Ngự Tiền Độc Sủng - Dã Lê

Chương 7: Quá nhiều chiêu trò, tinh ranh kỳ quái



Vào giữa giờ Dần, đôi tượng rồng trên nóc điện bằng lưu ly ngậm một giọt sương đêm, phản chiếu một vệt màu xanh vỏ cua ở phương đông.
Cung nhân Ngự tiền mang cổn bào* và mũ miện lướt nhẹ qua sau hàng cột sơn son, đọng lại thành những bóng hình như được cắt từ giấy dưới bầu trời sắp sáng mà chưa sáng hẳn.
Cổn bào*: Lễ phục của hoàng đế
“Nghĩa phụ, hôm qua ngài không thấy đó thôi, dáng vẻ của Ngọc Phù cô nương quả thực sắp vượt qua cả Liễu Phi chủ tử rồi…”
Lưu Hỷ xách một chiếc đèn lồng bát giác, soi sáng con đường lát gạch xanh dưới chân cho Lai Thọ. Nhớ lại cái nhìn thoáng qua kinh diễm ngày hôm qua, hắn vẫn không nhịn được mà lẩm bẩm:
“Theo nô tài thấy, đừng nói là tiểu thư khuê các bình thường, ngay cả quận chúa nương nương trong vương phủ cũng khó có được phong thái như cô nương ấy.”
Mỹ nhân trong cung nhiều vô số kể, mỗi người một vẻ, nhưng nếu bàn về người đẹp nhất quần phương, vẫn phải kể đến Liễu Phi chủ tử. Thế nhưng Lưu Hỷ lại thấy vẻ đẹp của Ngọc Phù hình như còn lợi hại hơn cả Liễu Phi.
Lai Thọ khoanh tay lắng nghe, cũng không mắng Lưu Hỷ tầm mắt thiển cận, chỉ hừ hừ hai tiếng từ trong mũi, thầm nghĩ chuyện này còn cần phải đích thân đi xem sao? Lão đã biết từ lâu rồi.
Trong lúc nói chuyện, cánh cửa chạm khắc hoa văn của điện Thiên Khai Cảnh Vận đã ở ngay trước mắt. Lai Thọ một mình rẽ vào, phủ phục xuống đất khấu đầu thỉnh an: “Nô tài cung thỉnh Vạn tuế gia thánh an!”
Giọng điệu được điều chỉnh không cao không thấp, vừa đủ lọt vào tai hoàng đế, lại không đến mức kinh động thánh giá.
Đợi đến khi nghe thấy một tiếng đáp trầm thấp “Vào đi” từ sau tấm rèm màu vàng sáng, Lai Thọ mới nhanh nhẹn bò dậy, ung dung dẫn người vào trong, thay y phục, thắt đai lưng cho hoàng đế.
Yến Tự Lễ trước nay không dùng nữ quan, trước kia đa phần đều do các thái giám hầu hạ. Nay dọn vào Càn Minh Cung, mới gọi thêm một vài cung nữ ở các nơi tới.
Cung nữ…
Yến Tự Lễ khẽ cụp mắt, vạt áo cổn bào được vén lên, người ung dung khí định ngồi xuống ghế trên, cầm lấy tấu chương lật xem.
Nét chữ quán các* các lập tức đập vào mắt, nhưng lại không mấy để tâm.
Chữ quán các*: Thường chỉ một loại thư pháp hoặc cách viết chữ nghiêm chỉnh, quy củ, theo khuôn mẫu, thường được dùng trong các văn bản chính thức của triều đình, học viện. Lối chữ này thường đẹp về hình thức, chuẩn mực, nhưng đôi khi thiếu đi sự phóng khoáng, cá tính.
Hoàng đế trước khi lâm triều quen không dùng bữa, hôm nay cũng không phá lệ hạ lệnh.
Thấy trên chiếc bàn nhỏ đặt trên giường có một đĩa bánh Ngải Oa Oa* , Yến Tự Lễ không khỏi nhìn thêm vài lần, phát hiện bên trong còn cắm một chiếc thẻ bạc thử độc.
Bánh Ngải Oa Oa*: là một loại bánh truyền thống làm từ gạo nếp và nhân ngọt.
Nguyên liệu trong Ngự Thiện Phòng được mua từ đâu, lúc chế biến qua tay những ai, đều có quản sự giám sát bên cạnh, thử độc nhiều lần. Món điểm tâm được đặc biệt cắm thẻ bạc dâng lên thế này, càng giống như đến từ một nơi khác.
Nhưng sáng sớm tinh mơ thế này, ai có thể sốt sắng mang điểm tâm đến được?
“Bẩm Vạn tuế gia, đĩa bánh Ngải Oa Oa này chính là do Ngọc Phù cô nương tự tay làm ạ.”
Lai Thọ là người biết nhìn sắc mặt hoàng đế nhất, thấy vậy liền lập tức bưng chiếc đĩa tráng men pháp lang vẽ vàng lại gần, cười tủm tỉm nói:
“Nô tài nghe người bên dưới nói, cô nương đã thức suốt đêm, hôm nay chưa đến giờ Sửu đã tất bật trong phòng trà rồi ạ.”
Ngọc Phù đây là biết mình đã chọc giận bậc quân thượng, nên vội vàng bày tỏ lòng thành, sốt sắng lấy lòng chủ tử đây mà.
“Xun xoe.”
Yến Tự Lễ nói một cách lạnh nhạt.
Lai Thọ đảo tròng mắt, cố ý nheo mắt không đáp lời. Quả nhiên chưa qua mấy hơi thở, đã thấy viên bánh nếp trong đĩa vơi đi một miếng.
Yến Tự Lễ nếm thử vài miếng, liền biết đây đúng là không phải tay nghề của Ngự Thiện Phòng.
Có lẽ vì buổi sáng vội vàng, cung nữ kia không kịp làm mứt quế hoa, mà dùng tương hoa hồng bọc nhân hạt – lại giở mấy trò tinh quái, nhưng may là mùi vị cũng không tệ.
Ăn nhiều bánh ngọt khó tránh khỏi bị ngấy, Yến Tự Lễ cầm khăn lau sạch đầu ngón tay, lúc nhìn ra ngoài qua khe cửa sổ, vừa hay trông thấy Ngọc Phù đang bưng trà đến.
Phòng trà và chính điện cách nhau một dãy hành lang, Thượng Doanh Doanh sợ hơi nóng của trà sẽ tan biến trên đường đi, bèn mượn chiếc bếp lò dùng lúc trực đêm, trực tiếp chờ lửa đun nước ngay bên ngoài điện.
Cái gọi là hơi trà, thường là đem nước trà đậm đặc sóng sánh, đựng trong chén trà sứ trắng. Vào mùa đông đối diện với ánh sáng mà xem, sẽ thấy trên bề mặt trà có một lớp sương dầu lượn lờ.
Theo lý mà nói, trời nóng không dễ thấy được hơi trà, nhưng Vạn tuế gia đã có lòng khảo nghiệm, Thượng Doanh Doanh chỉ đành kiên trì làm theo.
Liếc nhìn bóng của kim đồng hồ mặt trời* đổ xuống, Thượng Doanh Doanh bưng vững tách trà cống phẩm Kim Qua vừa pha xong, tính toán chuẩn thời gian bước vào trong điện.
Đồng hồ mặt trời*: Đồng hồ mặt trời là một công cụ cổ xưa dùng để đo thời gian dựa vào bóng của kim đổ xuống các vạch khắc trên mặt đồng hồ.
“Nô tỳ thỉnh an Vạn tuế gia.”
Thượng Doanh Doanh quy củ dừng lại giữa tấm thảm hoa, quỳ xuống hành lễ, rồi nâng khay trà lên quá đầu.
Lai Thọ vừa định tiến lên đón lấy, lại nghe Vạn tuế gia nhàn nhạt lên tiếng:
“Bình thân, bưng qua đây.”
Lần này không dám ngẩn người nữa, Thượng Doanh Doanh biết là đang nói mình, vội vàng tạ ơn đứng dậy, tự tay dâng chén trà đến bên tay Yến Tự Lễ.
Yến Tự Lễ không hề che giấu mà nhìn chằm chằm Ngọc Phù, sau khi đánh giá từ đầu đến chân một lượt, thầm nghĩ thế này mới giống người một chút. Cuối cùng không cần phải làm khổ đôi mắt mình nữa, tâm trạng Yến Tự Lễ cũng thuận theo, liền bắt đầu suy tính chuyện khác.
Chỉ thấy hắn hé nắp chén trà, trong nháy mắt lại đậy lại, tạo ra một tiếng “ting” vô cùng trong trẻo.
Thượng Doanh Doanh nghe thấy tiếng động, tim đột nhiên run lên.
—— Hoàng thượng sao lại không nếm thử? Chẳng lẽ không có hơi trà sao?
Dù cho kỹ năng pha trà của Thượng Doanh Doanh có thành thục đến đâu, thấy tình cảnh này cũng không khỏi nghi ngờ mình đã thất thủ.
“Ngươi đã hiểu ý của trẫm, vậy tại sao không pha trà đậm?”
Yến Tự Lễ từ từ nhướng mi, giọng điệu không rõ vui giận.
Hoàn toàn không kịp suy nghĩ kỹ, Thượng Doanh Doanh vội vàng quỳ xuống, trả lời một cách rành mạch: “Bẩm chủ tử, nô tỳ tuy biết trà đậm dễ thấy hơi trà hơn, nhưng ngài vẫn chưa dùng bữa sáng, trà buổi sớm quá đậm e rằng sẽ làm tổn thương tỳ vị. Nếu chỉ vì để hoàn thành công việc mà không màng đến long thể của chủ tử, nô tỳ đáng muôn lần chết.”
Nghe ra Ngọc Phù đang khuyên mình đừng uống trà khi bụng đói, Yến Tự Lễ chỉ vào đĩa bánh Ngải Oa Oa kia:
“Sáng nay ngươi mang điểm tâm đến, cũng là vì lý do này sao?”
“Vâng. Trà nghệ của nô tỳ không quá tinh thông, cam nguyện chịu phạt, chỉ mong chủ tử bảo trọng thánh cung*, đừng nổi giận…”
Thánh cung*: thân thể của vua
Thượng Doanh Doanh cúi đầu trả lời, một trái tim càng thêm phập phồng lo sợ. Nàng thực sự không hiểu nổi, rốt cuộc mình đã đắc tội với vị thái tuế nào. Ngay cả kỹ năng pha trà vốn tự tin nhất, hôm nay cũng có thể xảy ra sai sót.
“Đứng dậy đi.”
Yến Tự Lễ giơ một ngón tay, khóe môi cong lên một độ cong khó nhận ra.
Thấy hoàng đế hôm nay đặc biệt khoan dung, Thượng Doanh Doanh càng thêm xấu hổ không chịu nổi. Sau khi đứng dậy lại nghe thấy tiếng mở nắp trà, nàng liền không nhịn được mà liếc trộm qua, muốn tìm hiểu xem đã sai ở đâu.
Sau khi nhìn rõ, đôi mắt hồ ly quyến rũ đa tình của Thượng Doanh Doanh, gần như trợn tròn thành quả hạnh:
Trên chén trà màu vàng kim ấy, đang nổi một lớp sương dầu mỏng, không phải hơi trà thì là gì?
Yến Tự Lễ không để ý đến Ngọc Phù đang kinh ngạc, vẫn điềm nhiên nhấp trà. Hắn cố ý dọa nàng, nhưng như vậy thì đã sao?
Vị táo đỏ nhân sâm ấm áp trôi vào cổ họng, Yến Tự Lễ nếm ra vài phần vui vẻ, đặt chén xuống nhắc nhở: “Hãy nhớ những gì ngươi vừa nói.”
“Nể tình ngươi cũng coi như trung thành, trẫm có thể không tính toán chuyện trước đây——”
Yến Tự Lễ không nhanh không chậm đứng dậy, lúc đi ngang qua trước mặt Thượng Doanh Doanh, nghiêm giọng buông một câu:
“Nhưng, không có lần sau.”
Thân hình hoàng đế cao lớn, chống đỡ bộ cổn phục dệt lụa mười hai chương* cũng không hề tốn sức. Cái bóng từ trên đổ xuống, dễ dàng bao phủ lấy Thượng Doanh Doanh.
Cổn phục dệt lụa mười hai chương *: Lễ phục của hoàng đế được dệt cực kỳ tinh xảo và phức tạp tạo nên các hoa văn sống động gồm 12 loại hoa văn đặc trưng bao gồm mặt trời, mặt trăng, tinh tú, núi, rồng, hoa trùng, tông di, tảo, hỏa, phấn mễ, phủ, phất. Đây là biểu tượng của quyền uy và đức hạnh của hoàng đế.
Chóp mũi đột nhiên tràn ngập mùi hương trầm thủy, Thượng Doanh Doanh không biết là may mắn hay sợ hãi, vội vàng lùi lại nửa bước, phủ phục khấu đầu nói:
“Vâng, nô tỳ nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng, đa tạ chủ tử khoan hồng.”
Vạt áo màu vàng sáng không hề dừng lại, lướt nhẹ qua trước mắt. Thượng Doanh Doanh đếm thầm trong lòng mười hơi thở, đợi hoàng đế đi khuất hẳn, mới từ từ ngẩng đầu, quỳ ngồi tại chỗ để ổn định lại tâm trạng.
Ánh nắng ban mai rải khắp khung cửa sổ có chấn song hình chữ thọ, tấm biển sơn đen thếp vàng trước mắt dường như bỗng nhiên sống lại, con rồng vàng uốn lượn giữa bốn chữ lớn “Thiên Khai Cảnh Vận”.
Chuông Cảnh Dương chìm trong ánh sáng màu hổ phách, vang lên tiếng ngân nga đầu tiên của ngày hôm nay —— giờ Mão đã đến.

Hoàng đế đã khởi giá đến tiền triều, nhưng các cung nhân lại bước vào thời điểm bận rộn nhất trong ngày. Nhân lúc Vạn tuế gia không có ở đây, họ phải dọn dẹp trong ngoài Càn Minh Cung sạch sẽ tinh tươm mới được.
Tuy nói bốn vị cô nương sẽ thay phiên nhau quản lý, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên hoàng đế hồi cung, theo thứ tự ngầm mà mọi người đều hiểu, cũng hợp lẽ do Thượng Doanh Doanh gánh vác chính.
Đi đến cửa điện Thiên Khai Cảnh Vận, Thượng Doanh Doanh chụm bốn ngón tay phải, vỗ một tiếng giòn giã vào lòng bàn tay trái đang giơ lên. Các cung nữ thái giám trực ban hôm nay nhận được lệnh, liền răm rắp cúi đầu làm việc. Người quét dọn sân hành lang, người lau chùi bàn tủ, người thay băng thêm hương, tất cả đều răm rắp có trật tự, không một chút lộn xộn.
Mọi người chỉ ngưỡng mộ cô nương oai phong lẫm liệt, nào biết Thượng Doanh Doanh đã sớm mệt đến xương mềm gân rã, phải thầm véo tay mấy cái mới cố gắng trụ được hết một canh giờ.
Vừa trông thấy Ngọc Phù men theo hành lang đi về, Chước Lan vội vàng từ phía sau đuổi theo, nhẹ nhàng đỡ lấy nàng, ân cần nói: “Cô nương, nô tỳ đưa người về phòng.”
“Sáng nay may mà có ngươi giúp đỡ, nếu không đĩa bánh Ngải Oa Oa kia, e là không dâng lên trước mặt Vạn tuế gia được.” Thượng Doanh Doanh nghiêng đầu nhìn Chước Lan, dịu dàng nói, “Buổi chiều ngươi cứ về phòng nghỉ ngơi đi, không cần phải theo giúp nữa.”
“Nô tỳ chẳng qua chỉ phụ giúp lặt vặt, sao so được với sự vất vả của cô cô?” Chước Lan vội vàng từ chối “Phòng trà có nô tỳ trông chừng, cô cô cứ yên tâm đi ngủ bù.”
Trong phòng trà tuy có nhiều nha đầu, nhưng vẫn cần có một người có thể gánh vác công việc. Nếu Chước Lan không trực, thì chỉ có thể để Thượng Doanh Doanh qua đó quản lý. Chước Lan tối qua dù sao cũng đã chợp mắt được một lúc, còn Thượng Doanh Doanh thì từ nửa đêm trước đã canh bên bếp lò để hấp gạo nếp rồi.
Thượng Doanh Doanh không đồng ý, mà vỗ vỗ mu bàn tay Chước Lan, cười nhẹ trêu ghẹo: “Vậy nếu Vạn tuế gia muốn dùng trà, ngươi có dám tự mình mang vào không?”
Lời này vừa nói ra, Chước Lan nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, ấp úng hồi lâu, cuối cùng xấu hổ nói: “Nô tỳ… nô tỳ thật vô dụng, chỉ biết làm cô cô lo lắng, lại không thể san sẻ nỗi lo cho người.”
“Sao có thể trách ngươi được?” Thượng Doanh Doanh dở khóc dở cười, vội vàng dỗ dành “Cung nữ lần đầu hầu hạ chủ tử cận thân, đều phải có cô cô dẫn dắt mới được. Nào có lý do ta lại vội vàng buông tay khi ngươi còn chưa quen việc chứ?”
Chước Lan nghe vậy, không nhịn được mà lén nhìn Ngọc Phù, càng cảm thấy mình có thể theo cô cô làm việc, chắc chắn là do mồ mả tổ tiên bốc khói xanh. Trước đây chỉ biết cô cô tính tình tốt, bây giờ mới biết người cũng xinh đẹp, thật giống như tiên nữ giáng trần.
Hai người vừa nói chuyện vừa trở về phòng của hạ nhân, lại thấy một tiểu cung nữ đang quỳ trước cửa, co rúm đầu lại như chim sợ cành cong, bờ vai run lên từng đợt nức nở.
“Cô cô tốt bụng, xin người tha cho nô tỳ đi, nô tỳ biết sai rồi…”
Tiểu cung nữ quỳ đến mức lảo đảo, khẽ giọng cầu xin người trong phòng.
Thượng Doanh Doanh liếc mắt đã nhận ra, đó chính là tiểu cung nữ suýt nữa ngất xỉu khi bị Kim Bảo giáo huấn hôm nọ. Mấy ngày trước các cô nương bốc thăm chọn nha đầu, nàng ta tình cờ bị phân đến chỗ của Oanh Thời.
“Cô cô, nàng ấy tên là Tố Nhị, là cung nữ quét dọn. Bình thường rất chăm chỉ bổn phận, nhưng Oanh Thời cô cô luôn chê nàng ấy ngốc nghếch, ba ngày hai bữa lại đánh nàng ấy.” Chước Lan kéo tay áo Thượng Doanh Doanh, khẽ nói với nàng.
Chưởng sự cô cô dạy dỗ nha đầu, được phép đánh được phép phạt, chỉ cần không gây ra án mạng là được. Đại cung nữ bắt nạt tiểu cung nữ lại càng ghê gớm hơn. Có những người đặc biệt lòng dạ độc ác, ra tay tàn nhẫn, ngay cả thái giám Tư hình nghe nói cũng thấy rợn cả người.
Chước Lan từng thấy vết thương trên người Tố Nhị, đó hoàn toàn không phải là vết do thước kẻ đánh ra. Nghĩ cũng biết, rơi vào tay Oanh Thời cô cô, ngày tháng trôi qua hẳn là nước sôi lửa bỏng đến mức nào.
Chỗ ở của các cung nữ đều sát nhau, người xung quanh nghe thấy động tĩnh, đều chạy đến cửa lén xem kịch vui.
Thượng Doanh Doanh nhận ra điều đó, mày càng nhíu chặt hơn. Nàng nhanh chân bước tới, chắn Tố Nhị ở sau lưng, trầm giọng quát:
“Công việc của các ngươi đều rảnh rỗi lắm sao? Còn có thời gian hóng chuyện vớ vẩn.”
Mọi người thấy Ngọc Phù cô cô nổi giận, vội vàng đóng cửa phòng, không dám ló đầu ra nhìn nữa.
Tố Nhị hoảng hốt nín khóc, nhưng không dám thẳng lưng, chỉ một mực dập đầu: “Ngọc Phù cô nương, xin người hãy giúp nô tỳ…”
Thấy bộ dạng này của Tố Nhị, Thượng Doanh Doanh trong lòng đã đoán được bảy tám phần. Nàng ngẩng đầu nhìn vào trong phòng, giọng điệu lạnh đi:
“Oanh Thời, ta khuyên ngươi nên biết điểm dừng.”
Trong phòng im lặng một lát, ngay sau đó truyền đến một tiếng cười khinh miệt.
Oanh Thời chậm rãi từ trong cửa bước ra, trong tay cầm một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau đầu ngón tay, như thể vừa làm việc gì bẩn thỉu. Nhưng Thượng Doanh Doanh biết, hôm nay nàng ta hoàn toàn không phải trực ban, từ lúc mở mắt đã có tiểu nha đầu hầu hạ.
Oanh Thời dựa vào cửa, sau khi nhìn rõ khuôn mặt của Thượng Doanh Doanh, lửa ghen tức trong lòng càng bùng cháy, hận không thể gọi thêm mấy tiểu nha đầu đến để trút giận.
“Xem kìa, Ngọc Phù cô cô của chúng ta thật là lương thiện, đến đâu cũng muốn làm Bồ tát sống——”
Liếc nhìn Tố Nhị trên đất, Oanh Thời vẫn không thèm để ý, che miệng cười khẩy:
“Tố Nhị, ngươi đi hỏi vị Bồ tát tốt của ngươi xem, lúc nàng ta còn là tiểu nha đầu, lẽ nào không bị cấp trên đánh mắng? Sao lại làm cứ như riêng ngươi da thịt vàng ngọc, quỳ còn chưa được hai canh giờ, đã khóc lóc kể lể rồi!”
Miệng Oanh Thời đang mắng Tố Nhị, thực chất là đang châm chọc Ngọc Phù nhiều chuyện.
Chưởng sự cô cô dạy dỗ tiểu cung nữ dưới tay, Thượng Doanh Doanh đúng là không quản được. Nhưng đây dù sao cũng là ở trước mắt của Vạn tuế gia, làm nhục người khác giữa chốn đông người thì thật quá bỉ ổi.
Thượng Doanh Doanh không tiếp lời Oanh Thời, mà phản bác một cách sắc bén: “Tiểu nha đầu phạm lỗi, đóng cửa lại dạy dỗ là được rồi. Ngươi đuổi nàng ta ra ngoài, lại là quy củ kiểu gì?”
“Cũng chỉ có nàng ta thật thà, biết kính trọng ngươi là cô cô. Nếu không nàng ta chỉ cần đến chỗ Kim tổng quản cáo trạng một phen, chắc chắn sẽ khiến ngươi không được yên thân đâu.” Thượng Doanh Doanh lạnh lùng nói.
Oanh Thời dù sao cũng đuối lý, không khỏi biến sắc, ngay sau đó hừ lạnh một tiếng: “Ngọc Phù cô cô nói phải, ta nào dám không nghe lời người?”
Nàng ta quay đầu trừng mắt nhìn Tố Nhị, giọng điệu đột ngột trở nên sắc bén: “Còn không mau cút đi! Đứng đây chướng mắt, muốn ta phạt thêm sao?”
Tố Nhị mặt đầy nước mắt, đã sớm sợ đến nói năng lộn xộn, nghe vậy vội vàng dập đầu một cái, lúc này mới run rẩy đứng dậy. Chước Lan thực sự nhìn không nổi, không nhịn được mà tiến lên đỡ.
Oanh Thời thấy vậy, trong lòng càng thêm tức tối. Nhưng nàng ta không thể đối đầu trực diện với Ngọc Phù, liền tức giận véo cánh tay Tố Nhị, lôi nàng ta về phía phòng trực.
Chước Lan bị Oanh Thời xô một cái, vội vàng nấp sau lưng Thượng Doanh Doanh, nhìn bóng lưng lảo đảo của Tố Nhị, lại không khỏi lo lắng nói: “Cô cô, người xem Tố Nhị nàng ấy…”
“Chước Lan.”
Thượng Doanh Doanh khẽ giọng ngắt lời, từ từ thở dài:
“Ta chỉ có thể giúp nàng ấy đến đây thôi.”
Vừa rồi là Oanh Thời làm quá lố, Thượng Doanh Doanh mới có thể ra mặt ngăn cản. Nhưng nàng ta đã đưa người đi để dạy dỗ, Thượng Doanh Doanh cũng không có cách nào can thiệp, đây là quyền lực của Oanh Thời với tư cách là một cô cô.
Chước Lan cũng không phải ngày đầu tiên ở trong cung, biết Ngọc Phù nói đúng, đành phải im lặng.
“Thực ra nàng ấy người rất tốt, chỉ là số phận không tốt, luôn bị bắt nạt.” Chước Lan đỡ Thượng Doanh Doanh vào phòng, vẫn không khỏi thương hại Tố Nhị.
Thượng Doanh Doanh đã buồn ngủ đến mức sắp thiếp đi, nghe vậy lại nhướng mi, nhìn Chước Lan chăm chú, đột nhiên hỏi: “Chước Lan, ngươi có biết vì sao Oanh Thời lại cứ nhằm vào Tố Nhị mà hành hạ không?”
Tay đang trải giường của Chước Lan khựng lại, dự cảm cô cô có lời muốn nói, liền im lặng đứng thẳng người, chờ Thượng Doanh Doanh mở lời.
“Bởi vì nàng ta biết, Tố Nhị tuyệt đối không dám đi tìm Kim Bảo phân xử.” Thượng Doanh Doanh tiếp tục nói.
Thấy Chước Lan lộ vẻ không hiểu, Thượng Doanh Doanh cười nhẹ lắc đầu: “Vừa rồi Oanh Thời chịu nhượng bộ, ngươi tưởng nàng ta sợ Tố Nhị sẽ đi cáo trạng sao?”
“Trong lòng nàng ta biết rõ, người thực sự có gan đi cáo trạng, chính là ta.”
Chước Lan sững người, môi hơi hé mở, lờ mờ hiểu ra điều gì đó. Nhưng lại cảm thấy như có một lớp sương mù ngăn cách, dường như không thể nhìn thấu.
“Trong cung không chỉ có một cách sống, ngươi có thể chọn không làm người xấu, cứ làm một người tốt bụng hiền lành, nhưng điều đó tuyệt đối không có nghĩa là nhu nhược yếu đuối.”
Kéo Chước Lan lại ngồi bên cạnh, vẻ mặt Thượng Doanh Doanh ôn hòa, nhưng lời nói lại nặng tựa ngàn cân:
“Người khác sẽ không vì ngươi ôn lương cung kiệm* mà giơ cao đánh khẽ tha cho ngươi. Họ nếm được vị ngọt, sẽ càng ra sức hành hạ ngươi gấp bội.”
Ôn lương cung kiệm*: Ôn hòa, lương thiện, cung kính, tiết kiệm
Chước Lan toàn thân chấn động, đột ngột nhìn vào mắt Thượng Doanh Doanh, dường như đang tha thiết tìm kiếm điều gì đó.
Thượng Doanh Doanh cũng không che giấu, vuốt lại tóc mai của Chước Lan, nghiêm túc dạy nàng ta:
“Quả hồng mềm, chỉ có phận bị giẫm vào bùn lầy thôi.”
Mặt trời đã lên cao, buổi triều nghị kết thúc.
Yến Tự Lễ từ tiền triều trở về, được Lai Thọ hầu hạ thay lễ phục, rồi khoác lên một chiếc áo khoác ngoài màu xanh đá. Ánh mắt vô tình lướt qua bài trí trong thư phòng, lại đột nhiên khựng lại.
Bên cạnh ngự án vốn trống không, lại có thêm một chiếc kỷ hoa chân cao, trên đó đặt một bình hoa sen thanh nhã.
Yến Tự Lễ chăm chú nhìn một lát, chỉ thấy sáu cành sen đứng thẳng kiêu hãnh, sắc hồng trắng giao hòa, lại phối với lá sen điểm xuyết, được cắm một cách có cao có thấp, trật tự trong chiếc bình men trắng vân rạn như băng.
Trong ngự thư phòng thoang thoảng hương sen, giữa không khí trầm mặc nghiêm nghị, bỗng nhiên có thêm vài phần linh động sinh khí, khiến lòng người cảm thấy nhẹ nhõm.
Yến Tự Lễ giãn chân mày, khóe môi khẽ động, nhưng lại nhanh chóng thu lại.
Lai Thọ thấy vậy, liền lập tức cười hì hì tiến lên, khen ngợi: “Vạn tuế gia, người xem bình hoa sen này, cắm thật là tao nhã! Tâm tư khéo léo thế này, chắc chắn là dấu tích của Ngọc Phù cô nương rồi.”
Yến Tự Lễ dời mắt đi, bước về phía ngự án, cười khẩy nói:
“Trẫm còn tưởng nàng ta mất cả gu thẩm mỹ, không phân biệt được đẹp xấu.”
Dừng lại một lát, Yến Tự Lễ không muốn tỏ ra hài lòng, liền nghiêm mặt chất vấn:
“Thứ gì cũng mang vào ngự thư phòng, nàng ta muốn làm chủ Càn Minh Cung này rồi sao?”
Nhận ra Vạn tuế gia không thực sự nổi giận, Lai Thọ cười hì hì, thuận theo lời nói tốt cho Ngọc Phù: “Vạn tuế gia minh giám, Ngọc Phù cô nương cũng là một tấm lòng hiếu kính. Bình hoa sen này đúng mùa, vừa thêm nhã thú, lại mang ý nghĩa cát tường của ‘lục hợp*’, có thể thấy là đã rất dụng tâm.”
Lục hợp*’: Sáu cõi trời đất, ý chỉ sự hòa hợp, thái bình
Vừa lúc ngoài cửa sổ ánh nắng rực rỡ, mấy cành sen hồng khẽ rung rinh trong quầng sáng.
Yến Tự Lễ không biết nhớ ra điều gì, sắc mặt dịu đi, cầm lấy cây bút lông sói trên gác bút.
Ngay khi Lai Thọ tưởng rằng hắn sẽ không nói thêm gì nữa, lại nghe thấy hoàng đế ung dung ra lệnh:
“Vì đã hầu hạ tận tâm như vậy, vậy thì thưởng cho nàng ta một món đồ chơi đi.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...