Ngự Tiền Độc Sủng - Dã Lê

Chương 23: Cung nữ của trẫm, cần đến ngươi dạy dỗ sao?



Tuy đã là tiết cuối thu, trong Dao Hoa Cung vẫn nở rộ những đóa thược dược sắc đỏ tươi tắn. Nhìn kỹ lại, hóa ra đó là chậu cây cảnh xa hoa được làm từ mã não đỏ và cành lá mạ vàng.
Tiếng đàn tranh thánh thót do nhạc kỹ gảy nên, hòa cùng tiếng lẩm bẩm không ngớt của Ngu tần, lượn lờ không tan giữa những lớp rèm dày:
“Nương nương, tần thiếp đã khuyên người bao nhiêu lần rồi. Cung nữ ở Ngự tiền bị đuổi đi thì có gì lạ đâu? Biết đâu chỉ là do Oanh Thời đó tự mình không cẩn thận, làm sai việc gì đó thôi. Hoàng thượng đã không tìm đến người, người đừng tự làm rối loạn trận địa của mình, sao còn có thể đích thân chạy đến Càn Minh Cung chứ?”
“Bớt lắm lời đi” Liễu Trạc Nguyệt khoác tấm chăn gấm màu đỏ hồng, đôi mắt đẹp liếc ngang “Hoàng thượng đã nói rồi, lát nữa sẽ đến gặp bổn cung. Nếu nghe lời ngươi mà cứ ngốc nghếch chờ đợi, chẳng biết phải đợi đến bao giờ nữa!”
Ngu Tư nghe vậy, chỉ cúi đầu tỏ vẻ phục tùng, nhưng trong lòng lại thầm cười khẩy.
Nàng ta đương nhiên hiểu rõ tính cách của Quý phi, người như Quý phi, người khác càng khuyên nàng ta đừng đi, nàng ta ngược lại càng hoảng hốt không ngồi yên được.
“Xem kìa, bên ngoài đã lất phất mưa rồi, ngươi cũng mau về đi.” Liễu Trạc Nguyệt phất tay về phía Ngu tần, không vui ra lệnh tiễn khách.
Nàng ta đã nói Hoàng thượng sắp đến, sao Ngu tần lại không có mắt nhìn như vậy, cứ nhất quyết ở đây không chịu nhúc nhích?
“Nương nương nói phải, tần thiếp xin cáo lui.”
Ngu Tư rụt rè đứng dậy cáo lui, nhưng sau khi quay người, nét mặt dần giãn ra, trở nên thong dong tự tại.
Trong buổi chiều buồn ngủ này, ông trời dường như cũng đến góp vui, ban xuống một trận mưa thu tí tách.
Hoa Tụ vừa mở ô giấy dầu, dìu Ngu tần bước xuống bậc thềm, liền bắt gặp Hoàng đế với vẻ mặt âm trầm, sải bước từ trong mưa đi tới.
Ngu Tư vội nép mình sang một bên, phúc thân hành lễ: “Tần thiếp tham kiến Hoàng thượng.”
Vậy mà Yến Tự Lễ hoàn toàn không để ý đến nàng ta, giơ chân đá văng tên thái giám của Dao Hoa Cung định vào thông báo, rồi sải bước thẳng vào nội điện.
Thấy tên thái giám kia ngã sõng soài, sau khi bò dậy thì sợ đến mức hồn bay phách lạc trốn xa ba trượng, Hoa Tụ run rẩy vì kinh hãi, vội vàng đỡ vững cổ tay Ngu tần, lòng còn sợ hãi nói:
“Nương nương, chúng ta mau về cung thôi.”
Vạn tuế gia khi còn là hoàng tử là người từng ra chiến trường, nếu nổi giận mà đá ai một cước, thì không phải chuyện đùa đâu.
Ngu Tư lại chỉ lo che miệng cười, thong thả nói: “Vội về cung làm gì? Chúng ta đến… chỗ Văn phi nương nương ngồi một lát đã.”
Chuyện thú vị như vậy, nếu không tìm người cùng chia sẻ niềm vui, ngược lại sẽ mất vui.
Thấy Hoàng đế đột nhiên bước vào điện, đôi mắt Liễu Trạc Nguyệt sáng lên, vội vàng đứng dậy đón hắn, định hầu hạ hắn cởi áo choàng sa tanh lông vũ màu đen.
“Hoàng thượng, người đã bao ngày không đến thăm thần thiếp, thần thiếp nhớ người lắm rồi.” Liễu Trạc Nguyệt nũng nịu bày tỏ nỗi lòng, quả thực là vẻ quyến rũ đến tận xương tủy độc nhất trong cung.
Ánh mắt Yến Tự Lễ lạnh lẽo, hắn nghiêng người tránh đi, lời nói đầy ẩn ý trách mắng:
“Móng vuốt của ngươi, bây giờ càng ngày càng vươn dài ra rồi nhỉ.”
Liễu Trạc Nguyệt giật mình, rụt rè thu tay lại, dò xét sắc mặt Hoàng đế: “Hoàng thượng tha tội, thần thiếp không chạm vào là được rồi…”
Yến Tự Lễ quay người ngồi xuống ghế trên cùng, ngước mắt nhìn Quý phi, giọng điệu không chút cảm xúc hỏi:
“Ngươi không phải nói đau đầu sao?”
Ánh mắt Liễu Trạc Nguyệt thoáng qua vẻ căng thẳng, vội nắm chặt khăn tay ấn lên trán, giả vờ yếu ớt tựa tới:
“Đúng, đúng vậy mà? Ngự y nói thần thiếp bị ngoại cảm phong tà, nên mới mắc bệnh đau đầu. May mà hôm nay Hoàng thượng giá lâm, thần thiếp vừa thấy người liền vui mừng trong lòng, đầu cũng không còn đau nữa.”
Yến Tự Lễ không chút biểu cảm rút tay lại, trở tay đẩy Quý phi ngã xuống đất.
Liễu Trạc Nguyệt khẽ “a” một tiếng, run rẩy quỳ dậy từ tấm thảm nhung kim tuyến, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, lần này thì trông giống bị bệnh thật.
“Đau đầu mà còn có tâm tư ra ngoài Càn Minh Cung hóng gió, nô tài bên cạnh ngươi cũng không biết khuyên can sao?”
Yến Tự Lễ cười khẩy một tiếng, nhưng vẻ mặt lại càng thêm lạnh lẽo, ra lệnh cho người lôi Phán Yên ra ngoài đánh hai mươi trượng.
“Hoàng thượng, đừng mà…” Liễu Trạc Nguyệt mặt mày kinh hãi, vội vàng kéo lấy vạt áo Hoàng đế, giọng ai oán cầu xin “Phán Yên là thị nữ hồi môn của thần thiếp, bao năm nay hầu hạ thần thiếp hết lòng, cầu xin người tha cho nàng ta. Hôm nay là thần thiếp nói dối, thần thiếp không đau đầu, không liên quan đến Phán Yên…”
“Vậy sao.”
Yến Tự Lễ cúi mắt nhìn xuống Quý phi, lạnh nhạt nói:
“Trẫm chỉ đột nhiên nhớ ra, hôm trước có một cung nữ tên Oanh Thời, cũng chịu hai mươi trượng, vừa bị đuổi đến Bắc Sơn hành cung. Các cung nữ đã cùng phục vụ một chủ tử, không nên bên trọng bên khinh, Quý phi thấy sao?”
Yến Tự Lễ cố tình nhấn mạnh mấy chữ “cùng một chủ tử”, không hề uyển chuyển chút nào, thẳng thừng vạch trần những mưu đồ ngầm của Quý phi.
“Hoàng thượng, là thần thiếp sai rồi, thần thiếp không nên nhúng tay vào chuyện trong cung của người.” Liễu Trạc Nguyệt hoàn toàn hoảng loạn, “Cầu xin người khoan thứ cho thần thiếp lần này, cũng xin người giơ cao đánh khẽ, tha cho Phán Yên đi ạ.”
Biết Hoàng đế hôm nay thực sự nổi giận, Liễu Trạc Nguyệt không dám cãi lại nữa, liên tục khóc lóc cầu xin, hai chân đã mềm nhũn.
“Ngươi đã không nỡ bỏ cung nữ đó, vậy thì thay nàng ta chịu phạt đi.” Yến Tự Lễ không chút nể nang ra lệnh “Thưởng cho Quý phi hai mươi thước giới xích*, toàn bộ đánh vào tay.”
Thước giới xích*: Thước gỗ dùng để phạt
Vừa nghe những lời này, Liễu Trạc Nguyệt làm sao mà không hiểu, Hoàng đế rõ ràng là đã nhìn thấy vết xước trên mu bàn tay Ngọc Phù, quyết tâm đến đây để trút giận cho nàng.
“Hoàng thượng, sao người có thể vì một cung nữ ti tiện mà trách phạt thần thiếp như vậy?”
Liễu Trạc Nguyệt kinh ngạc thốt lên, trong cơn tức giận xen lẫn sợ hãi, lại nói năng không lựa lời:
“Là cung nữ đó không kính trọng thần thiếp, gian manh lười biếng, thần thiếp chỉ nhắc nhở nàng ta vài câu, nàng ta liền đóng vai hồ ly tinh, đổi trắng thay đen mách tội với người!”
Hoàng đế lại có thể vì một cung tỳ mà nổi giận đến thế. Nàng ta chẳng qua chỉ khiến Ngọc Phù chịu chút khổ cực, hắn liền không nể mặt nàng ta như vậy sao?
Nghe Quý phi vẫn còn mắng chửi Ngọc Phù, sắc mặt Yến Tự Lễ lạnh đến cực điểm, trầm giọng quát ngắt lời:
“Cung nữ của trẫm, cần đến ngươi dạy dỗ sao?”
Yến Tự Lễ cố nén lửa giận, giơ tay ra lệnh cho Lai Thọ bưng lên một chiếc hộp, chỉ thấy bên trong chứa đầy chuỗi Phật châu, ít nhất cũng phải đến mấy trăm hạt.
“Trẫm nghe nói Quý phi có thêm sở thích xem người khác nhặt hạt châu, có câu ‘việc gì cũng phải tự mình làm’, Quý phi đã thích, vậy thì tự mình vào Phật đường nhặt cho đã đi.”
“Truyền chỉ đến Khôn Nghi Cung, lệnh cho Hoàng hậu ban cho Quý phi hai mươi điều trong sách 《Nội Huấn》, đồng thời phái nữ quan của Thượng Nghi Cục đến dạy dỗ. Khi nào Quý phi nhớ được, khi đó mới được ra khỏi cửa cung.”
Nói xong, Yến Tự Lễ không thèm nhìn Quý phi thêm một lần nào nữa, tức giận phất tay áo bỏ đi.
“Cầu xin người đừng cấm túc thần thiếp, Hoàng thượng…”
Truyền chỉ đến chỗ Hoàng hậu, việc này có khác gì trực tiếp hạ chiếu thư khiển trách đâu?
Liễu Trạc Nguyệt không dám nghĩ sẽ mất mặt đến mức nào, quỳ trên đất khóc như mưa như gió.
Trong cơn kinh hoàng thất thố, chẳng những không chạm được vào vạt áo bào của Hoàng đế, mà còn bị ma ma bắt lấy bàn tay, buộc phải duỗi thẳng ra dưới cây thước giới xích đen bóng loáng.

Không để ý đến Lai Thọ tất tả chạy tới chạy lui giương ô, Yến Tự Lễ một mực tăng nhanh bước chân, chỉ canh cánh trong lòng việc trở về cung an ủi Ngọc Phù. Đột nhiên gặp phải tai bay vạ gió này, chắc chắn đã khiến nàng ấm ức lắm rồi.
Nào ngờ vừa rẽ qua Hữu Bình Môn, lại thấy cô nương mà hắn tưởng sẽ lén khóc thút thít, đang giương một chiếc ô giấy xanh, ngẩng đầu chờ ở cổng Càn Minh Cung.
Thượng Doanh Doanh một mình đứng trong gió mưa, khoác chiếc áo khoác nửa tay màu xanh biếc có viền lông, sáng hơn cả màu nước, trong hơn cả màu ngọc, tựa như đóa sen tàn trong gió, tà váy xếp ly bị thổi phồng cả lên.
Yến Tự Lễ đột nhiên không thở nổi, một cảm giác nóng ran xa lạ, dường như còn xen lẫn chút đau xót chua chát, lan đến tứ chi bách hài, đến cả lồng ngực cũng như sắp bị đánh sập.
“Không phải đã bảo ngươi ngoan ngoãn đi bôi thuốc sao?”
Một tay kéo Thượng Doanh Doanh vào lòng, Yến Tự Lễ đoạt lấy chiếc ô, che cho nàng đi vào trong điện.
Thượng Doanh Doanh chợt cảm thấy mình như một con thỏ, bị thợ săn tóm gọn trong lòng bàn tay, nắm lấy hai tai dài xách đi.
Bám vào cánh tay Yến Tự Lễ, Thượng Doanh Doanh lắp bắp giải thích:
“Nô tỳ thấy bên ngoài đổ mưa, muốn ra đón ngài…”
Dường như vì mưa quá lớn, Yến Tự Lễ không có tâm trí phân biệt trước mắt là phòng nào, chỉ tiện tay đẩy cửa một căn phòng gần đó, ném Thượng Doanh Doanh vào chiếc giường ngủ thoải mái.
Màn trướng màu vàng nhạt thêu hoa văn long phụng được kéo lại, che khuất hết ánh sáng trời vốn đã mờ ảo.
Yến Tự Lễ xoa xoa ngón tay hơi cứng, linh hoạt cởi nút áo trên cổ Thượng Doanh Doanh, vò chiếc váy ướt đẫm mưa thu thành một mớ hỗn độn, ném ra ngoài rèm.
“Chủ tử gia, đừng——”
Thượng Doanh Doanh sợ đến ngây người, lúc tay chân luống cuống che người mình lại, trước ngực chỉ còn lại chiếc yếm đào màu đỏ thắm, làn da mềm mại như ngọc, chạm vào liền mê hồn.
“Biết trẫm là chủ tử gia của ngươi, thì đừng học mèo kêu nữa.”
Dễ dàng đè Thượng Doanh Doanh lại, Yến Tự Lễ đưa tay sờ lên bụng trên của nàng, quả nhiên chạm vào thấy lạnh ngắt, đã bị gió thổi lạnh buốt.
Kéo tấm chăn gấm hoa văn long phụng bảo tướng hoa đoàn đắp lên người Thượng Doanh Doanh, Yến Tự Lễ lùi ra ngoài rèm, ở cửa bắt lấy cái đuôi nhỏ tên gì mà Mai Lan Trúc Cúc của nàng.
“Lấy cho cô cô của ngươi một bộ quần áo sạch sẽ đến đây.”
Thấy Vạn tuế gia và cô cô cùng ở trong Noãn Các, Chước Lan kích động đến mức mặt nhỏ đỏ bừng, vội vàng khẽ đáp một tiếng, tất tả chạy về phòng dưới lấy váy áo.
Phát hiện là mình nghĩ nhiều rồi, Thượng Doanh Doanh ôm chăn gấm, lặng lẽ vùi mặt vào trong, không dám ngẩng đầu nhìn Hoàng đế.
Yến Tự Lễ thấy vậy, tưởng Thượng Doanh Doanh đang buồn, vội vàng bế nàng từ trong chăn ra. Nhẹ nhàng kéo người vào lòng, Yến Tự Lễ cúi đầu vùi vào giữa tai và tóc mai của nàng, thầm thở dài:
“Để ngươi chịu ấm ức rồi.”
Thượng Doanh Doanh tựa vào vai Yến Tự Lễ, mùi hương trầm thủy xộc vào. Sống mũi nàng chợt cay cay, vậy mà không nhịn được để lại hai vệt ẩm ướt trên long bào.
“Nô tỳ có phải đã gây phiền phức cho ngài không?” Thượng Doanh Doanh lẩm bẩm nói “Nô tỳ biết các chủ tử xuất thân cao quý, phụ thân còn được ngài trọng dụng. Ngài đừng vì nô tỳ mà nhất thời nóng giận, đường đột làm tổn thương trái tim Quý phi…”
Cảm nhận được hai vệt ấm nóng thấm qua lớp vải trên vai trái, trong lòng Yến Tự Lễ thắt lại đau đớn, trầm giọng nói:
“Ngay cả xử lý một phi tần cũng phải đắn đo suy tính, trẫm còn làm Hoàng đế làm gì?”
Nghe Thượng Doanh Doanh nói tới nói lui, chẳng qua cũng chỉ là cảm thấy ngài không động được đến Quý phi, Yến Tự Lễ buồn cười hỏi nàng:
“Ngươi đang thương hại trẫm?”
Trong cái đầu nhỏ này của nàng, từ đâu ra những suy nghĩ kỳ quái này vậy?
Ngài tuy những năm đầu có chút lận đận, nhưng trông có giống một hoàng đế nhu nhược không?
Thượng Doanh Doanh mím môi, uyển chuyển nói: “Nô tỳ chỉ sợ ngài khó xử.”
“Không khó xử.” Yến Tự Lễ quả quyết nói.
“Thứ mà thiên hạ này không thiếu nhất, chính là người muốn làm thần tử, làm nô tài cho trẫm. Nếu không chịu an phận, vậy thì giết đi thay người khác.” Yến Tự Lễ v**t v* mái tóc hơi ẩm của Thượng Doanh Doanh, ánh mắt u ám.
Thượng Doanh Doanh nghe xong, trong lòng vừa tràn ngập cảm giác vững chãi, lại không khỏi âm thầm sợ hãi, sợ rằng một ngày nào đó, mình cũng sẽ trở thành nô tài không an phận trong tay ngài.
“Đồ ngốc, trẫm bình thường lao tâm lao lực, là trẫm nguyện ý phục vụ cho bách tính, không phải vì trẫm không có quyền lực trong tay, còn phải ngược xuôi tính kế.” Yến Tự Lễ nghiêm túc nói, thầm nghĩ điều này thật sự rất cần phải sửa lại cho nàng.
“Nô tỳ biết rồi ạ.” Thượng Doanh Doanh ngại ngùng mím môi, nhỏ giọng nhận lỗi.
Trong màn trướng bỗng trở nên yên tĩnh, Yến Tự Lễ ôm eo Thượng Doanh Doanh, đột nhiên cảm thấy quá mức quấn quýt và tinh tế, bụng dưới như có sóng lớn vạn trượng sắp cuộn lên.
“Quần áo chắc đã được mang đến rồi, ngươi tự mình thay đi.” Yến Tự Lễ dìu Thượng Doanh Doanh nằm lên gối, thầm hít một hơi khí lạnh, trầm giọng nói “Trẫm về điện thay đồ trước.”
Thượng Doanh Doanh cũng cảm thấy ái muội khó xử, vội vàng gật đầu, co người trong chăn hoa văn long phụng, chờ Chước Lan mang quần áo vào.
Vì chuyện Quý phi đến Càn Minh Cung gây náo loạn một trận, Yến Tự Lễ chạy tới chạy lui, chưa kịp nghỉ trưa, lúc này mới về tẩm điện nghỉ ngơi chốc lát cho đỡ mệt.
Thượng Doanh Doanh thay xong váy áo, lén lút như kẻ trộm từ trong Noãn Các ra ngoài. Đứng ở hành lang lại có chút mờ mịt, không biết nên đến nơi nào tạm lánh một lát.
Thượng Doanh Doanh đi lang thang không mục đích trong Càn Minh Cung, chẳng biết từ lúc nào đã đi đến trước cửa điện Thiên Khai Cảnh Vận.
Lai Thọ vừa đến Khôn Nghi Cung truyền khẩu dụ, lúc này đang rón rén bước vào trong điện, ôm lấy bộ long bào mà tiểu thái giám vừa thay cho Hoàng đế ra.
“Ngọc Phù cô nương.”
Lai Thọ khẽ gọi nàng một tiếng, tiện tay sờ sờ bộ long bào trong lòng. Ông ta vốn định xem có chỗ nào bị bẩn không, nhưng ngón tay đột nhiên khựng lại.
Nghe Lai Thọ gọi mình, Thượng Doanh Doanh hoàn hồn lại, sau đó mở to mắt nhìn sắc máu trên mặt ông ta đang nhanh chóng biến mất.
“Đại tổng quản? Rốt cuộc sao vậy? Ngài mau nói đi chứ…” Thượng Doanh Doanh trong lòng thót một cái, vội vàng bước tới gần hỏi dồn.
Cúi mắt liếc nhìn món đồ ngự dụng* trong tay Lai Thọ, linh cảm của Thượng Doanh Doanh chợt đến, giọng nói run rẩy hỏi:
“Chẳng lẽ, chẳng lẽ chúng ta làm mất đồ rồi?”
Ngự dụng*: Đồ vua dùng
Mồ hôi lạnh trên người Lai Thọ túa ra mấy lượt, cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói, nhưng lại khó nghe như bị ép ra từ trong cổ họng:
“Ngọc Phù cô nương, ngọc bội Như Ý trên người Vạn tuế gia… không thấy đâu nữa rồi!”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...