Người Bạn Xấu

Chương 12: Pat



“Project đến đâu rồi?”

Buổi chiều thứ Ba, tôi ngồi ở bên dưới khoa, ngồi viết đồ án báo cáo nghiên cứu khoa học có deadline là gửi trước nửa đêm hôm nay. Thằng Korn đi tới từ căng tin, đặt cá viên chiên xuống trên bàn trong khi tôi đang gác chân lên chiếc ghế gần đó, mắt dán vào màn hình máy tính được dùng để làm bài.

“Đang sửa đồ án.”

“Ờ, phức tạp vãi ấy.”

“Bình thường mà.” Tôi nói, không hề càm ràm than thở gì. Bài vở của Pran còn nặng hơn vậy nhiều. Sự lắm chuyện của giáo viên trong việc mỗi lần sửa đồ án của tôi trở thành chuyện cỏn con. “Mày vẫn chưa ăn cơm à?”

“Ờ, dậy trễ. Tối qua thức làm báo cáo. Mày vẫn chưa xong chứ gì? Mày đúng là… Tao đã bảo rồi.”

“Gần xong rồi nhá.” Tôi bật cười, nhai kẹo cao su trong miệng chóp chép.

“Trông bình thản, yêu đời đó. Mày có người yêu thật à?”

“Sao nào? Mặt như tao không có người yêu được hay gì?”

“Không phải có không được vì mặt mũi mà là vì bản tính.” Người nói bật cười ha hả, còn dụi đầu tôi mà không hề nể nang gì: “Ai vậy? Không thấy dắt đến giới thiệu gì cả. Mà mày chịu được việc chiều ý người khác rồi hay sao? Bình thường toàn than vãn.”

“Không phải kiểu ương ngạnh đâu, tao mới là đứa gây rối.”

“Như mày ấy hả? Ờ nhỉ… Muốn thấy mày lúc ở cùng người yêu ghê.”

“Độc quyền nha.” Tôi nói trong lúc nháy mắt một cái. Korn bật cười. Một lúc sau tôi thấy đám đàn em đi theo đến, một trong số đó có thằng Poom – trưởng ban học vụ – cùng một khóa với tôi.

“Pat, hai tuần nữa sẽ có đại hội giao lưu thể thao, mày tham gia chơi bóng rổ đi.”

“Sao mày không kêu mấy đứa đàn em chơi?”

“Đã không có đứa nào lại còn đang thiếu người. Mày tham gia đi. Trận đầu tiên đấu với khoa Kiến Trúc nữa. Tự đào hố chôn mình rồi. Mày không chơi thì còn ai chơi nữa chứ?”

“Hả?” Tôi cất lời trước khi thổi kẹo cao su trong miệng: “Vậy làm báo cáo tiếp cho tao đi, rồi tao sẽ đăng ký.”

Tôi nhướng mày một cái với thằng cận mọt sách. Poom thở dài trong khi những đứa bạn còn lại lắc đầu.

“Tử tế đi thằng Pat.”

“Muốn tao giúp thì phải có gì đó để trao đổi chứ.”

Poom nhún vai nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý: “Gửi file sang đi.”

“Xong trước nửa đêm đó nha.”

“Được. Cơ mà tao sẽ ký tên trong mail để biết ai là người làm.”

Ô hổ… Thằng này ác ôn đến thế từ bao giờ ta? Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, khóa cổ nó rồi dụi đầu nó cho biết tay. Cậu ta đấm vào lưng tôi đôm đốp, đến mức tôi phải nới lỏng ra.

“Làm vợ chồng của nhau luôn không?”

“Đệch! Nổi da gà.” Tôi chửi thề rồi nhanh chóng rời ra. Poom đẩy cặp kính lên sống mũi, liếc nhìn tôi.

“Dù thằng Pat có đẹp trai thì tao cũng chẳng thèm đâu. Nhân cách tồi!”

“Chửi tao hả?” Tôi giả vờ huých nhẹ cùi chỏ vào nó rồi hỏi: “Mày chửi ai nhân cách tồi? Hả?”

“Hới, đó có phải thằng Pran không vậy?” Trong khi tôi đang chọc ghẹo thằng Poom lần này đến lần khác, Joe bỗng kêu lên. Ở phía đối diện con đường, Pran đang đi đến cùng Waiyakorn, đến chỉ mỗi hai người. Tôi kê khuỷu tay trên bờ vai nhỏ bé của trưởng ban, đúng lúc người đang bị dòm ngó qua mặt sang hướng này. Chúng tôi chạm mắt nhau, tôi mỉm cười với nó, nhướng mày rồi hôn gió. Người được nhận vội vã quay mặt lảng tránh, bước nhanh đi mà không gây sự gì. Đứa bạn đi cùng Pran cũng lật đật, nhanh chóng đi theo như vịt con bám mẹ.

“Hới, hôm nay không làm vẻ mặt ghẹo gan nữa à?”

Bởi vì mọi người đang thấy nó lạ đời, nên tôi đứng cười thỏa thích. Cho đến khi quay lại thì thấy thằng Korn đang nhìn chằm tôi, đành đánh trống lảng trốn đi hút thuốc.

“Tao đi với.”

“Trông coi máy tính với nha Joe.” Tôi nói trong lúc đang đi ra phía sau tòa nhà, nơi dành cho việc hít Nicotine, cùng với đứa bạn thân.

“Tụi khốn đó thích chọc mày với Poom, không giận hả Pat?”

Tôi nhìn làn khói trắng lơ lửng trong không khí, tựa lưng vào bức tường xi măng đã bong tróc, có vết nứt từ dưới lên trên theo tuổi thọ công trình. Thằng Korn ngồi xổm trên mặt nền, gảy tàn thuốc lá bằng đầu ngón tay rồi đưa lên hút tiếp.

“Giận chuyện gì?”

“Chuyện bị trêu là gay.”

“Là gay phải bị trêu luôn hả?”

“Đệch!” Nó kêu lên. Nhổ nước bọt xuống bãi cỏ mọc lên theo góc nền vôi: “Mày cũng biết ở đây là Thái Lan. Việc là gay vốn không phải chuyện bình thường với mọi người rồi. Nếu bạn bè biết mày ra làm sao, mày có thể gặp rắc rối cũng nên.”

“Mày nói giống như tao là gay thật vậy.”

“Không biết.” Nó nói, điệu bộ rất khó chịu: “Đoán thôi.”

“Bởi vì tao không tha thiết chuyện phụ nữ như chúng mày hả?”

“Cũng đúng đó, mày trông không có hứng thú. Không biết nữa. Tuổi của chúng ta nổi loạn bao nhiêu mày biết rồi. Thằng khốn Pat, mặt mày đẹp trai. Dù cho ở dơ, luộm thuộm nhưng nó vẫn đẹp trai, muốn có bao nhiêu vợ cũng đều được cả.”

“Thì tao đã có người yêu rồi đây này. Còn đòi gì nữa chứ?” Tôi nhếch khóe miệng cười trong khi cái thằng định sẽ đuổi đến chân tường rít khói vào phổi: “Có chuyện gì thì nói ra đi.”

“Mày mới là người không chịu nói thì có.” Korn cất giọng đầy căng thẳng trong khi tôi vẫn đang ngước mặt nhìn lên đám mây trắng bay đi chầm chậm, chậm đến mức như thể không di chuyển. Lúc chợt nhận ra cũng là lúc nó đã che chắn toàn bộ mặt trời. Ánh nắng chói chang giờ đã râm mát: “Hôm trước tao định đến ké mạng ở ký túc của mày. Đến nơi thì đúng lúc thấy thằng Pran đi lên thang máy nên trốn tránh đi ra.”

“Ừ hư.”

“Ban đầu nghĩ rằng tình cờ thôi. Nhưng lúc nãy nó cũng… Không biết nữa. Một thời gian sau mày cũng toàn cắm rễ ở phòng đến mức đó. Không phải che giấu ai đâu nhỉ?”

“Pran tình cờ ở cùng ký túc xá với tao. Thế nhưng tao không hề giấu ai ở phòng mình đâu.” Tôi mở dấu ngoặc trong lòng rằng chính tôi mới trốn ở phòng Pran thì có: “Mày đã kể cho ai nghe chưa?”

“Nó là bí mật ngang tầm với Bé Thơm của mày đó.”

“Ờ, cảm ơn vì đã không làm to chuyện này.”

“Bởi vì mày là bạn thân của tao mà.” Nó lên tiếng, rít hơi thuốc lá cuối cùng vào phổi trước khi vứt đầu thuốc đi. Nó thở dài, bước đến nhìn chằm vào mặt tôi với biểu cảm nghiêm túc: “Tao không thể chấp nhận đâu. Nhưng mày cũng biết mà… Nếu sau lưng mày với thằng khốn đó có gì với nhau thật, sẽ còn nhiều rắc rối nữa.”

“Tao tưởng rằng bị giáo viên cảnh cáo rồi, chúng mày sẽ thôi muốn gây gổ nữa chứ.”

“Cũng không muốn gây gổ. Thế nhưng bảo hôn môi nhau thì sao mà làm được đúng chứ?”

“Nhảm nhí quá đó, Korn.”

“Mày là người đơn giản, thế nào cũng được nhưng không phải tất cả mọi người đều như mày đâu Pat.” Chuyện đó tao biết từ lâu rồi. Nếu không thì đã không che đậy đến tận bây giờ đâu: “Tao nhắc nhở là vì tao lo lắng cho mày.”

Tôi gật đầu vui vẻ đón nhận sự lo lắng đó. Ném đầu thuốc lá xuống mặt đất, giẫm lên bằng mũi giày. Với tôi thì chẳng sao cả.

Tôi lo lắng cho Pran nhiều hơn.

Sau khi mặt trời lặn là khoảng thời gian mà tôi có thể ở riêng tư cùng Pran. Nghe tiếng đầu bút chì hí hoáy trên mặt giấy, ngắm gương mặt của người con trai tập trung vào bài vở không chớp mắt.

Pran lúc chú tâm làm việc kiểu này trông ngầu kinh khủng.

“Pran, uống nước ngọt không?”

“Cái gì?”

“Mặt mày…” Tôi chỉ vào lông mày của nó. Pran rời mắt khỏi mô hình. Sau một thời gian, tôi bắt đầu hiểu việc ở cùng nó mà không gây phiền phức. Nói lại nha. Tôi bắt đầu học hỏi được việc ở cùng Pran mà không làm phiền là lúc bài vở của nó ít nhất: “Chau mày luôn.”

“Thì đang làm bài.”

“Muốn ăn món gì ngọt ngọt, mát mát không?”

“Kem.”

“Để tao đi lấy cho.”

“Khoan đã, đang luộm thuộm.”

“Vậy để tao đút.”

Tôi nhảy khỏi ghế sofa mình đang nằm đi tới tủ lạnh mà không thèm nghe lời phản đối. Trong chiếc tủ lạnh cỡ vừa của Pran có sữa đặc của tôi, sữa tươi, nước lọc, bia chai, trái cây, nước tăng lực Lipo và cà phê lon. Ngăn trên cùng đựng kem mà nó thích ăn từ thuở bé. Tôi luôn luôn phải gọi xe hàng rong cho nó trước khi nó chạy xuống từ nhà mình. Ông chú bán kem đó cũng khờ thật. Tôi rủ chú ấy cãi nhau mỗi ngày một lúc lâu cũng bởi vì tìm khách ruột cho chú ấy.

“Há miệng nhanh.”

Tôi nói trong khi đang múc miếng em mềm mịn trong hộp nhựa hình bầu dục, đưa thìa đến cho chủ nhân căn phòng. Pran há miệng mà không ngoan cố. Tôi cũng thử mấy miếng, cứ vậy là đổi phiên với nhau. Tôi mở TV lên bầu bạn cùng nó bởi vì rủ Pran nói chuyện mà nó không nói cùng. Bên cạnh TV thì đặt Bé Thơm, trước phòng có đôi giày của tôi, trong tủ quần áo có áo workshop… Những món đồ này cứ thêm vào từng cái một. Khi chợt nhận ra thì phòng của Pran đã trở thành phòng của chúng tôi mất rồi.

“Lạnh nhỉ?” Tôi bảo. Tăng nhiệt độ của máy điều hòa cao lên một chút rồi xúc thìa kem mới đút cho khuôn miệng đỏ hồng hơn bình thường. Thỉnh thoảng lại vô tình liếm quanh bờ môi của chính mình, tưởng tượng rằng nếu được ấn cánh môi xuống đó, chắc sẽ được san sẻ cái mát lạnh cùng nhau. Suy nghĩ muốn hôn nó bắt đầu từ ngày tôi ngấu nghiến đôi môi của nó theo ý muốn của bản thân. Đó là ký ức không mấy ấn tượng cho lắm. Nếu có cơ hội, tôi muốn được sửa chữa. Xong trớ trêu thay, tôi không ngừng trông chờ cơ hội đó.

“Pran.” Tôi gọi tên nó, nhích người đến gần. Chủ nhân cái tên đáp lại trong cổ họng, đôi mắt vẫn không rời khỏi công việc đang làm: “Pran.”

“Cái gì?”

“Pran.”

Gọi đến lần thứ ba thì Pran mới quay lại nhìn. Đầu mũi chúng tôi cọ vào nhau, cơ thể cứng đơ nhưng trong lòng lại hồi hộp muốn điên lên. Nó cúi mắt nhìn xuống miệng tôi, khiến cho tôi thấy hàng lông mi rũ xuống đó dày hơn bình thường. Mùi thơm dịu nhẹ của Pran là độc nhất, nó xen lẫn với mùi ngọt ngào của kem lúc nãy. Hơi mát lạnh từ đôi môi vẫn còn. Tôi đưa gương mặt đến gần hơn khi tin rằng đối phương không lùi lại tránh né. Thời điểm sắp được nếm thử, tiếng gõ cửa lại vang lên trước. Pran liền lập tức đứng lên, giơ mu bàn tay che miệng lại trong khi lúc nãy thực sự vẫn chưa thể hôn nhau chút nào.

“Mày thiệt tình… Lơ là không được luôn.”

“Gì cơ chứ? Lúc nãy mày cũng muốn hôn tao cơ mà. Tại sao đổ thừa cho mình tao chứ?”

“Người nghĩ những chuyện ghê ghê như vậy chỉ có mày thôi.”

“Ghê cái gì? Làm người yêu thì phải dần dần tiến triển chứ. Mày nghĩ rằng tao sẽ chỉ kết thúc ở chỗ nắm tay mày mãi mãi hả? Không-đời-nào.”

“Đệch! Ai cho mày nói ra vậy thằng Pat!”

“Tao nói sự thật mà. Đừng có nói là lúc mày quay tay, mày chưa bao giờ tưởng tượng đến hình ảnh của tao dù một chút nha.”

“Đồ dâm! Mặt mày đúng là…”

“Pran, ở cùng ai vậy?” Tiếng la lối vang lên từ trước phòng khiến cho cuộc đối thoại của chúng tôi hoàn toàn chấm dứt. Chủ nhân cái tên im bặt, bặm đôi môi lại với nhau trong khi tôi cũng gần như ngậm mồm lại.

“Pran!”

“Ờ, ờ.” Nó kêu lên trả lời lại, đẩy tôi ra ban công sau phòng, đóng cửa và khóa từ bên trong. Kéo rèm che lại trước khi la lên với người ghé thăm: “Đợi chút.”

Mẹ nó, như thể đóng vai ngoại tình với vợ người ta. Loại nghiệp chướng gì vậy chứ? Tôi nhìn trộm qua rèm cửa, thứ ngăn cách giữa căn phòng với ban công là tấm kính trong suốt ẩn mình sau bức màn màu đục, không cách âm. Bởi vậy khi Pran nói chuyện gì với bạn, tôi sẽ đều nghe thấy hết. Điều này có nghĩa là tôi cũng phải im lặng nhất có thể.

“Đang làm gì vậy?” Thằng khốn Waiyakorn! Tại sao mày đến tìm Pran thường xuyên vậy chứ? Thiếu hơi ấm hay gì!!!

“Cắt mô hình. Đúng đoạn phải cắt liên tục.”

“Hới, ăn kem lúc làm bài khéo lộn xộn hết đó.”

“Ờ, ờ… Biết rồi, biết rồi.” Waiyakorn lắc đầu. Nó cầm hộp kem đã bắt đầu tan chảy lên đóng nắp lại.

“Thích đến nỗi mua để dành trong phòng luôn ấy hả?”

“Ờ. Cơ mà mày đến làm gì?”

“Ò, USB tao bị nhầm với mày.” Nó nói trong lúc đang lấy đồ ra khỏi cặp. Chiếc USB màu đen, hình dáng giống nhau đến từng chi tiết. Mày nghĩ rằng đang dùng đồ đôi với nhau hay gì? Thằng con vượn ơi! “Tối nay phải gửi bài cho giáo viên xem nữa nên phải vội đến lấy rồi còn về sửa lại.”

“Để tao lấy cho. Tao cũng không nhìn gì. Nó ở trong cặp.”

“Cơ mà mày mua giày mới à?” Mày ngưng làm loạn trong phòng người khác được chưa thế? Nó dùng chân khèo khèo đôi giày của tôi. Đó là phiên bản mới nhất của Adidas đó!!! “Pran, mày chơi gấu bông nữa hả?”

“Của bạn, đừng đụng đến.”

“Bạn nào vậy?” Nó bảo. Cứ nói đó là đồ của người yêu đi. Pran không trả lời mà thay vào đó lấy lại từ tay của thằng Way.

“USB của mày đây, về được rồi đó. Không phải mày gấp hả?”

“Cũng không có gấp đến mức đó. Vừa mới đến, cho nghỉ ngơi chút đi. Ờ, hay là có khách? Lúc nãy hình như tao nghe thấy mày nói chuyện với ai đó.”

“TV.” Nói dối không trơn tru, nói rồi còn đảo mắt né tránh. May là bạn nó ngu nên gật đầu ậm ừ. Tôi di chuyển người nhìn lén vào trong hết mức có thể nhưng vài góc không thể nhìn thấy. “Phòng mày sạch sẽ ghê, phòng tao nhìn không được con mắt luôn.”

“Tao không thích phòng bừa bộn, mày cũng biết mà.”

“Ờ nhỉ… Tao cũng không thích nhưng không chăm chỉ dọn dẹp bằng mày. Ban công có máy giặt không?”

“Có… Khoan! Mày định làm gì?”

“Đi ra ngắm cảnh bên ngoài.”

Chết mẹ rồi! Muốn ngắm nghía cái gì vào lúc này! Tôi hết nhìn trái rồi phải, không muốn để bạn nó gặp tôi trong bộ dạng này. Bộ dạng nào hả? Bộ pijama tay dài, quần dài họa tiết gấu Kuma chứ còn gì!

“Khoan!”

“Có chuyện gì thế?”

“Bên ngoài bừa bộn.” Pran cố gắng câu giờ trong khi tôi phải trốn. Phải! Tao phải trốn! Tôi cúi đầu nhìn xuống dưới. Mười tầng! Cha mẹ tôi ơi… Tóm lại là thế đó, nhận xác không ra là cái chắc.

“Không sao đâu, phòng tao bẩn hơn phòng mày nhiều. Cho tao ra đó đi, tao hơi căng thẳng. Ban công phòng mày chắc cảnh đẹp lắm.”

“Thằng…” Chủ nhân căn phòng chỉ có chừng đó cơ hội ngăn cản, cánh cửa được đẩy ra. Cùng thời điểm với lúc tôi nhảy từ phòng thằng Pran sang ban công của phòng mình, ngồi co ro nấp sau máy nén khí. Tiếng bịch từ trọng lượng cơ thể khiến cho Pha đang nằm lướt điện thoại ở trong phòng đứng dậy ra xem. Tôi nhanh chóng gửi tín hiệu cấm, Pha liếc nhìn ban công bên cạnh, bạn thằng Pran chống tay nhìn xa xăm.

Thoải mái quá rồi đó mày!

“Từ từ đi vào, P’Pat.”

“Má! Đau chân quá.”

“Hay là bị trật chân? Đưa Pha xem.”

Tôi duỗi chân cho em gái xem. Pha thở dài ngán ngẩm, xoa bóp theo đường dọc, nhăn nhó mặt mày: “Hình như bị trật rồi đó P’Pat. Rồi sao lại nhảy sang đây? Nguy hiểm đó. Nếu rớt xuống dưới thì Pha ăn nói sao với bố mẹ.”

“Đàn ông con trai mà Pha… ‘Giết thì được chứ không thể khinh thường’. Từng nghe qua chưa?”

“Từng. Thế nhưng Pha không hiểu ai sẽ kinh thường P’Pat. Sợ bạn P’Pran đấm hả? Pha đã bảo rằng đừng gây gổ rồi. Thấy chưa? Giờ thì làm bạn với P’Pran được cũng phải hớt ha hớt hải trốn bạn anh ấy.”

“Không có liên quan đến việc đánh đấm đâu.” Nghĩ rằng tôi sợ nó hay sao? Thằng Way người bằng nắm xôi, mạnh tay tầm 2-3 lần thì gục dưới chân rồi.

Pha trèo lên lấy hộp sơ cứu, có thuốc chữa bầm tím với băng gạc quấn quanh chân tạm thời, sống sót qua đêm nay: “Mang nước ấm đến ngâm rồi hẵng băng bó kỹ hơn vậy, chịu không?”

“Vậy đi. Hai tuần nữa có trận đấu bóng rổ với đám thằng Pran.”

“Mặc dù bọn họ nhỏ đi nữa nhưng năm nào thi cũng thấy Kiến Trúc thắng cả.”

Tôi không trả lời cho đến khi em gái đứng dậy đi lấy đá đặt trong chiếc khăn bông nhỏ, quấn tròn nó lại rồi cẩn thận chườm nó chậm rãi. Một lúc sau cô nhóc bỗng bật cười. Tôi ngước mắt lên nhìn, Pha lém lỉnh cười tủm tỉm.

“Pha nghĩ Pha hiểu câu ‘giết thì được chứ không thể khinh thường’ mà anh nói là gì rồi.”

“Là gì?”

“Pijama hoạ tiết gấu mà Pha mua cho anh chứ còn gì. Sợ bị chọc hả? Dễ thương gần chết.”

Tôi làm mặt cau có, không cãi lại. Tôi đã nói rằng nếu không phải Pha, những điều mấy đứa ranh con làm với tôi, từng đứa một chắc chắn không được sống sót. Ok, đồ nó mềm mại, mặc thoải mái đến mấy đi nữa nhưng bảo nhảy ban công trốn bạn người yêu bởi vì bộ đồ ngủ ngộ nghĩnh này cũng khá khó xử.

“Pha không hề ép buộc anh mặc nha, chỉ mua về tặng. P’Pat tự lấy nó mặc vào, đừng có mà làm mặt hờn dỗi.”

“Thì vải nó mềm.” Tôi nói. Pha không cãi lại. Đầu tư đến mức này, Pran vẫn không hề quan tâm luôn. Biết thế tao mặc áo phông, quần đá bóng giống lúc trước cho rồi. Người mua bộ đồ cười tươi rói, thoa dầu bóp sau khi đã chườm đá đến khi chân bắt đầu tê.

“P’Pat dễ thương ghê.”

“Đẹp trai nữa.”

“Phải, đẹp trai nữa. Cơ mà ngáo quá mức rồi, Pha buồn cười.”

Ba năm đẻ trước có vẻ không giúp khiến cho em gái duy nhất của tôi sợ mình dù chỉ một chút. Pha quấn băng cho chân của tôi xong, nụ cười vẫn nở lên đầy dịu dàng như mọi khi.

“Được rồi. Pha nghĩ ngày mai sẽ đỡ hơn. Đi ngủ được rồi đó.”

“Khoan đã.”

“Ò… Quên Bé Thơm ở phòng P’Pran đúng không? Để Pha đi lấy cho cũng được.”

“Không cần.” Tôi cắt ngang, từ từ nâng người đứng dậy bước khập khiễng. Cơ mà ngồi đợi thêm một lúc nữa cũng tốt: “Anh sẽ sang phòng nó ngủ.”

“Ôi~ Từ lúc hòa nhau đến giờ, chưa từng thấy quay lại ngủ ở phòng luôn ạ.” Pha ghẹo. Tôi cảm thấy đôi tai mình nóng bừng. May thay đèn phòng ngủ của em gái là màu cam. Chắc Pha không để ý đến thế đâu.

“Nói nhiều quá… Ra ngoài ban công thám thính giùm xem bạn nó đã về chưa với.”

Tiếng cười vang lên, cô nhóc đồng ý trước khi đi ra ngoài ló đầu nghe ngóng rồi quay lại ngồi xuống: “Vẫn chưa về luôn. Nhưng đợi thêm 5 phút nữa nhé, Pha sẽ đi xem lại cho.”

Ờ, phải hành động cho xứng với việc là anh em một nhà của nhau chứ bé con.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...