Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện
Chương 3: Một Cặp Bảo Bối Dễ Thương.
– Phải không? Là ai một mình đi vệ sinh, còn đóng cửa, thiếu chút nữa bị khóa ở bên trong không ra được? May mắn có chìa khóa, nếu không, con phải ngồi trong nhà vệ sinh bay về đây.Cô gái được gọi là mẹ đỡ đầu cười nói.Cô nhóc lập tức cười ha ha hơi ngượng ngùng sau đó nhanh chóng nói qua chuyện khác– Mẹ đỡ đầu, con và anh muốn ăn bữa tiệc lớn, mẹ cũng đồng ý, mẹ mời bọn con ăn có được hay không?– Hai con đều là những tên cướp nhỏ, lát nữa mẹ sẽ mời bữa tiệc lớn, may mắn mẹ mang đủ tiền, nhanh đi thôi.Cô gái tóc ngắn cười, nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp nói– Lạc Lạc, đã 5 năm rồi. Lần này rốt cuộc đã trở lại.– Mình phải trở về tế bái mẹ mình.Tô Lạc Lạc thở dài một hơi, sự quan trọng của mẹ trong lòng cô chưa bao giờ giảm bớt, 5 năm không trở lại gặp bà, rất bất hiếu.– Định khi nào đi?– Bọn trẻ con muốn về nước thăm quan nhiều, một tuần sau mới đi!– Mới một tuần, quá ít. Ít nhất ở một tháng, tớ bao mọi người ăn ở.Hạ Tần hứa.Tô Lạc Lạc không muốn ở lại thành phố này. Nơi này cô đã rất chán ghét. Mặc dù cô còn có một người cha có quan hệ huyết thống cô cũng không muốn gặp ông ấy.Ăn bữa tiệc lớn xong, hai đứa trẻ mệt mỏi, trực tiếp về phòng trọ của Hạ Tần nghỉ ngơi. Hai đứa trẻ con đi ngủ, hai người bạn thân có thể vui vẻ trò chuyện.– Hiện giờ ba cậu còn chưa biết cậu có hai đứa con phải không?Hạ Tần tò mò hỏi.– Đương nhiên tớ không thể để bọn họ biết, cũng sẽ không làm cho bọn họ biết. Đời này, tớ cũng không muốn đi lại gì với nhà đó.Giọng Tô Lạc Lạc quyết liệt và kiên định.– Cũng đúng, hiện giờ cậu có công việc ổn định, có khả năng chăm sóc hai đứa trẻ, tự cấp tự túc cũng không cần bọn họ.Nói xong Hạ Tần nhỏ giọng nói vào tai cô:– Hai đứa trẻ con còn chưa biết cha chúng là ai?Lập tức Tô Lạc Lạc sắc mặt căng thẳng, cô lắc đầu– Đời này không thể để bọn nó biết.Hạ Tần nhíu mày:– Cũng thật kỳ quái, về lý mà nói, chị cậu cùng Thái tử gia của nhà họ Long đám hỏi 5 năm sao còn chưa đính hôn?Tô Lạc Lạc lắc đầu– Không biết, cũng không muốn biết.Những người nhà này đối với cô mà nói, là những người cả đời không muốn gặp lại. Mẹ cô năm đó bị ba nàng dụ dỗ đến mang thai. Vốn muốn một đứa con trai nhưng không ngờ mẹ cô sinh ra cô, từ đó cha cô không để ý gì đến mẹ con cô, coi như không thấy. Mẹ cô áp lực nhiều nên sinh bệnh cuối cùng qua đời trong buồn bã.Sáng sớm.Tô Lạc Lạc mang theo hai đứa con đến trước mộ mẹ dâng hương. Hai đứa trẻ lộ vẻ mặt trầm trọng, giúp cô làm cỏ mộ của mẹ. Tô Lạc Lạc mấy lần âm thầm gạt lệ, cũng không muốn hai đứa con nhìn thấy.– Mẹ, bà ngoại ngủ trong này sao?Cô nhóc dùng đôi mắt nước mắt lưng tròng nhìn cô, cô còn không hiểu chuyện sinh lão bệnh tử.Cô mím môi cười:– Đúng, bà ngủ trong đó.– Khi nào bà tỉnh lại.– Tiểu Hinh, bà ngoại sẽ không tỉnh lại, bà đã ngủ ở đây thật lâu.Tô Lạc Lạc nén bi thương giải thích.Cô gái nghiêng đầu lại hỏi tiếp:– Mẹ, bà ngoại của bọn con ở trong này, vậy ba của bọn con đâu?Cậu nhóc con dừng động tác nhổ cỏ, ngẩng đầu nhìn mẹ ánh mắt tràn ngập tò mò.Tô Lạc Lạc giật mình, nhẫn tâm lừa nói:– Ba của bọn con ở bên kia.Cô chỉ một nấm mồ khác ở phía xa.Muốn đánh mất tò mò của bọn trẻ, phải nói một chuyện gì thật hoảng hốt lúc này là thời điểm tốt nhất đánh mất ý tưởng tìm ba của chúng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương