Ngự Tiền Nữ Quan
Chương 2: C.2 - Ngọc bội
Chuông cảnh báo vang lên trong lòng Trưởng Tôn Hi!
Nữ tử cất giữ đồ vật nam nhân là điều tối kị, càng không cần phải nói, hiện giờ vẫn đang ở trong hoàng cung cấm vệ nghiêm ngặt, tội danh này càng tăng thêm một bậc. Tuy nói Nam Cung ma ma đã cảnh cáo Nguyễn Lục Nhi, kêu nàng không được gây chuyện. Nhưng khó bảo toàn rằng nàng sẽ không vì những cái tát kia mà nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng.
Rốt cuộc ngọc bội của nam tử chính là chứng cứ thực tế, đến lúc đó giả sử Nam Cung ma ma muốn giấu giếm, cũng không cứu được mình. Vạn nhất chuyện này nháo lớn, hủy hoại thanh danh trong sạch của mình, khẳng định khó giữ tính mạng!
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn, lại không biết ngăn cản Nguyễn Lục Nhi như thế nào.
Nguyễn Lục Nhi thấy nàng trầm mặc không nói, ngược lại thấy khó hiểu.
Nghiêng đầu, cười lạnh, "Ta hiểu, ngươi cho rằng mình là thân thích phủ công chúa, ta cũng không dám cáo trạng ngươi? Phi, mơ mộng hão huyền!" Thanh âm châm chọc, "Chỉ sợ loại trừ đồ sao chổi như ngươi, không có người chướng mắt, trưởng công chúa điện hạ cùng thái tử phi còn muốn cảm tạ ta đó chứ!"
Trong lòng Trưởng Tôn Hi nhanh chóng cân nhắc đối sách.
Nguyễn Lục Nhi đắc ý dạt dào nói: "Hiện tại bên ngoài đang truyền nhau, ngươi nha, căn bản là không được phủ công chúa để ý."
Rốt cuộc nếu dựa vào thân phận Phần Quốc công chúa, Trưởng Tôn Hi căn bản không cần tiến cung.
Hơn nữa mấy ngày trước đây Thái tử phi truyền triệu nàng đi qua, ngoài mặt nói là nhớ biểu muội, có quỷ mới biết mục đích chân thật là gì? Trưởng Tôn Hi kia trở về liền tự sát, ha hả, hơn phân nửa là do bị Thái tử phi nhục nhã rồi, nhưng cố tình nàng không chết được. Trước mắt mình có sẵn một tội danh diệt trừ nàng, kẻ không được lòng hơn phân nửa người ở đây. Mà nếu lấy được lòng của Phần Quốc trưởng công chúa và thái tử phi, nói không chừng, còn có kỳ ngộ đang chờ mình đó.
Nguyễn Lục Nhi càng nghĩ càng đắc ý, khiêu khích nhìn qua.
Trưởng Tôn Hi lại không hoảng loạn như nàng tưởng tượng, mà là nhàn nhạt nói, "Ta khuyên ngươi, đừng xằng bậy gây sự thì tốt hơn" Nàng chậm rãi gợi khóe miệng lên, "Nếu không...., chỉ sợ ngươi xảy ra gì cũng không biết đâu"
Nguyễn Lục Nhi ngạc nhiên, "Ta nói còn chưa rõ sao?"
Trưởng Tôn Hi nâng tay lên, nhìn ngọc bội dương chi trắng tinh kia, "Dù sao trên mặt cũng không có khắc tên, trời biết là của ai? Nếu là đồ vật tìm được trong phòng chúng ta, tự nhiên có khả năng là ta làm rơi, hoặc cũng có khả năng..." Trưởng Tôn Hi ý vị liếc nàng một cái, "Là của ngươi rơi!"
"Ta làm rơi?" Nguyễn Lục Nhi phản ứng lại, tức khắc giống như mèo bị dẫm đuôi, giậm chân thét chói tai, "Ngươi đánh rắm! Ngươi lén giấu đồ vật nam nhân, còn muốn cắn ngược lại ta? Ngươi ngậm máu phun người!" Tức giận đến đỏ mặt, "Hừ! Từ sau khi ta tiến cung cũng không đi ra ngoài, tới đâu gặp được dã nam nhân? Còn ngươi, mấy ngày hôm trước còn...."
Ý niệm hiện lên, trong lòng đột nhiên có suy đoán lớn mật khác.
Đúng vậy, mấy ngày trước Trưởng Tôn Hi mới ra cung, khẳng định khi đó lén gặp nam nhân, giữ lại ngọc bội. Mà sau khi nàng trở về liền tự sát.... Vì sao? Hơn phân nữa là vì nam nhân kia không thể cưới nàng, trong lòng không có điểm hi vọng.
Mà mấy ngày nàng ra khỏi cung, nếu không phải ở phủ Phần Quốc công chúa, thì cũng chỉ có thể ở tại Đông cung.
Hay là có khả năng, nam nhân kia.... Là Thái tử?
Bởi vì Trưởng Tôn Hi lén gặp thái tử, thái tử tặng nàng khối ngọc bội làm tín vật, kết quả bị thái tử phi phát giác. Thái tử phi đối với việc vô sỉ này của biểu muội vô cùng tức giận, liền quở trách nàng. Thậm chí Trưởng Tôn Hi còn khẩn cầu biểu tỷ một nhà thêm thân, xin làm thị thiếp của thái tử, cuối cùng sự tình không thành, cho nên trong lòng căm hận thành tự sát.
Nguyễn Lục Nhi giương mắt nhìn qua.
Phi! Yêu khí dày đặc, rõ ràng chính là gương mặt hồ ly tinh.
Cho nên trong lòng càng cân nhắc, càng cảm thấy mình đã phát hiện được bí ẩn chân tướng, không khỏi cười lạnh, "Ai nha nha, thân muốn leo lên cao nhưng không thành, cho nên...." Quơ quơ ngọc bội trong tay, "Chặc chặc, lẩn quẩn trong lòng."
Thình lình, Trưởng Tôn Hi đột nhiên bước nhanh đến, đoạt ngọc bội trở về! Sau đó liên tục lui về phía sau vài bước mới dừng lại, nhàn nhạt nói: "Thứ này, vẫn nên trả về chủ nhân thôi."
Nguyễn Lục Nhi kinh sợ.
Nàng không ngờ tới, một Trưởng Tôn Hi luôn mong manh yếu đuối nũng nịu, cư nhiên lại có mặt đanh đá như vậy? Trừng lớn đôi mắt nhìn bàn tay trống rỗng, ngẩn ra một lát, quên mất hết lời nói: "Ta liều mạng với ngươi!"
Trưởng Tôn Hi sao có thể để nàng bắt lấy? Động tác linh hoạt, xoay một vòng quanh bàn né tránh.
Nguyễn Lục Nhi duỗi tay với không được người, tức giận, lại nói, "Ngươi đứng lại cho ta! Đứng lại!" Hết sức truy đuổi quanh bàn, ngược lại vướng vào ghế, đau đến nỗi nàng nhe răng nhếch miệng, "Ai da, ai da! Đau..." Cắn răng bò dậy, còn muốn đuổi theo, "Hôm nay ta không để yên cho ngươi..."
"Phanh!" Cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang lớn.
Bên ngoài trời đã sáng.
Nam Cung ma ma xanh mặt đứng ở cửa, khiển trách: "Sáng sớm hai người các ngươi phát điên cái gì đây?"
"Ma ma...." Nguyễn Lục Nhi sửa lại hành động thô lỗ vừa rồi, khập khiễng, ủy khuất vô hạn đi qua, "Ma ma người tới phân xử đi. Vừa rồi Trưởng Tôn nữ quan tỉnh lại, ta giúp nàng dọn dẹp giường đệm, kết quả phát hiện được một miếng ngọc bội dương chi. Ta nhìn, hình dáng giống như vậy của nam nhân...."
Nam cung ma ma vừa nghe hai chữ "nam nhân", sắc mặt đại biến, "Ngọc bội nam nhân?"
"Đúng vậy" Nguyễn Lục Nhi căm giận nói, "Ta hỏi nàng, ngọc bội là từ đâu mà đến? Nàng không chịu nói. Ta thấy không ổn, liền định mang ra ngoài nói cho ma ma xử trí" Làm bộ lau nước mắt, "Nàng nóng giận, cho nên đuổi theo ta, không cho ta ra ngoài"
Trưởng Tôn Hi nghe nàng nói hươu nói vượn, tuy rằng bực bội nhưng cũng không mở miệng giải thích. Rốt cuộc ngọc bội nam nhân là vật chứng thực tế, nếu mình cứ cãi suông cũng vô dụng. Tiếp tục tranh cãi chỉ sẽ chọc cho Nam Cung ma ma càng thêm bực bội.
Mà trước mắt, khuôn mặt Nam Cung ma ma đã đen như trời sắp mưa đến.
Lén giữ đồ là tội danh lớn như thế nào! Có một chút sai lầm là vạn kiếp bất phục. Nếu nháo lớn sự tình, không chỉ là Trưởng Tôn Hi không thể chết già, chính mình là ma ma phụ trách giáo dẫn nhóm nữ quan, cũng sẽ xúi quẩy chung.
Lập tức trầm mặt hỏi: "Ngọc bội đâu? Lấy ra"
Tim Trưởng Tôn Hi đập loạn một trận, không muốn đưa, nhưng lại không có biện pháp giấu kín. Nếu có chết cũng không đưa, Nam Cung ma ma nhất định sẽ soát người, đến lúc đó càng thêm chọc giận đối phương.
Nguyễn Lục Nhi khơi lớn lửa nói: "Như thế nào? Nam Cung ma ma nói ngươi cũng không nghe?"
Trưởng Tôn Hi do dự mãi, cuối cùng hết cách chống chế, chỉ có thể đưa ngọc bội ra.
Nam Cung ma ma cầm trong tay, nhìn kỹ, cả kinh nói: "Này..., đây là từ đâu mà có?" Tức giận đến gân xanh trên thái dương cũng nhảy loạn, "Khi các ngươi vào cung, đều luôn được kiểm tra, tuyệt đối không được mang đồ nam nhân tiến cung. Ngươi đây là muốn làm gì?" Tức giận khiển trách, "Nói! Đây là ai cho ngươi?"
Nguyễn Lục Nhi lại châm thêm dầu vào lửa, thúc giục nói: "Đúng vậy, mau nói rõ a"
Vẻ mặt Trưởng Tôn Hi ủy khuất, "Cữu cữu cho"
Mấy ngày hôm trước, không phải nguyên chủ bị thái tử phi triệu kiến, đi qua phủ Phần Quốc trưởng công chúa sao? Nếu là cữu cữu thấy cháu ngoại gái, ban thưởng một miếng ngọc bội dương chi, qua loa đại khái cũng có thể nói được. Tuy cữu cữu cũng là nam nhân, mang đồ vật hắn tiến cung cũng không thích hợp, nhưng so với ngoại nam còn tốt hơn. Huống hồ liên quan đến Phần Quốc phò mã, Nam Cung ma ma khẳng định không dám dễ dàng xử quyết mình, tất nhiên phải bẩm báo.
Hy vọng lương tâm của vị cữu cữu kia còn chưa hết, nói không chừng, còn có thể cứu vớt được tính mạng của mình.
"Phần Quốc phò mã cho?" Quả nhiên, Nam Cung ma ma ngơ ngẩn.
Nguyễn Lục Nhi cũng giật mình, tiện thể lại khó thở, tức giận nói: "Ngươi nói cữu cữu ngươi cho, hay là dã nam nhân bên ngoài cho, ai biết được? Ngươi nói đông nói tây, còn không nói sự thật ra..."
"Ngươi câm miệng!" Nam Cung ma ma gào to một tiếng, "Ngươi sợ mạng ngươi quá dài, có phải không? Sợ thiên hạ không loạn đúng không, hả?"
Nguyễn Lục Nhi ủy khuất nói: "Ta cũng nói đâu có sai!"
Tâm Trưởng Tôn Hi khẽ buông lỏng, nhìn dáng vẻ, hình như Nam Cung ma ma cũng không muốn nháo lớn sự tình.
Nam Cung ma ma lạnh mắt nhìn về phía nàng, trầm giọng nói: "Hiện giờ ngươi ở trong cung, mặc dù đồ kia là do cữu cữu ngươi cho, nhưng cũng là chuyện cấm kỵ, tuyệt đối không thể lưu lại!
"Dạ" Trưởng Tôn Hi kính cẩn nghe theo giáo huấn.
Chỉ mong sự ngoan ngoãn của mình, có lẽ sẽ có đường chuyển biến sự tình.
Sắc mặt Nam Cung ma ma âm trầm, cân nhắc một lát, sau đó nói: "Mấy ngày nay ngươi ở trong phòng thêu thùa đi, chờ đến khi làm xong, đưa cho thái tử phi bên kia" Hung hăng trừng mắt liếc nàng một cái, đưa ngọc bội cho nàng, "Thuận tiện cũng đưa cho cữu cữu ngươi một phần"
Ý tứ là, tìm cơ hội đưa ngọc bội ra khỏi cung đi.
Trưởng Tôn Nghi nghe xong hiểu được, vội vàng nói: "Ta nghe ma ma"
Nguyễn Lục Nhi lại nóng nảy, "Ma ma, ma ma! Cất giấu đồ vật nam nhân chính là tội lớn a. Người không thể để nàng lừa như vậy được, nếu có người phát hiện, chúng ta cũng sẽ không xong a!"
Nam Cung ma ma quét mắt lạnh nói: "Việc này chỉ có tổng cộng ba người chúng ta biết, còn ai biết nữa? Trưởng Tôn nữ quan nói, ngọc bội này do cữu cữu nàng cho, sau này trả lại là được rồi" Cảnh cáo nàng: "Nếu ngươi không có việc gì làm, đi nói hươu nói vượn, ta cho người rút đầu lưỡi ngươi!"
Nguyễn Lục Nhi giận đến mắt tóe lửa, nhưng lại không dám cãi, quay đầu đi ra khỏi cửa.
Nam Cung ma ma lúc này không rảnh khiển trách nàng, chỉ nhìn Trưởng Tôn Hi, hận rèn sắt không thành, nói: "Ngươi nha, ngươi nha! Thật quá lớn mật" Xoa xoa ngực nguôi giận, sau đó nói: "Nếu ngươi nói ngọc bội là của cữu cữu ngươi, liền cứ như vậy, ta cũng không muốn truy vấn ngươi, càng không muốn rãnh rỗi đi tìm hiểu."
Sự tình cứ như vậy nhẹ nhàng qua đi sao? Trưởng Tôn Hi một lòng nhẹ nhõm, nhưng không dám lộ ra mặt, chỉ cúi đầu không nói.
Nam Cung ma ma lại nói: "Hiện giờ tuổi tác ta cũng lớn, lăn lộn trong cung nhiều năm chẳng làm nên trò trống gì, chỉ muốn giáo dẫn các ngươi thành nữ quan chính thức, liền ra cung dưỡng lão" Dừng một chút, hừ lạnh một tiếng, "Cho nên mặc kệ ngươi có tâm sự gì, có ủy khuất gì, ta đều không muốn hỏi tới."
Không hỏi? Trưởng Tôn Hi lại càng cảm thấy may mắn.
Nếu đối phương cẩn thận dò hỏi tới, mình đã thay thế chỗ nguyên chủ, làm sao biết được nguyên nhân nàng tự sát? Làm sao biết được lai lịch ngọc bội dương chi? Nói không tốt một chỗ, liền sẽ gặp phiền toái không rõ.
"Nhưng mà...." Nam Cung ma ma vừa chuyển, thanh âm liền sắc bén, "Chuyện trước kia ta mặc kệ, về sau hi vọng ngươi không cần lại gây chuyện, đem thêm phiền phức cho ta."
Trưởng Tôn Hi nhu thuận nói: "Ma ma yên tâm, sau này cũng không dám nữa."
"Không dám thì tốt" Âm thanh Nam Cung ma ma lạnh lùng nói: "Dù sao điều nên nói ta đã nói, còn nghe hay không là chuyện của ngươi. Nếu ngươi không yêu quý tính mạng của mình, muốn đạp bỏ, cũng phải đạp cho sạch sẽ" Ánh mắt khắc sâu nhìn về phía ngọc bội, cảnh cáo nói: "Cái này...., hôm nay ta không nhìn thấy. Nhưng sau này, đừng để ta phát hiện loại đồ vật tìm đường chết này nữa!"
"Dạ" Trưởng Tôn Hi vội vàng đồng ý.
"Bình tĩnh ngẫm nghĩ" Nam Cung ma ma giáo huấn vài câu, nguôi giận, lại nhìn về phía nàng: "Trên cổ ngươi có thương tích, mấy ngày nay cứ nói nguyệt sự không đều, bụng đau, tạm thời không cần tham gia giáo tập."
Trưởng Tôn Hi gật đầu, "Đã biết!"
Nam Cung ma ma liền muốn ra cửa, đi ra ngoài vài bước, lại dừng lại: "Thôi" Đánh giá nàng từ trên xuống dưới, "Nếu đã tính ta xen vào việc người khác, nhiều lời thêm vài câu vậy."
Trưởng Tôn Hi vẻ mặt thụ giáo, bộ dạng thành thật, "Thỉnh ma ma dạy bảo"
"Không nói là dạy bảo, bất quá chỉ là vài câu của người từng trải" Nam Cung ma ma nhìn nàng, lắc lắc đầu, "Tuy nói trước kia Trưởng Tôn gia phong quang vô hạn, nhưng rốt cuộc cũng là trước đây, ngươi đừng nắm giữ riết quá khứ không buông, cả ngày cứ nghĩ mình là tiểu thư công hầu, như vậy chỉ hại chính mình mà thôi!"
Trong lòng Trưởng Tôn Hi hơi hơi lay động.
Nghe ý tứ trong lời Nam Cung ma ma, nghĩ đến nguyên chủ hơn nửa là có bộ dạng thanh cao hối tiếc như Lâm Đại Ngọc, xuất thân là thiên kim tiểu thư Tĩnh Quốc công phủ, lớn lên tại phủ trưởng công chúa, trong mắt không chứa nổi một hạt cát. Loại nữ tử bình dân như Nguyễn Lục Nhi, nguyên chủ tự nhiên thấy chướng mắt, hai người chỉ sợ là oán hận đã sớm chồng chất.
Đêm qua Nguyễn Lục Nhi bị phạt, bất quá chỉ là cái dẫn, châm lửa một bụng bất mãn chất chứa gần tháng nay của nàng, cho nên một khi tóm được cơ hội, liền diệt trừ kẻ thù một cách sảng khoái.
Nam Cung ma ma lại nói: "Còn thân thích, cũng phải có thân phận tương đồng mới có thể kết thân thích. Kém quá xa, nên dựa theo quy củ mà hành sự, chớ nên sinh ra oán hận làm tâm khó chịu, đối với ngươi không có chút ít lợi nào."
Trưởng Tôn Hi nghe ra, đây là kêu nàng đừng có mệnh mỏng như giấy nhưng tâm cao ngất trời, càng đừng nhận loạn Phần Quốc trưởng công chúa cùng đám người thái tử phi làm thân thích. Tuy lời nói này không dễ nghe, nhưng thực tình đây là lời khuyên nhủ thật lòng.
"Ngươi nha, đều do khuôn mặt này lớn lên cũng không tệ, so với người khác có hơn vài phần nhan sắc, cho nên tâm liền bất ổn" Nam Cung ma ma lắc đầu, "Chỉ là trong cung này, nữ tử có nhan sắc không biết có bao nhiêu người? Bộ dạng xinh đẹp, chưa chắc mệnh đã tốt, bất quá mọi người chỉ dựa vào một chữ mệnh này thôi" Dư âm lượn lờ, người đã xoay đi ra cửa.
Nguyên chủ nhìn đẹp lắm sao? Trưởng Tôn Hi nhìn quanh một vòng, tầm mắt dừng lại một góc phòng, nơi đó có một bàn trang điểm, mặt trên có gương đồng khắc hoa sơn đen, chậm rãi đi qua ngồi xuống.
Trong gương đồng hiện ra một gương mặt mỹ nhân không chê vào đâu được.
Mặt mộc chưa trang điểm, mi dài cong vút, tóc đen như mây, đôi mắt đen nhánh, phảng phất như hai viên ngọc trai đen quý giá, lúc nhìn quanh quang hoa lưu chuyển. Hơn nữa da thịt nõn nà trắng như tuyết, xứng với cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm, lộ ra vẻ thanh lệ cùng minh diễm khó có thể phác họa, đẹp đến mê ly lộng lẫy.
Dưới nét nổi bật đó, cung trang màu lưu sa đều mất đi vẻ rạng rỡ.
Trưởng Tôn Hi không khỏi thở dài.
Cũng khó trách, tất nhiên mỹ nhân càng dễ dàng ưu thương hơn so với người bình thường, càng dễ dàng thương tâm đối với bất công của vận mệnh, chính cái gọi là thiên sinh lệ chất nan tự khí*. Thêm việc nguyên chủ mới hơn mười tuổi, lại từ thiên kim công hầu lưu lạc thành con gái tội thần, còn phải vào cung hầu hạ người khác, nhất thời đầu óc nghĩ không thông, lẩn quẩn trong lòng cũng không có gì kỳ lạ.
* thiên sinh lệ chất nan tự khí: Trời sinh ra khí chất đẹp đẽ, khó có thể bỏ đi được.
Lại nói tiếp, kiếp trước mình sống cũng không được như ý.
Sau khi mẹ qua đời, mình cùng người cha kế tán tận lương tâm kia rơi xuống vách núi, xem như đã trả được đại thù, lại không còn bất kỳ vướng bận nào. Bây giờ đã nhặt lại được một mạng, lại là mạng của một mỹ nhân, tuy nói là trong cung hầu hạ người khác có chút nghẹn khuất, nhưng chung quy cũng qua cả đời, quá lời rồi.
Cho nên sau này nhất định phải sống thật tốt.
Trưởng Tôn Hi đang sửa sang lại tâm tình, thích ứng hoàn cảnh, ngoài cửa đột nhiên truyền đến hàng loạt tiếng bước chân.
"Phó Tư nhạc đến!"
Tư nhạc? Trưởng Tôn Hi cả kinh.
Đối với sáu cục hai mươi bốn tư cũng không quen thuộc, chỉ hơi hơi biết, tư nhạc hẳn là một quan chức. Chỉ là mình trước mắt còn đang trong kỳ thực tập huấn luyện, vẫn chưa chính thức đến Tư Nhạc Tư nhậm chức, vì sao lãnh đạo lại không mời mà tự đến? Theo đạo lý, mình hẳn phải đi bái kiến mới đúng.
Ngoài cửa, âm thanh Nguyễn Lục Nhi kính cẩn, "Phó Tư Nhạc, mời vào trong"
Tâm Trưởng Tôn Hi trùng xuống, xem ra.... Việc hôm nay cũng không phải việc tốt lành gì rồi.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
nhamy111: trong truyện lồng ghép nhiều đoạn là suy nghĩ của bản thân nhân vật, nên để các bạn đỡ rối, tui sẽ cố gắng chuyển những đoạn suy nghĩ này thành chữ nghiêng, để phân biệt với những đoạn bình thường nha.
Nữ tử cất giữ đồ vật nam nhân là điều tối kị, càng không cần phải nói, hiện giờ vẫn đang ở trong hoàng cung cấm vệ nghiêm ngặt, tội danh này càng tăng thêm một bậc. Tuy nói Nam Cung ma ma đã cảnh cáo Nguyễn Lục Nhi, kêu nàng không được gây chuyện. Nhưng khó bảo toàn rằng nàng sẽ không vì những cái tát kia mà nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng.
Rốt cuộc ngọc bội của nam tử chính là chứng cứ thực tế, đến lúc đó giả sử Nam Cung ma ma muốn giấu giếm, cũng không cứu được mình. Vạn nhất chuyện này nháo lớn, hủy hoại thanh danh trong sạch của mình, khẳng định khó giữ tính mạng!
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn, lại không biết ngăn cản Nguyễn Lục Nhi như thế nào.
Nguyễn Lục Nhi thấy nàng trầm mặc không nói, ngược lại thấy khó hiểu.
Nghiêng đầu, cười lạnh, "Ta hiểu, ngươi cho rằng mình là thân thích phủ công chúa, ta cũng không dám cáo trạng ngươi? Phi, mơ mộng hão huyền!" Thanh âm châm chọc, "Chỉ sợ loại trừ đồ sao chổi như ngươi, không có người chướng mắt, trưởng công chúa điện hạ cùng thái tử phi còn muốn cảm tạ ta đó chứ!"
Trong lòng Trưởng Tôn Hi nhanh chóng cân nhắc đối sách.
Nguyễn Lục Nhi đắc ý dạt dào nói: "Hiện tại bên ngoài đang truyền nhau, ngươi nha, căn bản là không được phủ công chúa để ý."
Rốt cuộc nếu dựa vào thân phận Phần Quốc công chúa, Trưởng Tôn Hi căn bản không cần tiến cung.
Hơn nữa mấy ngày trước đây Thái tử phi truyền triệu nàng đi qua, ngoài mặt nói là nhớ biểu muội, có quỷ mới biết mục đích chân thật là gì? Trưởng Tôn Hi kia trở về liền tự sát, ha hả, hơn phân nửa là do bị Thái tử phi nhục nhã rồi, nhưng cố tình nàng không chết được. Trước mắt mình có sẵn một tội danh diệt trừ nàng, kẻ không được lòng hơn phân nửa người ở đây. Mà nếu lấy được lòng của Phần Quốc trưởng công chúa và thái tử phi, nói không chừng, còn có kỳ ngộ đang chờ mình đó.
Nguyễn Lục Nhi càng nghĩ càng đắc ý, khiêu khích nhìn qua.
Trưởng Tôn Hi lại không hoảng loạn như nàng tưởng tượng, mà là nhàn nhạt nói, "Ta khuyên ngươi, đừng xằng bậy gây sự thì tốt hơn" Nàng chậm rãi gợi khóe miệng lên, "Nếu không...., chỉ sợ ngươi xảy ra gì cũng không biết đâu"
Nguyễn Lục Nhi ngạc nhiên, "Ta nói còn chưa rõ sao?"
Trưởng Tôn Hi nâng tay lên, nhìn ngọc bội dương chi trắng tinh kia, "Dù sao trên mặt cũng không có khắc tên, trời biết là của ai? Nếu là đồ vật tìm được trong phòng chúng ta, tự nhiên có khả năng là ta làm rơi, hoặc cũng có khả năng..." Trưởng Tôn Hi ý vị liếc nàng một cái, "Là của ngươi rơi!"
"Ta làm rơi?" Nguyễn Lục Nhi phản ứng lại, tức khắc giống như mèo bị dẫm đuôi, giậm chân thét chói tai, "Ngươi đánh rắm! Ngươi lén giấu đồ vật nam nhân, còn muốn cắn ngược lại ta? Ngươi ngậm máu phun người!" Tức giận đến đỏ mặt, "Hừ! Từ sau khi ta tiến cung cũng không đi ra ngoài, tới đâu gặp được dã nam nhân? Còn ngươi, mấy ngày hôm trước còn...."
Ý niệm hiện lên, trong lòng đột nhiên có suy đoán lớn mật khác.
Đúng vậy, mấy ngày trước Trưởng Tôn Hi mới ra cung, khẳng định khi đó lén gặp nam nhân, giữ lại ngọc bội. Mà sau khi nàng trở về liền tự sát.... Vì sao? Hơn phân nữa là vì nam nhân kia không thể cưới nàng, trong lòng không có điểm hi vọng.
Mà mấy ngày nàng ra khỏi cung, nếu không phải ở phủ Phần Quốc công chúa, thì cũng chỉ có thể ở tại Đông cung.
Hay là có khả năng, nam nhân kia.... Là Thái tử?
Bởi vì Trưởng Tôn Hi lén gặp thái tử, thái tử tặng nàng khối ngọc bội làm tín vật, kết quả bị thái tử phi phát giác. Thái tử phi đối với việc vô sỉ này của biểu muội vô cùng tức giận, liền quở trách nàng. Thậm chí Trưởng Tôn Hi còn khẩn cầu biểu tỷ một nhà thêm thân, xin làm thị thiếp của thái tử, cuối cùng sự tình không thành, cho nên trong lòng căm hận thành tự sát.
Nguyễn Lục Nhi giương mắt nhìn qua.
Phi! Yêu khí dày đặc, rõ ràng chính là gương mặt hồ ly tinh.
Cho nên trong lòng càng cân nhắc, càng cảm thấy mình đã phát hiện được bí ẩn chân tướng, không khỏi cười lạnh, "Ai nha nha, thân muốn leo lên cao nhưng không thành, cho nên...." Quơ quơ ngọc bội trong tay, "Chặc chặc, lẩn quẩn trong lòng."
Thình lình, Trưởng Tôn Hi đột nhiên bước nhanh đến, đoạt ngọc bội trở về! Sau đó liên tục lui về phía sau vài bước mới dừng lại, nhàn nhạt nói: "Thứ này, vẫn nên trả về chủ nhân thôi."
Nguyễn Lục Nhi kinh sợ.
Nàng không ngờ tới, một Trưởng Tôn Hi luôn mong manh yếu đuối nũng nịu, cư nhiên lại có mặt đanh đá như vậy? Trừng lớn đôi mắt nhìn bàn tay trống rỗng, ngẩn ra một lát, quên mất hết lời nói: "Ta liều mạng với ngươi!"
Trưởng Tôn Hi sao có thể để nàng bắt lấy? Động tác linh hoạt, xoay một vòng quanh bàn né tránh.
Nguyễn Lục Nhi duỗi tay với không được người, tức giận, lại nói, "Ngươi đứng lại cho ta! Đứng lại!" Hết sức truy đuổi quanh bàn, ngược lại vướng vào ghế, đau đến nỗi nàng nhe răng nhếch miệng, "Ai da, ai da! Đau..." Cắn răng bò dậy, còn muốn đuổi theo, "Hôm nay ta không để yên cho ngươi..."
"Phanh!" Cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang lớn.
Bên ngoài trời đã sáng.
Nam Cung ma ma xanh mặt đứng ở cửa, khiển trách: "Sáng sớm hai người các ngươi phát điên cái gì đây?"
"Ma ma...." Nguyễn Lục Nhi sửa lại hành động thô lỗ vừa rồi, khập khiễng, ủy khuất vô hạn đi qua, "Ma ma người tới phân xử đi. Vừa rồi Trưởng Tôn nữ quan tỉnh lại, ta giúp nàng dọn dẹp giường đệm, kết quả phát hiện được một miếng ngọc bội dương chi. Ta nhìn, hình dáng giống như vậy của nam nhân...."
Nam cung ma ma vừa nghe hai chữ "nam nhân", sắc mặt đại biến, "Ngọc bội nam nhân?"
"Đúng vậy" Nguyễn Lục Nhi căm giận nói, "Ta hỏi nàng, ngọc bội là từ đâu mà đến? Nàng không chịu nói. Ta thấy không ổn, liền định mang ra ngoài nói cho ma ma xử trí" Làm bộ lau nước mắt, "Nàng nóng giận, cho nên đuổi theo ta, không cho ta ra ngoài"
Trưởng Tôn Hi nghe nàng nói hươu nói vượn, tuy rằng bực bội nhưng cũng không mở miệng giải thích. Rốt cuộc ngọc bội nam nhân là vật chứng thực tế, nếu mình cứ cãi suông cũng vô dụng. Tiếp tục tranh cãi chỉ sẽ chọc cho Nam Cung ma ma càng thêm bực bội.
Mà trước mắt, khuôn mặt Nam Cung ma ma đã đen như trời sắp mưa đến.
Lén giữ đồ là tội danh lớn như thế nào! Có một chút sai lầm là vạn kiếp bất phục. Nếu nháo lớn sự tình, không chỉ là Trưởng Tôn Hi không thể chết già, chính mình là ma ma phụ trách giáo dẫn nhóm nữ quan, cũng sẽ xúi quẩy chung.
Lập tức trầm mặt hỏi: "Ngọc bội đâu? Lấy ra"
Tim Trưởng Tôn Hi đập loạn một trận, không muốn đưa, nhưng lại không có biện pháp giấu kín. Nếu có chết cũng không đưa, Nam Cung ma ma nhất định sẽ soát người, đến lúc đó càng thêm chọc giận đối phương.
Nguyễn Lục Nhi khơi lớn lửa nói: "Như thế nào? Nam Cung ma ma nói ngươi cũng không nghe?"
Trưởng Tôn Hi do dự mãi, cuối cùng hết cách chống chế, chỉ có thể đưa ngọc bội ra.
Nam Cung ma ma cầm trong tay, nhìn kỹ, cả kinh nói: "Này..., đây là từ đâu mà có?" Tức giận đến gân xanh trên thái dương cũng nhảy loạn, "Khi các ngươi vào cung, đều luôn được kiểm tra, tuyệt đối không được mang đồ nam nhân tiến cung. Ngươi đây là muốn làm gì?" Tức giận khiển trách, "Nói! Đây là ai cho ngươi?"
Nguyễn Lục Nhi lại châm thêm dầu vào lửa, thúc giục nói: "Đúng vậy, mau nói rõ a"
Vẻ mặt Trưởng Tôn Hi ủy khuất, "Cữu cữu cho"
Mấy ngày hôm trước, không phải nguyên chủ bị thái tử phi triệu kiến, đi qua phủ Phần Quốc trưởng công chúa sao? Nếu là cữu cữu thấy cháu ngoại gái, ban thưởng một miếng ngọc bội dương chi, qua loa đại khái cũng có thể nói được. Tuy cữu cữu cũng là nam nhân, mang đồ vật hắn tiến cung cũng không thích hợp, nhưng so với ngoại nam còn tốt hơn. Huống hồ liên quan đến Phần Quốc phò mã, Nam Cung ma ma khẳng định không dám dễ dàng xử quyết mình, tất nhiên phải bẩm báo.
Hy vọng lương tâm của vị cữu cữu kia còn chưa hết, nói không chừng, còn có thể cứu vớt được tính mạng của mình.
"Phần Quốc phò mã cho?" Quả nhiên, Nam Cung ma ma ngơ ngẩn.
Nguyễn Lục Nhi cũng giật mình, tiện thể lại khó thở, tức giận nói: "Ngươi nói cữu cữu ngươi cho, hay là dã nam nhân bên ngoài cho, ai biết được? Ngươi nói đông nói tây, còn không nói sự thật ra..."
"Ngươi câm miệng!" Nam Cung ma ma gào to một tiếng, "Ngươi sợ mạng ngươi quá dài, có phải không? Sợ thiên hạ không loạn đúng không, hả?"
Nguyễn Lục Nhi ủy khuất nói: "Ta cũng nói đâu có sai!"
Tâm Trưởng Tôn Hi khẽ buông lỏng, nhìn dáng vẻ, hình như Nam Cung ma ma cũng không muốn nháo lớn sự tình.
Nam Cung ma ma lạnh mắt nhìn về phía nàng, trầm giọng nói: "Hiện giờ ngươi ở trong cung, mặc dù đồ kia là do cữu cữu ngươi cho, nhưng cũng là chuyện cấm kỵ, tuyệt đối không thể lưu lại!
"Dạ" Trưởng Tôn Hi kính cẩn nghe theo giáo huấn.
Chỉ mong sự ngoan ngoãn của mình, có lẽ sẽ có đường chuyển biến sự tình.
Sắc mặt Nam Cung ma ma âm trầm, cân nhắc một lát, sau đó nói: "Mấy ngày nay ngươi ở trong phòng thêu thùa đi, chờ đến khi làm xong, đưa cho thái tử phi bên kia" Hung hăng trừng mắt liếc nàng một cái, đưa ngọc bội cho nàng, "Thuận tiện cũng đưa cho cữu cữu ngươi một phần"
Ý tứ là, tìm cơ hội đưa ngọc bội ra khỏi cung đi.
Trưởng Tôn Nghi nghe xong hiểu được, vội vàng nói: "Ta nghe ma ma"
Nguyễn Lục Nhi lại nóng nảy, "Ma ma, ma ma! Cất giấu đồ vật nam nhân chính là tội lớn a. Người không thể để nàng lừa như vậy được, nếu có người phát hiện, chúng ta cũng sẽ không xong a!"
Nam Cung ma ma quét mắt lạnh nói: "Việc này chỉ có tổng cộng ba người chúng ta biết, còn ai biết nữa? Trưởng Tôn nữ quan nói, ngọc bội này do cữu cữu nàng cho, sau này trả lại là được rồi" Cảnh cáo nàng: "Nếu ngươi không có việc gì làm, đi nói hươu nói vượn, ta cho người rút đầu lưỡi ngươi!"
Nguyễn Lục Nhi giận đến mắt tóe lửa, nhưng lại không dám cãi, quay đầu đi ra khỏi cửa.
Nam Cung ma ma lúc này không rảnh khiển trách nàng, chỉ nhìn Trưởng Tôn Hi, hận rèn sắt không thành, nói: "Ngươi nha, ngươi nha! Thật quá lớn mật" Xoa xoa ngực nguôi giận, sau đó nói: "Nếu ngươi nói ngọc bội là của cữu cữu ngươi, liền cứ như vậy, ta cũng không muốn truy vấn ngươi, càng không muốn rãnh rỗi đi tìm hiểu."
Sự tình cứ như vậy nhẹ nhàng qua đi sao? Trưởng Tôn Hi một lòng nhẹ nhõm, nhưng không dám lộ ra mặt, chỉ cúi đầu không nói.
Nam Cung ma ma lại nói: "Hiện giờ tuổi tác ta cũng lớn, lăn lộn trong cung nhiều năm chẳng làm nên trò trống gì, chỉ muốn giáo dẫn các ngươi thành nữ quan chính thức, liền ra cung dưỡng lão" Dừng một chút, hừ lạnh một tiếng, "Cho nên mặc kệ ngươi có tâm sự gì, có ủy khuất gì, ta đều không muốn hỏi tới."
Không hỏi? Trưởng Tôn Hi lại càng cảm thấy may mắn.
Nếu đối phương cẩn thận dò hỏi tới, mình đã thay thế chỗ nguyên chủ, làm sao biết được nguyên nhân nàng tự sát? Làm sao biết được lai lịch ngọc bội dương chi? Nói không tốt một chỗ, liền sẽ gặp phiền toái không rõ.
"Nhưng mà...." Nam Cung ma ma vừa chuyển, thanh âm liền sắc bén, "Chuyện trước kia ta mặc kệ, về sau hi vọng ngươi không cần lại gây chuyện, đem thêm phiền phức cho ta."
Trưởng Tôn Hi nhu thuận nói: "Ma ma yên tâm, sau này cũng không dám nữa."
"Không dám thì tốt" Âm thanh Nam Cung ma ma lạnh lùng nói: "Dù sao điều nên nói ta đã nói, còn nghe hay không là chuyện của ngươi. Nếu ngươi không yêu quý tính mạng của mình, muốn đạp bỏ, cũng phải đạp cho sạch sẽ" Ánh mắt khắc sâu nhìn về phía ngọc bội, cảnh cáo nói: "Cái này...., hôm nay ta không nhìn thấy. Nhưng sau này, đừng để ta phát hiện loại đồ vật tìm đường chết này nữa!"
"Dạ" Trưởng Tôn Hi vội vàng đồng ý.
"Bình tĩnh ngẫm nghĩ" Nam Cung ma ma giáo huấn vài câu, nguôi giận, lại nhìn về phía nàng: "Trên cổ ngươi có thương tích, mấy ngày nay cứ nói nguyệt sự không đều, bụng đau, tạm thời không cần tham gia giáo tập."
Trưởng Tôn Hi gật đầu, "Đã biết!"
Nam Cung ma ma liền muốn ra cửa, đi ra ngoài vài bước, lại dừng lại: "Thôi" Đánh giá nàng từ trên xuống dưới, "Nếu đã tính ta xen vào việc người khác, nhiều lời thêm vài câu vậy."
Trưởng Tôn Hi vẻ mặt thụ giáo, bộ dạng thành thật, "Thỉnh ma ma dạy bảo"
"Không nói là dạy bảo, bất quá chỉ là vài câu của người từng trải" Nam Cung ma ma nhìn nàng, lắc lắc đầu, "Tuy nói trước kia Trưởng Tôn gia phong quang vô hạn, nhưng rốt cuộc cũng là trước đây, ngươi đừng nắm giữ riết quá khứ không buông, cả ngày cứ nghĩ mình là tiểu thư công hầu, như vậy chỉ hại chính mình mà thôi!"
Trong lòng Trưởng Tôn Hi hơi hơi lay động.
Nghe ý tứ trong lời Nam Cung ma ma, nghĩ đến nguyên chủ hơn nửa là có bộ dạng thanh cao hối tiếc như Lâm Đại Ngọc, xuất thân là thiên kim tiểu thư Tĩnh Quốc công phủ, lớn lên tại phủ trưởng công chúa, trong mắt không chứa nổi một hạt cát. Loại nữ tử bình dân như Nguyễn Lục Nhi, nguyên chủ tự nhiên thấy chướng mắt, hai người chỉ sợ là oán hận đã sớm chồng chất.
Đêm qua Nguyễn Lục Nhi bị phạt, bất quá chỉ là cái dẫn, châm lửa một bụng bất mãn chất chứa gần tháng nay của nàng, cho nên một khi tóm được cơ hội, liền diệt trừ kẻ thù một cách sảng khoái.
Nam Cung ma ma lại nói: "Còn thân thích, cũng phải có thân phận tương đồng mới có thể kết thân thích. Kém quá xa, nên dựa theo quy củ mà hành sự, chớ nên sinh ra oán hận làm tâm khó chịu, đối với ngươi không có chút ít lợi nào."
Trưởng Tôn Hi nghe ra, đây là kêu nàng đừng có mệnh mỏng như giấy nhưng tâm cao ngất trời, càng đừng nhận loạn Phần Quốc trưởng công chúa cùng đám người thái tử phi làm thân thích. Tuy lời nói này không dễ nghe, nhưng thực tình đây là lời khuyên nhủ thật lòng.
"Ngươi nha, đều do khuôn mặt này lớn lên cũng không tệ, so với người khác có hơn vài phần nhan sắc, cho nên tâm liền bất ổn" Nam Cung ma ma lắc đầu, "Chỉ là trong cung này, nữ tử có nhan sắc không biết có bao nhiêu người? Bộ dạng xinh đẹp, chưa chắc mệnh đã tốt, bất quá mọi người chỉ dựa vào một chữ mệnh này thôi" Dư âm lượn lờ, người đã xoay đi ra cửa.
Nguyên chủ nhìn đẹp lắm sao? Trưởng Tôn Hi nhìn quanh một vòng, tầm mắt dừng lại một góc phòng, nơi đó có một bàn trang điểm, mặt trên có gương đồng khắc hoa sơn đen, chậm rãi đi qua ngồi xuống.
Trong gương đồng hiện ra một gương mặt mỹ nhân không chê vào đâu được.
Mặt mộc chưa trang điểm, mi dài cong vút, tóc đen như mây, đôi mắt đen nhánh, phảng phất như hai viên ngọc trai đen quý giá, lúc nhìn quanh quang hoa lưu chuyển. Hơn nữa da thịt nõn nà trắng như tuyết, xứng với cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm, lộ ra vẻ thanh lệ cùng minh diễm khó có thể phác họa, đẹp đến mê ly lộng lẫy.
Dưới nét nổi bật đó, cung trang màu lưu sa đều mất đi vẻ rạng rỡ.
Trưởng Tôn Hi không khỏi thở dài.
Cũng khó trách, tất nhiên mỹ nhân càng dễ dàng ưu thương hơn so với người bình thường, càng dễ dàng thương tâm đối với bất công của vận mệnh, chính cái gọi là thiên sinh lệ chất nan tự khí*. Thêm việc nguyên chủ mới hơn mười tuổi, lại từ thiên kim công hầu lưu lạc thành con gái tội thần, còn phải vào cung hầu hạ người khác, nhất thời đầu óc nghĩ không thông, lẩn quẩn trong lòng cũng không có gì kỳ lạ.
* thiên sinh lệ chất nan tự khí: Trời sinh ra khí chất đẹp đẽ, khó có thể bỏ đi được.
Lại nói tiếp, kiếp trước mình sống cũng không được như ý.
Sau khi mẹ qua đời, mình cùng người cha kế tán tận lương tâm kia rơi xuống vách núi, xem như đã trả được đại thù, lại không còn bất kỳ vướng bận nào. Bây giờ đã nhặt lại được một mạng, lại là mạng của một mỹ nhân, tuy nói là trong cung hầu hạ người khác có chút nghẹn khuất, nhưng chung quy cũng qua cả đời, quá lời rồi.
Cho nên sau này nhất định phải sống thật tốt.
Trưởng Tôn Hi đang sửa sang lại tâm tình, thích ứng hoàn cảnh, ngoài cửa đột nhiên truyền đến hàng loạt tiếng bước chân.
"Phó Tư nhạc đến!"
Tư nhạc? Trưởng Tôn Hi cả kinh.
Đối với sáu cục hai mươi bốn tư cũng không quen thuộc, chỉ hơi hơi biết, tư nhạc hẳn là một quan chức. Chỉ là mình trước mắt còn đang trong kỳ thực tập huấn luyện, vẫn chưa chính thức đến Tư Nhạc Tư nhậm chức, vì sao lãnh đạo lại không mời mà tự đến? Theo đạo lý, mình hẳn phải đi bái kiến mới đúng.
Ngoài cửa, âm thanh Nguyễn Lục Nhi kính cẩn, "Phó Tư Nhạc, mời vào trong"
Tâm Trưởng Tôn Hi trùng xuống, xem ra.... Việc hôm nay cũng không phải việc tốt lành gì rồi.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
nhamy111: trong truyện lồng ghép nhiều đoạn là suy nghĩ của bản thân nhân vật, nên để các bạn đỡ rối, tui sẽ cố gắng chuyển những đoạn suy nghĩ này thành chữ nghiêng, để phân biệt với những đoạn bình thường nha.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương