não luyến ái của ta.
Cố Niên Võ còn đưa ra di thư của phụ thân ta ra, nét chữ nhìn rất giống.
Tân đế trên ngai cao, sắc mặt trắng bệch, môi run rẩy, đành phải chấp thuận.
Ta nhận chỉ tạ ơn.
Sau đó hỏi riêng Cố Niên Võ: “Đó hoàn toàn không phải chữ của phụ thân ta, đây là tội khi quân, ngươi thật to gan!”
“Người có biết bệ hạ định gả người cho ai không?”
Ta không biết.
Ngài có thể gả ta cho bất cứ ai, có thể là lão Hầu gia hơn sáu mươi tuổi, có thể là Lý công tử nhà Tể Tướng phong lưu ham mê nam sắc, cũng có thể là nhị thiếu gia nhà Ngự Sử khỏe như gấu đen.
Mục đích thực sự của bệ hạ, là không muốn ta nắm binh quyền.
Ngài sẽ lấy lý do ‘Nữ tử xuất giá cần quản việc nội vụ’, thu hồi binh quyền của ta.
Thánh chỉ ban ra, không có chỗ xoay chuyển.
Ta đối với Cố Niên Võ chỉ có tình cảm trong quân ngũ, nhưng ít nhất cũng có chút tình nghĩa, hơn nữa hắn trông cũng không tệ, dáng vẻ anh tuấn.
Thà gả cho một người quen thuộc, còn hơn gả cho một người không quen biết, vì vậy ta không vạch trần hắn trước triều đình.
Liền gả vào Cố phủ.
Tầm nhìn hạn hẹp.
Ả muốn nói với ta về tầm nhìn.
Ta thực sự muốn cười lớn.
Ngay cả Cố Niên Võ cũng không thể nghe nổi, ra sức nháy mắt với ả.
Ta mười bảy tuổi theo phụ thân ra trận, trải qua mười ba trận đại chiến, vô số trận tiểu chiến, đã đánh cho quân của Doanh Quốc sợ đến mức phải bỏ chạy, triều đình ai cũng biết công lao của ta.
Điều đặc biệt hơn nữa là, ta có họ kép Hiên Viên.
Ta là người duy nhất ở Đại Lương mang họ mẫu thân, phụ thân ta yêu mẫu thân ta đến mức không để ý đến ánh mắt thế gian, cho phép ta mang họ mẫu thân.
Hiên Viên không chỉ nghe có vẻ oai hùng. Trên chiến trường ta có thể dùng ít địch nhiều, Cố Niên Võ những năm qua có thể trăm trận trăm thắng, đều nhờ vào sức mạnh thần bí của tộc Hiên Viên.
Và ta, có thể điều khiển quỷ.
Điều này, ngay cả Cố Niên Võ cũng không biết.
Giờ đây lại có một tiểu thư khuê các chưa từng cầm đến đao kiếm, cũng dám luận tầm nhìn với ta.
Ta chỉ cười thay vì giận dữ: “Vậy xin hỏi Đỗ tiểu thư có tầm nhìn, theo quan điểm của ngươi, ta nên làm gì bây giờ?”
“Tất nhiên là ngoan ngoãn nhận lấy hưu thư, không khóc không làm loạn, rời khỏi Cố phủ.”
Ả ra hiệu bằng ánh mắt, Cố Niên Võ liền nghe lời ném hưu thư đã viết sẵn xuống trước mặt ta.
Ta nhìn qua một lượt, là bút tích của hắn.
Mực đã khô, chữ vẫn xấu như vậy.
Người ta nói chữ như người, Cố Niên Võ sinh ra anh tuấn sáng sủa, mày mắt như tranh, chỉ có điều duy nhất là chữ hắn viết xấu vô cùng.
Trước đây trong doanh trại, hắn thường thích lẻn vào lều trại của ta lúc nửa đêm, giả vờ nói:
“Bệ hạ chê chữ ta xấu, tấu chương nàng viết thay ta, được không?”
Khi thành thân, hắn mới nói cho ta biết, nhờ ta viết tấu chương chỉ là cái cớ, cố ý gần gũi ta mới là thật.
Không ngờ nhanh như vậy, hắn lại đi gần gũi người khác.
……
Ta dùng hai ngón tay gõ nhẹ lên bàn, nhìn chằm chằm khiến Đỗ Y Y phát điên.
“Ngươi rất giỏi đoán lòng người.” Ta nói thẳng, “Ngươi nói nhiều như vậy, chẳng phải muốn ta tự rời đi, không gây phiền toái cho các ngươi sao? Đâu có chuyện dễ dàng như vậy.”
Ả mỉa mai: “Không phải cô còn muốn đoạt lại trái tim Cố lang chứ.”
Ta nghiêng đầu liếc nhìn Cố Niên Võ.
“Nam nhân đã dơ bẩn, ta không cần.”
Hắn có lẽ không ngờ ta quyết tuyệt như vậy, sắc mặt thoáng qua một chút u ám và giận dữ. Nhưng cuối cùng hắn vẫn tỏ vẻ rộng lượng, không so đo với ta, ra hiệu cho ta tiếp tục nói.
“Đeo bám đòi cưới ta là ngươi, sau lưng ta qua lại với nữ nhân khác cũng là ngươi, đề xuất hưu thê cũng là ngươi.”
“Ta gả cho ngươi nửa năm, giúp ngươi quản lý phủ đệ, có công không có tội.”
“Hồi môn ta mang về hết, tài sản trong phủ ta muốn một nửa.”
Đỗ Y Y đang định ra tay, bị Cố Niên Võ lạnh lùng ngăn lại: “Để nàng ta nói hết.”
“Hưu thư, đổi thành thư hòa ly.”
Ta dừng lại một chút, bổ sung thêm: “Dù sao nhiều người cho rằng, hưu thư là biểu hiện của nữ tử đức hạnh kém, sẽ ảnh hưởng đến việc ta tìm nam nhân khác sau này.”
“Đúng rồi, viết thêm chúng ta chưa từng hành lễ phu thê.”
Nghe vậy, Đỗ Y Y kinh ngạc há hốc miệng, không thể tin nhìn Cố Niên Võ.
Cố Niên Võ chậm rãi quay đầu lại.
Đuôi mắt hắn đỏ hoe, như muốn ăn tươi nuốt sống ta.
4.
Cố Niên Võ vốn là một tiểu binh dưới trướng phụ thân ta, phụ thân ta thấy hắn dũng mãnh phi phàm, có tầm nhìn sâu rộng, liền từng bước đề bạt hắn lên vị trí hiệu úy.
Năm trước, tiên hoàng băng hà, tân đế đăng cơ.
Tân đế muốn gả ta cho người khác, Cố Niên Võ nhanh chóng quỳ xuống, nói:
“Di nguyện của Dương lão tướng quân là muốn mạt tướng làm con rể, xin bệ hạ hoàn thành nguyện vọng của Dương lão tướng quân.”
Dương lão tướng quân, chính là phụ thân chỉ có cái não luyến ái của ta.
Cố Niên Võ còn đưa ra di thư của phụ thân ta ra, nét chữ nhìn rất giống.
Tân đế trên ngai cao, sắc mặt trắng bệch, môi run rẩy, đành phải chấp thuận.
Ta nhận chỉ tạ ơn.
Sau đó hỏi riêng Cố Niên Võ: “Đó hoàn toàn không phải chữ của phụ thân ta, đây là tội khi quân, ngươi thật to gan!”
“Người có biết bệ hạ định gả người cho ai không?”
Ta không biết.
Ngài có thể gả ta cho bất cứ ai, có thể là lão Hầu gia hơn sáu mươi tuổi, có thể là Lý công tử nhà Tể Tướng phong lưu ham mê nam sắc, cũng có thể là nhị thiếu gia nhà Ngự Sử khỏe như gấu đen.
Mục đích thực sự của bệ hạ, là không muốn ta nắm binh quyền.
Ngài sẽ lấy lý do ‘Nữ tử xuất giá cần quản việc nội vụ’, thu hồi binh quyền của ta.
Thánh chỉ ban ra, không có chỗ xoay chuyển.
Ta đối với Cố Niên Võ chỉ có tình cảm trong quân ngũ, nhưng ít nhất cũng có chút tình nghĩa, hơn nữa hắn trông cũng không tệ, dáng vẻ anh tuấn.
Thà gả cho một người quen thuộc, còn hơn gả cho một người không quen biết, vì vậy ta không vạch trần hắn trước triều đình.
Liền gả vào Cố phủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương