“Ngọc Phù tỷ tỷ, đại hỷ!”
Trương quản sự tới truyền lệnh vừa mới bước qua ngạch cửa, tiểu thái giám lanh như một chú khỉ con lập tức lách đến bên cạnh Ngọc Phù, khom lưng giành nói lời chúc mừng trước tiên. Những lời nịnh nọt tuôn ra không ngớt, giống như bọt nước sủi lên trong ấm trà bằng đồng:
“Tỷ tỷ có thể được điều đến Càn Minh Cung hầu hạ, đây chính là phúc phận mà người khác tám đời cũng không tu luyện được. Chẳng trách người ta đều nói người đại thiện tất có hậu phúc, người tốt nhiều phúc, phúc báo vô lượng!”
Lời này tuy có phần tâng bốc, nhưng cũng không đến mức giả dối tới độ bị trời đánh. Phàm là những người có thể lên làm cung nữ quản sự, không ngoài hai loại là tư lịch lâu năm và bản lĩnh cao cường.
Nhưng cùng ngâm mình trong cái thùng thuốc nhuộm lớn* này bảy tám năm, người có tấm lòng tốt hơn Ngọc Phù quả thực không nhiều.
Cái thùng thuốc nhuộm lớn*: Ám chỉ môi trường phức tạp trong cung
Nhân lúc tiểu thái giám đang bợ đỡ nịnh nọt, các cung nữ cũng dần hoàn hồn, vội vàng chen cùi chỏ đẩy hắn ra, cười vui vẻ góp chuyện:
“Xem cái đồ không có mắt nhìn của ngươi kìa, còn gọi loạn cái gì là tỷ tỷ? Sau này gặp lại, chúng ta đều phải tôn kính gọi một tiếng ‘Ngọc Phù cô cô’ mới đúng.”
Trong phút chốc, không khí chết chóc, u ám lượn lờ trên xà nhà đã bị quét sạch, xung quanh nổi lên tiếng huyên náo, lời a dua nịnh hót không dứt bên tai.
Lúc này không thể ngẩn người được nữa, Ngọc Phù tạm thời đè nén lại nỗi lo lắng nghi ngờ trong lòng, trước tiên nói với các cung nữ một tiếng “Cùng vui”, sau đó lập tức nói thêm một câu “Ngươi cũng cát tường”, dỗ cho tiểu thái giám kia mừng đến toe toét miệng cười.
Chỉ thấy nàng không chỉ ăn nói chu toàn thỏa đáng, mà vẻ mặt lại càng kín kẽ không một chút sơ hở. Chuyện vui lớn bằng trời rơi xuống đầu, vậy mà vẫn không hề tỏ ra kiêu căng, nếu không thì sao người ta có thể làm đến chức quản sự chứ?
Xảo Lăng đứng bên cạnh thầm bội phục, biết rằng tỷ tỷ lúc này đang bận nên không vây lại nói lời hay ý đẹp. Nhưng Ngọc Phù lại thoát ra khỏi đám người, vừa nhìn thấy Xảo Lăng liền vẫy tay gọi nàng lại dặn dò:
“Xảo Lăng, Thượng thực cục* sáng nay mới gửi đến mấy loại quả cúng, hiện đang bày trong phòng chúng ta. Ngươi dẫn hai cung nữ bưng đến tiểu Phật đường, thay hết quả cũ xuống, rồi lựa mấy quả ngon chia cho mọi người đi.”
Thượng thực cục*: Bộ phận lo việc ăn uống trong cung
Thấy Ngọc Phù tỷ tỷ đặc biệt tìm mình để dặn dò, Xảo Lăng tự cảm thấy mình được coi trọng nhất, không khỏi mím môi cười tủm tỉm. Sau khi đáp một tiếng “Vâng ạ”, Xảo Lăng còn muốn mở miệng nói thêm, nhưng trước mắt đã không thấy bóng người đâu nữa.
Hôm nay đúng là ngày mùng hai tháng sáu, tỷ tỷ đã nói là sẽ đến Lợi Trinh Môn để gặp người nhà, sao tỷ ấy lại không mang tay nải theo người?
Sợ rằng Ngọc Phù đã quên, Xảo Lăng vội đuổi theo hai bước ra ngoài ngạch cửa, cất cao giọng nghi hoặc hỏi: “Ngọc Phù tỷ tỷ, người vội đi đâu thế? Cái tay nải hôm qua đã chuẩn bị xong vẫn còn ở trong phòng đó, muội đi lấy giúp tỷ nhé?”
“Không cần đâu.” Biết Xảo Lăng có ý tốt, Ngọc Phù quay người lại cười với nàng ta, nhưng vẫn nói một cách không rõ ràng: “Ngươi cứ đi làm việc của mình trước đi, ta tự mình ra ngoài một chuyến, sẽ về ngay.”
Sau khi vội vàng từ biệt Xảo Lăng, Thượng Doanh Doanh điều chỉnh lại hơi thở cho đều đặn, đi về phía cổng cung để đuổi theo Trương thái giám truyền lệnh. Trên cung đạo* không được phép chạy đuổi, Thượng Doanh Doanh tất nhiên nhớ rõ quy củ, cho dù đi nhanh đến đâu, mũi giày thêu cũng quyết không vượt ra khỏi mép áo.
Cung đạo*: Đường đi trong cung
“Trương quản sự xin dừng bước…”
Thượng Doanh Doanh đi theo sau đám người của Nội thị giám, thấy Trương thái giám sắp rẽ vào Diễn Tú Cung, vội cất tiếng gọi khẽ lọt vào tai ông ta.
Trương thái giám nghe tiếng quay người lại, nheo mắt nhận dạng một lúc, rồi đột nhiên nhếch miệng cười nói:
“Ngọc Phù cô nương?”
Dường như đoán được phần nào ý định của Ngọc Phù, Trương thái giám vẫy tay ra lệnh cho mọi người dừng bước, một mình quay trở lại phía nàng.
Sau khi kéo người đến một góc tường vắng vẻ, Trương thái giám mới hạ thấp giọng, cười tủm tỉm bắt chuyện: “Cô nương đặc biệt đuổi theo đây, là có chuyện gì muốn tìm ta sao?”
Mặc dù việc phân công hôm nay không được như ý, Thượng Doanh Doanh vẫn lịch sự khom người, sau đó mới nhẹ giọng hỏi: “Trương gia gia, không phải lúc trước ngài đã hứa với nô tỳ, sẽ điều nô tỳ đến hầu hạ bên cạnh Trần thái tần sao? Sao hôm nay công việc được giao xuống, lại biến thành Càn Minh Cung vậy ạ?”
Trần thái tần là người cũ trong cung của tiên đế, bình thường tính tình khiêm tốn, đối xử với người dưới cũng rất ôn hòa. Đối với Thượng Doanh Doanh mà nói, nhìn khắp cả hậu cung, cũng không thể chọn ra được việc nào tốt hơn là hầu hạ Trần thái tần.
Suy cho cùng, nàng chỉ cầu sống qua ngày bình ổn, không muốn được vẻ vang, càng không muốn phong quang đại táng*.
Phong quang đại táng*: Ý chỉ đám tang được tổ chức long trọng nhưng bản chất là chết một cách bi thảm.
“Trước đây đều do nô tỳ, lễ vật hiếu kính chuẩn bị quá mỏng, có phải ngài cảm thấy bạc không đủ tiêu không ạ? Nô tỳ ở đây vẫn còn một ít…”
Nói rồi, Thượng Doanh Doanh từ trong tay áo lấy ra một chiếc túi thơm thêu hoa văn hồ lô vạn tự. Nhân lúc không có ai nhìn thấy, nàng định lén nhét vào tay Trương thái giám, cầu mong chuyện này vẫn còn có thể xoay chuyển.
“Thôi đi, chuyện này không liên quan đến tiền bạc.”
Tiền tài đưa đến trước mắt, Trương thái giám lại bất ngờ đẩy ra, nếp nhăn nơi đuôi mắt chất đầy vẻ khó xử:
“Ngọc Phù cô nương, người xem thật sự xin lỗi. Gần đây người nhờ ta làm việc quá nhiều, ta nhất thời không để ý đã nhớ nhầm lời thỉnh cầu, nên mới phân cô nương đến Càn Minh Cung, tuyệt đối không phải cố ý làm sai việc của cô nương. Huống hồ Khương gia đã sớm dặn dò, ta có gây khó dễ cho ai cũng không thể gây khó dễ cho cô nương người được.”
Lời tuy nói vậy, nhưng một bên là hầu hạ thái tần, một bên là hầu hạ Hoàng thượng, hai công việc này có thể nói là khác nhau một trời một vực. Như vậy mà cũng có thể nhầm lẫn, e rằng quá gượng ép rồi.
Nghe ra lời của Trương thái giám giống như một cái cớ, nhưng Thượng Doanh Doanh không chịu từ bỏ, vội vàng khẩn cầu: “Nếu đã là hiểu lầm, vậy thì sớm đổi lại là được. Trương gia gia, nô tỳ biết ngài có cách mà…”
Nguyên nhân của việc “làm sai” lần này căn bản không thể nói rõ, trong lòng Trương thái giám cũng sốt ruột, suýt chút nữa không giữ được vẻ mặt áy náy đó, vội ho nhẹ một tiếng, cắt ngang lời của Ngọc Phù.
Sau một khoảng lặng ngắn, Trương thái giám cong ngón tay thành hình hoa lan, huơ huơ hai vòng trước mắt nàng:
“Bây giờ danh sách cung nhân đều đã trình lên trên, tuyệt đối không có lý nào lại thay đổi được nữa. Hôm nay người có nói rách trời, ta cũng thật sự hết cách rồi.”
Thượng Doanh Doanh thấy vậy, liền biết chuyện mình đến Ngự tiền đã là ván đã đóng thuyền, nói nhiều cũng vô ích. Chút may mắn còn sót lại trong lòng, bị mặt trời gay gắt này chiếu vào, cũng hoàn toàn tan thành mây khói.
Buổi trưa tháng sáu nắng như đổ lửa, Thượng Doanh Doanh sợ mồ hôi sẽ rịn ra trên mặt, vội nép vào chân tường. Đôi mắt vốn hơi hé hờ nay cụp xuống, giấu sau mái tóc, trong lòng trăm mối tơ vò.
“Để ta nói cho mà nghe, cô nương ủ rũ thế này, là còn nỗi khổ gì nữa?”
Liếc nhìn tiểu nội thị đang đợi ở không xa, Trương thái giám cẩn thận quay lưng lại, môi không nhếch lên bao nhiêu, giọng nói đã truyền ra như tiếng muỗi vo ve:
“Cô nương đã có được cơ duyên tốt đẹp này, thì cứ đến Ngự tiền mà tranh một phen tiền đồ gấm hoa đi. Nói không chừng ngày sau gặp lại, ta còn phải thỉnh an cô nương nữa đó. Người ngẫm lại xem, ta nói có phải lý này không?”
Ông ta nhận bạc của Ngọc Phù là thật, nhưng hôm qua Tổng quản thái giám Ngự tiền đích thân đến tận cửa đòi người, dọa cho ông ta sợ đến mức ruột gan như có giun bò, chỉ biết cúi đầu vâng dạ, đâu dám nói lắp nửa lời?
Huống hồ đưa nàng đến Ngự tiền làm việc, suy cho cùng cũng là chuyện tốt mà phải không? Trương thái giám không hiểu Ngọc Phù đang buồn rầu cái gì, nhưng nếu muốn giả vờ khó xử để ông ta phải nhả bạc hối lộ ra, thì tuyệt đối không được.
“Trương gia gia nói phải, đa tạ ngài đã chỉ điểm.”
Thấy Trương thái giám nổi bệnh giữ của, Thượng Doanh Doanh không thể tranh luận thêm với ông ta, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
“Nếu Trương gia gia không có dặn dò gì khác, nô tỳ xin phép cáo từ trước. Vừa rồi đã làm phiền ngài cả nửa ngày, mong ngài lượng thứ.” Thượng Doanh Doanh nhẹ giọng nói.
Theo quy củ trong cung, cung nữ chỉ ở trong điện hầu hạ, cho dù có ra ngoài làm việc, cũng phải đi thành đôi. Nếu không phải lệnh của chủ tử, càng không được đi lang thang bên ngoài.
“Cô nương khách sáo rồi. Hôm nay trời nóng, người mau về cung đi.” Trương thái giám chắp tay trong tay áo đáp, lúc nghiêng người nhường đường, lại thầm đánh giá Ngọc Phù mấy lần.
Thực ra đừng nói Ngọc Phù kinh ngạc, chính Trương thái giám cũng không khỏi thắc mắc. Nhìn tướng mạo dáng người của cô nương này, thực ra đều không được tính là xuất sắc, nhiều nhất là lúc nói chuyện, giọng nói đặc biệt dịu dàng êm tai hơn một chút. Sao lại bị bên trên đích danh chỉ tên gọi đi chứ?
Nếu chỉ được lòng Tổng quản đại nhân thì thôi, nhưng nếu là ý của chính chủ tử gia*…
Chủ tử gia*: Cách gọi Hoàng đế một cách thân mật nhưng kính trọng
Liếc mắt nhìn Ngọc Phù quay người đi xa, Trương thái giám không khỏi xoa xoa cằm, thầm nghĩ quả nhiên là khi người ta gặp vận may, núi Côn Luân cũng không cản được sao?
Sau khi trở về Xuân Hi Cung, Thượng Doanh Doanh liếc thấy bóng kim đồng hồ đã ngắn lại, liền nhanh chóng vào phòng dưới, tìm ra chiếc tay nải hôm nay phải đưa cho người nhà.
Lúc đi qua chiếc gương đồng bên bàn, Thượng Doanh Doanh nhìn vào trong một cái, lại phát hiện trong lòng mình nóng như lửa đốt, mồ hôi đã làm ướt đẫm mặt và cổ, để lộ ra làn da trắng nõn dưới lớp phấn trang điểm.
Mang bộ dạng này, chắc chắn không thể ra ngoài gặp người. Thượng Doanh Doanh đành phải mở hộp phấn tạp sắc ra, chấm một ít phấn bên trong. Người khác đánh phấn phần lớn vì yêu thích vẻ đẹp, còn Thượng Doanh Doanh lại là để che giấu sự sắc sảo của mình, cố ý trang điểm cho mình trở nên tầm thường.
Nếu muốn bôi cho da mặt trông xấu đi, cách nhẹ nhàng nhất là dùng phấn hoa tùng. Nhưng thứ đó hiếm có đắt đỏ, Thượng Doanh Doanh không kiếm được cũng không dùng nổi, đành phải lúc giã hoa rum cho Phan tài nhân, lén giữ lại nước cốt màu vàng vắt ra, trộn vào phấn để tạm che mặt. Sau đó lại trộn thêm tủy bò và tụy heo vào, chế thành một loại cao mịn, che đi sắc môi hồng hào bắt mắt.
Đúng lúc trong phòng đang khẩn trương, ngoài cửa bỗng truyền đến một tràng tiếng bước chân.
Thượng Doanh Doanh cảnh giác liếc qua, đến khi thấy rõ là Xảo Lăng ôm mấy loại quả đi vào, mới hơi thả lỏng tâm thần.
Xảo Lăng năm mười ba tuổi đã được phân đến Xuân Hi Cung làm việc, năm nay cũng vừa mới đến tuổi cập kê*, xem như là tiểu nha đầu do một tay Thượng Doanh Doanh dìu dắt. Vừa rồi đặc biệt bảo Xảo Lăng đi thay quả cúng, chính là có lòng riêng, muốn để nàng ta chọn trước mấy quả mình thích.
Tuổi cập kê*: Ở thời xưa thường là 15 tuổi
Liếc nhìn những quả trong lòng Xảo Lăng, Thượng Doanh Doanh dịu dàng hỏi: “Sao không giữ lại mấy quả lê tuyết hoa?”
Thấy Thượng Doanh Doanh ngồi trước gương đồng đánh phấn, Xảo Lăng vội dùng lưng gài chặt cửa phòng lại, sau đó mới đến gần nói:
“Ta vốn nhớ là tỷ tỷ thích ăn đào bạch ngọc, không ngờ hôm nay người lại muốn ăn lê? Vậy ta đi đổi cho người mấy quả…”
“Cũng không phải ta muốn ăn.” Thượng Doanh Doanh vội bật cười ngắt lời, nhẹ giọng giải thích: “Trời mùa hạ dương khí thịnh, không phải ngươi luôn cảm thấy oi bức khó chịu sao? Lát nữa từ hậu cung về, ta sẽ nấu cho ngươi ít cao lê mùa thu. Ngươi pha nước uống một bát, đêm nay sẽ ngủ ngon hơn.”
Hôm trước lúc nấu trà tam hoa trong điện, Xảo Lăng tình cờ nhắc một câu bị đau họng, không ngờ Ngọc Phù tỷ tỷ lại nhớ kỹ, còn muốn tự mình nấu cao lê mùa thu để thanh hỏa cho nàng ta.
“Đa tạ tỷ tỷ còn nhớ đến ta…”
Trong lòng Xảo Lăng ấm áp vô cùng, chỉ hận mình vụng về không biết ăn nói, không biết nên nói gì cho phải, liền nhận lấy cây cọ phấn từ tay Thượng Doanh Doanh, giúp nàng dặm phấn lên cổ.
Quả đào bạch ngọc bị tiện tay đặt trên bàn trang điểm, mật ngọt rỉ ra từ lớp vỏ hơi nứt, uốn lượn thành một vệt sẹo ngọt ngào.
Đào bị nứt quả, dường như không phải là điềm lành gì. Thượng Doanh Doanh thầm than không hay, lại chải phần tóc mái xuống thấp thêm một chút, cố gắng hết sức đè nén đôi mày và mắt diễm lệ kia.
Vừa nghĩ đến ngày mai mỗi người một ngả, Xảo Lăng vừa cầm cây cọ phấn bằng lụa bông, không khỏi lo lắng nói: “Ngày mai người đến Càn Minh Cung rồi, ở đó sợ là không có người quen biết chăm sóc, đến lúc đó phải làm sao đây?”
Chuyện Thượng Doanh Doanh lén lút thoa phấn, giấu người ngoài thì còn dễ, nhưng nàng luôn phải ở chung phòng với người khác. Trốn được mùng một, không trốn được ngày rằm, lâu ngày khó tránh khỏi bị lộ.
“Những người có thể làm việc ở Ngự tiền đều là những kẻ lõi đời trong cung, chắc sẽ không nhiều chuyện đâu.” Thượng Doanh Doanh miệng tuy nói vậy, nhưng trong lòng cũng không chắc chắn lắm.
Chỉ là chuyện đã đến nước này, nàng đã cố gắng hết sức cầu xin Trương thái giám cũng không có tác dụng, vậy thì đành cưỡi lừa xem tuồng, đi một bước xem một bước vậy.
Trong lúc nói chuyện, Thượng Doanh Doanh đã thu dọn xong xuôi, nhét lại hộp phấn vào trong tráp trang điểm cất kỹ. Xảo Lăng thấy vậy, lập tức lấy tay nải cho Thượng Doanh Doanh, chuẩn bị tiễn nàng ra ngoài.
Vừa đẩy cửa phòng ra, hơi nóng của buổi trưa hè đã ập vào mặt. Ngay cả mấy bụi hoa trường xuân màu tím đỏ ở góc tường cũng bị mặt trời thiêu đốt đến héo rũ.
Liếc thấy những cánh hoa tím và lá xanh biếc co quắp trên mặt đất, Xảo Lăng mơ hồ nhớ lại Phan tài nhân bị lụa trắng siết cổ chết, gương mặt cũng tái xanh tím ngắt như thế này.
“Tỷ tỷ nói xem, Vạn Tuế Gia sẽ là một chủ tử như thế nào?”
Xảo Lăng đi bên cạnh Thượng Doanh Doanh, ngẩn ngơ thì thầm, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Vừa rồi Trương thái giám đến truyền lệnh, Xảo Lăng chỉ nghe mình được phân đến cung của một vị phi tần chủ tử làm việc, đã cảm thấy thầm hoảng sợ, dường như đã sợ hãi những vị quý nhân trong cung này từ tận đáy lòng.
Vậy còn Ngọc Phù tỷ tỷ thì sao?
Sắp phải đi hầu hạ Vạn Tuế Gia người nắm trong tay quyền sinh sát, trong lòng tỷ ấy có sợ không?
Ngự Tiền Độc Sủng - Dã Lê
Chương 1: Vạn Tuế Gia sẽ là một chủ tử như thế nào?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
