Phương Miên có vẻ mệt mỏi lăn ra ngủ say, Viên Tỉnh lặng lẽ đứng dậy, nhẹ nhàng gỡ tay chân cậu đang ôm lấy anh. Anh đã được huấn luyện bài bản đến mức gần như không có tiếng động phát ra khi rời giường đến lúc ra khỏi nhà.
Tuyết rơi dày đặc, nhiệt độ cơ thể anh cũng dần dần giảm xuống thích ứng với thời tiết buốt giá, toàn thân lạnh băng, đến cả hơi thở cũng phả ra khí lạnh. Anh khoác chiếc áo màu đen, đầu đội mũ che, tấm màn đen che từ đầu đến chân. Ra khỏi nhà anh đi thẳng đến đường Thập Lý. Nửa đêm đường khuya vắng vẻ không có ai ngoài tiếng bước chân của anh.
Trên đường không có ai nên anh dừng lại giữa đường chờ đợi. Quả nhiên một lúc sau vài tên báo hoa vàng mặt mày sưng tím bước ra.
Một tên chửi bới: "Mẹ kiếp, tưởng hôm nay không được mở hàng may sao dạo tới dạo lui vẫn có. Này, nó là omega?"
Tên khác cười bỉ ổi: "Omega, alpha em bỏ rơi em à, sao đêm hôm khuya khoắt còn đi một mình. Không sao, có bọn anh thương em."
Viên Tỉnh trầm giọng lạnh lùng nói: "Bọn mày đều đến đủ?"
"Tới hết rồi, sao?" Đám côn đồ cười cợt: "Các anh nhiêu đây người tới hết, em chê ít à?"
"Lên hết đi." Viên Tỉnh bình tĩnh nói.
"Hôm nay thật là ngày kì lạ. Đầu tiên gặp một tên alpha nhát cáy, giờ thì gặp được em omega cuồng nhiệt." Một tên cảm thán. "Được thôi, lên!"
Mấy tên báo hoa trừng to mắt, từng con vung đuôi lao về phía trước. Viên Tỉnh lặng lẽ đứng yên như tượng đá. Tên đầu tiên lao lên, miệng há to đến nỗi họng tối đen như mực bên trong lộ rõ. Gã vung móng vuốt, bàn chân còn lớn hơn đầu Viên Tỉnh. Gã nghĩ đầu óc của omega này có vấn đề, ngu xuẩn đến độ không biết đường né tránh.
Đột nhiên gió tuyết phất nhẹ khiến gã nheo mắt lại. Omega mặc áo đen đang đứng yên bỗng nhiên di chuyển, bản năng động vật của gã cảm thấy có gì đó không ổn. Gã dường như có thể cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao xuyên qua tấm màn mỏng màu đen đâm vào gã.
Không! Không!
Hành động rút lui không đổi theo kịp ý thức cảnh báo nguy hiểm trong đầu. Cái tay báo của gã bị Viên Tỉnh nắm chặt một cách thô bạo, tiếng xương răng rắc vang lên. Cơn đau nhức dữ dội lan khắp cơ thể khiến gã hét to. Định chống cự thì một cú đấm đã giáng thẳng vào mặt gã. Mặt gã tựa như bị cả tảng thiên thạch đập xuống, toàn bộ khuôn mặt biến dạng lệch hẳn sang một bên, máu răng lẫn lộn từ trong miệng bay ra.
Mấy tên khác bất động ngỡ ngàng nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt.
Tên đứng đầu nổi nóng: "Lên, chúng ta đông như vậy không lẽ chịu thua nó?!"
Đám kia được cổ vũ, lao lên. Viên Tỉnh bước một bước né sang bên cạnh, đấm vào lưng một tên. Cú đấm tựa ngàn cân khiến gã ngã ụp xuống, lưng như gãy đôi. Một con báo khác lẻn sau lưng Viên Tỉnh vung móng vuốt, đầu móng vuốt như thép loé ánh sắc bén, nếu ai khác bị cào trúng chắc chắn sẽ bị xé toạc thành từng mảnh. Nhưng người gã gặp là Viên Tỉnh, anh không quay đầu lại mà thân thể giống như biến mất ngay tức khắc. Tên đánh lẻn mở to mắt kinh ngạc vì giây trước gã định đánh Viên Tỉnh nhưng giây sau móng vuốt lại vồ vào đồng bạn. Viên Tỉnh chớp nhoáng thay đổi vị trí đứng, thoắt ẩn thoắt hiện di chuyển tới sau lưng gã dùng bàn tay đẩy gã. Gã ngã xuống đất nôn ra máu, lưng có lẽ nứt đôi.
Nhận thấy tình hình không ổn, con báo còn lại quay đầu chạy trốn. Gã cảm thấy may mắn vì đã giữ khoảng cách ít nhất mười mét để giữ an toàn cho bản thân. Viên Tỉnh vô cảm nhặt cái cờ-lê Phương Miên đánh rơi, quăng về hướng tên bỏ chạy. Con báo nghe tiếng xé gió phía sau, ngoảnh đầu nhìn thì cờ-lê bay đến đập vào đầu gã.
Đầu bị đập chảy đầy máu, gã choáng váng ngã xuống nhưng vẫn cố gắng bò về phía trước. Viên Tỉnh tiến lại gần gã, gã run rẩy hoảng sợ nhìn nắm đấm đầy sát khí sắp đập xuống.
"TÔI CHỈ CƯỚP TIỀN CHƯA GIẾT HẠI AI CẢ!"
Cơn gió mạnh vụt qua tai gã, bên tai phát ra âm thanh dữ dội. Gã run rẩy hé mắt ra thấy nắm đấm của anh chưa chạm xuống nhưng nền đất cứng rắn đã xuất hiện cái hố sâu.
Con báo từng ngạo mạn giờ không biết xấu hổ tè ra quần.
Viên Tỉnh kéo cả đám tới trung tâm khu phố Thập Lý, lột trần từng tên trói lại bằng dây thừng, treo dưới ánh đèn đường. Năm tên báo khóc lóc thảm thiết, thề thốt không bao giờ làm việc xấu nữa. Viên Tỉnh phớt lờ chúng, quay người đi về nhà. Trên con đường đêm tối, Béo Béo vỗ cánh bay xuống đậu trên vai anh. Từ lúc bị Phương Miên bắt về định làm thịt, nó không dám lộ diện khi Phương Miên cũng ở đó.
Viên Tỉnh gỡ bức thư bên chân Béo Béo, bên trong được trình bày gọn gàngー
"Kính gửi ngài Thượng tá,
Chúng tôi đã bắt được tên gián điệp và tiêu diệt đồng đảng cài vào. Khi nào chúng tôi có thể đón ngài?
Ngoài ra, chúng tôi tìm thấy tin tức về A Li nhưng sự tình phức tạp nên tôi nghĩ sẽ nói chi tiết khi ngài về.
Trân trọng,
Ava"
Viên Tỉnh thả Béo Béo bay lên, tiếp tục đi về nhà. Đứng trong sân rửa sạch máu dính ở tay, kiểm tra quần áo còn dính máu hay không, phủi hạt tuyết dính trên vai mới lặng lẽ bước vào nhà. Anh thay quần áo rồi lên giường nằm bên cạnh Phương Miên. Phương Miên ngủ say như chết không hề hay biết chuyện gì. Anh đặt tay chân Phương Miên khoác lên người anh, dém chăn thật kĩ rồi nhắm mắt lại, yên lặng chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng Phương Miên tỉnh dậy, đánh răng rửa mặt. Viên Tỉnh khoác áo khoác da cho cậu, đang định đi làm thì nghe tiếng đập cửa.
"Mau ra xem bọn cướp bị trói treo trên đường Thập Lý!"
Phương Miên mở cửa, chớp chớp mắt hỏi: "Bị treo nghĩa là sao?"
Nana úp úp mở mở kể: "Không biết có anh hùng nào đi qua xử lý hết bọn chúng. Giờ cả đám bị treo phơi lạnh trên đường Thập Lý. Đi nhanh không đội phòng vệ tới bắt bọn chúng về là hết cảnh tượng náo nhiệt!"
Chuyện này thật khó tin, ở khu ổ chuột cảng Lục Châu mà có người nghĩa hiệp vậy ư? Phương Miên dẫn Viên Tỉnh cùng đi xem trò vui. Khi họ tới đường Thập Lý quả nhiên thấy năm tên báo côn đồ trần truồng bị treo ngược dưới đèn đường run rẩy trong gió.
"Cứuー Giúp tôiー"
Chúng cầu xin những người đang đứng xem trò vui, không ai đáp lại chúng mà có người nhặt hòn đá trên đường ném vào chúng. Một người ném, sau đó càng nhiều người ném theo khiến chúng thương tích đầy mình, đầu vỡ chảy máu. Phương Miên cũng cúi đầu tìm đá nhưng đá nhỏ đều đã nhặt hết nên cậu đành phải nhặt tảng đá lớn. Cậu đưa tảng đá cho Viên Tỉnh: "Anh muốn ném chơi không?"
Tảng đá nặng đến nỗi Phương Miên phải cầm bằng cả hai tay.
"Anh cầm nổi không?" Phương Miên hỏi.
Viên Tỉnh định cầm bằng một tay nhưng nghe Phương Miên hỏi anh chợt nhớ ra bản thân đang làm omega yếu ớt. Anh ôm bằng hai tay, ước lượng khoảng cách từ anh đến đám báo. Với sức của anh thì đánh nhau, giết bọn chúng rất dễ dàng nhưng nếu là omega bình thường thì không thể.
"Cứ ném thử đi. Tưởng tượng anh đang chơi ném cầu sắt. Xoay hai vòng, theo quán tính tảng đá sẽ bay thôi." Phương Miên hướng dẫn anh.
Anh mím môi, cố gắng khống chế sức lực ném tảng đá, nó rơi đập vào chân Phương Miên.
Phương Miên: "..."
Anh Tỉnh yếu đuối quá, đến nỗi ném cũng không bay.
"Không sao đâu, nhìn em ném này!"
Phương Miên dùng hết sức xoay một vòng tung tảng đá rớt thành hình parabol. Con báo bị đập đầu chảy máu kêu la thảm thiết. Phương Miên thoả mãn: "Tuyệt vời, nói không khoe chứ sức em thừa đấu với alpha dũng mãnh."
"Ừm, em rất giỏi." Viên Tỉnh xoa xoa đầu cậu.
Phương Miên đến xưởng làm việc, mọi người đều cực kì kinh ngạc nhìn khuôn mặt bầm tím của cậu. Nghe cậu kể lại xong họ đều mắng rủa đám báo côn đồ ấy đáng bị lột trần treo lên. Tin cậu bị côn đồ đánh lan truyền khắp xưởng, đến trưa Tiêu Trạch mời cậu đến văn phòng để dùng cơm, đồng thời thuê bác sĩ băng bó xử lý vết thương giúp cậu. Phương Miên vội vàng xua tay: "Chỉ là vết thương nhẹ thôi không cần phải lãng phí như thế. Với lại vợ tôi đã giúp tôi bôi thuốc rồi."
Có lẽ do ảo giác của cậu mà khi cậu nói từ "vợ" thì vẻ mặt Tiêu Trạch tối sầm. Phương Miên định nhìn kỹ hơn thì đối phương đã nở nụ cười ấm áp như gió xuân: "Nhưng dễ để lại sẹo, cậu cũng không muốn làm Tiểu Nhuỵ lo lắng đúng không? Có khi em ấy biết cậu bị thương sẽ mất ăn mất ngủ."
Phương Miên không còn cách nào khác đành chấp thuận, bác sĩ kê thuốc cho cậu rồi rời văn phòng. Đây là lần đầu tiên cậu ngồi gần ông chủ như vậy, ông chủ cậu có hình thái động vật là cáo với đôi tai nhọn lấp ló trên đầu cùng cái đuôi to bông xù đặt trên nệm sofa. Phương Miên không kìm nổi len lén nhìn cái đuôi xù của ông chủ.
To... To quá trời quá đất!
Tiêu Trạch đột nhiên hỏi: "Tôi tò mò cậu và omega của cậu đã quen nhau như thế nào? Phải chăng vừa gặp đã yêu?"
"Có thể xem như chúng tôi nương tựa lẫn nhau cùng vượt qua khó khăn khi không còn người thân bên cạnh."
Tiêu Trạch trầm ngâm một chút: "Nếu lỡ gặp được người cậu cảm thấy thích hơn thì cậu hối hận không?"
Phương Miên nhún vai: "Tôi và người tôi thích không cách nào có thể về bên nhau."
"Vì sao?" Tiêu Trạch liếc mắt thăm dò: "Tôi cứ nghĩ cậu thích Tiểu Nhuỵ."
"Không, không, không,..." Phương Miên đỏ bừng mặt vội vàng phủ nhận.
Cho dù gia đình Tiêu Trạch không phải quý tộc thì họ vẫn là thương nhân nổi tiếng ở cảng Lục Châu. Hiện tại Đế quốc đã bị quân đảo chính lật đổ, các quý tộc hoặc là bỏ trốn, hoặc là chịu thảm sát thì nhà Tiêu Trạch trở thành gia tộc danh giá nhất cảng Lục Châu. Cậu chỉ là một công nhân cơ khí người ngợm bụi bặm. Nếu Tiêu Trạch biết cậu có ý đồ trèo cao với Tiêu Nhuỵ, e rằng cậu không thể tiếp tục làm việc trong xưởng máy móc này.
Phương Miên nói: "Ông chủ yên tâm, tôi đã có vợ rồi, sẽ không bao giờ có ý nghĩ phát sinh quan hệ với em gái anh đâu."
"Tôi đồng ý." Tiêu Trạch chậm rãi nói.
"Hả??" Phương Miên sửng sốt.
Tiêu Trạch khẽ mỉm cười: "Nhân phẩm cậu tốt, gả Tiểu Nhuỵ cho cậu thì tôi yên tâm hơn."
"Nhưng tôi đã kết hôn." Phương Miên nói.
"Cậu cưới con trai thứ nhà họ Viên chỉ vì cậu ta không còn nơi nương tựa, giúp cậu ta ổn định cuộc sống xong thì cậu theo đuổi tình yêu đích thực của mình?" Tiêu Trạch từ tốn nói: "Kết hôn rồi vẫn có thể ly hôn. Với tư cách là anh trai em ấy, tôi luôn mong Tiểu Nhuỵ được hạnh phúc."
Phương Miên bối rối. Cậu bất ngờ Tiêu Trạch có suy nghĩ thoáng đến mức bỏ qua tư tưởng chung ở thế giới này. Nhưng vấn đề chính là Phương Miên cũng là omega! Phương Miên một lần nữa sỉ vả thế giới chết tiệt này trong lòng.
Phương Miên thở dài: "Cảm ơn ông chủ nhưng hiện tại tôi chưa tìm được anh trai của mình nên những vấn đề khác sau này tôi mới tính tiếp."
Tiêu Trạch thấy rõ cậu đã hơi dao động, ý cười càng đậm hơn, cái đuôi phía sau nhẹ nhàng đung đưa. Phương Miên bị cái đuôi ấy hấp dẫn, liếc nhìn về phía đó.
"Hình như cậu..." Tiêu Trạch chú ý tới ánh mắt của cậu: "Cậu cứ luôn nhìn chằm chằm cái đuôi của tôi từ nãy giờ."
Phương Miên giật mình vội vàng lắc đầu: "Không có, không có."
"Muốn sờ không?" Tiêu Trạch kéo cái đuôi xù của hắn tới trước mặt Phương Miên: "Sờ thử xem."
"Thực sự có thể sờ?" Phương Miên chớp chớp mắt, tay đặt trên đầu gối hơi nhúc nhích."
"Tất nhiên."
Phương Miên chạm vào cái đuôi bông xù của hắn, nó êm ái như một đám mây. Màu đuôi của y giống với màu tóc, mềm mại, thoang thoảng mùi thơm, nhìn thoáng qua cũng biết hắn chăm sóc nó kỹ đến mức nào. Sờ cái đuôi bông xù xù mềm mại, Phương Miên cảm giác như được xoa dịu nỗi buồn, bao phiền muộn mệt mỏi đều bay đi hết.
***
Sau khi Phương Miên quay lại làm việc, Tiêu Trạch lấy điện thoại ra nhắn tin cho Bạch Ưng.
Tiêu Trạch: 【Bác sĩ lấy được mẫu máu chưa?】
Bạch Ưng: 【Rồi, chiều nay gửi đến Bắc Đô. Kết quả xét nghiệm giới tính của cậu Phương sẽ trả lại cho tôi ngay khi có.】
Tiêu Trạch: 【Vậy được rồi.】
Ở bên phía Viên Tỉnh, Nana đang hướng dẫn anh cách nấu cơm như mọi ngày. Bây giờ Viên Tỉnh đã có thể nấu cơm, xào rau.
Viên Tỉnh hỏi: "Chị có mát xa cho chồng không?"
"Có chứ." Nana nói: "Mỗi ngày chị đều mát xa cho ông xã sau khi đi làm về, càng lớn tuổi càng hay bị đau lưng."
"Mỗi ngày mát xa?" Viên Tỉnh nhìn chị.
"Ừ." Nana mỉm cười: "Cậu muốn học à?"
Viên Tỉnh gật đầu.
Buổi tối Phương Miên về nhà thấy Viên Tỉnh xếp mấy cái chai đầy màu sắc ở đầu giường.
"Đây là cái gì?" Phương Miên tò mò cầm lên ngửi, có mùi như hoa hồng.
"Tinh dầu mát xa." Viên Tỉnh trải khăn dùng một lần lên giường: "Từ hôm nay tôi sẽ mát xa cho em mỗi ngày."
Phương Miên ngại ngùng: "Làm phiền anh lắm, thôi."
Viên Tỉnh lắc đầu: "Không sao."
Viên Tỉnh quỳ ở mép giường, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Phương Miên. Cậu hết sức cảm động, anh Tỉnh quả thật là một omega đức hạnh. Nếu anh Tỉnh đã nói vậy mà cậu còn từ chối thì chẳng khác nào làm kiêu. Phương Miên thuận theo ý anh, cởi trần nằm úp sấp trên giường. Viên Tỉnh xoa tấm lưng trần của cậu, mắt dần trở nên đậm hơn. Anh vừa định bóp lưng cho Phương Miên thì bỗng nhiên phát hiện trên tóc cậu có sợi lông cáo. Đưa lên mũi ngửi thử trên đó vẫn còn mùi của alpha xa lạ.
"Trong xưởng máy móc có cáo không?" Anh bình tĩnh hỏi.
"Có ông chủ em và em gái anh ta." Phương Miên nhắm mắt tận hưởng tay nghề mới của anh Tỉnh trên lưng. "Ông chủ đó tốt bụng thật. Hôm nay cho em sờ thử đuôi cáo to của anh ta. Cái đuôi to quá trời to luôn!"
Đôi mắt Viên Tỉnh lạnh lẽo giá sương.
Phương Miên nằm trên giường hơi run run, hình như nhiệt độ phòng giảm xuống mấy độ. Nếu ngay lúc này cậu quay đầu lại nhìn, chắc chắn sẽ thấy Viên Tỉnh giống như sương mờ ngày đông, trên mặt phủ lớp băng tuyết li ti.
Một lúc lâu sau cậu nghe Viên Tỉnh nói: "Em là omega, không nên chạm đuôi của alpha khác."
"Anh đừng lo, ông chủ không biết em là omega đâu. Hơn nữa anh Tỉnh à, anh nên thay đổi tư tưởng này. Hồi trước ở trường Omega luôn dạy omega không nên làm thế này, không được làm cái kia. Đó là cách bọn họ tẩy não anh, đừng nghe theo." Phương Miên nói hùng hồn đầy lí lẽ: "Chỉ cần chúng ta thích thì không ai cản bước nổi."
Nghe vậy Viên Tỉnh yên lặng.
Dừng một lát mới nói: "Tôi nghe đồn của Mục Tĩnh Nam rất lớn."
ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ
Lượm lặt weibo Tố Tố:
"Tuy lông đuôi không nhiều như loài khác nhưng nếu xét theo số lượng "chít chít" thì anh Tỉnh thắng chắc!"
Ngủ Sâu - Dương Tố
Chương 8: "Từ hôm nay tôi sẽ mát xa cho em mỗi ngày."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương