Ngự Tiền Độc Sủng - Dã Lê

Chương 39: Đều là đồng bệnh tương liên, thật đúng là báo ứng nhãn tiền



Ngày đi hành cung vừa được ấn định, khắp cung trên dưới không ai không vội vàng, sắp xếp ổn thỏa mọi việc trong ngoài.
Thái giám cung nữ của các cung các viện đều bận đến mức gót chân đập vào gáy. Tiếng lục tung hòm tủ có thể so sánh với cảnh dọn hàng ở chợ phiên tháng giêng.
Thượng Doanh Doanh ban ngày đốc thúc cung nhân thu dọn hòm xiểng, khó khăn lắm mới đến được giờ lên đèn, vốn nghĩ rằng còn phải đến điện nghe Hoàng đế chỉ điểm bút mực, tiếp tục chịu đựng phần giáo huấn của thiên tử.
Nào ngờ hôm nay Yến Tự Lễ lại có hứng, vậy mà lại đi uống rượu với Cố Tiểu Vương gia, đến giờ vẫn chưa về cung.
Đột nhiên không còn ai quản thúc, Thượng Doanh Doanh bèn cầm lấy rổ kim chỉ, ngồi xuống bậc thềm đá cẩm thạch trắng bên ngoài điện Thiên Khai Cảnh Vận. Đối diện với vầng trăng sáng tỏ, tay vê mấy sợi chỉ tuyến, chuyên tâm đan dây kết.
Đây vẫn là một nắm chỉ vàng bạc mà trước đó nàng đã tiện tay lấy từ nhà kho, vốn dĩ đã nên đan từ sớm. Chỉ là gần đây công việc dồn dập, hết việc này đến việc khác ập đến, vậy mà lại trì hoãn đến tận đêm nay mới rảnh rỗi.
Mấy ngày nay đều là trời quang mây tạnh, trên đầu vầng trăng sáng vằng vặc, rải xuống mặt đất một lớp ánh sáng như nước.
Lòng Thượng Doanh Doanh cũng theo đó mà sáng sủa lên, càng đan càng hăng hái. Đang lúc lòng đầy vui vẻ, đầu mũi bỗng ngửi thấy một làn hương trầm thủy, còn lẫn với chút hơi rượu nhàn nhạt.
Đầu ngón tay Thượng Doanh Doanh chợt run lên, không cần ngẩng đầu cũng biết là Yến Tự Lễ đang lặng lẽ đến gần.
Vội vàng nhét sợi dây kết xuống dưới đáy rổ, lại kéo một chiếc khăn tay mộc mạc che qua loa lên, Thượng Doanh Doanh lúc này mới vén váy đứng dậy, nhẹ nhàng hành lễ:
“Nô tỳ thỉnh an Vạn tuế gia.”
Yến Tự Lễ khẽ “ừm” một tiếng, vẫn là khí chất thanh cao quý phái thường ngày, chỉ có đôi mắt hoa đào là phảng phất men say, ánh mắt lướt qua dưới đáy rổ một lượt.
Nửa sợi dây kết chưa đan xong vừa rồi, Yến Tự Lễ đương nhiên đã nhìn thấy, không khỏi suy ngẫm Thượng Doanh Doanh chuẩn bị tặng cho ai?
Nghĩ tới nghĩ lui, chắc vẫn là tặng cho hắn. Trong lòng Yến Tự Lễ bỗng như ăn mật, nhưng thoáng chốc lại thấy chua xót.
Đây là sao? Là cảm thấy sau này khó gặp lại, nên đặc biệt để lại cho hắn một vật kỷ niệm sao?
Nhớ lại lúc trước đánh nhau với tên nhóc Cố Tuy, hắn còn nắm chắc phần thắng, bây giờ lại trở thành kẻ thất ý đồng bệnh tương liên, thật đúng là báo ứng nhãn tiền.
“Vào đi.”
Hai chữ lăn ra từ cổ họng, Yến Tự Lễ không nhìn Thượng Doanh Doanh nữa, chắp tay sau lưng đi vào trong điện.
Kể từ khi Thượng Doanh Doanh cả gan đề nghị muốn đến Lục Thượng Cục, giữa hai người như có một bức bình phong lưu ly ngăn cách, ngay cả sự ấm áp chung giường ngày trước cũng không còn.
Yến Tự Lễ lặng lẽ nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy men rượu xông lên, miệng lưỡi khô khốc. Chút ý nghĩ rục rịch trong lòng bị đè nén mạnh mẽ, cuối cùng vẫn không thể hạ mình nói lời mềm mỏng.
Vạn nhất lại bị từ chối thẳng thừng, thể diện Hoàng đế của hắn biết để vào đâu?
Huống hồ nếu thật sự nổi nóng, hắn cũng không dám đảm bảo sẽ không làm ra chuyện gì mất kiểm soát.
Thượng Doanh Doanh bưng rổ kim chỉ lên, theo lời đi vào trong điện, thấy Hoàng đế đã vén áo ngồi vững trên giường mềm, liền theo thói quen định đi lấy văn phòng tứ bảo, chuẩn bị tiếp tục tô chữ.
Yến Tự Lễ lại đang canh cánh về sợi dây kết kia, trong lòng ngứa ngáy như có một tổ kiến, hận không thể lập tức có được nó trong tay.
“Thôi được rồi, hôm nay nàng cứ nghỉ ngơi đi.”
Yến Tự Lễ xua tay, hiếm khi không giống một lão phu tử, suốt ngày thúc ép Thượng Doanh Doanh:
“Thấy nàng gần đây cũng coi như chăm chỉ, chữ viết có chút tiến bộ, cũng không cần ngày nào cũng căng thẳng.”
Thượng Doanh Doanh nghe vậy ngẩn ra, có chút không hiểu. Mấy hôm trước là ai đã sa sầm mặt mũi huấn thị nàng? Nói gì mà “lười biếng biếng nhác”, “gỗ mục khó đẽo”, sao tối nay lại đổi tính rồi?
Nhận ra sự nghi hoặc của Thượng Doanh Doanh, Yến Tự Lễ mặt vẫn thản nhiên, chỉ nhàn nhạt thêm một câu:
“Việc gì cũng cần có sự kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi, thái quá bất cập*.”
Thái quá bất cập*: Làm cái gì quá mức thì cũng giống như không làm được
Thượng Doanh Doanh mím môi, thầm nghĩ Hoàng đế chắc là uống nhiều rượu quá rồi phải không?
Với kẻ say thì không thể nói lý lẽ được, Thượng Doanh Doanh thuận miệng đáp: “Vâng, nô tỳ tuân chỉ.”
“Vạn tuế gia đã uống rượu, chắc hẳn lúc này đang khát nước. Trên lò trong phòng trà đang hâm canh giải rượu, nô tỳ sẽ đi bưng đến cho ngài ngay.”
Thấy Yến Tự Lễ không nói gì, Thượng Doanh Doanh cho rằng hắn đã ngầm đồng ý, liền phúc thân lui khỏi tẩm điện.
Nhìn theo bóng Thượng Doanh Doanh rời đi, Yến Tự Lễ chống trán giả vờ ngủ, vẻ ngoài như đang dưỡng thần, thực chất trong lòng lại thấp thỏm không yên.
Ý nghĩ chắc chắn vừa rồi, lúc này lại có chút dao động, sợi dây kết kia có thật là đan cho hắn không? Đừng lại là tặng cho mèo cho chó gì đó chứ?
Yến Tự Lễ càng nghĩ càng bực bội, men rượu hòa cùng men giấm, xộc thẳng l*n đ*nh đầu.
Không lâu sau, Thượng Doanh Doanh bưng một chén canh giải rượu, bước chân nhẹ nhàng quay trở lại trong điện.
Thượng Doanh Doanh vừa mới đi đến gần, lại thấy Yến Tự Lễ không biết từ lúc nào đã lấy ra một vật từ trong lòng, đang vê vê trong ngón tay.
Nhờ ánh nến lung linh, Thượng Doanh Doanh nhìn kỹ, lập tức nhận ra đó là sợi dây kết Phương Thắng. Kể từ lần trước làm mất bảo bối cục cưng này, Yến Tự Lễ cũng hiếm khi lấy ra ngoài.
Yến Tự Lễ ngước mắt nhìn lên mặt Thượng Doanh Doanh, nói một câu đầy ẩn ý:
“Nàng đan dây kết không tồi.”
Thượng Doanh Doanh nhất thời không nhận ra ý tứ đòi dây kết, ngược lại nghe ra một chuyện phiền phức khác, không khỏi sắc mặt hơi biến đổi.
Nàng hạ giọng, lúng túng thăm dò:
“Vạn tuế gia phát hiện ra từ lúc nào ạ?”
Yến Tự Lễ nghe vậy, trong cổ họng bật ra một tiếng cười khẩy trầm thấp:
“Trẫm cầm vào tay là biết ngay.”
Yến Tự Lễ nói một cách ung dung tự tại, Thượng Doanh Doanh nghe xong, trong lòng lại chợt trĩu nặng. Nàng tự ý động vào di vật của Thái hậu, một việc đại bất kính như vậy, Yến Tự Lễ vậy mà không hề có ý định nổi giận, ngược lại còn thường xuyên cầm sợi dây kết này mân mê?
Thượng Doanh Doanh hoảng loạn cụp mi mắt, cúi đầu bưng ra chiếc bát lưu ly đỏ vẽ vàng, đặt bên cạnh tay Hoàng đế.
Ánh mắt Yến Tự Lễ dán chặt vào người Thượng Doanh Doanh, nhìn nàng khoác trên mình lớp lụa vàng mềm mại, vòng eo thon thả được ánh nến vàng ấm áp bao bọc hờ.
Một ngọn lửa không tên bỗng bùng lên, hun nóng cả tâm phế của hắn.
“Thượng Doanh Doanh, trẫm hỏi nàng một câu.”
Yến Tự Lễ mân mê vành bát lưu ly, cuối cùng mượn men rượu để hỏi:
“Nếu như trẫm không phải là Hoàng đế…”
Yến Tự Lễ dừng lại một chút, như thể muốn nghiền nát mấy chữ đó trên đầu lưỡi, mới chịu nói ra:
“Nàng có nguyện ở lại bên cạnh trẫm không?”
Thượng Doanh Doanh đột ngột ngẩng đầu, đâm sầm vào đôi mắt sâu thẳm phức tạp của Yến Tự Lễ. Lồng ngực như bị thứ gì đó đấm mạnh một cái, vừa chua vừa tê.
Móng tay bấm sâu vào da thịt lòng bàn tay, nàng mới miễn cưỡng định thần lại được.
Hang rồng huyệt cọp, vực sâu trời ngăn, há có thể chỉ vì hai chữ “nếu như” mà dễ dàng xóa bỏ?
Môi mấp máy mấy lần, Thượng Doanh Doanh cuối cùng cũng quay đầu đi, giọng nhẹ như tơ liễu bay:
“Chủ tử gia nói đùa rồi. Chuyện trên đời, vốn dĩ không có hai chữ ‘nếu như’.”
Yến Tự Lễ nghe những lời này, trong mắt lại trở về vẻ tĩnh lặng, đưa tay bưng chén canh giải rượu trên kỷ.
Dòng canh ấm nóng trượt qua cổ họng, Yến Tự Lễ nhíu mày đặt bát canh xuống, đưa tay day day thái dương đang giật thình thịch, thầm mắng:
Cố Tuy không phải là lấy nước tiểu mèo pha loãng ra để lừa hắn đấy chứ? Rượu này uống vào bụng, vậy mà lại khiến người ta đau nhức cả đầu.

Ngày mùng năm tháng tư, mấy nghìn Vũ Lâm quân theo hầu hộ tống, lỗ bộ nghi trượng kéo dài trăm dặm. Mọi người lên xe rồng kiệu phượng, rầm rộ tiến về hành cung Dụ Hoa.
Hạnh Thư nhớ rằng Thượng Doanh Doanh không quen ngồi xe ngựa, đặc biệt bỏ quýt vàng ngào mật vào trong tay nải, vừa lên xe đã bảo nàng ngậm trong miệng.
Lúc này không còn như mùa đông giá rét, không có tuyết tích ngập đầu gối cản đường. Lại đi trên đường quan lộ bằng phẳng, xe ngựa đi lại cũng ổn định hơn nhiều.
Thượng Doanh Doanh khẽ vén góc rèm, nhìn ra ngoài. Ban ngày trời sáng tỏ, vén rèm xe lên ngắm nhìn non xanh nước biếc, quả không còn cảm giác bức bối như trước đây.
Thấy Thượng Doanh Doanh thò đầu ra ngắm cảnh, Hạnh Thư mím môi cười, bắt chuyện:
“Chúng ta phải lắc lư trên đường hơn nửa ngày đấy, ước chừng thế nào cũng phải đến tối mới đến được hành cung.”
Nói rồi, Hạnh Thư dừng lại, tò mò hỏi:
“Ta lại quên hỏi, muội muội trước đây đã đến Hành cung Dụ Hoa bao giờ chưa?”
Thượng Doanh Doanh lưu luyến buông rèm xe xuống, trong xe tối đi một chút, cũng càng thêm yên tĩnh.
“Trước đây đã có một lần, là chuyện năm ta mười ba tuổi.”
Thượng Doanh Doanh quay người lại trò chuyện với Hạnh Thư, không giấu được vẻ hoài niệm mà cười nói:
“Lúc đó Tiên đế còn tại vị, trong cung người đông, xuất cung tuần du, làm sao có thể mang theo hết được? Phan Thái tần cũng chỉ có năm đó là có chút ân sủng, ta mới được thơm lây theo bà ấy, đến hành cung mở mang tầm mắt một lần.”
“Lần đó ngươi không ngồi xe ngựa phải không?” Hạnh Thư che miệng trêu.
“Đương nhiên. Lúc đó Phan Thái tần còn phải chen chúc với người khác trên một chiếc xe lớn, một tiểu nha đầu vô danh tiểu tốt như ta, làm gì có phần ngồi xe? Đương nhiên là đi theo sau đoàn, tự mình lê chân đi.”
Thượng Doanh Doanh cũng không nhịn được cười, lại đưa tay xoa xoa bắp chân, lòng còn sợ hãi nói:
“Ta bây giờ vẫn còn nhớ, ngày đó đi đến hành cung, lòng bàn chân đã mài ra hai cái mụn nước to tướng, đau đến thấu tim.”
“Nhưng đau thì đau, trong lòng lại thật sự rất vui, như thể được thả rông vậy. Tiếc là từ đó về sau, không còn vận may như thế nữa.”
Hạnh Thư nhíu mày nghe xong, lại không khỏi “phụt” một tiếng cười:
“Ai ngờ bây giờ ngươi cũng đã được ngồi xe ngựa một cách thoải mái rồi chứ? Đây đúng là thời thế đã khác.”
Thượng Doanh Doanh cũng cong khóe môi theo, có chút bất đắc dĩ lắc đầu:
“Lại thấy ta đúng là người không có phúc, không hưởng nổi sự xóc nảy của kiệu xe này.”
Hạnh Thư vội “phỉ phỉ” mấy tiếng, trách mắng: “Đừng nói thế! Như muội muội đây, rõ ràng là mệnh phú quý.”
Thượng Doanh Doanh mỉm cười, nhưng không tiếp lời, ngược lại ánh mắt hơi chuyển, bắt đầu một chủ đề khác:
“Ta nhớ hình như đến hành cung cũng tự do hơn, quy củ không nghiêm ngặt như trong hoàng cung.”
“Hình như từ một cái cửa nhỏ ở xó xỉnh nào đó lẻn ra ngoài, bên ngoài chính là một con phố buôn bán.” Thượng Doanh Doanh cẩn thận nhớ lại, “Chỉ cần dùng chút bạc lẻ đút lót cho người gác cổng, là có thể gặp người nhà một lần. Bây giờ còn có chuyện tốt như vậy không?”
Hạnh Thư nghe vậy, mắt sáng lên, liền gật đầu lia lịa:
“Đúng vậy. Lần trước ta theo Hi Thái tần đi, vẫn là như cũ.”
Đã nói đến đây, Hạnh Thư liền thuận miệng hỏi một câu:
“Ngọc Phù muội muội, mẫu thân trong nhà ngươi cũng sẽ đến thăm ngươi chứ?”
Nụ cười trên mặt Thượng Doanh Doanh nhạt đi một chút, do dự nói:
“E là không được đâu ạ.”
“Ngày lễ tết mới gặp một lần, huống hồ đi lại vất vả còn phải thuê xe ngựa. Nương và muội muội ta bây giờ đang ở nhờ nhà cữu cữu, bà ấy mà đi rồi, để tiểu muội một mình ở đó, rất bất tiện.”
Hạnh Thư biết Thượng Doanh Doanh từ nhỏ đã mất phụ thân, lại không có huynh đệ, chỉ có thể chờ bị ăn tuyệt hộ*. Trước đây trong nhà dù có chút tích góp, lúc lo ma chay cho phụ thân nàng, có lẽ cũng đã bị người trong tộc chia nhau hết sạch.
Ăn tuyệt hộ*: Một hủ tục khi gia đình không có con trai nối dõi, toàn bộ tài sản sẽ bị họ hàng trong tộc chiếm đoạt.
“Cữu phụ cữu mẫu của ngươi đúng là người phúc hậu, vậy mà cũng không ép nương của ngươi tái giá.” Hạnh Thư không khỏi cảm thán.
Thời buổi này, góa phụ mang theo nữ nhi về nương gia, phần lớn sẽ bị gia đình gả đi lần nữa, ít nhất cũng có thể kiếm được một khoản tiền sính lễ, tránh phải nuôi không mấy miệng ăn.
Vô tình bị chọc trúng tâm sự, đường cong trên khóe môi Thượng Doanh Doanh hoàn toàn biến mất, ánh mắt tĩnh lặng nhìn rèm xe đang lay động. Một lúc lâu sau, mới khẽ thốt ra một câu:
“Sao có thể không nhắc đến chứ?”
“Sau này là do ta đồng ý vào cung, lại hứa sẽ gửi bạc về nhà, chuyện này mới coi như thôi.”
Hạnh Thư nghe vậy lặng đi, không nhịn được kéo tay Thượng Doanh Doanh, muốn mở miệng an ủi vài câu.
Thượng Doanh Doanh lại hồi phục trước một bước, nở nụ cười nói:
“Tỷ tỷ yên tâm, những chuyện đó đều đã qua rồi. Tỷ xem cuộc sống của ta bây giờ, không phải cũng đang xuôi chèo mát mái sao?”
Gói vàng thỏi mà Hoàng đế ban, cả một gia đình lớn dùng còn có dư. Của hồi môn của muội muội cũng đã có nơi lo liệu, sau này không cần phải lo lắng gì nữa.

Sau khi mọi người đến hành cung Dụ Hoa, quả nhiên đã là lúc chiều tà.
Các chủ tử đi đường mệt mỏi, đều không có tâm trạng dạo chơi, liền để cung nhân hầu hạ đi nghỉ ngơi.
Yến Tự Lễ vẫn như cũ ở trong trai phòng Khoái Tuyết Thời Tình, nơi đây các lầu son gác tía bao quanh, núi sông soi bóng vào nhau, thật khiến người ta không kịp nhìn hết.
Thượng Doanh Doanh mấy ngày đầu mới đến, chỉ cảm thấy nơi nào cũng mới lạ, hận không thể ngày nào cũng ra ngoài dạo chơi. Sau này bị Hoàng đế giữ lại trong thư phòng luyện chữ, lúc này mới dần dần nguôi ngoai.
Hôm nay, Yến Tự Lễ theo lệ đến điện trước gặp các đại thần. Thượng Doanh Doanh từ sáng sớm đã cảm thấy hứng khởi, tự mình lẻn đến phòng bếp, tính toán làm chút điểm tâm.
Thượng Doanh Doanh đi dạo mấy vòng, suy nghĩ một lúc, thấy cung nhân trong phòng bếp mới luyện được đề hồ*, liền nghĩ làm món Mật Phù Tô Nại Hoa, mang đến cho Yến Tự Lễ nếm thử.
Đề hồ*: Một loại bơ tinh luyện
Vừa hay Chước Lan cũng ở đó, Thượng Doanh Doanh liền thuận đường dạy nàng ta, đặt những bông hoa táo lên chiếc đĩa lưu ly màu xanh biếc. Từng đóa hoa trắng muốt, hệt như những cục tuyết nổi trên sóng biếc.
Lúc này bơ đã được đánh xong, chỉ còn thiếu việc tưới rượu bách hoa lên.
Thượng Doanh Doanh một mặt đợi Chước Lan ra ngoài lấy, một mặt dùng thìa bạc điểm thêm mấy đóa hoa táo.
Nghe thấy tiếng bước chân sau lưng đến gần, Thượng Doanh Doanh quay đầu cười nói: “Cũng may là về rồi, ngươi mà còn chậm nữa, lớp bơ này sẽ đông lại mất.”
Chước Lan ôm hũ mật trong lòng, thở hổn hển nói: “Cô cô đừng trách, nô tỳ đã lấy mật hoa từ sớm rồi. Chỉ là giữa đường gặp tiểu thái giám đến bẩm báo, nói là nương thân của người đang đợi ở cửa góc Tây Viên, nhờ người đến gặp người đó ạ.”
Thượng Doanh Doanh trong lòng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, hôm nay tuy là sinh nhật của nàng, nhưng những năm qua đều là nàng tự mình trải qua. Vốn không hề hy vọng, mẫu thân sẽ vất vả đi từ xa đến đây.
“Chước Lan, ngươi thay ta tưới mật này vào nhé. Ta qua cửa góc phía Tây xem một chút, sẽ về ngay.”
Thượng Doanh Doanh mày mắt hiện lên nụ cười, lau sạch ngón tay vào khăn, vội vàng dặn dò Chước Lan.
“Cô cô đừng vội, đi đường cẩn thận.” Chước Lan gật đầu đáp lời.

 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...