Ngự Quỷ Phu Nhân
Chương 4
Cố Niên Võ đi triều về, đúng lúc bắt gặp ta đang giành hộp trang sức của Đỗ Y Y.
“Đó là đồ của ta, trả lại cho ta!”
“Ngươi là người của Cố Niên Võ, đồ của ngươi chính là đồ của Cố phủ, quyền quản lý Cố phủ ở tay ta, nên ta muốn xử lý đồ của ngươi thế nào cũng được. Người đâu, mang đi bán, quyên góp!”
Ả nắm chặt hộp trang sức không buông, khóc lóc thảm thiết.
“Cố lang, cứu mạng, người đàn bà này điên rồi!”
Ả mắng ta, ta lập tức tát cho một cái.
Trên gương mặt mịn màng in rõ năm dấu tay đỏ rực.
“Không biết lớn nhỏ, đây là cách ngươi nói chuyện với ta sao?” Ta quát lên.
Trong lúc nói, ta cũng bị một cái tát rất mạnh vào má.
Sức của nam nhân luôn mạnh hơn nữ nhân.
Cố Niên Võ thở hổn hển, trong mắt đầy lửa giận.
“Ngươi phản rồi!” Tay hắn run run, “Chuyện kho bạc là sao? Những tờ cáo thị bên ngoài đều do ngươi viết?”
“Biết mà còn hỏi!”
Ta tung chân đá vào đùi hắn, dồn hết sức.
Hắn không đứng vững, lùi lại hai bước.
Ta ôm mặt đau đớn, cười sảng khoái.
“Cố Niên Võ, ta đang giúp ngươi kiếm danh tiếng, ngươi vui không?”
“Cáo thị đã dán ra ngoài, có dấu Cố phủ của ngươi, ngươi có muốn ra ngoài giải thích với mọi người, nói rằng ngươi hối hận, không muốn quyên góp nữa không?”
Đỗ Y Y nhào đến ôm chặt lấy Cố Niên Võ, đôi mắt đỏ bừng vì giận dữ: “Cố lang, ả cố ý đấy, ả đang trả thù chúng ta!”
Cố Niên Võ vẫn không thể tin được, nghiến răng nói: “Chẳng phải ngươi muốn một phần tư sao, giờ đã quyên hết rồi, ngươi không lấy được một đồng nào cả.”
Ta dang hai tay, tư thế càng thêm kiêu ngạo.
“Hiên Viên nhà ta của cải đầy kho, ai thèm mấy đồng bạc lẻ của ngươi?”
“Hồi môn của ta đã được vận chuyển đi trong đêm, hôm nay quyên góp đều là đồ của Cố phủ, lấy danh nghĩa Cố phu nhân mà làm, hahaha!」
“Hai ngươi là đôi cẩu nam nữ, từ nay cứ ôm nhau hít không khí mà sống đi!”
“……”
Cố Niên Võ tức giận đến đỏ cả cổ, không chịu nổi nữa, rút bảo kiếm bên mình ra, chĩa thẳng mặt ta mà tiến.
Ta xoay người tránh khỏi mũi kiếm, thuận tay bẻ một cành liễu, đối mặt với hắn.
Cố Niên Võ vì kích động mà chiêu thức võ công có nhiều sơ hở, ta dễ dàng hóa giải.
Lá cây bay tán loạn, làm xao động mặt nước trong hồ.
Những con chim sẻ đang đậu trên cây xem kịch cũng bay tán loạn.
Đám gia nhân không biết phải làm sao, quản gia giậm chân khẩn cầu: “Tướng quân, phu nhân, đừng đánh nữa, đánh nữa thì nhà này sẽ sập mất!”
Cành liễu dù sao cũng khó đối kháng với kiếm sắt, qua hơn trăm chiêu, ta dần dần rơi vào thế yếu.
Ta lùi đến mép mái nhà, ngói dưới chân cũng đã lung lay.
Ta ném cành liễu về phía Cố Niên Võ, lợi dụng lúc hắn đỡ chiêu, từ trên mái nhà nhảy xuống, nhẹ nhàng đáp đất. Cố Niên Võ cũng lập tức nhảy theo.
Ta một tay nắm lấy Đỗ Y Y đang hồn xiêu phách lạc, chắn trước mặt ta.
“Ngươi đ.â.m đi!” Ta đe dọa, “Đâm vào mặt ả ta này.”
Đỗ Y Y sợ đến nỗi nhắm chặt mắt, run rẩy như cầy sấy.
“Thúy, chúng ta đi.”
Tiểu Thúy lập tức hiểu ý, theo sát phía sau ta.
Cố Niên Võ vội vàng thu kiếm lại, trơ mắt nhìn ta nắm gáy Đỗ Y Y, lùi dần ra ngoài cổng phủ.
Ta đã bán đồ cả buổi sáng, ngoài cổng phủ có không ít thương nhân chờ mua đồ giá rẻ, cùng với dân chúng qua lại, náo nhiệt vô cùng.
Họ thì thầm: “Ồ, chuyện gì vậy, chẳng phải đây là Cố phu nhân sao?”
Đỗ Y Y dù bị ta bắt cũng không yên, lớn tiếng giải thích với mọi người: “Cố tướng quân đã bỏ ả ta rồi……” Cố Niên Võ là người trọng mặt mũi, đến gần thì đã ném kiếm đi, lại khoác lên vẻ cương trực, điềm tĩnh.
“Đúng vậy, Hiên Viên thị không có lòng khoan dung, ta đã bỏ nàng ta!”
“Hiên Viên Tương, nể mặt cha nàng, hôm nay ta không làm khó nàng, nàng cầm hưu thư đi đi!”
Hắn ném hưu thư vào mặt ta.
Ta đẩy Đỗ Y Y ra, ả bị vấp vào bậc cửa, loạng choạng ngã vào lòng Cố Niên Võ.
Gần gũi nhất là vợ chồng, xa cách nhất cũng là vợ chồng.
Một bậc cửa, phân biệt rõ ràng.
Ta hít sâu một hơi, mắng: “Đồ vô dụng, ngươi cũng xứng đưa ta hưu thư!”
Trước mặt mọi người, ta xé nát hưu thư thành từng mảnh nhỏ.
“Các vị phụ lão hương thân hôm nay đều là chứng nhân, Cố Niên Võ bội bạc, không giữ lễ nghĩa, nay ta sẽ bỏ hắn! Ta và Cố Niên Võ tình nghĩa phu thê đã dứt, từ nay không đội trời chung!”
Tay ta vung lên, gió thổi qua.
Những mảnh hưu thư bay tán loạn khắp nơi.
Tan tành theo làn gió…
7.
Chuyện giữa ta và Cố Niên Võ làm náo động khắp thành.
Hôm đó sau khi làm loạn một trận, ta dẫn Tiểu Thúy ung dung rời đi, vừa về đến Dương phủ chưa được mấy ngày, đã nghe tin Đỗ Y Y sảy thai.
Lúc đó ta đang nằm trên ghế dài trong viện phơi nắng.
Tiểu Thúy thở hổn hển chạy đến:
“Tiểu thư, Cố tướng quân vào cung yết kiến, nói rằng tiểu thư hành xử tùy tiện, khiến hắn và quận chúa mất con đau lòng, cầu xin bệ hạ nghiêm trị.”
Ta cười “hừ hừ” hai tiếng, vẫy tay bảo tiểu đồng lui ra.
“Thúy à, tách thêm hạt dưa đi.”
Ta chậm rãi cắn vài hạt dưa, vừa nhai vừa hỏi: “Bệ hạ nói sao?”
“Bệ hạ chưa kịp nói gì, biên cương cấp báo, Bắc Doanh đã đánh sang.”
“Sao bây giờ mới nói!”
“Đó là đồ của ta, trả lại cho ta!”
“Ngươi là người của Cố Niên Võ, đồ của ngươi chính là đồ của Cố phủ, quyền quản lý Cố phủ ở tay ta, nên ta muốn xử lý đồ của ngươi thế nào cũng được. Người đâu, mang đi bán, quyên góp!”
Ả nắm chặt hộp trang sức không buông, khóc lóc thảm thiết.
“Cố lang, cứu mạng, người đàn bà này điên rồi!”
Ả mắng ta, ta lập tức tát cho một cái.
Trên gương mặt mịn màng in rõ năm dấu tay đỏ rực.
“Không biết lớn nhỏ, đây là cách ngươi nói chuyện với ta sao?” Ta quát lên.
Trong lúc nói, ta cũng bị một cái tát rất mạnh vào má.
Sức của nam nhân luôn mạnh hơn nữ nhân.
Cố Niên Võ thở hổn hển, trong mắt đầy lửa giận.
“Ngươi phản rồi!” Tay hắn run run, “Chuyện kho bạc là sao? Những tờ cáo thị bên ngoài đều do ngươi viết?”
“Biết mà còn hỏi!”
Ta tung chân đá vào đùi hắn, dồn hết sức.
Hắn không đứng vững, lùi lại hai bước.
Ta ôm mặt đau đớn, cười sảng khoái.
“Cố Niên Võ, ta đang giúp ngươi kiếm danh tiếng, ngươi vui không?”
“Cáo thị đã dán ra ngoài, có dấu Cố phủ của ngươi, ngươi có muốn ra ngoài giải thích với mọi người, nói rằng ngươi hối hận, không muốn quyên góp nữa không?”
Đỗ Y Y nhào đến ôm chặt lấy Cố Niên Võ, đôi mắt đỏ bừng vì giận dữ: “Cố lang, ả cố ý đấy, ả đang trả thù chúng ta!”
Cố Niên Võ vẫn không thể tin được, nghiến răng nói: “Chẳng phải ngươi muốn một phần tư sao, giờ đã quyên hết rồi, ngươi không lấy được một đồng nào cả.”
Ta dang hai tay, tư thế càng thêm kiêu ngạo.
“Hiên Viên nhà ta của cải đầy kho, ai thèm mấy đồng bạc lẻ của ngươi?”
“Hồi môn của ta đã được vận chuyển đi trong đêm, hôm nay quyên góp đều là đồ của Cố phủ, lấy danh nghĩa Cố phu nhân mà làm, hahaha!」
“Hai ngươi là đôi cẩu nam nữ, từ nay cứ ôm nhau hít không khí mà sống đi!”
“……”
Cố Niên Võ tức giận đến đỏ cả cổ, không chịu nổi nữa, rút bảo kiếm bên mình ra, chĩa thẳng mặt ta mà tiến.
Ta xoay người tránh khỏi mũi kiếm, thuận tay bẻ một cành liễu, đối mặt với hắn.
Cố Niên Võ vì kích động mà chiêu thức võ công có nhiều sơ hở, ta dễ dàng hóa giải.
Lá cây bay tán loạn, làm xao động mặt nước trong hồ.
Những con chim sẻ đang đậu trên cây xem kịch cũng bay tán loạn.
Đám gia nhân không biết phải làm sao, quản gia giậm chân khẩn cầu: “Tướng quân, phu nhân, đừng đánh nữa, đánh nữa thì nhà này sẽ sập mất!”
Cành liễu dù sao cũng khó đối kháng với kiếm sắt, qua hơn trăm chiêu, ta dần dần rơi vào thế yếu.
Ta lùi đến mép mái nhà, ngói dưới chân cũng đã lung lay.
Ta ném cành liễu về phía Cố Niên Võ, lợi dụng lúc hắn đỡ chiêu, từ trên mái nhà nhảy xuống, nhẹ nhàng đáp đất. Cố Niên Võ cũng lập tức nhảy theo.
Ta một tay nắm lấy Đỗ Y Y đang hồn xiêu phách lạc, chắn trước mặt ta.
“Ngươi đ.â.m đi!” Ta đe dọa, “Đâm vào mặt ả ta này.”
Đỗ Y Y sợ đến nỗi nhắm chặt mắt, run rẩy như cầy sấy.
“Thúy, chúng ta đi.”
Tiểu Thúy lập tức hiểu ý, theo sát phía sau ta.
Cố Niên Võ vội vàng thu kiếm lại, trơ mắt nhìn ta nắm gáy Đỗ Y Y, lùi dần ra ngoài cổng phủ.
Ta đã bán đồ cả buổi sáng, ngoài cổng phủ có không ít thương nhân chờ mua đồ giá rẻ, cùng với dân chúng qua lại, náo nhiệt vô cùng.
Họ thì thầm: “Ồ, chuyện gì vậy, chẳng phải đây là Cố phu nhân sao?”
Đỗ Y Y dù bị ta bắt cũng không yên, lớn tiếng giải thích với mọi người: “Cố tướng quân đã bỏ ả ta rồi……” Cố Niên Võ là người trọng mặt mũi, đến gần thì đã ném kiếm đi, lại khoác lên vẻ cương trực, điềm tĩnh.
“Đúng vậy, Hiên Viên thị không có lòng khoan dung, ta đã bỏ nàng ta!”
“Hiên Viên Tương, nể mặt cha nàng, hôm nay ta không làm khó nàng, nàng cầm hưu thư đi đi!”
Hắn ném hưu thư vào mặt ta.
Ta đẩy Đỗ Y Y ra, ả bị vấp vào bậc cửa, loạng choạng ngã vào lòng Cố Niên Võ.
Gần gũi nhất là vợ chồng, xa cách nhất cũng là vợ chồng.
Một bậc cửa, phân biệt rõ ràng.
Ta hít sâu một hơi, mắng: “Đồ vô dụng, ngươi cũng xứng đưa ta hưu thư!”
Trước mặt mọi người, ta xé nát hưu thư thành từng mảnh nhỏ.
“Các vị phụ lão hương thân hôm nay đều là chứng nhân, Cố Niên Võ bội bạc, không giữ lễ nghĩa, nay ta sẽ bỏ hắn! Ta và Cố Niên Võ tình nghĩa phu thê đã dứt, từ nay không đội trời chung!”
Tay ta vung lên, gió thổi qua.
Những mảnh hưu thư bay tán loạn khắp nơi.
Tan tành theo làn gió…
7.
Chuyện giữa ta và Cố Niên Võ làm náo động khắp thành.
Hôm đó sau khi làm loạn một trận, ta dẫn Tiểu Thúy ung dung rời đi, vừa về đến Dương phủ chưa được mấy ngày, đã nghe tin Đỗ Y Y sảy thai.
Lúc đó ta đang nằm trên ghế dài trong viện phơi nắng.
Tiểu Thúy thở hổn hển chạy đến:
“Tiểu thư, Cố tướng quân vào cung yết kiến, nói rằng tiểu thư hành xử tùy tiện, khiến hắn và quận chúa mất con đau lòng, cầu xin bệ hạ nghiêm trị.”
Ta cười “hừ hừ” hai tiếng, vẫy tay bảo tiểu đồng lui ra.
“Thúy à, tách thêm hạt dưa đi.”
Ta chậm rãi cắn vài hạt dưa, vừa nhai vừa hỏi: “Bệ hạ nói sao?”
“Bệ hạ chưa kịp nói gì, biên cương cấp báo, Bắc Doanh đã đánh sang.”
“Sao bây giờ mới nói!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương