Người Cầm Quyền
Chương 65: Bị người vây quanh
Vũ Kiến nói thì làm, lập tức điện thoại đến phòng làm việc của Phương Trung, kết quả là không có ai nghe máy, hắn đành phải điện thoại đến phòng làm việc của phó chủ tịch thường vụ Hàn Văn Học.- Anh Vũ, anh nói việc này cho tôi biết là được, khi chủ tịch Phương quay về tôi sẽ đến bàn luận với anh ấy.Vũ Kiến cúp điện thoại mà vẻ mặt vẫn âm trầm như trước, hắn biết rõ Hàn Văn Học có ý muốn qua loa.Tiếu Anh Hà lại đẩy cửa tiến vào:- Thế nào, chủ tịch Phương nói sao?- Chủ tịch Phương không có mặt ở phòng làm việc, tôi đã nói cho chủ tịch Hà.Tiếu Anh Hà cũng thấy được vẻ mặt không đúng của Vũ Kiến:- Chủ tịch Hàn, anh ấy...Vũ Kiến lắc đầu:- Tình huống trong huyện có chút phức tạp.Tiếu Anh Hà hiểu rõ, nàng tiến lên xoa bóp thái dương cho Vũ Kiến rồi nói:- Thật ra hắn ta đang tự dùng đá đập chân mình, đến khi đó chỉ cần có người không hoàn thành mục tiêu, chính hắn cũng không dễ nói.- Hừ, anh không quen nhìn tiểu tử kia.Vũ Kiến chợt phẫn nộ nói:- Cho rằng viết vài bài báo là thứ gì cũng làm được sao?Tiếu Anh Hà chợt cười lạnh:- Bí thư Vũ, thật ra cũng không phải không có biện pháp sửa trị hắn ta, hắn không phải là thay mặt chủ tịch thị trấn sao? Nếu như tháng ba có chuyện xảy ra ở hội nghị hội đồng nhân dân, anh xem...Hai bàn tay của Vũ Kiến đang xoa bóp bộ ngực Tiếu Anh Hà chợt bóp mạnh, đau đến mức nàng nhíu mày.- Việc này không được làm xằng bậy.- Yên tâm đi, không ai biết đâu.Vũ Kiến gạt tay Tiếu Anh Hà ra:- Đừng nói gì cả, không được vọng động.Lúc này Hàn Đông đang điện thoại cho bí thư Hoàng Văn Vận, hắn nói ra ý nghĩ của mình và trao đổi với bí thư:- Bí thư Hoàng, toàn lực chứng thực mục tiêu công tác của khối chính quyền, đưa ra quy đinh về trách nhiệm thi hành công tác, tôi muốn làm ra một nơi thí điểm, hy vọng huyện ủy có thể giúp đỡ.Hoàng Văn Vận cười ha hả:- Rất tốt, Tiểu Hàn rất có quyết đoán, cậu nên chăm chút vào quy định trách nhiệm này, chú ý tích lũy kinh nghiệm, tôi thấy sau này tất cả ban ngành huyện ủy cũng có thể áp dụng quy định này, để cho đám cán bộ kia có chút căng thẳng.Nhận được lời trợ giúp của Hoàng Văn Vận, Hàn Đông đã yên tâm hơn, dù Vũ Kiến có chọc lên thì hắn cũng không sợ.Năm giờ chiều, Đặng Đạt Hòa đưa văn kiện đã được ghi chép hoàn thiện cho Hàn Đông, bên trong ghi chép rõ ràng, có trật tự.Hàn Đông gật đầu thỏa mãn:- Rất tốt.- Chủ tịch Hàn, tôi còn vài thứ, mong anh xem qua...Đặng Đạt Hòa lây ra vài phần văn kiện cung kính đưa cho Hàn Đông.Hàn Đông nhận lấy xem và nở nụ cười, "Một vài đề nghị phát triển kinh tế thị trấn Triệu Hoa", xem ra Đặng Đạt Hòa này rất biết cách giải quyết.Hàn Đông đặt văn kiện đề nghị lên mặt bàn, sau đó dựa vào thân ghế nói:- Ngồi đi, anh có ý nghĩ thế nào?Đặng Đạt Hòa cẩn thận ngồi xuống, chỉ ngồi nửa mông trên mặt ghế, lưng thẳng tắp:- Chủ tịch Hàn, là thế này, tôi cho rằng muốn phát triển kinh tế của thị trấn Triệu Hoa thì không thể đợi trong huyện đến xây cầu, chúng ta phải lợi dụng các tư nguyên có sẵn. Thị trấn Triệu Hoa dựa vào sông Đà Giang, có thể nói là xuống sông kiếm nước, cá ở sông Đà Giang rất nổi tiếng, người mộ danh đến tìm ăn là rất nhiều, hơn nữa cuối tuần cũng không thiếu người đến nghỉ ngơi giải trí. Nếu có thể học theo sự phát triển của vài hộ gia đình nông dân đã làm tốt trước đó, có thể sẽ kéo được nhiều người đến tiêu phí, sẽ làm cho Triệu Hoa ngày càng sống động.Hàn Đông chợt có chút hứng thú:- Anh có phương án gì cụ thể không?Đặng Đạt Hòa thấy Hàn Đông hỏi như vậy thì niềm tin cũng tăng lên, hắn giải thích kỹ càng ý nghĩ của mình, chủ yếu là liên hợp những vùng câu lạc bộ câu cá không chính quy, những quán ăn sân vườn của nông dân, tạo nên một nhãn hiệu, như vậy có thể thu hút thêm khách.Hàn Đông càng nghe càng cảm thấy hứng thú, Đặng Đạt Hòa rõ ràng rất có tâm tư, hơn nữa còn có điểm xuất phát khá tốt. Nếu gom lại thành một mối, một nhãn hiệu, như vậy vừa đẩy mạnh thu nhập cho nông dân, vừa mang đến không ít lợi ích cho thị trấn.- Ý kiến ày rất tốt, nhưng thao tác thực tế có chút vấn đề, đó là nông dân có tình nguyện gia nhập vào hay không, anh nói xem, có gì để thuyết phục bọn họ?Đặng Đạt Hòa đã sớm nghĩ kỹ, hắn nói:- Điều này thật ra cũng không khó, bây giờ phần lớn nông dân kinh doanh nhỏ lẻ và phân tán, cũng không thống nhất tiêu chuẩn, kinh doanh cũng không quá tốt. Nếu chúng ta lấy một nhà làm mẫu, hơn nữa còn lấy danh nghĩ chính quyền thị trấn để làm tiêu chí, như vậy kinh doanh chắc chắn sẽ tốt hơn những nhà khác, đồng thời chúng ta cũng tuyên bố với bên ngoài, tổng cộng chỉ cho ra năm tụ điểm như vậy mà thôi.Hàn Đông nhịn không được phải gật đầu, biện pháp này khá tốt, xem ra Đặng Đạt Hòa thật sự có đầu óc kinh doanh. Nếu làm như vậy vừa có làm mẫu, vừa có hạn chế, không phải người ta sẽ tranh giành nhau sao? Tất nhiên chỉ cần có năm nơi làm mẫu, như vậy nếu các tụ điểm du lịch khác không tự đề cao chất lượng, như vậy căn bản không thể nào thu hút được du khách.Phú Nghĩa là một huyện đông dân, người rảnh rỗi khá nhiều, người có chút tiền thì mong muốn được hưởng thụ, đến lúc đó thị trấn Triệu Hoa sẽ náo nhiệt hẳn lên, thu nhập của nhân dân địa phương sẽ được đề cao thu nhập. Tuy chủ yếu là những nông dân ven bờ sông Giang Đà sẽ kiếm được nhiều tiền nhất, nhưng ít nhất cũng có thể giải quyết được vấn đề phát triển kinh tế của thị trấn Triệu Hoa.Khi thấy nụ cười trên mặt của Hàn Đông, Đặng Đạt Hòa cũng có chút kích động, vừa có nơi để phát huy năng lực lại vừa làm ra được chút việc có ích cho địa phương.Hàn Đông nhanh chóng đưa ra một lời đề nghị:- Ý nghĩ của anh là rất tốt, nhưng đề nghị này quá đơn giản, trước tiên anh phải hoạch định chi tiết, đến lúc đó hãy đưa đến cho tôi.Đặng Đạt Hòa đứng lên nói:- Chủ tịch Hàn cứ yên tâm, ngày mai tôi sẽ chuẩn bị tốt.Sáng sớm hôm sau, Đặng Đạt Hòa đã đưa phương án hiện thực hóa ý tưởng cho Hàn Đông xem.Hàn Đông nhìn kỹ một lần, sau đó điện thoại gọi vài vị phó chủ tịch đến:- Lời đề nghị này là do Đặng Đạt Hòa ghi ra, mọi người cùng nhau xem xét, để xem còn điểm nào cần hoàn thiện nữa không.Vì đề nghị chỉ được viết một phần, vì vậy mà Hàn Đông dứt khoát để cho Đặng Đạt Hòa giải thích rõ. Nhưng vài vị phó chủ tịch chỉ lơ đễnh lắng nghe, giọng điệu của Hàn Đông đã rất xác định, hạng mục này rõ ràng sẽ được thực hiện, gọi mọi người đến cũng chỉ là nói vài lời đề nghị, còn có ý gì?Lâm Phương Tri nghe thấy như vậy thì nghiêm túc hẳn lên, hắn cảm thấy Đặng Đạt Hòa nói rất hay, đây là ý kiến tốt. Phát triển kinh tế là phạm vi công tác của hắn, có biện pháp tốt sẽ được coi trọng.Đặng Đạt Hòa nói xong, Lâm Phương Tri lại hỏi thêm vài vấn đề, sau đó gật đầu thỏa mãn:- Chủ tịch Hàn, tôi thấy ý kiến của Tiểu Đặng là rất tốt, có lẽ sẽ nhanh chóng được phổ biến, đầu năm thời tiết sẽ ngày càng ấm áp, người đến thưởng thức cá sẽ tăng mạnh, đúng là thời cơ tốt.- Tút, tút, tút...Hàn Đông đang định tỏ thái độ thì điện thoại trên bàn làm việc vang lên, hắn nghe máy và bên trong vang lên âm thanh hoảng sợ:- Chủ tịch Hàn, tôi...Tôi là Tiền Thạch Lựu...Tôi...Chúng tôi bị người ta vây quanh.- Chuyện gì xảy ra?Hàn Đông chợt sững sờ, Tiền Thạch Lựu không phai đi bắt phụ nữ bể kế hoạch đấy chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương