Ngự Tiền Độc Sủng - Dã Lê

Chương 42: Bây giờ đúng là đã làm nương nương rồi, lưng cũng cứng hơn không ít



“Nô tỳ xin chúc mừng Tài nhân chủ tử!”
Hạnh Thư bưng một chiếc khay sơn đỏ vẽ vàng, bước những bước nhỏ nhanh nhẹn vén rèm đi vào, đầu mày cuối mắt đều ánh lên vẻ vui mừng.
Chỉ thấy Thượng Doanh Doanh lần này đúng là cá chép hóa rồng, đêm qua được hưởng ơn mưa móc*, hôm nay cả người cứ như trái đào mật mới hái. Da dẻ thì non mềm, ruột thì ngọt lịm, khắp người toát ra một vẻ tươi tắn tràn đầy sức sống.
Mưu móc*: là một cụm từ mang ý nghĩa trừu tượng và tượng trưng cho ân huệ, sự ban phát, lợi lộc từ một cấp trên (vua chúa, người có quyền lực) xuống cấp dưới.
Trên má Thượng Doanh Doanh ửng lên hai ráng mây đỏ, lúc nhận lấy chiếc bát uyên ương nằm trên sen men màu phấn, ngón tay vẫn không có chút sức lực nào, không khỏi nũng nịu trách yêu:
“Hạnh Thư tỷ tỷ đừng trêu chọc ta nữa.”
Trong chiếc bát sứ men màu phấn đựng sữa bò nóng, hương sữa xộc thẳng vào mũi. Thượng Doanh Doanh nhìn trong điện không có ai, cũng chẳng buồn dùng muỗng, bưng bát lên uống một hơi.
Hạnh Thư thấy vậy bật cười một tiếng, tựa vào bên cạnh Thượng Doanh Doanh trêu chọc: “Tài nhân cứ từ từ thôi, cẩn thận bỏng lưỡi. Nhìn bộ dạng này, không phải là đói lắm rồi chứ?”
Thượng Doanh Doanh một hơi uống hết nửa bát nhỏ, lúc này mới cảm thấy ngũ tạng lục phủ dễ chịu hơn một chút, nghe vậy liền ấm ức lẩm bẩm: “Tỷ tỷ đừng nói nữa. Vạn tuế gia cũng chỉ ban cho mấy miếng bánh cao táo đỏ, nửa bát trà hạnh nhân vào nửa đêm sau, sau đó thì…”
Nói đến đây đột nhiên khựng lại, mặt Thượng Doanh Doanh nóng bừng, lại nhỏ giọng bổ sung một câu, hệt như kẻ trộm:
“May mà ngài ấy đi lo liệu triều chính rồi, nếu không lúc này không biết còn dày vò người ta thế nào nữa.”
Hạnh Thư che miệng cười không ngớt, luôn miệng nói: “Đây là chuyện tốt, Vạn tuế gia yêu quý người đó.”
Bên này cười xong uống xong, Hạnh Thư dìu Thượng Doanh Doanh ngồi trước gương trang điểm, búi lại cho nàng một kiểu tóc tươm tất:
“Ta vừa rồi tiện đường đi xem qua, Lưu Huỳnh Tiểu Trúc đã được dọn dẹp gọn gàng rồi. Chỉ là đồ đạc bài trí còn thiếu chút gì đó, trông có vẻ hơi lạnh lẽo.”
Lưu Huỳnh Tiểu Trúc thực chất là một góc trong nơi Hoàng đế nghỉ ngơi, trước đây cũng từng có sủng phi của tiên đế ở đó. Chỉ là vị gia này hiện nay không mấy để tâm đến hậu cung, mọi người đều cho là không dùng đến, nên không hề bài trí trước.
“Dù sao cũng chỉ là một nơi ở tạm, một thời gian nữa còn phải về lại Tử Cấm Thành.” Thượng Doanh Doanh thở dài một hơi, trong lòng tính toán đợi sau khi về cung, nàng có lẽ sẽ phải ở cùng với một nương nương chủ vị, đến lúc đó lại phải dựa vào ai đây?
Nói rồi, ánh mắt Thượng Doanh Doanh lướt ra ngoài cửa sổ, khẽ bĩu môi.
Hạnh Thư vốn thông minh, thấy vậy lập tức hiểu ý, rón rén đến đóng chặt cửa sổ, chỉ để lại một khe hở để quan sát động tĩnh bên ngoài.
Hạnh Thư quay lại, hạ giọng hỏi: “Tài nhân có chuyện riêng gì muốn nói sao?”
Thượng Doanh Doanh khẽ gật đầu, quay về ngồi trên giường, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Hạnh Thư tỷ tỷ, có một chuyện ta đã suy nghĩ cả đêm, luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ…”
Sau đó, Thượng Doanh Doanh liền đem chuyện muội muội ở nhà bị người ta hãm hại, nương thân chạy đến cầu cứu, còn có túi vàng bị mất trắng, kể lại rõ ràng từng chút một.
Hạnh Thư nghe mà mày nhíu lại thành một cục, không khỏi chép miệng: Trời ạ, Thượng Doanh Doanh trước đó còn chưa chính thức được thừa sủng*, trong nhà đã gặp phải đại nạn như vậy.
Thừa sủng* : Được vua ngủ cùng
“Tài nhân yên tâm” Hạnh Thư vội vàng an ủi “Có Vạn tuế gia ở đây, đảm bảo có thể thả nhị cô nương ra, người tuyệt đối đừng lo lắng nóng giận…”
“Ta không lo lắng chuyện này,” Thượng Doanh Doanh lắc đầu nói “Chỉ là cảm thấy chuyện này có gì đó kỳ quái.”
“Tỷ tỷ nói xem, đó là một túi vàng thỏi thật sự, cho dù Huyện thái gia và nhà họ Thôi có tham lam đến đâu, cũng nên hài lòng rồi chứ phải không? Sao đưa đến nha môn, lại như đá chìm đáy biển vậy?” Thượng Doanh Doanh vê ngón tay trầm ngâm, nói ra còn không khỏi thấy đau lòng.
“Đã không vì tiền, vậy thì là vì người thôi.” Hạnh Thư lập tức tiếp lời, “Tài nhân xem tai họa này, có phải là vì người mà ra không?”
Thượng Doanh Doanh mím môi suy nghĩ, cuối cùng cũng nói ra mâu thuẫn với Văn phi, cùng Hạnh Thư bàn bạc: “Ngày đó ý trong lời ngoài của Văn Phi, chẳng qua là muốn bảo ta rời đi. Sau này ta tung tin muốn đến Thượng Nghi Cục, nàng ta có lẽ đã bị ta trấn an, theo lý mà nói không nên tốn công hại ta nữa.”
“Huống hồ tình hình hiện tại, lại giống như có người cố ý dùng chuyện trong nhà để níu chân, ép ta không thể không tranh sủng…”
Tuy thời điểm không đúng lắm, nhưng Hạnh Thư vẫn không khỏi cảm thán: “Đêm qua người và Vạn tuế gia làm chuyện đó, vậy mà còn có thời gian nghĩ nhiều như vậy, xem ra Vạn tuế gia vẫn còn nương tay đấy ạ.”
Lời này vừa nói ra, tự nhiên bị Thượng Doanh Doanh lườm cho một cái. Hạnh Thư che môi ho nhẹ, thấy trong lòng nàng dường như đã có tính toán, liền hỏi: “Người tự mình nghĩ, nên là dấu vết của ai?”
Nhớ lại Văn phi từng nói chuyện nhà Cần phi tan cửa nát nhà, Thượng Doanh Doanh mím môi do dự, cuối cùng dùng giọng nói như hơi thở mà nói: “Nếu nói đến thủ đoạn sấm sét này, thì lại giống vị ở Khôn Nghi Cung kia.”
“Nhưng nàng ta tốn công tốn sức như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?” Thượng Doanh Doanh trăm bề không thể hiểu nổi.
Nhìn thấy ngày mai sẽ phải đi bái kiến Phó Hoàng hậu, trong lòng Thượng Doanh Doanh cấp thiết muốn làm rõ, Hoàng hậu rốt cuộc có ý đồ gì?
“Người còn ba tấc hơi thở, thì sẽ còn có điều cầu. Ngay cả vị Bồ tát bằng đất sét kia, cũng cần một pho tượng vàng để thờ phụng mà.”
Hạnh Thư lại cảm thấy có khả năng, liền đoán tiếp:
“Điều mà nữ tử hậu cung cầu, chẳng qua cũng là ân sủng và hoàng tự. Ân sủng thì nàng ta không cần phải tranh, nếu nghĩ theo hướng như vậy, trung cung không có con, có lẽ là một khối tâm bệnh?”
Hai mắt Thượng Doanh Doanh sáng lên, trong lòng đột nhiên nắm bắt được một ý nghĩ, nói ra lại có chút rợn tóc gáy:
“Hạnh Thư tỷ tỷ, chủ tử nương nương có phải là… không thể sinh con được nữa không?”
Như vậy có thể giải thích được, tại sao Hoàng hậu lại hận Cần phi đến mức đó, tại sao lại phải ép Thượng Doanh Doanh thị tẩm, còn có những lần ban thưởng bạc để lấy lòng một cách khó hiểu kia.
Hạnh Thư nghe xong, lập tức giật mình kinh hãi. Nàng ta trước đây hầu hạ sủng phi của tiên đế, tự nhiên đã rèn luyện được bản lĩnh mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương. Đối với chuyện trong Đông cung, cũng có nghe qua đôi chút. Lúc này nàng vắt óc suy nghĩ, tìm kiếm cho Thượng Doanh Doanh một vài manh mối.
“Cũng không phải là không có khả năng này.”
Hạnh Thư đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lặng lẽ nuốt nước bọt:
“Hoàng hậu nương nương lúc còn là Thái tử phi, từng mắc một trận bệnh nặng, vô cớ tĩnh dưỡng mấy tháng trời. Sau này Tiên đế băng hà, nàng ta mới lộ diện ra chủ sự. Ta từng xa xa trông thấy một lần, chỉ cảm thấy khí chất của nàng ta tuy vẫn còn, nhưng trong mắt lại không có thần thái, giống như một người giấy bị rút ruột bên trong.”
Điều này dường như càng chứng thực cho suy đoán của Thượng Doanh Doanh, nhưng tất cả những điều này, đều chỉ là những mảnh ghép từ lời nói của Văn phi, chưa chắc đã là sự thật.
Thượng Doanh Doanh khổ não day day ấn đường, thở dài: “Chúng ta đứng ngoài nhìn vào, Văn phi không phải vẫn là người của Hoàng hậu sao?”
“Nếu như hiện tại một người muốn nâng đỡ ta, một người lại muốn dẫm đạp ta, xem ra mối quan hệ giữa hai người họ, không đơn giản như bề ngoài, bên trong có lẽ còn nhiều khúc mắc.”
“Cơ hội trở thành Thái hậu ở ngay trước mắt, ai sẽ cam tâm làm một Thái phi chứ?” Hạnh Thư khẽ nói “Một mình nổi bật, tốt hơn là hai cung cùng được tôn kính.”
Thượng Doanh Doanh im lặng cụp mi, tiện tay vắt dải lụa màu xanh nước biển lên cánh tay, tính toán sẽ án binh bất động, im lặng quan sát.

Lúc này có Hạnh Thư đi cùng, Thượng Doanh Doanh liền muốn ghé qua Lưu Huỳnh Tiểu Trúc một vòng.
Vừa bước qua ngưỡng cửa, đã cảm thấy nơi này vô cùng thanh u. Ngoài cửa sổ mấy bụi trúc xanh biếc lấp ló, ánh nắng rọi qua như được rắc thêm bột vàng, mềm mại trải trên nền gạch đen. Trong phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ sáng sủa, ngay cả một hạt bụi cũng không tìm thấy.
Thượng Doanh Doanh sờ sờ chiếc chiếu trúc ngọc trên giường, mát lạnh khá dễ chịu. Đang định ngồi xuống nghỉ chân, bỗng nghe thấy tiếng rèm châu bên ngoài khẽ chạm, đưa mắt nhìn qua, vậy mà lại là Chước Lan tìm nàng vào.
Chước Lan quy củ cúi chào vạn phúc, giọng nói trong trẻo dễ nghe:
“Nô tỳ thỉnh an Tài nhân chủ tử, Tài nhân vạn phúc.”
Thượng Doanh Doanh không khỏi mỉm cười, vội đưa tay đỡ Chước Lan một cái:
“Mau đứng dậy nói chuyện.”
Đang định hỏi mục đích đến, lại thấy một đôi mắt hạnh của Chước Lan sáng như đèn lưu ly, đi thẳng vào vấn đề mà khẩn cầu:
“Chủ tử tốt bụng, nô tỳ muốn theo người làm việc.”
Thượng Doanh Doanh bị lời này chọc cười, kéo Chước Lan đến trước mặt mình, khẽ điểm vào chóp mũi nàng ta:
“Nha đầu nhà ngươi có phải bị hồ đồ che mắt rồi không? Công việc ở Ngự tiền có biết bao nhiêu người đỏ mắt ghen tị, ngươi lại muốn nhảy vào hố lửa của ta sao?”
“Huống hồ nếu ngươi theo ta, trước mặt Vạn tuế gia lại để ai hầu hạ?”
Con đường phía trước của chính nàng ra sao, hiện tại vẫn còn chưa rõ, sao có thể kéo Chước Lan vào vũng nước đục này? Hầu hạ Hoàng đế là một vinh quang lớn lao, theo một tiểu Tài nhân vừa được thừa sủng, nền tảng chưa vững như nàng, tiền đồ chưa rõ thì không nói, không chừng còn phải chịu bao nhiêu lời ra tiếng vào.
Chước Lan ưỡn cổ, thuận thế quỳ xuống trước mặt Thượng Doanh Doanh, ngẩng mặt nói: “Người hầu hạ trước mặt Vạn tuế gia đông như kiến, đâu có thiếu một người như nô tỳ? Ngược lại là người ở đây cô đơn lẻ bóng, nô tỳ thật sự không yên tâm.”
Ánh mắt Thượng Doanh Doanh tĩnh lặng nhìn Chước Lan, khẽ hỏi:
“Nếu ngươi đã thật sự quyết tâm muốn theo ta, vậy bên Thái hoàng thái hậu, ngươi chuẩn bị giải quyết thế nào?”
Chước Lan nghe xong, mặt mày mờ mịt không hiểu:
“Chuyện này thì có liên quan gì đến lão tổ tông ạ?”
Lời này vừa thốt ra, hai người lập tức mắt to trừng mắt nhỏ, đành phải cứng đờ người.
Chước Lan chớp chớp mắt, đột nhiên “ai da” một tiếng, mặt xinh đỏ bừng, vậy mà thuận miệng gọi:
“Cô cô!”
Tiếng “cô cô” này gọi vừa ấm ức lại vừa thân thiết, khiến Thượng Doanh Doanh ngẩn ra.
“Ngày thường người nghĩ về nô tỳ như vậy sao?”
Chước Lan dậm chân, vừa xấu hổ vừa tức giận giải thích:
“Lão tổ tông đã sớm không còn quản chuyện rồi. Nô tỳ là do Nội Thị Giám chính thức điều đến hầu hạ Vạn tuế gia, đâu có những toan tính bẩn thỉu đó!”
Thượng Doanh Doanh thấy bộ dạng của nàng ta mới biết là mình đã nghĩ sai, trên mặt lập tức có chút lúng túng. Đang định xin lỗi, lại thấy Chước Lan một đầu dúi vào lòng nàng, hệt như một con mèo con làm nũng:
“Nô tỳ không quan tâm, nô tỳ chính là muốn theo người! Cô cô đối xử với nô tỳ tốt như vậy, giống như thân nương của nô tỳ. Bây giờ cô cô đã làm Tài nhân chủ tử, nô tỳ sau này, càng phải coi Vạn tuế gia như lão gia tử trong nhà mà kính trọng, cách xa một chút, hầu hạ cho thật tốt!”
“Nếu có nửa phần tâm tư lệch lạc, liền để trời đánh thánh vật! Không được chết tử tế!”
“Nói bậy bạ gì vậy?”
Thượng Doanh Doanh vội vàng bịt miệng Chước Lan, quay đầu nhìn Hạnh Thư, hai người đều thấy trong mắt đối phương sự dở khóc dở cười.
Nào ngờ đúng lúc này, Yến Tự Lễ không cho người thông báo, đã lặng lẽ đi đến ngưỡng cửa.
Hắn vốn là nhớ đến sự ấm áp của buổi trưa, đặc biệt tìm đến xem Thượng Doanh Doanh, nào ngờ vừa đến cửa, đã nghe thấy câu nói kinh thiên động địa của nha đầu kia “coi Vạn tuế gia như lão gia tử trong nhà mà kính trọng”.
Thân hình Yến Tự Lễ cứng đờ, vẻ mặt không đổi, nhưng khóe môi lại co giật một cách khó nhận ra.
Ra là đêm qua hắn vừa mới cùng tức phụ* ân ái mặn nồng, hôm nay lại tự dưng được làm phụ thân của người ta? Mà còn là một khuê nữ lớn thế này.
Tức phụ*: Vợ
Lai Thọ đi theo sau, nghe thấy mà nín cười đến run cả người, vội vàng ho khan một tiếng thật mạnh, cất giọng the thé xướng:
“Vạn tuế gia giá đáo!”
Tiếng hô này vang lên, dọa ba người trong phòng hồn bay mất một nửa, vội vàng đứng dậy nghênh giá. Chước Lan còn mềm cả đầu gối, “cộp” một tiếng quỳ thẳng xuống.
Mi mắt Thượng Doanh Doanh run rẩy, vừa hay đụng phải bóng người cao lớn trên cửa. Yến Tự Lễ mặc một chiếc áo choàng dài màu xanh đậm, nắng chiều xiên xiên chiếu vào, vạt áo trước ngực nơi có họa tiết rồng cuộn vàng óng ánh, sáng chói rực rỡ..
Thượng Doanh Doanh như bị ánh sáng làm chói mắt, đột nhiên xấu hổ né tránh ánh mắt, khom người nói:
“Tần thiếp thỉnh an Hoàng thượng.”
Yến Tự Lễ vừa nhìn về phía Thượng Doanh Doanh, liền quên hết mọi thứ. Chỉ thấy dáng vẻ mày ngài mắt phượng ngậm tình xuân của nàng, dù chỉ búi một kiểu tóc lười biếng ở nhà, áo lụa và dải lụa đều là màu đơn sắc, vậy mà cũng như thể đã thay da đổi thịt.
Yết hầu Yến Tự Lễ khẽ động, đưa ngón tay khẽ phẩy, Lai Thọ lập tức hiểu ý dẫn mọi người lui ra sạch sẽ.
Đợi trong phòng chỉ còn lại hai người, Yến Tự Lễ lúc này mới tiến lên mấy bước, nhẹ nhàng đỡ lấy cổ tay Thượng Doanh Doanh. Thuận thế kéo một cái, liền ôm cả người nàng vào lòng, bế đến ngồi trên giường mềm.
Trên giường mềm trải chiếu trúc ngọc, vốn là mát mẻ dễ chịu, lúc này lại như bị thứ gì đó đốt cháy, hơi nóng từ nơi hai người tiếp xúc, từng sợi từng sợi lan ra.
Trong một lúc, không ai mở miệng nói trước, chỉ còn lại tiếng hít thở nhẹ nhàng đan vào nhau.
Thượng Doanh Doanh bị Yến Tự Lễ ôm trong lòng, hơi thở của Hoàng đế quấn quanh mũi, lại bá đạo chui vào tứ chi bách hải của nàng. Cả người nàng như bị đặt trên xửng hấp, từ cổ đỏ đến tận mang tai.
Thượng Doanh Doanh đành phải vùi đầu thấp hơn, cúi mày rũ mắt nhìn chằm chằm vào hoa thêu trên váy mình, hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn Yến Tự Lễ.
Thấy Thượng Doanh Doanh như vậy, lòng Yến Tự Lễ càng thêm mềm mại, không khỏi vê một lọn tóc của nàng, quấn quanh đầu ngón tay mà nghịch, khẽ cười hỏi:
“Hôm qua không phải còn rất lanh lợi sao, sao hôm nay thấy trẫm, ngược lại còn sợ sệt như vậy?”
Lời này lọt vào tai, mặt Thượng Doanh Doanh càng nóng hơn. Nàng vừa nhìn thấy Yến Tự Lễ, liền không tự chủ được mà nhớ lại chuyện phong nguyệt đêm qua, nhớ lại những quấn quýt xấu hổ và sự đòi hỏi vô độ đó.
Cảm thấy có lỗi, nàng day day vai Hoàng đế, thầm thề sẽ không bao giờ cắn hắn nữa. Đầu ngón tay chạm vào nhiệt độ của Hoàng đế, Thượng Doanh Doanh toàn thân mềm nhũn, ngay cả xương cốt cũng mềm đi một nửa. Đang lúc xấu hổ không biết làm sao, bỗng cảm thấy cổ nóng lên.
Yến Tự Lễ cúi đầu, môi áp lên, men theo xương quai xanh tú lệ của nàng đi xuống, cuối cùng dừng lại trên b** ng*c mềm mại hơi phập phồng, cách một lớp lụa mỏng cũng có thể thấy được đường nét, khẽ m*t hôn.
Thượng Doanh Doanh vội vàng vịn vào vai Yến Tự Lễ, nhỏ giọng trách móc từ chối: “Tần thiếp ngày mai còn phải bái kiến chủ tử nương nương nữa, ngài đừng có nổi hứng lên là không có chừng mực.”
Yến Tự Lễ khẽ “chậc” một tiếng, từ từ trêu chọc: “Bây giờ đúng là đã làm nương nương rồi, lưng cũng cứng hơn không ít, ngay cả trẫm cũng dám dạy dỗ vài câu nhỉ.”
Yến Tự Lễ vừa nói ra lời này, đôi mắt hồ ly quyến rũ của Thượng Doanh Doanh lập tức trợn tròn, trong tiềm thức nhớ lại sáng nay Yến Tự Lễ nói nàng ngang bướng. Nàng không phục mà nhướng mi mắt lên, vừa hay đụng phải đôi mắt sâu như đầm nước của Yến Tự Lễ. Con ngươi đen đến sáng ngời, bên trong rõ ràng phản chiếu một bóng người tóc mai hơi rối, không phải là chính nàng sao?
Bốn mắt nhìn nhau, hai người cứ thế mũi chạm mũi mà cứng đờ.
Thượng Doanh Doanh trơ mắt nhìn, trong đáy mắt Yến Tự Lễ hiện lên vẻ trêu đùa, ánh mắt từ ấn đường hơi nhíu của nàng lướt đến đôi môi đỏ mọng, hệt như đang dùng ánh mắt để lột bỏ y phục của nàng.
Thượng Doanh Doanh hoảng hốt cụp mi mắt, nhỏ giọng biện giải cho mình:
“Tần thiếp oan uổng, tần thiếp đâu dám dạy dỗ ngài chứ?”
Thượng Doanh Doanh trong lúc giãy giụa, vạt áo lỏng ra một tấc, để lộ vết đỏ lấm tấm trên xương quai xanh, vốn là dấu vết Yến Tự Lễ để lại đêm qua khi ngậm lấy vùng da thịt đó.
Yến Tự Lễ đột nhiên đưa ngón tay ấn lên vết đỏ thắm đó, dọa Thượng Doanh Doanh hít một hơi khí lạnh. Hắn lại không chịu buông tha mà đuổi theo ánh mắt né tránh của nàng, nhất quyết phải nhìn vào tận cùng vũng nước xuân xấu hổ nhất trong mắt nàng.
Hai ánh mắt quấn lấy nhau, một người mang theo sự trêu chọc tra hỏi, một người mang theo sự e thẹn muốn từ chối lại như chào đón, khó gỡ khó phân.
“Tần thiếp vụng về ăn nói, ngài đừng cứ lấy lời nói ra châm chọc tần thiếp, động một chút là bắt bẻ lỗi sai của tần thiếp.” Thượng Doanh Doanh dùng đầu ngón tay đẩy đẩy ngực Yến Tự Lễ, mềm giọng trách móc.
Giọng nói vừa dứt, đã thấy ánh mắt Yến Tự Lễ khẽ động, môi mấp máy như muốn nói gì đó, lại cố gắng nuốt xuống.
Sau đó, Yến Tự Lễ dùng một ánh mắt khá kỳ lạ, từ trên xuống dưới đánh giá Thượng Doanh Doanh:
“Cái dáng vẻ này của nàng…”
Thượng Doanh Doanh dỏng tai nghe vế sau, Yến Tự Lễ lại đột nhiên đến gần hơn, hơi thở ấm nóng phả vào vành tai nàng, nói đến nửa chừng lại cố ý dừng lại, cốt để dụ nàng ngước mắt lên.
Thượng Doanh Doanh quả nhiên mắc bẫy, không nhịn được lén lút liếc nhìn hắn. Trớ trêu thay Yến Tự Lễ lại đột nhiên lùi ra nửa tấc, khiến nàng bị hụt. Đôi mắt long lanh nước kia lập tức hiện lên vẻ tức giận, còn lấp lánh hơn cả nước xuân.
Yến Tự Lễ vui vẻ bật cười, cuối cùng từ từ mở miệng:
“Cái dáng vẻ nói không lại liền giở trò vô lại của nàng, thật sự rất giống Cố Tĩnh Chi.”
Cố Tĩnh Chi? Cố Tiểu Vương gia?
Mặt Thượng Doanh Doanh nóng ran, đưa tay che mặt, trong lòng một trận binh hoang mã loạn:
Đang yên đang lành, tự dưng lôi người ta ra làm gì? Bình thường hễ nhắc đến Cố Tiểu Vương gia, Yến Tự Lễ liền muốn thổi râu trừng mắt, bây giờ lại cố tình vào lúc tai kề má áp thế này mà lôi ra nói, chính là cố tình làm nàng xấu hổ!

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...