Người Bảo Vệ

Chương 29:



– Bác yên tâm, phương pháp này đảm bảo an toàn tuyệt đối và xác suất 99% ạ, một phần cũng phụ thuộc vào bác nữa, cháu với Thảo cũng nói chuyện nhiều với nhau, thì cháu thấy bác là người hợp lý nhất ạ.

– Bác lại cứ nghĩ cái Thảo nó thiếu tiền, còn về vấn đề vừa rồi bác nghĩ không khả quan, thằng Minh nó sẽ không đồng ý đâu. – Ông Vũ vê vê tờ giấy ăn, chuyện này khá đường đột khiến ông Vũ mất bình tĩnh, nhưng ông mất bình tĩnh là do ông đang hưng phấn dần, lượng máu dồn lên não rất nhanh khiến mặt ông hơi phình đỏ lên, chỉ cần nghe thấy thụ tinh cho con dâu là ông sướng điên người, thậm chí ông còn nghĩ đây là giấc mơ.

– Dạ, cái này thì bác cháu mình phải nói lại một lần nữa ạ, chuyện này là bí mật ạ, chỉ cháu, Thảo và bác biết. – Linh nhìn ông Vũ ánh mắt sắc sảo, nhìn biểu hiện của ông Linh biết ông Vũ đang cuống, mà cuống gì thì không biết, nhưng Linh đoán chín phần mười ông già này kết cái Thảo, cũng do cái Thảo nó ngon quá thôi… Linh nghĩ thầm.

– Bí mật sao được hả cháu? Từ hai người trở lên thì không phải là bí mật rồi. – Mắt ông Vũ liếc sang trái sang phải.

– Bác yên tâm, dù gì thì vẫn phải giữ bí mật ạ, vì kết quả của anh Minh cháu chưa cho anh ấy biết, nếu bác đồng ý hiến tinh trùng cho tương lai của gia đình thì cháu sẽ trả một kết quả khả quan cho anh Minh, khiến anh ấy nghĩ, tinh trùng cấy vào người Thảo là của anh ấy, nhưng sự thật cháu sẽ cấy của bác vào, vẫn có con như bình thường, và còn giống cả anh Minh nữa ạ, còn về vấn đề aDN thì bác yên tâm, cái này cháu làm được đơn giản… Thực ra cái cách này có hơi không đúng với anh Minh, nhưng bác nghĩ mà xem, bây giờ cái chúng ta cần nhất là một thằng cu nối dõi, việc nói dối một chút đâu có bằng việc lớn kia đâu ạ.

– … Ông Vũ không nói gì, vì ông vẫn chưa hết bất ngờ, nhưng nghe Linh nói ông cũng thấy đúng, nếu như phải nói dối con trai mình để đem lại hạnh phúc cho cả nhà thì đây là điều nên làm, lồng ngực ông bắt đầu thở mạnh hơn, vậy là con dâu ông sẽ mang thai đứa con của ông, bỗng ông Vũ thấy lòng nâng nâng khó tả.

– Cháu nói lại cách thụ tinh ống nghiệm, bác vẫn chưa hiểu lắm. – Ông Vũ cầm cốc café uống, sắc mặt ông càng lúc càng tỏ ra cố bình tĩnh, nhưng lời nói và hành động lại hưng phấn hơn vẻ bình thường.

– Dạ, cháu sẽ lấy một lượng tinh trùng của bác, vừa đủ để cấy vào phôi trứng trong tử cung của Thảo, bọn cháu có một đội ngũ chuyên nghiệp toàn bác sĩ nữ nên bác yên tâm ạ.

– Có nghĩa là lấy tinh trùng ra ống nghiệm và các cháu là người đưa vào bên trong buồng trứng.

– Dạ, đúng rồi ạ.

– Bác nghĩ thụ tinh truyền thống sẽ tốt cho bé hơn, đúng không cháu? – Ông Vũ đổi hẳn sắc mặt khi nói câu đó.

– Dạ, không hẳn đâu ạ, tất nhiên có em bé theo kiểu truyền thống là tốt nhất, nhưng với khoa học hiện đại ngày nay thì không nhất thiết phải thế ạ, thụ tinh ống nghiệm vẫn rất được ưa chuộng, bé sinh ra rất khỏe mạnh ạ, với lại sẽ hợp với thuần phong mỹ tục của nước ta hơn ạ. – Linh giải thích cặn kẽ và nhìn ông Vũ kiểu: “Khôn như ông quê tôi đầy”. Khi nghe ông Vũ nói vậy, Linh mới chợt nhớ ra câu chuyện cái Trang kể, ông này là một con dê chúa, ông ta nói vậy có ý đòi chịch cái Thảo đây, bỗng nhiên Linh cảm thấy có ấn tượng xấu về ông Vũ, mặc dù Linh cũng là một đứa khá biến thái, nhưng Linh không chấp nhận một người bố chồng có suy nghĩ đó được.

– Ừ, được rồi, bác hiểu… – Ông Vũ vuốt cằm gật gù.

– Vâng, còn đây là bảng kê chi tiết chi phí từ a đến Z ạ. – Linh rất khôn khi soạn sẵn chi phí đưa cho ông Vũ, để ông thanh toán, tội gì cho Thảo nó trả tốn của nó ra.

– Tiền nong không thành vấn đề, hết bao nhiêu cũng được, chỉ cần cháu giúp gia đình bác. – Bỗng ông Vũ ngồi thẳng lưng đập tay vào đùi nói rất dứt khoát, dường như ông đã cảm thấy xấu hổ nên quyết rót tiền luôn không suy nghĩ để lấy lại ấn tượng với bạn của con dâu mình, quan trọng hơn là ông sợ cái Linh sẽ nói điều vừa nãy ra với Thảo.

– Dạ, vậy ngày mai bác hoặc Thảo cầm mẫu đến cho cháu nha, để cháu làm một vài xét nghiệm trước ạ, ống nghiệm cháu đưa sẵn cho Thảo rồi ạ.

– Ừ ừ, bác hiểu, chuyện này giữ bí mật cho gia đình bác nhé, nếu cháu làm tốt, bác sẽ thưởng thêm 20% tổng chi phí riêng cho cháu, không! 30% Đi, cháu yên tâm… – Ông Vũ vừa nói vừa đưa bàn tay ra phía trước. Ông Vũ tự nhiên thấy trong lòng phấn khởi hẳn lên…

– Dạ, cháu cảm ơn bác! Cháu sẽ cố gắng hết mình ạ, còn bí mật này cháu xin giữ mang xuống mồ ạ. – Thảo cười nói và đưa tay ra bắt tay ông Vũ như một hợp đồng vừa ký kết xong, và là một hợp đồng rất hời, nghe thấy số tiền được thưởng mà Linh không còn ấn tượng xấu về ông Vũ nữa, đúng là tiền bạc quyết định ý thức…

Sau khi gặp Linh từ quán cafe về ông Vũ chưa lúc nào ngừng nghĩ về Thảo, người ông nâng nâng sung sướng, về đến nhà mở cửa ra ông thấy chiếc giày búp bê của Thảo đã xếp gọn gàng trên kệ, chắc con bé đang ở nhà, ông vừa hồi hộp vừa phấn chấn bước vào trong nhà thấy thằng Minh đang ngồi ở sofa xem tivi, sự có mặt của Minh khiến ông Vũ tụt mode mất đi một chút hứng, ông Vũ liếc nhìn đồng hồ giờ cũng là 18h30 nhưng thằng Minh có mặt ở nhà lúc này cũng hơi sớm, thường thì hơn 7h tối nó mới về đến nhà.

– Minh nay về sớm nhỉ? Trời chắc sắp mưa to khà khà! – Ông Vũ vừa nói vừa cười đi vào phòng, ông liếc ra phòng bếp thấy Thảo đang đứng nấu cơm, theo thói quen ông liền liếc vào mông Thảo, lúc này nó đang mặc một chiếc quần bò bó sát vào đùi, nhìn bộ mông cong càng được tôn lên nhiều, Thảo mặc một chiếc áo phông ôm sát vào người, nhìn vòng nào ra vòng đó, bên ngoài đeo một chiếc tạp dề, tóc búi cao, hai má ửng hồng vì sức nóng của căn bếp.

– Vâng, thỉnh thoảng cũng phải về sớm một chút xem vợ nấu cơm chứ bố. – Minh nói với theo ông Vũ. Ông Vũ đi vào phòng, hôm nay không thấy cái Thảo chào mình, ông thấy lạ lúc nãy chỉ thấy nó liếc ra nhìn ông rồi quay đi, ánh mắt có hơi ái ngại, chắc vì câu chuyện kia rồi, thấy Thảo vậy ông Vũ càng hưng phấn, điều đó chỉ củng cố thêm sự thật, chuyện này không phải một giấc mơ.

Lúc sau cả nhà ngồi ăn cơm nói chuyện bình thường, tuy nhiên người bình thường duy nhất là Minh, Thảo chỉ nhìn ông Vũ một chút rồi cười gượng hưởng ứng theo câu chuyện, tỏ ra bình thường để Minh không gặng hỏi, Thảo đang cố gắng ít nhất để không giao tiếp bằng mắt, điều đó sẽ khiến Minh nghi ngờ có chuyện gì đó, nàng phải tỏ ra thật tự nhiên…

Đêm xuống… Lúc này là 23h40, ông Vũ nằm trong phòng vẫn không thấy động tĩnh gì, theo như cái Linh nói thì sáng mai phải đưa mẫu cho nó, mà Thảo thì chẳng nói chẳng rằng, nó ăn cơm xong rửa bát rồi chui tọt vào trong phòng, từ lúc đó đến giờ ông Vũ không thấy Thảo đâu, hay nó không biết lịch hẹn ngày mai…

– Cộc cộc cộc… – Tiếng gõ cửa làm ông Vũ giật mình, ông Vũ bật dậy vội vàng chạy lạch bạch ra mở cửa. Ông Vũ định mở toang cửa ra thì bên ngoài kéo lại chỉ đủ để cánh cửa hở ra một chút, rồi một chiếc ống nghiệm từ từ thò vào trong, ông Vũ cầm lấy ống nghiệm cửa lại tự đóng vào.

– Thảo! – Ông Vũ mở cửa ra thấy cái Thảo đang chạy về phòng ông liền gọi.

– Dạ… – Thảo quay người lại trong bóng tối của phòng khách, giọng lí nhí.

– Lại đây… – Ông Vũ không dám nói to, vẫy vẫy cái tay. Thấy Thảo lưỡng lự một hồi rồi từ từ tiến đến.

– Chiều nay bố nói chuyện với cái Linh… – Ông Vũ không chịu nổi sự úp úp mở mở của Thảo liền bắt chuyện trước.

– Suỵt… – Thảo đưa một ngón lên miệng ra hiệu, rồi Thảo và ông Vũ cùng bước vào phòng, Thảo khẽ khép cửa lại. Ông Vũ thấy vậy liền ngồi xuống giường ngoan như cún, lúc này trong phòng chỉ có ánh đèn tivi, ông vẫn nhìn rõ Thảo đang mặc một bộ váy ngủ liền, ông liếc nhanh qua bộ ngực của Thảo thấy không có áo lót, hai đầu ti hơi nổi lên, tuy tối nhưng đôi mắt ông Vũ như cú vọ, những chi tiết chính ông rất rõ, bộ ngực nó lúc nào cũng rất đẹp, ngay như lúc này chiếc váy ôm sát vào ngực con bé, bộ ngực to nhô lên chỉ cách một lớp áo vả không hề có gì nâng đỡ nhưng nhìn vẫn tròn trịa nẩy lên xuống cùng với cử động của cơ thể…

– Mãi anh Minh mới ngủ, con chưa có thời gian nói chuyện với bố… – Thảo ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó, giọng nói Thảo dứt khoát và nghiêm túc không như bữa tối nay, có lẽ nàng đã quyết ngồi chung chiếc thuyền cùng ông Vũ và Linh, chẳng qua thời gian vừa rồi Thảo có hơi bỡ ngỡ.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...