Ngự Tiền Độc Sủng - Dã Lê

Chương 19: Thì ra nàng đã sớm mang một ân tình trời bể của Hoàng đế



Lời đã nói ra khỏi miệng tất nhiên không thể hối hận, Thượng Doanh Doanh đối diện với ánh nhìn của Yến Tự Lễ, nhẹ nhàng đáp:
“Dĩ nhiên.”
Tiếng nói vừa dứt, bỗng thấy đôi mắt Yến Tự Lễ khẽ cong lên, tựa như băng cứng vừa tan, khiến người ta không khỏi nhớ đến câu “Đào hoa tiếu xuân phong*”. Trong đôi mắt hắn ánh lên tia sáng phóng khoáng, lúc cười bọng mắt càng thêm rõ rệt, thảo nào dân gian đều gọi đây là đôi mắt đa tình.
Đào hoa tiếu xuân phong*: Hoa đào cười trong gió xuân
Hoàng đế đã sinh ra với dung mạo thế này, quả thực không nên cười luôn, sẽ trông có vẻ quá dịu dàng.
Thượng Doanh Doanh ngẩn ngơ suy nghĩ, lại cảm thấy thật khó hiểu, nàng có nói lời gì kinh thiên động địa đâu, sao lại có thể vuốt giận của Vạn tuế gia nguôi ngoai được nhỉ?
Thấy Thượng Doanh Doanh chỉ với vài ba câu nói đã sắp nằm gọn dưới móng vuốt rồng mà bản thân còn không hề hay biết, Yến Tự Lễ từ từ thu lại nụ cười.
Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, lừa gạt kẻ ngốc này, thật sự là thắng không vẻ vang chút nào.
Suy nghĩ một chút, Yến Tự Lễ kiềm chế thu hồi ánh mắt, phất tay áo đứng dậy, không tiếp tục chơi trò đố chữ với nàng nữa.
Thấy Hoàng đế lại trở về dáng vẻ hỷ nộ không lộ ra mặt, Thượng Doanh Doanh lại cảm thấy như vậy thuận mắt hơn, thái độ hòa nhã vừa rồi ngược lại khiến người ta sợ hãi.
Vạn tuế gia có lúc khó dỗ đến chết đi được, có lúc lại dễ dỗ một cách khó hiểu, thật là kỳ lạ.
Thượng Doanh Doanh vội vàng gom lại tấu chương, rồi đuổi theo bước chân Hoàng đế, đi vòng ra sau tấm bình phong.
Trong nội điện đang đốt địa long (hệ thống sưởi dưới sàn), bốn bề đều có hơi ấm lan tỏa, hoàn toàn là hai thế giới so với cái lạnh lẽo của mùa thu ngoài điện. Trong miệng những con hạc bằng đồng mạ vàng đứng ở bốn góc, đang nhả ra từng làn khói hương an thần lượn lờ.
Không cần Yến Tự Lễ mở miệng ra lệnh, Thượng Doanh Doanh đã tâm lĩnh thần hội mà bước lên phía trước, giúp hắn cởi chiếc áo khoác ngoài dệt kim tuyến hình rồng mây màu xanh đá.
Thấy Thượng Doanh Doanh bận rộn quanh mình, Yến Tự Lễ liền như thường lệ, cụp mi mắt nhìn trộm nàng. Khi tầm mắt rơi xuống đôi môi hồng nhuận ấy, ánh mắt Hoàng đế dần trở nên mềm mại.
Đợi đến khi Thượng Doanh Doanh đưa tay đến gỡ nút thắt, Yến Tự Lễ hơi ngẩng cằm, nhưng yết hầu lại không tự chủ mà trượt lên xuống vài lần, cọ vào sợi chỉ vàng thô ráp trên cổ áo.
Đầu ngón tay Thượng Doanh Doanh khựng lại, vội lùi về sau nửa bước, cúi mày thuận mắt hỏi: “Vạn tuế gia có khát nước không ạ? Nô tỳ đi rót cho ngài một tách trà ngay.”
Không cho phép Thượng Doanh Doanh chạy loạn, Yến Tự Lễ đưa tay lên giữ vai nàng, nhẹ nhàng xoay nàng lại, đối diện với mình.
“Trà nước không vội, để cái đuôi nhỏ của ngươi mang đến là được.”
Giọng Yến Tự Lễ trầm ấm, lại gặp lúc đêm khuya, pha chút mệt mỏi khàn khàn “Hôm nay trẫm nghỉ muộn, ngươi ở lại trong điện túc trực đi.”
Bị Hoàng đế một tay giữ tại chỗ, vành tai Thượng Doanh Doanh ửng đỏ, lại không thể thoát ra, đành phải khom người nhận lệnh:
“Vâng, nô tỳ tuân mệnh.”
“Còn nữa… Vạn tuế gia, cung nữ dưới tay nô tỳ tên là Chước Lan ạ.”
Thượng Doanh Doanh cuối cùng không nhịn được mà mở lời, sửa lại cách gọi không phù hợp của Hoàng đế, trong lòng lặng lẽ oán thầm: Nàng lại không phải mèo con chó con, sao lại có đuôi được chứ?
Ngay sau đó, Thượng Doanh Doanh lại không khỏi bắt đầu lo lắng.
Tối nay hình như đến phiên Oanh Thời qua túc trực, lát nữa nàng ta sẽ không cho là mình cố ý cướp việc của nàng ta chứ?
Lần đầu tiên vào điện túc trực, Thượng Doanh Doanh cẩn trọng co người bên cạnh giường, cả đêm không dám nhắm mắt. Nào ngờ Yến Tự Lễ thật sự chỉ đi ngủ, một giấc đến tận giờ Dần ngày hôm sau, không hề có ý định hành hạ nàng bưng trà rót nước.
Chịu đựng đến lúc trời vừa tờ mờ sáng, Thượng Doanh Doanh liền rón rén chuồn ra khỏi nội điện, bàn giao công việc với Lai Thọ đang hầu hạ thay y phục.
Lai Thọ thấy Ngọc Phù từ trong điện đi ra, lập tức vừa kinh ngạc vừa vui mừng trợn to mắt, sau đó nụ cười trở nên vi diệu.
Thượng Doanh Doanh bị nhìn đến toàn thân không thoải mái, vội vàng trốn về phòng hạ nhân ngủ bù một giấc. Còn về trận binh hoang mã loạn trong một đêm ngắn ngủi này, tự nhiên là đã vứt hết ra sau đầu.
Cuộc nói chuyện hồ đồ đêm đó, tựa như một viên sỏi ném vào hồ sâu tĩnh lặng, mặt nước gợn sóng vài cái rồi lại yên tĩnh như cũ. Sau đó liên tiếp mấy ngày, Thượng Doanh Doanh vẫn như thường lệ ban ngày đi làm, buổi tối thì về phòng hạ nhân thêu thùa may vá.

Yến Tự Lễ trong lòng đếm từng ngày, tính toán rằng hôm nay thế nào cũng đến lượt Ngọc Phù trực ban, nên đã đặc biệt xử lý xong triều chính từ sớm. Thậm chí không cần Lai Thọ thay y phục cho mình, đã cất bước vào tẩm điện.
Vào điện rồi, Yến Tự Lễ ra vẻ vô tình liếc nhìn một góc, lại phát hiện cung nữ túc trực vẫn không phải là Ngọc Phù. Niềm vui trong lòng vốn có, lập tức tan thành mây khói.
Mà sau khi được Hoàng đế nhìn mấy lần một cách bất ngờ, Oanh Thời trong lòng vui như điên. Chẳng lẽ nàng ta khổ đợi mấy tháng, cuối cùng cũng đã chờ được ngày mây tan trăng sáng?
Nỗi khốn đốn mấy tháng qua cuối cùng cũng đã qua, Oanh Thời cố gắng kìm nén vẻ mặt kích động, phúc thân với Yến Tự Lễ, dịu dàng bắt chuyện:
“Vạn tuế gia có muốn dùng trà không ạ?”
Yến Tự Lễ trầm ngâm một lát, nhàn nhạt “Ừm” một tiếng, thầm nghĩ Ngọc Phù đã trốn không túc trực, vậy thì trà này, dù sao cũng là do nàng pha chứ?
Được Hoàng đế cho phép, Oanh Thời càng thêm vui mừng khôn xiết, càng tin chắc mình sắp được bay lên cành cao, vội vàng xoay người đến bên bàn trà, bưng về một chén Tây Sơn Bạch Lộ.
Oanh Thời ưỡn eo cực mềm mại, nhẹ nhàng di chuyển tới trước như liễu yếu trong gió. Chỉ tiếc là Yến Tự Lễ ngay cả mắt cũng không nhấc lên, đã đưa tay nhận lấy chén trà.
Trà thơm vào miệng, Yến Tự Lễ nếm thử một hồi, nhận ra đúng là tay nghề của Thượng Doanh Doanh.
Một lúc lâu sau, Yến Tự Lễ tự mình cười khẩy một tiếng, tâm trạng bực bội hơi dịu đi, thầm nghĩ coi như nàng ta lanh lợi, không để lại cái cớ lười biếng nào trong tay hắn.
Nhận thấy Hoàng đế hôm nay đặc biệt dịu dàng, Oanh Thời chỉ cảm thấy cơ hội ở ngay trước mắt, không thể bỏ lỡ. Nàng ta bạo gan, dịu dàng quyến rũ quỳ xuống bậc thềm, đưa tay ra định cởi giày cho Yến Tự Lễ.
Liếc thấy một đôi tay đột nhiên xông vào tầm mắt, Yến Tự Lễ khẽ nhíu mày, không động thanh sắc mà dời chân đi.
“Không cần, lui xuống.” Giọng Yến Tự Lễ lạnh lùng.
Oanh Thời lúng túng sững người, nhưng cũng không dám nói nhiều, đành thuận thế níu lấy vạt áo bào của Yến Tự Lễ.
“Vạn tuế gia, đêm đã khuya rồi, nô tỳ thay y phục cho ngài nhé.”
Yến Tự Lễ thực sự bị làm phiền đến mất kiên nhẫn, ngài cụp mắt xuống, lạnh lùng liếc nhìn Oanh Thời một cái:
“Ngươi là ai? Sao đêm nay lại là ngươi vào hầu hạ?”
Oanh Thời mắt sáng lên, vội vàng đáp: “Bẩm Vạn tuế gia, nô tỳ tên là Oanh Thời, là một trong các chưởng sự cô cô của Càn Minh Cung.”
“Nô tỳ tuy là chưởng sự, nhưng ngày thường chỉ làm việc bên ngoài. Chuyện trong nội điện, đều do một mình Ngọc Phù cô cô quản lý, chưa bao giờ để các nô tỳ nhúng tay vào…”
Trong lời nói ngoài lời nói, đều toát ra một vẻ uất ức, như thể đang mách lẻo với Hoàng đế, chỉ trích Ngọc Phù giẫm đạp người bên dưới để leo lên.
Oanh Thời đang cúi đầu thầm vui mừng, nào biết Hoàng đế sau khi nghe nàng ta báo tên, ánh mắt liền đột ngột trở nên sắc lẹm.
Thong thả phất tay áo đứng dậy, Yến Tự Lễ từ trên xuống dưới dò xét Oanh Thời, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, nói:
“Hóa ra là ngươi.”

Con người ở trên đời này, dù đi đến đâu cũng đều phải phân ra ba bảy loại chín. Có người ở trong điện thoải mái bên cạnh địa long, nằm trên nệm gấm, tự nhiên sẽ có người khổ sở đứng ngoài thổi gió lạnh, chịu đựng đêm dài đằng đẵng.
Công việc vào điện túc trực cho Hoàng đế, đã sớm bị Oanh Thời và Mặc Hâm chia nhau. Nhưng mỗi khi đến giờ trực, Thượng Doanh Doanh cũng không thoái thác lười biếng, ví dụ như lúc này, nàng đang cùng Chước Lan ở trong phòng trà.
Giờ đây đêm khuya tĩnh lặng, bốn bề không một tiếng động. Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, Thượng Doanh Doanh liền dạy Chước Lan cách giã hoa làm yên chi*.
Yên chi*: Phấn má hồng
Nàng giã nát những cánh hoa, rồi rưới nước tro cỏ, thêm vào quả lựu chua đã bỏ hạt, từng chút một giã ra nước cốt.
Chước Lan ở bên cạnh xem đến thẳng cả mắt, mặt đầy vẻ sùng bái: “Cô cô, sao người cái gì cũng biết vậy ạ?”
“Cái này có là gì?” Thượng Doanh Doanh cười cười, đậy chiếc bát sứ bên cạnh lại “Phàm là cô cô trong cung, ai trên người mà không có chút bản lĩnh thật sự?”
“Làm việc trong cung, ngày thường phải học nhiều hỏi nhiều, các cô cô đều rất sẵn lòng dạy dỗ tiểu nha đầu.” Thượng Doanh Doanh dừng lại một chút, rồi bổ sung “Giống như Oanh Thời cô cô của ngươi, tuy ngày thường tính tình không tốt, nhưng nàng ta còn biết điêu khắc hạt mận nữa đó, đó là một môn tay nghề hiếm có.”
Chước Lan bĩu môi, thầm nghĩ nàng ta mới không thèm đi thỉnh giáo Oanh Thời. Rơi vào tay Oanh Thời, dù có mọc thêm ba cái thân nhỏ, cũng không đủ để ăn đòn.

Từ sau khi vào thu, kinh thành ngày một lạnh hơn.
Lai Thọ đang trực bên ngoài, lạnh đến run cả người, liền xoa tay đi vào phòng trà, định xin một bát trà nóng để uống.
Vừa nhìn thấy Ngọc Phù, Lai Thọ không khỏi sững người, quay đầu nhìn cửa điện phía đông, rồi lại nhìn Ngọc Phù, trên mặt lập tức lộ ra vẻ bất bình.
Lai Thọ hắng giọng, đút tay vào tay áo hỏi: “Ngọc Phù cô nương, sao người lại ở phòng trà? Trời lạnh thế này, người đáng lẽ phải vào trong điện hầu hạ Vạn tuế gia chứ ạ.”
Thượng Doanh Doanh tay cầm một túi lụa thô, ngập ngừng không biết nên đáp lời thế nào.
“Chẳng lẽ có ai chèn ép người?”
Thấy Ngọc Phù không lên tiếng, sắc mặt Lai Thọ tái mét, trong lòng tức giận đến mức chửi thầm, tiến lên định kéo Ngọc Phù ra ngoài:
“Người bây giờ đi cùng ta, ta dù có xé rách cái mặt già này với Kim Bảo, đêm nay cũng phải đưa người vào điện túc trực!”
Thượng Doanh Doanh thấy vậy vội vàng ngăn Lai Thọ lại, đưa túi lụa trong tay cho Chước Lan:
“Chước Lan, ngươi treo cái này ra ngoài phơi đi.”
Tạm thời đuổi Chước Lan đi, Thượng Doanh Doanh lúc này mới quay lại rót cho Lai Thọ một tách trà nóng, cười tủm tỉm nói:
“Đại tổng quản bớt giận, ngài mau uống trà nghỉ ngơi đi ạ.”
“Trong Càn Minh Cung ai có thể làm nô tỳ bực mình chứ? Nô tỳ chỉ cảm thấy ở đây rất tốt, trong phòng trà cũng không lạnh, còn có thể nói chuyện với Đại tổng quản nữa.”
Giọng Thượng Doanh Doanh nhẹ nhàng vui vẻ, rõ ràng là đang tự tìm niềm vui.
“Ôi chao, bà cô của ta ơi, người nói chuyện với ta thì có ích gì chứ?”
Lai Thọ cười gượng hai tiếng, quả thực không biết nên nói nàng thế nào cho phải.
Thấy bộ dạng không để tâm này của Ngọc Phù, thật sự là làm thái giám lo sốt vó. Lai Thọ lo đến mức đi vòng vòng trên đất, mạnh mẽ dậm chân một cái, nghĩ bụng chi bằng liều một phen, sau này Vạn tuế gia có trách tội, lão sẽ cắn răng gánh chịu.
Lai Thọ quay người lại gần Thượng Doanh Doanh, hạ giọng hỏi:
“Ngọc Phù cô nương, lão gia chỉ hỏi người một câu, có phải ngày trước người vì Phan Thái tần mà đêm khuya xông vào Thái y viện không?”
Thượng Doanh Doanh sớm đã bị Lai Thọ đi vòng vòng làm cho hoa mắt, đột nhiên nghe một câu như vậy, thật sự là tim đập mạnh, đầu óc lập tức tỉnh táo lại.
“Chuyện… chuyện này là từ năm ngoái rồi, Đại tổng quản làm sao biết được ạ?” Thượng Doanh Doanh kinh ngạc hỏi lại.
“Đêm khuya xông vào cấm cung, đây là tội lớn mất đầu. Cung Chính Ti lúc đó không đến bắt người thì thôi, sau đó ngay cả hỏi một câu cũng không hỏi, cô nương không cảm thấy kỳ lạ sao?”
Lai Thọ cười như không cười nhìn Thượng Doanh Doanh, đem tình hình ngày đó kể lại rõ ràng:
“Ngày đó ta đi cùng chủ tử về Đông Cung, đúng lúc trên đường gặp phải cô nương. Chủ tử đứng sau cửa nhìn rất lâu, sau khi dò hỏi rõ nguyên do, liền cho người ém nhẹm chuyện này xuống, lại đặc biệt ra lệnh tha cho người!”
“Ngọc Phù cô nương, cái mạng nhỏ này của người giữ được, là hoàn toàn nhờ vào ân điển trời bể của chủ tử đấy.”
Lai Thọ nhẹ nhàng buông câu cuối cùng, phần còn lại để Ngọc Phù tự mình suy ngẫm.
Vạn tuế gia lúc đó vẫn còn là thái tử, nhúng tay vào chuyện hậu cung của phụ hoàng, là nhạy cảm đến mức nào, lại vì nàng mà gánh vác rủi ro lớn đến đâu?
Thượng Doanh Doanh nghe xong, ánh mắt đờ đẫn sững sờ tại chỗ, một lúc lâu không nói nên lời.
Nàng sao cũng không ngờ được, trong lúc không hề hay biết, mình đã sớm mang một ân tình trời bể của Hoàng đế.
“Cô nương cứ nghe ta khuyên một câu, Vạn tuế gia đối với người, thật sự là dụng tâm rất nhiều.” Lai Thọ thừa thắng xông lên nói “Người ngày thường còn như trốn tránh hồng thủy mãnh thú, chỗ nào cũng né tránh Vạn tuế gia, người nói trong lòng ngài ấy có thể thoải mái được không?”
Lai Thọ khổ tâm khuyên nhủ: “Cô nương đừng có bướng bỉnh với Vạn tuế gia nữa, báo đáp tử tế mới là chuyện đứng đắn.”
“Đại tổng quản nói phải…”
Đột nhiên biết được sự thật, lòng Thượng Doanh Doanh rối như tơ vò, lúng túng cúi đầu nghịch bàn trà, ngay cả ngón tay pha trà cũng khẽ run.
Lai Thọ thầm quan sát vẻ mặt của Ngọc Phù, bụng bảo dạ chuyện này không thể kéo dài, để nàng từ từ tiêu hóa, không biết chừng đêm dài lắm mộng.
“Ngọc Phù cô nương, người mau mang trà này vào đi, biết đâu Vạn tuế gia đang đợi đó.” Lai Thọ nhét khay trà vào tay Thượng Doanh Doanh, nửa dỗ nửa đẩy nàng ra ngoài.
Thượng Doanh Doanh bưng trà nóng, từng bước một tiến gần đến cửa tẩm điện. Lại giống như cận hương tình khiếp*, không biết phải đối mặt với Yến Tự Lễ như thế nào.
Cận hương tình khiếp*: Gần về quê mà lòng thêm e ngại, chỉ cảm giác lo lắng khi đối diện với điều quen thuộc nhưng đã có sự thay đổi
Hai người còn chưa đi đến bậc thềm, đã nghe trong điện truyền ra một tiếng “loảng xoảng”, như thể là tiếng chén trà vỡ, trong đêm tĩnh lặng đặc biệt chói tai.
Thượng Doanh Doanh vốn đã tâm thần bất định, lúc này sợ đến mức tay run lên, trà suýt nữa đã đổ ra ngoài.
Lai Thọ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vội vàng đỡ vững khuỷu tay Ngọc Phù, kinh ngạc không yên nhìn vào trong điện.
Giây tiếp theo, liền thấy một tiểu thái giám hoảng hốt chạy ra khỏi cửa điện.
Ngước mắt nhìn thấy Ngọc Phù, tiểu thái giám vội vàng bước nhanh hơn để đón, run rẩy bẩm báo:
“Ngọc Phù cô nương, Vạn tuế gia lệnh cho người qua đó ngay lập tức!”

Chương trước
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...